Nhất Nộ Bạt Kiếm

Chương 37: Tượng Đồng Biết Đi

Đường Bảo Ngưu quát lớn một tiếng, ôm cây nhổ bật cả gốc lẫn rễ, rồi múa tiếp.

Tiểu Văn Tử Tường Ca Nhi vẫn dính sát trên cây, chẳng hề e sợ, chẳng hề buông lỏng, mặc cho Đường Bảo Ngưu đại triển thần oai, múa cây táo đến cành lá tơi bời, gió cuốn ào ạt, nhưng Tường Ca Nhi vẫn đu trên cây không chịu xuống.

Trương Nham nhìn một hồi, lại thở dài mười bảy mười tám hơi: “Đây có phải là Tứ Lượng Bạt Thiên Cân chăng?”

Y đang nói chuyện với người.

Trong rừng táo có một giọng dịu dàng, thấp trầm, mệt mỏi nói: “Đường Bảo Ngưu đúng là sức mạnh như trâu, lực bạt sơn hề khí cái thế 1.”

Trương Nham nói đầy cam chịu: “Đáng tiếc, cuối cùng vẫn phải Ngu hề Ngu hề nại nhược hà 2.”

“Không đúng, phải nói là Nham hề Nham hề, nại nhược hà chứ?” Giọng nói thấp trầm dịu dàng ấy lại nói tiếp: “Xem ra, ngươi rất thích nói xấu bằng hữu?”

“Nói xấu thông thường thì nói sau lưng của người ta, còn ta thì quang minh chính đại,” Trương Nham nói: “Ta nói trước mặt hắn, đã liệu chắc rằng hắn không còn tinh lực để phản bác, thế mới hay.”

Đường Bảo Ngưu gầm lớn một tiếng, cắm cả cây táo xuống sông băng.

Mặt sông đã kết một lớp băng mỏng, Đường Bảo Ngưu cắm cây táo xuống, băng liền vỡ ra, từng tảng va chạm vào nhau, nghe lanh lảnh, gốc cây to đột nhiên lù lù xuất hiện đó, có cả bùn lẫn đất, cành lá tơi bời, trông thật quái dị.

Hôm trước, Trương Nham dẫn bọn Vương Tiểu Thạch đến thị tứ, trước tiên trọ một đêm ở nhà cũ của Phích Lịch Bát, nhưng không gặp Phích Lịch Bát. Chính Ngọ hôm sau, cả đám người đến nhà Hoa Khô Phát chúc thọ, xảy ra một loạt biến cố. Bây giờ mặt trời đã ngả về Tây, nắng chiều đổ nghiêng, đương lúc hoàng hôn sau buổi tuyết rơi, ánh nắng chiếu xuống đình viện, vốn đầy thi ý và tình ý, nhưng Đường Bảo Ngưu phá rối như thế, cảnh tượng liền trở nên hỗn loạn xà ngầu.

Đường Bảo Ngưu cắm cây táo xuống sông, Tường Ca Nhi liền bốc người bay lên, xoay vòng bên cạnh y, tựa như chỉ đợi thời cơ tung một đòn.

Một đòn lấy mạng.

Khí thế của Đường Bảo Ngưu quá mãnh liệt, cho nên y không có cơ hội tập kích.

Cũng giống như một con muỗi trong cơn mưa dập gió vùi.

Mưa bão có thể nhổ một cây đại thụ cả gốc lẫn rễ, nhưng chưa chắc có thể khiến một con muỗi nhỏ đứt cánh gãy xương.

Tường Ca Nhi thoạt nhìn như thể thân bất do kỷ, nguy ngập muôn trùng trong cơn cuồng phong, nhưng cũng tựa như đang rong chơi trong cơn cuồng phong, tự do tự tại, không hề tốn sức.

Dông gió cũng có lúc phải ngừng lại.

Đường Bảo Ngưu rốt cuộc cũng đến lúc kiệt sức.

Thời khắc đó đã sắp tới.

Trương Nham thấy thế, cho dù y vẫn giữ vẻ mặt thư thả, nhưng ánh mắt đã không giấu được vẻ lo lắng.

Giọng nói dịu dàng thấp trầm ấy lại vang lên: “Ngươi muốn giúp Đường Bảo Ngưu?”

Trương Nham lắc đầu.

Giọng nói dịu dàng ấy lúc này mới có chút thay đổi: “Thế nào? Hắn không phải là bằng hữu của ngươi sao?”

Trương Nham vặn eo, sau đó ép đùi, giậm chân, tiếp theo là xoay mũi chân, vặn gót, rồi nói: “Nhưng Tường Ca Nhi cũng là bằng hữu của ngươi, ta muốn qua đó, ngươi không thể để ta qua.”

Giọng nói dịu dàng thấp trầm vang lên: “Nhưng ngươi cũng là bằng hữu của ta.”

“Bằng hữu cũng có loại không cùng trận tuyến, không cùng một đường.” Trương Nham xoay mạnh cổ, “Ngươi với ta không phải là bằng hữu cùng trận tuyến.”

Giọng nói dịu dàng thấp trầm ấy trả lời: “Bây giờ trước tiên ngươi làm nóng người, kéo căng kinh lạc, sau đó một đòn giết chết ta, rồi mới cứu bằng hữu của ngươi?”

Trương Nham ép người xuống đất, nhưng ánh mắt vẫn không rời nơi giọng nói phát ra: “Còn đỡ hơn bây giờ ta mạo hiểm đi cứu người, để rồi chết trong Vô Vĩ Phi Tha của ngươi.”

Giọng nói thấp trầm dịu dàng ấy vang lên: “Nói cũng phải.”

Trương Nham thở dài một tiếng, nói: “Ta lấy làm hoài nghi.”

Giọng nói thấp trầm lại hỏi: “Hoài nghi cái gì? Hoài nghi ta là ai à?”

Trương Nham cứ mỗi câu là thở dài một tiếng: “Ngươi đương nhiên là Âu Dương Ý Ý. Ta đã không cần hoài nghi, điều ta hoài nghi chính là: Chúng ta có thật sự cần thiết vì chuyện cả bản thân mình cũng không hiểu mà liều đến sống chết hay không?”

Giọng nói thấp trầm ấy cũng ngừng một hồi, mới nói: “Cuộc đời này có rất nhiều việc, đều là bất đắc dĩ, không thể không thực hiện. Cũng như lúc nãy ngươi nói, chúng ta tuy là bằng hữu, nhưng đứng trên trận tuyến khác nhau, ngươi muốn đến Hoa phủ báo tin, cứu bằng hữu của ngươi, nhưng nếu bọn ta để ngươi làm thế, bọn ta sẽ bị xử phạt, lại khó ăn nói với Bạch phó lâu chủ. Trận này, chúng ta đành phải đánh thôi.”

Trương Nham thở dài: “Trước đây, ta rất nhút nhát. Chỉ thích học nghệ, tham học nhiều, nhưng học rồi không dám động thủ, có mấy lần, đối mặt với sự sinh tử của bằng hữu, nhưng vì quyền lợi riêng tư của bản thân, ta khoanh tay đứng nhìn, không dám tiến lên, kết quả… đã tạo thành nỗi hối tiếc suốt đời ta.”

Y cười gượng nói tiếp: “Hối tiếc là điều suốt đời không thể bù đắp được. Nếu không, chẳng thể gọi là hối tiếc. Cho nên, phàm gặp chuyện gì, đến lúc nên ra tay, nhất định ta sẽ ra tay; phàm là gặp cuộc chiến tất yếu, ta quyết không né tránh.”

Giọng nói dịu dàng ở trong rừng vang lên: “Ta hiểu ý của ngươi.”

Thị tuyến của Trương Nham bấy giờ mới đảo một vòng: khi đối diện với đại địch, tuyệt đối phải tập trung tinh thần.

Nhưng y không kìm nén được sự quan tâm.

Quan tâm an nguy của Đường Bảo Ngưu.

Y vừa liếc nhìn, đã thấy Tường Ca Nhi ra đòn phản kích.

Trên tay Tường Ca Nhi đang cầm một vật.

Một vật nhỏ xíu.

Dùng một vật nhỏ xíu làm binh khí, thật sự là hơi lạ lùng.

Vật nhỏ này tựa như là một cây ngư thích.

Đường Bảo Ngưu tựa như một quả núi.

Khi y đứng lên, tựa như một pho tượng đồng biết đi.

Cao lớn, chẳng khác nào một bức tường đồng, nhưng rõ ràng là y rất sợ cây ngư thích này, cây ngư thích nhỏ xíu trong tay của Tường Ca Nhi.

Một cây ngư thích, có thể giết người cả ngàn lần. Cũng có thể giết cả ngàn người.

Cây thích trong tay Tường Ca Nhi, chắc chắn là cây thích đáng sợ nhất.

Trương Nham vừa mới liếc nhìn, đã thấy kinh hãi. Trong lúc y kinh hãi, Âu Dương Ý Ý đã phát động trước.

Địch thủ không thể tập trung tinh thần, là cơ hội tốt nhất để công kích!

Kinh hãi là giả.

Đối với một lão giang hồ trẻ tuổi như Trương Nham phải “nhìn” thì mới biết chuyện gì xảy ra, đúng là một sự ô nhục.

Họ có thể dựa vào cảm giác thì biết ngay đối phương đang làm gì, xung quanh đã xảy ra những chuyện gì.

Trương Nham tinh thông Bát Đại Giang Hồ, đương nhiên là một cao thủ, thật ra y đã phân tâm từ trước rồi.

Bởi vì y lo lắng Đường Bảo Ngưu không phải là địch thủ của Tường Ca Nhi.

Còn cái vẻ phân tâm lúc này của y là giả vờ, là cố ý.

Y đang dụ Âu Dương Ý Ý ra tập kích.

Quả nhiên Âu Dương Ý Ý xuất hiện, sự hiểu biết của Trương Nham đối với Âu Dương Ý Ý chỉ có tám chữ: Vô Vĩ Phi Tha, Âu Dương Ý Ý.

Sự hiểu biết của người trong võ lâm đối với Âu Dương Ý Ý cũng chỉ có tám chữ này.

Cũng có nghĩa là, điều đáng lưu ý và đề phòng nhất ở Âu Dương Ý Ý chính là vũ khí của y: Vô Vĩ Phi Tha.

Điều Trương Nham quan tâm nhất cũng chính là thứ khiến cho người trong giang hồ nghe danh phải biến sắc: Vô Vĩ Phi Tha.

Rốt cuộc đây là vũ khí gì?

Là vũ khí hay ám khí?

Loại vũ khí này có thể có cách không đả thương, giết người, song luôn đặt mình ở thế bất bại, rốt cuộc là như thế nào?

Đây rốt cuộc là loại vũ khí gì?

Là ám khí hay binh khí?

Đều không phải.

Không phải vũ khí, cũng chẳng phải ám khí.

Là người.

Người chính là binh khí.

Âu Dương Ý Ý đem cả người y “quăng” tới.

Đầu và chân của y cuộn thành một hình vòng cung tuyệt mỹ, cả con người tựa như một bánh xe quay.

Trương Nham nhanh chóng lùi lại.

Y không dám tiếp bừa.

Một người đã dám đem thân mình làm “vũ khí”, nếu không phải tài cao, tuyệt đối không dám lớn gan như thế.

Bởi vì lớn gan là chết người nhất.

Ít nhất là dễ gây ra cái chết cho chính bản thân mình.

Với đà lao tới của Âu Dương Ý Ý, Trương Nham thật sự chẳng thể nào tấn công được.

Bản thân y không thể tấn công, nhưng địch nhân lại đang triển khai đòn công kích mãnh liệt nhất.

Cho dù Trương Nham thối lui cũng vô ích.

Nếu Âu Dương Ý Ý phát ra ám khí, một đòn không trúng thì sẽ hụt hẫng, cho dù có thể đả thương người, nhưng thế tung đòn cũng không thể lặp lại hết lần này đến lần khác.

Có điều, đối với Âu Dương Ý Ý, y tuyệt đối có thể: không trúng mục tiêu, tuyệt không ngừng tay.

Bởi vì, người y chính là ám khí của y.

Vũ khí của y chính là người y.

Trương Nham không thể lùi được, không thể tránh được nữa.

Y đành nghênh chiến.

Y phi thân lên phía trước, xuất chưởng, sau đó đột nhiên tựa như bị đá bay ra, rơi xuống cách xa hơn trượng, ôm ngực, khuôn mặt đen tái nhợt.

Rõ ràng y đã trúng đòn.

Trúng đòn không nhẹ.

Trương Nham, Đường Bảo Ngưu, cùng Âu Dương Ý Ý,

Tường Ca Nhi giao thủ, xem chừng như rơi vào thế hạ phong.

Hà Tiểu Hà thấy thế, vốn định sai Bát Đại Thiên Vương chạy đến Hoa phủ, còn nàng thì giúp hai người Trương, Đường cự địch, nhưng ngay lúc này, Bạch Sầu Phi tới.

Bên cạnh Bạch Sầu Phi còn có một lão già tóc trắng nhưng mặt lại nhẵn nhụi như trẻ thơ, hai mắt sáng quắc.

Bát Đại Thiên Vương vừa thấy Bạch Sầu Phi, lửa giận bốc cao: “Chính là ngươi làm chuyện tốt này phải không!”

Bạch Sầu Phi lạnh lùng liếc y, nói: “Ngươi là ai?”

Bát Đại Thiên Vương cười gằn: “Là người chuyên phá hoại chuyện tốt của ngươi.”

Ông già tóc bạc phơ chợt nói: “Mấy người các ngươi, lén lút thập thò, nghe trộm chuyện của Bạch phó lâu chủ, rốt cuộc là có ý gì?”

Bát Đại Thiên Vương lớn giọng nói: “Nếu hắn không làm chuyện trái lương tâm, đâu sợ bọn ta nghe lén? Bọn ta chẳng có hứng thú muốn biết chuyện đen tối của hắn!”

Bạch Sầu Phi bắt tay sau lưng nói: “Lo chuyện bao đồng, kết quả thường là không được chết tốt.”

Bát Đại Thiên Vương ngoác miệng cười lớn: “May mà xưa nay ta không sợ chết.”

Bạch Sầu Phi hờ hững nói: “Không có người không sợ chết, chỉ có người không biết chết là gì.”

Bát Đại Thiên Vương cười ha hả: “Cho dù ngươi có thần thông quảng đại đến mấy, cũng không thể khiến những kẻ không sợ chết như bọn ta sợ ngươi.”

Bạch Sầu Phi chậm rãi xoay người, nhìn Bát Đại Thiên Vương chằm chằm.

Bát Đại Thiên Vương chợt dâng lên một cảm giác.

Một cảm giác xưa nay chưa từng có.

Lo sợ.

Y cảm thấy sợ hãi.

Bạch Sầu Phi chỉ trừng mắt nhìn y một cái, y đã cảm thấy kinh hoảng.

Cả bản thân y cũng không dám tin cảm giác này.

Y cơ hồ muốn thối lui một bước, nhưng trái lại còn dấn tới một bước, nói: “Quá lắm là ngươi chỉ có thể giết ta, chứ không thể khiến ta sợ ngươi.”

Bạch Sầu Phi cười hờ hững.

Thật ra Bát Đại Thiên Vương nói câu này, trong lòng đã sợ rồi.

Cũng có nghĩa là y đã tự nhận mình không phải là địch thủ của Bạch Sầu Phi, đã có ý định chết trong tay đối thủ.

Bạch Sầu Phi lạnh nhạt nói: “Xưa nay ta chỉ giết người, chứ không dọa người.”

Hà Tiểu Hà chợt nói: “Nghe giọng điệu ngươi, hôm nay hẳn phải lấy mạng bọn ta rồi?”

Bạch Sầu Phi liếc Hà Tiểu Hà, ánh mắt chuyển dời, đột nhiên, lại nhìn nàng: “Rất đẹp.”

Hà Tiểu Hà hơi không hiểu, nheo mắt: “Ồ?”

Bạch Sầu Phi nói hơi luyến tiếc: “Nữ nhân mỹ lệ thế này, không nên chết sớm.”

Sau đó giọng điệu y trở lại lạnh lùng: “Nhưng như thế cũng không thể thay đổi được ý định giết ngươi của ta.”

Hà Tiểu Hà hơi căng thẳng, đôi mắt trong trẻo như làn nước có chút hoảng sợ, nhưng thân hình bé nhỏ của nàng lại khiến người ta cảm nhận được sự kiên định không thể diễn tả bằng lời.

“Ta biết tại sao ngươi muốn giết bọn ta!” Nàng nói.

“Ồ?”

“Bởi vì ngươi sợ bọn ta biết bí mật của ngươi.”

Bạch Sầu Phi dửng dưng không đáp.

“Ngươi càng sợ bọn ta tiết lộ bí mật của ngươi.”

“Bí mật?” Bạch Sầu Phi vê vê cằm, có vẻ lấy làm thú vị: “Ta có bí mật gì?”

“Ta đã điều tra rất rõ ràng.” Hà Tiểu Hà nói: “Ngươi muốn nắm đại quyền của Kim Phong Tế Vũ lâu.”

“Ta vốn đã là người nắm đại quyền trong Kim Phong Tế Vũ lâu.” Bạch Sầu Phi nghiêm nghị đáp.

“Ngươi muốn trở thành người duy nhất nắm quyền lực.”

Bạch Sầu Phi thản nhiên cười: “Quyền lực cũng như tiền tài, chỉ cần có, ai cũng muốn càng lúc càng nhiều.”

“Cho nên ngươi định rằng sau khi thao túng đại cục Kim Phong Tế Vũ lâu, thì đem thực lực này làm vốn liếng, gia nhập vào đám ưng khuyển tư thông ngoại bang của Thái Kinh, rồi gây ra mưa gió, để trở thành đệ nhất nhân ngang dọc hắc bạch lưỡng đạo, thao túng trong triều ngoài nội.” Hà Tiểu Hà rành rọt nói: “Dã tâm của ngươi rất lớn.”

Bạch Sầu Phi nhìn Hà Tiểu Hà chằm chằm.

Ánh mắt lần này khác hẳn.

Nếu ánh mắt có thể giết người, thì đôi mắt sắc bén này đã giết Hà Tiểu Hà ba mươi tám lần rồi.

Nhưng Hà Tiểu Hà vẫn nói tiếp: “Nhưng bởi vì ngươi nôn nóng lập công trước mặt Thái thái sư, Phó tướng gia, nên nhẫn tâm hãm hại đồng đạo, bày binh bố trận, một lần quăng mẻ lưới tóm gọn Phát Mộng nhị đảng và quần hào trong Kinh thành, ép buộc họ theo dưới cờ của ngươi, lấy lòng chủ tử của ngươi.”

Hà Tiểu Hà ngừng lại, một lúc sau mới nói tiếp: “Ta nói có đúng không?”

Sau đó liếc mắt về phía Bạch Sầu Phi. Ánh mắt nàng ngây ngất như rượu nồng, nếu ánh mắt thật sự có thể làm người ta say, chỉ e mười tám tên Bạch Sầu Phi cũng đã say chết rồi.

Nhưng Bạch Sầu Phi không say.

Y càng không chết.

Thậm chí y còn chẳng ngà ngà.

Chỉ là ánh mắt y đã không còn hừng hực nữa, y chỉ nhún vai, thoải mái nói: “Cũng hơi giống.”

Hà Tiểu Hà hỏi: “Giống cái gì?”

Bạch Sầu Phi vội đáp: “Ngươi cũng hơi giống.”

Hà Tiểu Hà lại hỏi: “Giống cái gì?”

Bạch Sầu Phi cười cười nói: “Giống Chu Tiểu Yêu.”

Hà Tiểu Hà ngẩn người: “Cái gì? Chu Tiểu Yêu?”

Bạch Sầu Phi cười rồi, cười rất sảng khoái: “Nữ nhân trong thiên hạ đều như thế, đều hơi giống nhau.” Y bồi thêm một câu: “Nhất là sau khi cởi sạch đồ, đều y như nhau.”

Sau khi y nói xong câu này, thì khoanh tay, tựa như muốn xem thử Hà Tiểu Hà nổi giận như thế nào.

Có điều, nếu y thực sự cười nói như không, thoải mái tự nhiên, vậy tại sao ngón tay của y chẳng những hơi tái mà còn hơi run run.

1. Câu trong bài “Cai Hạ ca” của Hạng Vũ. Đại ý: sức dời núi, khí trùm đời.

2. Cũng một câu trong bài “Cai Hạ ca”. Đại ý: Ngu cơ, Ngu cơ, ta biết phải làm sao.