Vì bọn Phương Hận Thiểu, Ôn Nhu, Thiên Y Hữu Phùng phá rối, cục thế thay đổi, Nhậm Lao, Nhậm Oán vốn đã khống chế được đại cục, giờ đây đang lấy làm bẽ mặt, khó giữ được uy phong.
Thái Tiểu Đầu lại chẳng biết điều, hỏi một câu: “Nhậm gia, Nhậm thiếu, bây giờ chúng ta làm sao đây?”
Nhậm Lao cười quái dị: “Làm sao? Ồn ào một hồi mà thôi, Ôn đảng khôi, Hoa đảng khôi, các vị anh hùng hảo hán đều đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Không ai đáp lời y.
Nhậm Lao cười nói: “Thế nào? Lão tử chẳng qua chỉ bỏ dạng, chứ không hề bỏ thuốc câm cho các người!”
Đột nhiên Phùng Bất Bát gào lên: “Họ Nhậm kia, đừng uổng phí tâm cơ, có ngon, qua đây giết chết mẹ ngươi đi!”
Nhậm Lao cười hì hì hai tiếng nham hiểm, trong mắt thoáng động sát cơ.
Nhậm Oán đột nhiên lướt lên, hạ ngang trước người Phùng Bất Bát. Lúc này Triệu Thiên Dung gầm lớn: “Đồ khốn kiếp, có ngon thì giết ta đi!”
Nhậm Oán vẫn tỏ vẻ rụt rè e thẹn.
Y chỉ nhướng mày, cười mà tựa như không cười.
Nhưng khi y cười mà tựa như không cười, lại đem đến cho người ta một cảm giác rất kỳ dị.
Tàn nhẫn.
Cảm giác ấy chính là tàn nhẫn.
Sau đó y bắt đầu làm một chuyện.
Y móc ra một thanh đao.
Một thanh tiểu đao có khảm châu báu.
Y rạch lên mặt Phùng Bất Bát.
Đao ăn sâu vào thịt ba phân, đã vạch ra ba đường ngang, bốn đường dọc, máu chảy thành từng dòng.
Phùng Bất Bát chẳng hề chớp mắt: “Tên nhãi nhép lông mọc chưa đủ dài mà đã biết chơi trò này! Mẹ của ngươi cũng có quen biết với Diêm vương, chẳng lẽ ta lại chưa nhìn thấy thanh tiểu đao cắt dây rốn của ngươi bao giờ hay sao!”
Nhậm Oán vừa nghe, gân xanh trên trán thoáng hiện.
Y không dùng đao nữa.
Y dùng tay.
Y dùng tay xé đồ của Phùng Bất Bát.
Phùng Bất Bát nhắm mắt lại, cười thê thảm.
“Đứa cháu nội của ta cũng ngoan thật, cởi đồ tắm rửa cho lão nương đây.”
Trần Bất Đinh không nhịn được nữa, kêu lớn: “Ta cầu xin ngươi, đừng…”
Phùng Bất Bát nổi giận nói: “Lão Trần, ngươi đừng nài nỉ, ở đây toàn anh hùng hảo hán, tấm thân thanh bạch của lão nương, còn sợ người ta nhìn dơ bẩn sao?”
Nhậm Oán hai tay đột nhiên vạch một cái, xé áo của Phùng Bất Bát, giơ ngọn trủy thủ, định cắt núm nhũ hoa của Phùng Bất Bát.
Trần Bất Đinh kêu thảm: “Ta nói, ta nói.”
Tay của Nhậm Oán ngừng lại, y ôn tồn nói: “Dạo này thân thể ta không được khỏe.”
Rồi y từ từ nói tiếp: “Cho nên tay ta thường hay run.” Y ngừng lại, sau đó mới thong thả nói: “Ta cũng không kiên nhẫn mấy, hễ nghe thấy những lời kích thích thì không kiềm chế được tay nữa.”
Y vừa vân vê núm nhũ hoa của Phùng Bất Bát vừa từ tốn nói: “Nhớ chưa? Ta không chịu nổi kích thích, ngươi đừng để ta chờ đợi, cũng đừng kích thích ta, có được không?”
Trần Bất Đinh kêu lên: “Được, được!”
Nhậm Oán nghiêng đầu, hừ mũi: “Ừ?”
Trần Bất Đinh bật khóc: “Bát muội, bà phải tha thứ cho ta, ta, ta làm thế cũng vì bất đắc dĩ.”
Nhậm Oán mỉm cười, rõ ràng đã dùng lực trên ngón tay, mặt Phùng Bất Bát rúm ró lại, đau đến nỗi chẳng đáp lời được.
Trần Bất Đinh vội nói: “Ta… ta ta ta chịu gia nhập với các ngươi, mặc các ngươi sai khiến.”
Nhậm Lao cười ha hả: “Thế mới phải chứ.”
Nhậm Oán hít một hơi, nói: “Ngươi không chịu nói sớm, hại ta…”
Đột nhiên, tay cầm đao của y vung lên, gọt phăng đầu nhũ hoa trái của Phùng Bất Bát.
Máu tươi phun ra.
Phùng Bất Bát đau đến nỗi toàn thân oằn lên.
Bà ta đã trúng dạng, vốn không thể cử động gì được, nhưng chắc là đau quá, nên người vẫn phải oằn lên, chỉ cần nghĩ cũng biết cơn đau này khủng khiếp thế nào.
Trần Bất Đinh gầm lên: “Ngươi… quân khốn kiếp…”
Nhậm Oán giả vờ luống cuống, nói: “Ôi chao, ngươi xem ta đây này, vẫn nhất thời lỡ tay, ôi, cũng tại ngươi hết, sao không chịu đồng ý sớm, hại bà ta…!”
Đúng lúc này, đột nhiên, một bóng người gầy ốm, nhỏ thó xông tới.
Nhanh đến cực điểm.
Người chưa tới, năm luồng chỉ phong đã tới trước bóp nhanh vào yết hầu.
Người vừa mới tới, năm ngón tay kia đã móc lên háng.
Người ấy ra tay cực kỳ tàn độc, không phải là muốn bắt Nhậm Oán.
Mà là giết chết y ngay tại chỗ.
Chỉ cần Nhậm Oán trúng một ngón tay, cũng chết ngay tại chỗ.
Huống chi là mười ngón tay.
Xem ra, Nhậm Oán ít nhất phải chết đến mười lần.
Đối phương không chỉ muốn y chết mà còn muốn y chết thê thảm.
Trong võ lâm, không hiếm những chuyện ngươi muốn ta chết, ta muốn ngươi vong.
Có điều, trong những câu chuyện này, ở giữa sinh và tử, bao giờ cũng tràn đầy tình và nghĩa, ái và dục.
Nhậm Oán không tránh thế công ấy.
Nhưng không phải là y không tránh kịp.
Chỉ là y biết tránh được đòn thứ nhất, cũng tránh không được đòn thứ hai.
Tránh được đòn thứ hai, cũng không thoát được đòn thứ ba.
Y đã nhìn ra thế đánh của đối phương.
Đối phương võ công cực cao, hơn nữa hận y đến thấu xương.
Có điều, y cũng nhận ra, đối phương đã trúng dạng rồi.
Một người đã trúng dạng độc, vậy mà vẫn còn ra tay được!
Người đã trúng dạng độc, ra tay vẫn lợi hại như thế!
Nhưng dẫu lợi hại thế nào, đối phương vẫn là trúng độc rồi.
Y chỉ cần cản một đòn tấn công của kẻ đó là xong.
Nhưng y không cản được.
Cũng không thoát được.
Cho nên y lập tức làm một chuyện.
Y đẩy Phùng Bất Bát về phía người ấy.
Người ấy chính là Khiên Ngưu Tôn Giả.
Phùng Bất Bát lõa lồ nửa thân trên, lao về phía Khiên Ngưu Tôn Giả.
Khiên Ngưu Tôn Giả quát lớn một tiếng, không muốn thi triển độc chiêu ngộ thương Phùng Bất Bát, chỉ đành tận lực thu chiêu.
Y cũng đã trúng dạng, có điều, y uống rượu ít hơn người ta, nhân lúc bọn Phương Hận Thiểu với Ôn Nhu, Thiên Y Hữu Phùng quấy rối, y cố gắng ép độc vào trong gan, nín một hơi chân khí, định phóng ra khỏi vòng vây rồi tính tiếp. Nhưng thấy Nhậm Lao, Nhậm Oán, vì suýt nữa hỏng mất đại cục, thẹn quá hóa giận, nên lấy việc hành hạ người ta làm trò đùa, Khiên Ngưu Tôn Giả đã không thể nhịn được nữa, hơn nữa Phùng Bất Bát bị làm nhục, y càng không kiềm chế nổi định bất ngờ dốc toàn lực giết chết Nhậm Lao, Nhậm Oán.
Võ công y cao.
Y ra tay nhanh.
Hơn nữa bất ngờ.
Nhậm Oán quả nhiên không chống đỡ nổi.
Nhưng trong tay y còn có Phùng Bất Bát.
Khiên Ngưu Tôn Giả tránh được Phùng Bất Bát, đang định toàn lực xốc tới, Nhậm Oán lại đẩy Trần Bất Đinh tới.
Nhược điểm của người giang hồ là cứ lo đạo nghĩa giang hồ, nhưng người giang hồ chân chính, ai không nghĩ đến đạo nghĩa?
Y vừa tiếp lấy Trần Bất Đinh, cục diện đã kết thúc.
Nhậm Lao, Nhậm Oán, Triệu Lan Dung, Thái Tiểu Đầu, Tiêu Bạch, Tiêu Sát đã nhất tề xuất thủ về phía y.
Y, chỉ có một mình.
Trong đại sảnh đều là đồng đạo của y.
Nhưng chẳng ai giúp gì được.
Y đã trúng dạng.
Y phải đối phó với cả đám người.
Cả một đám người đều tàn nhẫn đáng sợ.
Khiên Ngưu Tôn Giả tính tình cổ quái, xưa nay kiêu ngạo, cho dù là đảng khôi của Phát Mộng nhị đảng cũng phải nể y ba phần, sợ y ba phần, nhường y ba phần.
Trong những người này, nếu tính về nội lực, coi như y là người cao nhất, cho nên chỉ có y mới có thể cố kìm dạng lại.
Nhưng vừa thấy cục diện này, y liền biết mọi sự đã xong rồi.
Bản thân y đã tiêu đời rồi.
Bản thân đã tiêu đời, y càng không muốn rơi vào tay bọn họ.
Khiên Ngưu Tôn Giả tuổi tác rất cao.
Bộ dạng cũng rất xấu.
Người lại rất gầy còm.
Y đang bốn bề thọ địch.
Nhưng cho dù như thế y vẫn kiêu ngạo.
Bởi vì y quyết định thà chết chứ không chịu nhục.
Cho nên y chỉ có chết!
Đối với sáu kẻ địch tấn công từ sáu hướng, y không chống không đỡ, không né không tránh, chỉ vận hết toàn lực, phát ra một đòn cuối cùng vào một người trong số đó trước khi chết.
Người y chọn là Nhậm Oán.
Nhưng trước khi Nhậm Oán công tới, y đã chuẩn bị đường rút lui.
Khiên Ngưu Tôn Giả vừa ra đòn, y đã trượt đi như con rắn.
Khiên Ngưu Tôn Giả đánh hụt.
Nhưng thế hợp công đã có một lỗ trống.
Khiên Ngưu Tôn Giả truy kích Nhậm Oán, vừa khéo tránh được đòn tấn công của năm người kia.
Khiên Ngưu Tôn Giả đánh một đòn không trúng, nhưng địch nhân cũng không làm gì được y.
Có điều, lúc này Nhậm Oán đã phản kích.
Hạc Lập Sương Điền Trúc Diệp Tam.
Khiên Ngưu Tôn Giả phá được Sương Điền Trúc Diệp Chưởng của y, nhưng không tránh được một đòn Hạc Thích bất ngờ của y.
Một cước đá trúng vào hông của đối phương.
Cũng có nghĩa là khiến dạng độc mà y cố ép lại bộc phát.
Vừa khéo, lúc này, Thái Tiểu Đầu chém tới một đao.
Thái Tiểu Đầu chém vào tay Khiên Ngưu Tôn Giả.
Y biết người này không chạy được nữa rồi.
Cho nên y không vội giết chết lão.
Nhưng có một điều điều khiến y ngạc nhiên là: Thanh đao của y lại chém rơi đầu của Khiên Ngưu Tôn Giả.
Đương nhiên, Khiên Ngưu Tôn Giả đã đổi vị trí tay của mình thành cái đầu.
Trong tình thế này, y không cầu sinh, mà là cầu tử.
Chỉ cầu chết mau.
Vì thế, Khiên Ngưu Tôn Giả chết.
Nhậm Oán hít một hơi: “Lại một tên.” rồi nói với đám hào kiệt với giọng răn đe: “Đây là kết quả của sự phản kháng.”
Tuy đã giết Khiên Ngưu Tôn Giả, nhưng hai lần lâm nguy, y cũng hơi kinh hãi, đồng thời vẫn còn tức tối, vừa nói, Nhậm Oán vừa lấy một cây trường thương trên giá binh khí ở đại sảnh, mỗi một chữ lại dùng mũi thương đâm xuống đầu của Khiên Ngưu Tôn Giả một cái.
Đâm đến khi máu me đầm đìa, óc não văng tung tóe, cái đầu người đã biến thành một khối cầu lủng lỗ chỗ, chẳng giống đầu người nữa, y mới hỏi: “Lúc nãy ai mắng? Mắng quân khốn kiếp nào?”
Vừa nói, y vừa liếc xéo Triệu Thiên Dung, lúc này chỉ còn một chân một tay, dịu dàng hỏi: “Là ngươi?”
Triệu Thiên Dung đã tàn phế, chỉ mong được chết, sắc mặt trắng bệch, ngoan cường nói: “Ngươi có gan thì một thương giết chết ta!”
Nhậm Oán lại cười đáp: “Ta không có gan, ngươi có gan, đáng tiếc trên đời này toàn là người không có gan hành hạ người có gan.”
Y cười cười nói tiếp: “Ngươi có gan, cho nên bị ta hành hạ.”
Rồi lại nói với đám hào kiệt: “Các ngươi đều có gan, cho nên vẫn cứng miệng, có điều, một lát nữa thôi, xương các ngươi sẽ cứng như lưỡi các ngươi thôi.”
Nhậm Oán mỉm cười e thẹn: “Ta sẽ cho các ngươi xem trò vui!” rồi hỏi Hoa Khô Phát: “Nghe nói ngươi có đứa con trai?”
Y cố ý đi qua trước mặt từng người, nhìn kỹ, đến chỗ Hoa Tình Châu, tựa như không để ý, đi lướt qua xong, lại đột nhiên quay đầu, hỏi: “Là ngươi phải không?”
Hoa Tình Châu chỉ mới hai mươi tuổi, môi đỏ răng trắng, chưa có kinh nghiệm giang hồ, có bao giờ gặp cảnh này, đến giờ khắc sinh tử tồn vong lại càng sợ đến nỗi răng đánh cầm cập, đáp chẳng nên lời.
Hoa Khô Phát trầm giọng quát: “Hảo hài nhi, đừng làm mất mặt!”
Mất mặt?
Nhậm Oán cười bí ẩn: “Ngươi đợi một lát, đảm bảo mặt hắn cũng mất, người cũng mất, cũng coi như người không có đứa con trai nào.”
Hoa Khô Phát gầm lên: “Ngươi muốn gì?”
Nhậm Oán đưa ngón tay trỏ lên môi, “suỵt” một tiếng: “Ngươi chớ nóng vội, ta chỉ cần làm một thị phạm, để cho các ngươi thật sự hiểu rõ, không nghe lời bọn ta sẽ có kết quả như thế nào.”
Sau đó y động thủ.
Rất ít người như thế.
Thứ nhất, rất ít người gặp phải cảnh này: thấy chết mà không cứu được, chẳng làm gì được, trong lòng tức tối, nhưng chẳng cử động được.
Thứ hai, cho dù là người trong võ lâm, thường gặp cảnh gió tanh mưa máu, ở đây cũng không hiếm giang hồ hảo hán, nhưng ít ai từng gặp phải cảnh tượng tàn khốc thế này.
Thứ ba, rất nhiều người giang hồ đều dữ, tuyệt, ác, độc, nhưng người đi lại trên giang hồ ai cũng để lại một chút dư địa, để sau này còn gặp gỡ nhau, ít nhất cũng tránh làm những chuyện cả người lẫn thần đều căm phẫn trước mắt đám đông, để đề phòng sau này bị cả võ lâm căm ghét, cho nên ai cũng muốn làm tiểu nhân ở phía sau, hễ là chuyện xấu thì đa số đều làm âm thầm.
Nhậm Oán thì không.
Y rất trái lẽ.
Bây giờ chuyện y đang làm, tất cả mọi người ở đây, cho dù gan lớn đến mức nào, cũng không làm được.
Chỉ có y mới làm được.
Y làm rất tự nhiên.
Nhìn bộ dạng của y, tựa như đang hoàn thành một tác phẩm nghệ thuật, nom rất khoan khoái.
Y đang đồ sát.
Y khiến buổi tiệc mừng thọ thành một buổi làm thịt người.