Phương Hận Thiểu liền có cảm giác trên người mình, ít nhất có ba tử huyệt, đều bị khống chế bởi chưởng của y.
Nhưng chưởng vẫn chưa phải đáng sợ nhất.
Đáng sợ nhất là cước của y.
Chân trái.
Chân trái Nhậm Oán nhấc lên, giơ ngang bụng, bàn chân vươn thẳng như mũi đao, lúc nào cũng có thể tung cước. Phương Hận Thiểu cảm thấy cổ họng lạnh buốt, trên trán tê rần, xương má đau nhói, nhưng không thể xác định được đối phương sẽ đá vào bộ vị nào.
Y vừa tránh né vừa kêu lên: “Này, con người của ngươi, sao nói đánh là đánh… không, cả đánh cũng không nói một tiếng đã…”
Y chưa dứt lời.
Y còn chưa nói hết.
Bởi vì Nhậm Oán đã tung ra cước ấy.
Hạc Lập Sương Điền Trúc Diệp Tam là loại võ công cực kỳ lợi hại trên giang hồ, năm xưa có biết bao nhiêu anh hùng hảo hán Đại Giang Nam Bắc đều ngã gục trước ba đòn Trúc Diệp Thủ và Sương Hạc Thoái này.
Phương Hận Thiểu thì sao?
Phương Hận Thiểu tránh được.
Vậy mà y tránh được.
Nguy hiểm đến cùng cực nhưng y vẫn tránh được.
Bộ pháp Bạch Câu Quá Liêu là loại thân pháp cực kỳ hiểm do võ lâm đệ nhất kỳ nữ Phương Thí Trang sáng chế ra, chỉ cần Phương Hận Thiểu cứ tiếp tục né tránh, Nhậm Oán cũng khó làm gì y được.
Phương Hận Thiểu tránh một đòn chí mạng của Nhậm Oán nhưng lại rơi vào vòng sát khí thiên la địa võng.
Đao của Tiêu Sát.
Càng chí mạng hơn.
Đao đưa lên, phản chiếu khuôn mặt thất thần của Phương Hận Thiểu.
Đao hạ xuống.
Đao hụt vào khoảng không.
Phương Hận Thiểu đã không còn đó nữa rồi.
Một con người đang sờ sờ, sao lại “không còn đó nữa rồi”?
Nhưng trong sát na thanh đao chém xuống, y đã lướt ra ngoài một trượng, đồng thời kêu lớn với Ôn Nhu:
“Không được rồi, bọn chúng ghê gớm quá…”
Nói đến đây, y liền thấy một mảng đao quang.
Y cảm giác được đao ý ôn hòa.
Lưỡi đao toát lên vẻ thân thiết.
Thân thiết đến độ khiến y không muốn tránh nữa.
Nhát đao này giống như nụ hôn của tình nhân, ai lại tránh nụ hôn nồng cháy của tình nhân bao giờ?
Cho nên nhát đao này của Tiêu Bạch suýt nữa lấy mạng của Phương Hận Thiểu.
Suýt nữa.
Đao chém vào da thịt Phương Hận Thiểu.
Phần cổ.
Lưỡi đao dẫu sao cũng lạnh.
Vết đao dẫu sao cũng đau.
Một lạnh một đau, khiến Phương Hận Thiểu đột nhiên bừng tỉnh, kịp thời vặn người.
Thân pháp Bạch Câu Quá Liêu của Phương Thí Trang, nếu chỉ cần tránh né, thì đối phương không thể nào bắt được.
Trong lúc sinh tử Phương Hận Thiểu xoay một vòng.
Y vẫn tránh được.
Nhưng đã bị thương.
Máu… đã bắt đầu từ một bên cổ chảy xuống ngực y.
Y kinh hãi, kêu rú lên: “Ta bị thương rồi, ối trời ơi, ta bị thương rồi!”
Y vừa hoảng sợ, bộ pháp liền rối loạn.
Phương Hận Thiểu không để ý phía sau.
Phía sau có một con hổ.
Một lão nhân tàn bạo hơn hổ nhưng tinh quái hơn hồ ly.
Nhậm Lao.
Phương Hận Thiểu định né tránh tiếp, nhưng, đã không kịp.
Nhậm Lao vừa xuất thủ, đã chế ngự được năm chỗ yếu hại của y.
Y chỉ có hai tay, nhưng hễ động thủ thì tựa như biến thành năm cánh tay, năm cánh tay với hai mươi lăm ngón tay đâm vào tử huyệt của địch nhân.
Phương Hận Thiểu bại không oan ức chút nào.
Hai đại ái tướng của Chu Nguyệt Minh: Nhậm Lao, Nhậm Oán, đồng thời xuất thủ đối phó, còn có hai đại đao vương trong Bát đại đao vương: Tiêu Bạch, Tiêu Sát cũng liên thủ hiệp kích.
Thế nên rốt cuộc y vẫn sơ ý trúng đòn.
Cuối cùng vẫn là Ngũ Hổ Lôi Địa Mai Hoa Ngũ của Nhậm Lao giành được phần thắng.
Nhậm Lao xuất thủ giống như một con cọp đang lặng lẽ ẩn mình trong tuyết bất giác chồm lên vồ mồi.
Phương Hận Thiểu vừa bị chế ngự, đao của Tiêu Bạch và Tiêu Sát cũng đồng thời ập đến.
Phương Hận Thiểu đã không thể động đậy nữa.
Không thể động đậy có nghĩa là không thể né tránh. Cho nên y chỉ có đường chết.
Phương Hận Thiểu không bao giờ nghĩ rằng mình lại chết một cách bất minh bất bạch, chẳng hiểu mô tê ất giáp gì như thế này.
Y đương nhiên không muốn chết.
Nhưng còn cách nào khác? Cái chết chưa bao giờ hẹn hò thời gian và địa điểm với ai cả.
Nhưng Phương Hận Thiểu không sợ hãi, bởi vì y đã không kịp sợ nữa.
Đao, thật sự quá nhanh.
Một đao như nụ hôn của tình nhân, một đao như hồn đòi mạng.
Nhậm Lao chợt quát lên một tiếng: “Ngừng tay!”
Trong sát na ấy, đao quang chợt khựng lại.
Không ngừng được.
Nhưng lại không thể không ngừng.
Cho nên đao chỉ có thể chém vào nhau tia lửa bắn tung tóe.
Tia lửa bắn lên cả mặt Phương Hận Thiểu.
Chỉ cách một tấc thôi, Phương Hận Thiểu đã đầu rơi xuống đất.
Tiêu Bạch và Tiêu Sát ngừng tay.
Nhưng trên mặt họ đầy vẻ thắc mắc và nghi hoặc.
Nhậm Lao thận trọng lắc đầu với họ, lại trầm ngâm lắc đầu, chỉ đầu Phương Hận Thiểu, uể oải nói: “Không giết được.”
“Không giết được”?
Tại sao không giết được?
Cả Phương Hận Thiểu cũng không hiểu.
Tuy nhiên bây giờ y ngàn lần hy vọng mình là người “không giết được”.
Ôn Nhu vừa thấy Phương Hận Thiểu gặp nguy, nàng đã ra tay.
Nàng cũng có đao.
Nhưng đao pháp của nàng không khá lắm.
Bởi vì khi nàng học, không được dụng tâm lắm.
Một người muốn học tốt một thứ, làm tốt một việc, đầu tiên phải dụng tâm và chuyên tâm.
Có điều khinh công của nàng lại rất khá, chỉ e chẳng kém Bạch Câu Quá Liêu của Phương Hận Thiểu là mấy.
Thân pháp Thuấn Tức Thiên Lý của Hồng Tụ Thần Ni, chỉ cần học được một hai phần, chí ít cũng có thể tự bảo vệ mình khi đi lại trong võ lâm.
Bởi vì không ai có thể đả thương được nàng.
Hồng Tụ Thần Ni thấy Ôn Nhu không có lòng học đao, bèn dỗ dành nàng học khinh công Thuấn Tức Thiên Lý.
Khi đánh không lại người ta, ít nhất có thể bỏ chạy.
Nhưng trong lúc nguy cấp thế này, Ôn Nhu có thể tự bảo vệ mình hay không?
Ôn Nhu lướt tới bên cạnh Phương Hận Thiểu như một cánh én.
Lúc này, Ôn Nhu không tự bảo vệ mình.
Mà là giải vây cho Phương Hận Thiểu.
Nhưng cũng có một người lướt tới như một cánh hoàng oanh.
Người này cũng là nữ tử.
Hơn nữa trên tay cũng có đao.
Ôn Nhu cũng không lên tiếng, xuất đao.
Nữ tử ấy cũng không nói một lời, trả đao.
Đối với Ôn Nhu, cảm giác giống như một trận mưa.
Hoa rơi người lẻ loi, mưa phùn đôi én bay 1.
Cảm giác như một cơn mưa chiều!
Mỗi một đao của đối phương vừa xuất, liền thu. Nếu tấn công trúng địch nhân, đối phương dùng thời gian ít nhất, tốc độ nhanh nhất, khoảng cách ngắn nhất lực đạo nhẹ nhất, một đòn đắc thủ, lập tức thối lui, cả cơ hội ôm nhau liều chết với nàng cũng không có. Nếu chiêu công bị trượt, đối phương đã thu đao ngay, lập tức cảnh giác, bù đắp sơ hở, xuất chiêu và thu chiêu, đều mau chóng quỷ dị, khiến người ta không thể nào phát hiện ra được sơ hở của nàng, cũng không thể nào né tránh được.
Mỗi đao của Ôn Nhu vừa phát ra, đều bị nàng chặn lại. Còn đao của nàng ta, thì quá đỗi biến ảo bất định, thần bí khó lường.
Ôn Nhu không chặn được.
Cũng không tiếp được.
Không chống đỡ nổi, nàng đành quyết định phải liều. Nàng một mặt liều mạng, ráng sức xuất đao, một mặt kêu lớn: “Tiểu Thạch Đầu, không xong rồi, huynh mau đến đây!”
Nàng vốn cũng muốn kêu Bạch Sầu Phi.
Nhưng nàng lại không biết tên Quỷ Kiến Sầu đó đã đi làm việc quái quỷ gì.
Kêu Quỷ Kiến Sầu đến cứu, thôi thì tiết kiệm hơi sức cho rồi.
Cho nên nàng chỉ kêu Vương Tiểu Thạch.
Ôn Nhu vừa kêu vừa xuất đao.
Đối thủ của nàng đương nhiên là nữ đao vương Triệu Lan Dung.
Triệu Lan Dung đã sáng tạo ra bộ đao pháp Trận Vũ Trấp Bát.
Đao đã không còn quan trọng đối với nàng nữa.
Đao pháp mới quan trọng.
Ưu điểm duy nhất của nàng ta là: dùng chiêu thức thủ thắng.
Nàng sáng tạo ra bộ đao pháp này khiến cho nàng ta trở thành nữ nhân duy nhất chen chân được vào Bát đại đao vương.
Từ lâu nàng đã muốn phân cao thấp với Hồng Tụ Đao của Tiểu Hàn Sơn phái.
Cho nên Ôn Nhu vừa xuất thủ, nàng ta đã xuất đao.
Nàng ta mau chóng chiếm được thượng phong.
Nếu Ôn Nhu có ý quyết chiến, nàng có thể lấy nhanh đánh nhanh, chẳng khác gì bão táp mưa sa, nhanh chóng khống chế toàn cuộc. Nhưng một khi Ôn Nhu không muốn đánh tiếp, tùy ý phát đao, có ý trốn chạy, ngược lại khiến sự tinh vi kín đáo của Hồng Tụ Đao Quyết bộc lộ hoàn toàn, nàng ta nhất thời cũng không thể hạ được đối phương.
Ban đầu, nàng ta dễ dàng có thể dùng đao so đao, dễ dàng chiếm được thượng phong, trong lòng đang mừng thầm, nhưng rồi, nàng ta dần dần phát hiện, không phải là Hồng Tụ đao pháp không bằng Trận Vũ Trấp Bát, mà là người sử dụng Hồng Tụ đao pháp quá kém kỏi, nếu là một cao thủ khác, phát huy hết sở trường của bộ đao pháp này thì…
Ngoài ra, còn một nguyên nhân khác khiến Triệu Lan Dung không thể nào chém trúng Ôn Nhu.
Thân pháp của Ôn Nhu.
Thuấn Tức Thiên Lý.
Thân pháp này thậm chí còn khó lường còn hơn cả đao pháp của nàng.
Ôn Nhu vừa kêu, lập tức có một người “quăng” tới như một viên đá.
Người là người, không thể giống như một viên đá được.
Thế nhưng tư thế lao tới của người đó giống như một viên đá, một viên đá bị người ta “ném” tới.
Ôn Nhu vừa nhìn đã nhận ra người này không phải là Vương Tiểu Thạch.
Trên tay người đó cũng có một thanh đao.
Một thanh đao đáng thương.
Người đó vẫn chém tới một đao, tựa như cành liễu yếu ớt ven đê.
Trong lúc lúng túng Ôn Nhu thu đao về gạt ra.
Nàng chặn được nhát đao ấy.
Nhưng đầu của người ấy bất thình lình cúi thấp xuống, đập vào bụng nàng.
Đầu của người ấy còn cứng hơn cả đá.
Ôn Nhu nhất thời đau đến nỗi lục phủ ngũ tạng nhói lên, nước mắt chảy ròng ròng, Triệu Lan Dung đã nhắm vào cổ nàng chém xuống một đao…
Nhưng lúc này, chợt nghe có người trầm giọng nói: “Không giết được.”
Vì Nhậm Lao đã từng nói câu đó, Triệu Lan Dung nhất thời giật mình, tay hơi chậm lại, mới phát hiện người vừa lên tiếng là một hán tử mắt lớn mày thô, nhưng trông lại rất hiền thục ngoan ngoãn.
Trên tay hán tử là một bộ y phục đang may dở.
Trên bộ y phục ấy còn cả kim, và cả chỉ nữa.
Người đó dường như vốn dĩ đang may đồ, nhưng vì đột nhiên trúng Ngũ Mã Dạng, không thể cử động được, đương nhiên cũng không thể tiếp tục may áo được.
Đây vốn là tiệc mừng thọ của Hoa Khô Phát, chẳng lẽ hán tử đến tiệc thọ chỉ để may đồ?
Tay của Triệu Lan Dung chỉ hơi ngập ngừng.
Hơi ngập ngừng, chính là chỉ dừng lại trong một khoảnh khắc.
Nàng ta phát hiện kẻ kêu ngừng lại không phải là Nhậm Lao, đao trong tay đương nhiên tiếp tục chém xuống.
Cũng trong khoảnh khắc đó, người giống như viên đá kia lại phi tới tựa như một viên đá.
Lần này y bay về phía hán tử may áo.
Người giống như viên đá đó là Thái Tiểu Đầu.
Linh Đinh Đao Thái Tiểu Đầu trong Bát đại đao vương dưới trướng Thái Kinh.
Cục thế đã quá rõ ràng.
Triệu Lan Dung và Thái Tiểu Đầu chia quân làm hai đường.
Một người định giết Ôn Nhu.
Người kia phải đối phó hán tử may áo.
Cục diện thay đổi rất đơn giản.
Vả lại, cũng rất bất ngờ.
Hán tử may áo bất ngờ phóng vọt lên, lướt về phía Thái Tiểu Đầu trên không trung.
Thái Tiểu Đầu chém hụt một đao, bộ y phục chụp xuống đầu, y lập tức cảm thấy trời đất tối tăm, vung tay múa chân rớt xuống, chén đĩa với thức ăn văng tung tóe.
Triệu Lan Dung chỉ cảm thấy trước mắt mình hoa lên, Ôn Nhu đã được hán tử ấy kẹp dưới nách.
Triệu Lan Dung lập tức xuất đao, nhưng chỉ thấy mắt trái tê rần.
Sau đó là đau nhói.
Trong lúc kinh hoảng, Triệu Lan Dung múa đao thối lui.
Đồng thời, hai ánh đao quang, một hung dữ một thân thiết đã vung lên, đón lấy hán tử ấy.
Tay trái hán tử vẫn kẹp Ôn Nhu.
Người đã lướt sang bên phải.
Kẻ sử đao bên phải là Tiêu Bạch.
Tiêu Bạch đang định đánh phủ đầu, đột nhiên cảm thấy tay cầm đao, tựa như bị một vật gì đó chém vào, hễ cử động thì có cảm giác đau nhói như bị cắt thịt.
Y thất kinh.
Lập tức né tránh.
Lúc này mới phát hiện, năm ngón tay phải của y đã bị chỉ quấn lấy.
Tiêu Bạch võ công cao cường, đao pháp tinh xảo, phản ứng nhanh nhạy, thế mà cũng không biết sợi chỉ này đã quấn vào tay mình từ hồi nào.
Đao của Tiêu Sát truy kích sau lưng hán tử ấy.
Y thấy chém không được hán tử, liền trở đao chém xuống Ôn Nhu đang được đối phương kẹp dưới nách.
Hán tử ấy cũng chẳng xoay người, tay thò ra, tựa như ngắt một đóa hoa, chỉ nghe “cạch” một tiếng, đao của Tiêu Bạch đã bị bẻ gãy.
Hán tử ấy búng hai ngón tay, đoạn đao gãy bắn ra, Nhậm Lao, Nhậm Oán đang định chặn lại, nhưng chợt thấy mũi đao phi tới, vội vàng rùn người xuống, lách người né tránh.
Đến khi trở lại truy kích, hán tử ấy đã biến mất.
Ôn Nhu cũng biến mất.
Khi Thái Tiểu Đầu kéo bộ y phục ra, chỉ thấy Nhậm Lao, Nhậm Oán đưa mắt nhìn nhau, Tiêu Bạch và Tiêu Sát đang ngẩn người, trên má trái Triệu Lan Dung có một đốm đỏ, máu đang rịn ra.
Nàng ta vừa bị kim đâm trúng.
Nhậm Lao ngạc nhiên: “Đại Chiết Chi Thủ?”
Nhậm Oán kinh hãi: “Tiểu Triệu Hoa Thủ?”
Nhậm Lao nói: “Là hắn?”
Nhậm Oán gật đầu: “Là hắn!”
Nhậm Lao nói: “Cũng may, hắn dường như không muốn xen vào chuyện của chúng ta.”
Nhậm Oán nói: “Hắn chỉ cứu Ôn Nhu.”
Nhậm Lao gật đầu: “Thiếu một Ôn Nhu có đáng là gì.”
Nhậm Oán nói: “Cục diện ở đây vẫn là chúng ta khống chế.”
Nhậm Lao sau thoáng kinh hoảng, đã khôi phục lại nét mặt lạnh lùng: “Cho nên…”
Nhậm Oán dường như cũng hồi phục bộ dạng yếu ớt, e thẹn của mình: “Cho nên hai ly rượu đó vẫn ở trong tay chúng ta.”
Nhậm Lao còn cố tình hỏi: “Hai ly rượu nào?”
Nhậm Oán tiếp lời: “Một ly là rượu có Ngũ Mã Dạng, bọn họ đã uống rồi.”
Nhậm Lao nói: “Còn một ly?”
Nhậm Oán nói: “Còn một ly là chúng ta muốn kính bọn họ.”
Nhậm Lao cười thâm hiểm: “Đây là rượu kính!”
Nhậm Oán nói: “Nếu được kính mà bọn họ không uống thì…”
Nhậm Lao tiếp lời: “Vậy chỉ có rượu phạt.”
Nhậm Oán chỉ vào người Triệu Thiên Dung, Trương Thuận Thái, Hoắc Nhất Tưởng, Ngô Nhất Sương và Long Nhất Bi, nói: “Thứ chúng uống chính là rượu này.”
Sau đó y rất ôn tồn nói với Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát: “Nếu ta kính rượu ngươi, ngươi có uống hay không?”
Rồi y bổ sung thêm một câu: “Nếu uống, đương nhiên trong đó đã bỏ thuốc, nếu các ngươi không có hai lòng, chỉ ra sức cho triều đình, ta sẽ cho các ngươi thuốc giải đúng thời hạn, nếu không uống… các ngươi đều có người nhà, người thân, môn hạ, có dám không uống không?”
Y đang đợi Hoa Khô Phát và Ôn Mộng Thành trả lời, đột nhiên có người nói: “Khoan đã!”
1. Nguyên văn: Lạc hoa độc nhân lập, vi vũ song yến phi. Đây là hai câu trong bài “Lâm Giang Tiên kỳ nhất” của Án Kỷ Đạo (1048-1113).