Nửa đêm, tiết trời càng thêm lạnh lẽo, xuân phong thổi qua mái ngói xào xạc đưa theo lá khô rơi rụng. Hành lang dạ đăng leo lắt mịt mờ.
Niệm Tư Huyền đăm đăm nhìn vào khoảng không vô định, nàng xoa xoa đôi tay đặt lên gò má. Châu Ẩn thêm than vào ấm lô, cẩn thận bọc lại trong túi vải bông dày ấm mới đưa đến:
- Tiểu thư! Chúng ta đi thôi!
Niệm Tư Huyền gật đầu, nàng choàng áo lông men theo hoa viên đến sân sau. Trên đường đi lại nhìn qua hai gian phòng phía tây điền trang:
- Đều đã nghỉ ngơi! Nô tì đã sắp xếp ổn thỏa, hai vị điện hạ có lẽ đường xa mỏi mệt!
Niệm Tư Huyền hơi thở nhẹ nhàng, nàng dò dẫm giữa màn đêm, cảm tưởng giống như bản thân lần nữa bị mù:
- Em nghĩ ta có nên gả đến Đông cung?
Bên cạnh lặng thinh không lời hồi đáp, Niệm Tư Huyền có thể cảm nhận được từng nhịp tim bình ổn từ người Châu Ẩn.
Rất lâu, Châu Ẩn mới chậm rãi nói:
- Lăng Vương điện hạ tuy đã từng lạnh bạc với người, nhưng Thái tử liệu rằng có tốt hơn chăng? Quan trọng là tiểu thư thật sự muốn ở bên cạnh ai!
Niệm Tư Huyền cười buồn, bản thân nàng yêu ai, nàng chính là rõ nhất, nhưng cảm giác ngày ấy lửa thiêu vào da thịt càng rõ ràng hơn. Niệm Tư Huyền thở dài, cũng không suy nghĩ nữa, lặng lẽ vào viện phụ thân. Buổi tối ngày mai, đoàn thương nhân Nam Chu quốc sẽ xuất phát, Niệm Tư Huyền khăn tay thấm lệ nóng, ngẩng đầu nhìn bầu trời tháng giêng một mảnh trăng khuyết đang trôi nổi.
Trong viện hành lý đã được Niệm lão gia gọn ghẽ gói ghém, Niệm Tư Huyền rút trong túi vải thêm mấy đôi giày vớ tự bản thân may, Niệm Tư Huyền lấy bộ dáng tự nhiên nhất:
- Mùa xuân vẫn còn lạnh, Hầu gia giữ lấy cái này!
Niệm lão gia nhìn xuống từng đường thêu tinh xảo, đồng tử đỏ dần cuối cùng đục một màu nước mắt:
- Cảm tạ Quận chúa! Nữ nhi lão phu ngày trước cũng thường dùng loại mũi thêu này!
- Thương buôn này là trượng phu của Đào ma ma, hạ nhân cũ trong Niệm phủ, Niệm phu nhân hiện tại tạm thời đang ở đó...
Niệm Tư Huyền nấc nghẹn đứng dậy, nước mắt như thác đổ rơi trên vạt áo lụa, nàng gấp gáp rời đi:
- Hầu gia bảo trọng!
Canh ba, tiếng vạc kêu sương hiu hắt, Niệm Tư Huyền quỳ thụp một góc hoa viên nức nở khóc, đôi vai nàng cứ thế rung lên. Niệm Tư Huyền trông về hướng phụ thân dập đầu:
- Nữ nhi bất hiếu...đời này không thể phụng dưỡng phụ mẫu!
Trong không khí thoang thoảng giáng tử hương hòa lẫn xạ hương nồng đậm lan tỏa, một cỗ áo gấm dày choàng ngang thân nàng, Niệm Tư Huyền hoảng hốt ngẩng đầu, chỉ kịp trông thấy mái tóc huyền Hạ Lan Lăng Quân cuồng loạn bay giữa nguyệt quang nhợt nhạt.
Hạ Lan Lăng Quân ôm lấy Niệm Tư Huyền vào lòng, thường phục hắn mỏng manh không che nổi cái lạnh đầu năm. Hạ Lan Lăng Quân không nói gì, chỉ chầm chậm vuốt ve lưng áo nàng gầy guộc. Niệm Tư Huyền cứ thế thổn thức khóc, lệ thấm vào lồng ngực đối phương qua hai tầng y phục.
Hạ Lan Lăng Quân hít một hơi làn hương mẫu đơn thơm dịu trên tóc mỹ nhân trong lòng, đè nén giọng nói trầm thấp:
- Đừng khóc! Bản Vương đau lòng!
Niệm Tư Huyền lắc lắc đầu, toàn thân run rẩy. Hạ Lan Lăng Quân thở dài, tìm cách an ủi:
- Viên Hầu sẽ không sao! Chỉ cần đến được Nam Chu, phụ mẫu nàng liền gặp nhau...không xa cách...không còn xa cách...
Niệm Tư Huyền mơ hồ lập lại, tay bám vào y phục Hạ Lan Lăng Quân:
-...không còn xa cách...
Hạ Lan Lăng Quân lấp lánh ánh nhìn ôn nhu vào đôi mắt nàng, dịu dàng:
- Nàng phải mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ để còn có thể bảo vệ thân nhân!
Niệm Tư Huyền không hồi đáp, giữa thủy mâu sâu thẩm của Hạ Lan Lăng Quân lúc này đối với nàng tất cả đều là mênh mông tình ý. Tâm khảm nàng lướt qua một cỗ mơ hồ xúc động, Niệm Tư Huyền nhắm nghiền mắt, chủ động tìm kiếm làn môi Hạ Lan Lăng Quân mà hôn đến.
Xúc cảm mãnh liệt cùng nhiệt độ nóng bỏng kinh người đè nén lấy lý trí Hạ Lan Lăng Quân, hắn biết rõ Niệm Tư Huyền đang trong cơn hoảng loạn, tuy vậy bản thân hắn không chỉ vô cách khống chế, mà còn nồng nhiệt đón nhận. Hạ Lan Lăng Quân siết lấy Niệm Tư Huyền, đầu lưỡi lách vào khuôn miệng nữ nhân ngọt ngào tựa hồ mật ong, lại tham lam cắn lấy vành môi ẩm mọng, dây dưa không dứt.
Cả hai cứ thế lăn lộn trên vạt cỏ xuân, giữa hoa viên thê lương liễu rũ.
Nụ hôn triền miên kéo dài như lấy đi nửa phần sinh khí bản thân, đến khi Niệm Tư Huyền thần trí thanh tỉnh, thân thể nàng đã bị Hạ Lan Lăng Quân chế trụ, sương đêm ướt át dưới tà áo thấm đẫm sống lưng nàng lạnh buốt.
Niệm Tư Huyền không dám nhìn vào dung mạo trác tuyệt của Hạ Lan Lăng Quân, mà hướng mắt xuống phần ngực áo đang phập phồng nhịp tim đập:
- Điện hạ...
Hạ Lan Lăng Quân ngược lại vô cùng tỉnh táo, hắn vùi mái tóc mềm mại vào giữa phần cổ nàng, giọng nói kiêu ngạo thường ngày mang theo ủy khuất cùng cầu khẩn:
- Tư Huyền, nàng chính là Niệm Tư Huyền đúng không? Đừng dối gạt bản Vương nữa...Tư Huyền...Tư Huyền...
Niệm Tư Huyền buông lỏng cánh tay, cảm nhận toàn bộ sức nặng của Hạ Lan Lăng Quân trên cơ thể mình. Nàng đúng là Niệm Tư Huyền, nhưng lại không phải Niệm Tư Huyền của nhiều năm về trước mang theo ngây thơ dưới lớp giá y bước vào Lăng Vương phủ.
Niệm Tư Huyền khẽ đẩy Hạ Lan Lăng Quân, hương thơm nồng ấm từ áo hắn vẫn quấn quýt theo nàng. Hạ Lan Lăng Quân nửa phần gương mặt chìm trong bóng tối, nửa phần còn lại được ánh trăng soi rọi sáng rõ.
Niệm Tư Huyền thẫn thờ, cuối cùng cũng lắc đầu:
- Mộ phần Vương phi vẫn còn tro cốt nàng ấy, Lăng Vương điện hạ đã quên rồi sao!
Niệm Tư Huyền gót hài từng bước dẫm nát vạt cỏ xanh hồi viện. Hạ Lan Lăng Quân lặng người trông theo nàng giữa vạn ngàn cô độc.
Cơn mưa đầu tiên của mùa xuân phụ nhân tình bắt đầu loạn giăng. Hạ Lan Lăng Quân bất lực điệu cười, sơ sài trang y lên ngựa quay về.
Hành cung sau một đêm mưa như được gột sạch, ánh nắng thênh thang rải trên mái ngói hoàng kim, theo cửa sổ chiếu thẳng vào mắt Hạ Lan Lăng Quân khiến hắn choàng tỉnh.
Cổ họng khô rát, toàn thân âm ấm sốt, bên cạnh giường còn một siêu thuốc sùng sục sôi, cạnh tháp dài chính là Tạ Phong đang gục đầu trên bàn mê mải ngủ.
Hạ Lan Lăng Quân thở dài, tự mình xuống giường rót trà, không nghĩ cứ thế đã đánh thức Tạ Phong.
- Điện hạ tỉnh rồi sao?
Thấy Hạ Lan Lăng Quân gật đầu, Tạ Phong lại tiếp tục:
- Người với Thái tử đêm qua đã xảy ra chuyện?
Hạ Lan Lăng Quân lắc đầu, sắc mặt vẫn tệ hại như cũ. Tạ Phong cũng không hỏi đến nữa, cẩn thận rót thuốc:
- Thái y chẩn bệnh chỉ là phong hàn nhẹ, điện hạ đều đặn dùng thuốc không vận động mạnh ba ngày liền khỏi!
Hạ Lan Lăng Quân một hơi nuốt sạch bát thuốc, mứt ngọt cũng không ngậm, lại như cũ vùi đầu trong chăn. Tạ Phong tuy không hiểu được tâm tình chủ nhân cũng có thể đoán ra nếu không vì Thái tử thì chỉ có thể vì Thuần Hi Quận chúa. Nhưng dù sao Lăng Vương cũng cần phải nghỉ ngơi, hắn không nói thêm gì, trực tiếp ra ngoài đóng cửa.
Mặt trời đã đứng bóng, vệ quân Lăng Vương phủ có lẽ cũng đã giả dạng thường dân hộ tống Viên Hầu cùng đoàn thương buôn đi về phía Nam. Lăng Vương đổ bệnh đột ngột, không muốn công việc qua mấy ngày chất cao thành núi, Tạ Phong nhanh chân vào thư phòng, bắt đầu xem sổ sách, thư từ các loại.
Được nửa buổi, thì ngoài rèm đã đưa nồng nàn hương hoa hồng vào trong, Tạ Phong ngạc nhiên ngẩng đầu, mất một khắc mới có thể định hình nổi người vừa xuất hiện.
- Kiến Ân Hầu!
Hạ Lan Tường mỉm cười vui vẻ, môi hơi cong lên, hắn xoay một vòng lại nâng tay áo:
- Thế nào? Cải trang xuân tuần như vậy đảm bảo không ai có thể nhận ra bản Hầu!
Tạ Phong quét mắt đánh giá một lượt, Hạ Lan Tường quả thật không hổ danh biến thái, cư nhiên vứt bỏ mặt mũi mà hoán nữ trang. Áo lụa màu trắng gấu váy thêu họa tiết, thắt lưng đỏ rực chói mắt. Luận về vóc dáng Hạ Lan Tường khá nhỏ nhắn, chỉ cao hơn nữ nhân một chút. Luận về gương mặt có thể nói hắn xinh đẹp hơn cả nữ nhân bình thường, lúc này kỹ lưỡng trang điểm nhìn có chút khác lạ.
Tạ Phong thành thật:
- Không tệ! Nhưng mà Khâm sai Đại thần...thể diện Đại Sở...
Hạ Lan Tường phất tay áo, nhếch môi cười:
- Phụ hoàng nói chỉ cần tra sai phạm không quan tâm cách thức, bọn chúng làm sao có thể ngờ được một nữ tử diễm lệ rực rỡ thế này lại chính là Khâm sai Đại thần cần phải tiếp đón chứ!
Tạ Phong im lặng, nói lý với một kẻ như Hạ Lan Tường vô cùng phí sức. Tạ Phong mặc kệ hắn ta, tiếp tục xem qua sổ sách.
Hạ Lan Tường cũng tự nhiên ngồi xuống bàn, phiếm chuyện:
- Ngươi còn nhớ Trịnh Thương Diễm không?
Tạ Phong không ngẩng mặt lên:
- Ba năm trước hắn đoạt Võ Tam danh cả kinh thành không ai không biết, huống hồ còn là thứ trưởng tử Chiêu Quốc công!
Hạ Lan Tường cắn gọn một miếng táo, cảm thấy không được ngọt liền vứt qua Tạ Phong, điềm nhiên:
- Buổi sáng bản Hầu thấy hắn ta yết kiến lục hoàng đệ!
Tạ Phong dừng bút lông trên tay, hàng mày cau chặt, Trịnh Thương Diễm ở ẩn nhiều năm lần đầu xuất sơn chính là đến gặp Thái tử điện hạ. Ba năm trước Tạ Phong so tài cùng Trịnh Thương Diễm vốn dĩ bản thân đã thua kém hắn không chỉ một bậc. Hiện tại qua ba năm, Tạ Phong trong lòng dần dâng lên bất an.