Nhất Niệm Tam Thiên

Chương 10: 10 Trường Tương Vọng 10



Vu Nhàn Chỉ giúp ta cầu tình, cũng không phải là chuyện đáng mừng ------ nói là tháng chạp trời đông giá rét, Đại hoàng huynh muốn đi núi Nha Lưu thưởng mai, hắn giúp ta xin một ý chỉ, nói muốn mang ta đi cùng.
Thưởng mai rất phong nhã, một đám thi sĩ cùng xúm lại vịnh mai lại càng phong nhã đến cực điểm.

Nếu như ta bất hạnh tụ tập với đám thi sĩ đó, ngâm ra một vài câu thơ quái dị xiêu vẹo, thì lại càng phong nhã hơn.
Ta bê lò sưởi tay, oán trách Vu Nhàn Chỉ: "Nhân duyên ta luôn không tốt, gần đây lại còn đắc tội với lão thừa tướng cùng Lưu Thế Đào.

Mấy đại thần kia nhất định nhìn ta không vừa mắt.

Đến lúc đó bọn họ nắm được điểm yếu của ta, ép ta ngâm thơ đối chữ, ta chắc chắn sẽ gặp tai ương?"
Vu Nhàn Chỉ xem thường: "Nàng vừa đắc tội với lão thừa tướng cùng Lưu Thế Đào, cũng nên nói lời xin lỗi.

Hai người họ luôn đối tốt với nàng, chắc hẳn sẽ không làm khó.

Còn việc thưởng mai, phần lớn đều là thân tín của Hoàng thượng, cũng biết nàng không quá có thiên phú về văn chương, nếu nàng thật sự bị cười nhạo, cũng nên sớm luyện thành thói quen đi."
Hắn dừng một chút, lại nhìn ta cười: "Vả lại, lúc này nàng đi theo ta, có ta ở đó, chắc hẳn không có ai muốn gây khó dễ cho nàng."
Cuối năm lạnh cóng, Vu Nhàn Chỉ nói xong câu cuối cùng, nói đến mức khiến ta run cập cập mấy cái.

Ta đưa lò sưởi tay nhét vào tay hắn, tiến vào trong cung.
Bởi vì thời tiết mới vào đông, tật xấu sợ lạnh của ta mơ hồ có dấu hiệu phát tác.


Gọi mấy tên thái giám đem lò sưởi đốt lên, lại mang bàn thấp đặt xuống bên cạnh lò sưởi, bắt đầu sao chép kinh.
Dư quang liếc thấy Vu Nhàn Chỉ theo đuôi đi vào, ánh mắt rơi xuống lò sưởi, trầm giọng hỏi: "Than bạc sao?"
Tiểu Tam Đăng ở bên cạnh đáp: "Hồi bẩm Đại thế tử, công chúa sợ lạnh, than bạc trong cung lại không nhiều, chỉ có thể dùng tiết kiệm."
Bên kia tựa hồ trầm mặc một chút, lại hỏi: "Sao không đốt lò sưởi sàn lên?" Tiểu Tam Đăng đáp: "Lò sưởi sàn sẽ khô nóng, nếu đốt, ban đêm công chúa ngủ không ngon.."
Hai người hắn qua lại hai ba lời, bởi vì âm thanh ép tới thấp nhất, ta nghe không rõ lắm.
Chép kinh thư một hồi, thì có chút khốn đốn, ta giơ tay lên xoa mi tâm, trên trán bỗng vang lên một âm thanh lành lạnh: "Cái tật xấu sợ lạnh này của nàng có từ khi nào vậy?"
Ta nâng mí mắt nhìn hắn một cái, nói: "Mấy năm trước." Lại cố gắng chống cơn buồn ngủ ngáp một cái, cố gắng đem chữ viết ngay ngắn, "Cũng không phải tật xấu gì quá mức, nhiều lắm là thèm ngủ một chút."
Chỉ là trình độ ngủ, có chút kinh người.
Bởi vì ta một khi bị lạnh, mặc thêm y phục hay đốt thêm than cũng không có cách nào chống được lạnh.

Duy chỉ có phương pháp, là quấn chặt chăn ngủ say.

Nhất là lúc ở lãnh cung trải qua hai mùa đông, ta gần như chỉ nằm trên giường ngủ.
Ta đem một quyển kinh đã chép xong giơ về phía ánh lửa nhìn một cái, chữ viết trên đó giương nanh múa vuốt, rất có xu thế loạn xạ.

Ta đau buồn không dứt, đem vò thành cục ném vào trong bếp lò, lại lần nữa giở một tờ giấy khác ra.
Nửa ngày trôi qua, âm thanh kia lại lành lạnh vang lên, nhắc nhở ta nói: "Mí mắt sắp dính vào nhau rồi."
Ta đột nhiên đem mí mắt mở to, lần nữa đau buồn không dứt vo viên tờ giấy ném vào trong lò.
Vu Nhàn Chỉ thong thả nói: "Nếu mệt quá, đi ngủ một chút đi.


Nàng đem kinh văn sao chép thành cái bộ dạng bùa quỷ thế kia, ngày mai đưa cho Hoàng thượng xem, không tốt lắm."
Điều này cũng đúng.
Nghe lời này, ta dặn dò Tiểu Tam Đăng bảo hắn nửa giờ sau gọi ta dậy, gãi gãi sau gáy, tựa đầu trên giường ngủ.
Nhưng Tiểu Tam Đăng không có gọi ta dậy.
Lúc tỉnh dậy, bên ngoài đã là bóng đêm tối mờ.

Lò lửa bên trong vẫn yên lặng cháy, không có khói, dùng than bạc.
Tiểu Tam Đăng thấy ta đứng dậy, chào đón: "Công chúa, ngài dùng bữa tối trước hay ngủ một lúc nữa?"
Ta nhớ còn mười cuốn kinh văn còn chưa chép, tuyệt vọng nói: "Ta trước tiên vẫn nên đến Vị Ương Cung của Đại hoàng huynh quỳ một lúc đi."
Vừa nói vừa thay y phục, Tiểu Tam Đăng lại nói: "Kinh văn Đại thế tử đã thay công chúa chép xong rồi, than bạc cũng là ngài ý phân phó đổi, nói sau này Thiên Hoa Cung cứ dùng củi đốt lò, bọn nô tài không cần tiết kiệm." Lại đem một chồng kinh văn chỉnh tề bê tới trước mặt ta, nói, "Công chúa ngài xem qua một chút."
Ta nhận lấy kinh văn, nhìn một chút, thất kinh.
Ta vẫn luôn biết Vu Nhàn Chỉ là một nhân tài, nhưng không nghĩ tới hắn lại có bản lĩnh đem chữ ta bắt chước đạt đến cảnh giới quỷ thần không hay.
Ta không khỏi cảm thấy kính nể, hỏi: "Các ngươi có giữ Đại thế tử lại dùng bữa không? Hay ngày mai lại mời hắn tới Thiên Hoa Cung làm khách?"
Tiểu Tam Đăng nói: "Đại thế tử tựa hồ phải xử lý công việc của Viễn Nam, không thể lưu lại dùng bữa."
Ta lập tức nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc trách cứ.
Tiểu Tam Đăng lại vội vàng nói: "Nhưng trước khi Thế tử đi, có nói từ nay về sau sẽ thường xuyên tới thăm công chúa, nói công chúa mỗi ngày chuẩn bị cơm là được."
Ta vui mừng gật đầu một cái, phân phó: "Ngọ thiện từ nay về sau, thêm thịt cá cho ta."
Dân gian lưu truyền một câu truyện bi thảm, nói có một nông phu đi ra ngoài canh tác, nhặt được một con ốc đồng, đem về nhà nuôi trong chậu nước.


Sau này mỗi ngày hắn đi làm đồng về, đều thấy cơm nước xong xuôi.

Nông phu thật tò mò, liền núp ở bên ngoài nhà để nhìn.

Chỉ thấy con ốc kia hóa thành một cô nương, vì hắn nấu cơm.

Nông phu mừng rỡ, vào nhà bắt lấy cô nương, nói muốn cùng nàng thành thân.
Ai ngờ cô nương lại nói không muốn, nói nông phu đã nhìn ra thiên cơ, nàng chỉ có thể trở lại thiên đình.

Từ đây, không có người nấu cơm cho nông phu nữa.
Lần này, Vu Nhàn Chỉ mỗi ngày đều tới trong cung ta giúp ta chép kinh, thật giống cô nương ốc đồng cần cù kia.
Ta rút kinh nghiệm từ nông phu, hiểu được đạo lý lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo, nên lúc Vu Nhàn Chỉ chép kinh sẽ không xuất hiện, không đi bắt hắn hiện nguyên hình.

Mỗi ngày trước khi hắn tới, ta liền nói muốn đi ngủ trưa, chờ hắn đi, ta mới dời giường hoạt động.
Cứ như vậy qua nửa tháng, cho đến khi hắn đem số kinh thư còn lại chép xong giúp ta.
Sau khi chép xong kinh văn, ta theo lệ đi tới Vị Ương Cung nghe Đại hoàng huynh dạy dỗ, chỉ thị cấm túc liền coi như đã bỏ qua.
Một chuyện phiền muộn đã xong, lại có hai chuyện phiền não tới.
Bởi vì lúc này ta đã chọc vào hai cái sọt lớn, lại liên tiếp đắc tội hai vị quan lớn triều đình, Hoàng huynh lệnh ta đi tới từng nhà xin lỗi.
Ngô, xuân yến ngày đó ta gây họa làm liên lụy bao nhiêu người, đi phủ lão thừa tướng nhận tội cần phải trì hoãn.

Lưu Thế Đào một người một ngựa, bất quá chỉ là một vết thương lòng nho nhỏ, ngược lại có thể trước tiên đem hắn bắt lại.
Nghĩ tới đây, ta bỗng nhiên nhớ ra hồi lâu chưa có tin tức của Lưu Thế Đào, sai người đi hỏi thăm tin tức gần đây, không khỏi sợ hết hồn.

Nghe nói sau khi hắn biết bổn công chúa chính là Tiểu Lục, ở trong phủ buồn bực ba ngày, sau đó đi tìm Nhị hoàng huynh của ta, nói là mình không muốn làm ở Hàn lâm viện nữa, muốn lăn lộn vào quân doanh.
Nhị ca ta nhìn cái dáng vẻ thư sinh yếu đuối của hắn, tất nhiên cự tuyệt.

Đâu nghĩ tới Lưu Thế Đào cố chấp, thà từ hỏa phu đi lên, cũng không muốn làm quan triều đình.

Nhị ca không giữ được hắn, không thể làm gì đành phải đi hỏi ý Đại ca.
Đại ca rất bối rối, nói: "Lưu Thế Đào thành ra cái bộ dạng này, rốt cuộc là trẫm cùng A Bích sai.

Trẫm trước kia tứ hôn loạn cho hắn, A Bích lại giả thành Tiểu Lục gạt hắn, khiến hắn bị đả kích một trận.

Hôm nay hắn không muốn ngây ngô ở trong triều cũng là điều dễ hiểu.

Ngươi đi hỏi có tướng quân nào nguyện ý thu nhận hắn không, làm thỏa mãn tâm nguyện của hắn."
Vì vậy Nhị ca liền chan chứa sầu khổ đi hỏi.
Kết quả ngoài dự đoán mọi người --- Nguyện ý thu nhận Lưu Thế Đào, chính là Đại tướng quân ta vẫn hoài niệm, Mộ Ương.
Mộ Ương an bài cho Lưu Thế Đào vị trí Nhân dũng giáo úy, lại phân phó cho hắn hơn trăm tên lính tốt cho hắn quản.

Lưu Thế Đào từ đó coi Mộ Ương như ân nhân, mỗi ngày đều đi phủ tướng quân không kể sớm tối.
Ta yên lặng không nói gì đem tình trạng của Lưu Thế Đào gần đây nghe không sót một chữ nào, lại biết gần đây hắn đã học được uống rượu, còn định ở trên mặt sông đục một cái lỗ băng bơi lội để rèn luyện, sâu sắc cảm thấy hắn lại tái phát động kinh, sợ là không ổn.
Nghe được tin Lưu tráng sĩ hôm nay ở trong phủ chưa từng ra khỏi cửa, ta lần nữa thay một bộ y phục bình thường, nhanh như chớp chạy tới phủ Trạng Nguyên.

.