Doãn Y Cách rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm cổ tay mình, thật lâu không nói gì.
Bùi Nhuế không cách nào nhìn ra sự dao động mãnh liệt trong đôi mắt đang ẩn dấu sau hàng mi dày của anh.
“Tôi từng đi lính, là bộ đội chống khủng bố, sau đó thì gặp em ở Chechnya.”
Vẻ ảm đạm một lần nửa trở lại trên gương mặt anh. Doãn Y Cách mệt mỏi nói, mu bàn tay chống lên chán, năm ngón tay khẽ run rẩy.
“A!” Đáp án này không mấy ngoài ý muốn. Vẻ mặt Bùi Nhuế không hề thay đổi, cô bước đến bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài. Một cơn gió thổi tới, mơn trớn gò má cô, giống như bàn tay thô ráp của ai đó.
“Rất thân thiết sao?” Cô lại hỏi.
“Không tệ.” Y Cách đáp.
Lúc này, anh lại có vẻ rất bị động, mỗi lần dường như đều phải suy nghĩ rất lâu mới đáp trả.
Bùi Nhuế chơi đùa với làn khói thuốc ngồi bệt xuống sàn, tựa người lên thành giường. Thuốc giảm đau không có trong tay, cô cảm thấy không thoải mái lắm, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng.
“Trước đây chúng ta từng làm qua?” Cô ngậm điếu thuốc, tìm kiếm hộp diêm của Y Cách ở quanh.
Diêm không tìm thấy, nhưng trong lúc vô tình là làm rơi ra chiếc điện thoại di động đã lâu không đụng tới.
Hai mắt anh tối sầm lại, lặng lẽ mím môi.
“Làm qua.” Anh rốt cuộc cũng đáp, “Rất khó quên.”
“Tôi biết mà.”
Bùi Nhuế không mấy ngạc nhiên, cô mỉm cười, ngẩng đầu lên, tựa đầu lên chiếc gối, sát bên mặt là đôi chân của anh, “Tại sao không nói với tôi ngay từ đầu?”
Cô đặt một tay lên giường, trong lúc vô ý, khuỷu tay khẽ sượt qua đầu gối Y Cách. Nhiệt độ cơ thể anh hình như lúc nào cũng khác xa người thường, bởi vì bàn tay anh so với cô lạnh hơn nhiều lắm, giống như cho tới bây giờ đều chưa từng giữ được hơi ấm, không khỏi khiến cô nhớ đến ngọc thạch xám lạnh.
Nghe câu hỏi của cô, Y Cách yên lặng trong giây lát.
“Tôi nghĩ rằng em sẽ không quên tôi...” Anh vốn định nói hết những lời này với cô, nói với ngữ điệu tha thiết nhất, để cô có thể cảm nhận hết thảy tình cảm và nhung nhớ của anh. Nhưng mà, lời đã lên đến cổ họng, lại giống như bị đầu lưỡi chặn lại, khiến anh không thể thốt lên lời.
“Ngay từ đầu,“ Anh thản nhiên nói, phảng phất như vui đùa, “em xinh đẹp như thế, tôi sớm đã không thể để ý đến người khác, cũng nghĩ rằng...” Hai mắt thoáng khép lại, chỉ còn có một đường sáng màu xanh, “...muốn nếm thử em.”
Một đêm kia, trong căn ấy, bàn tay anh lướt dọc sống lưng cô, chạm đến vòng eo nhỏ nhắn, khẽ kéo cô vào sát ngực mình. Trong khi đó, lòng bàn tay anh ôn nhu vuốt ve cô, tuy rằng không quá ấm nóng, nhưng với anh đã giống như phát sốt nhẹ rồi.
Tay còn lại hướng về phía trước, nắm chặt cằm cô, khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt anh ngập tràn nóng bỏng, sương mù dày đặc, căn bản không thể thấy rõ bất kỳ thứ gì khác, ngoài cô.
Bùi Nhuế nghe anh nói, trong lòng có chút ngứa ngáy, liếm láp đôi môi khô ráo.
“Thế nhưng, anh cũng không nhận ra tôi.”
Doãn Y Cách hơi nghiêng đầu, con ngươi xanh thẳm khẽ chuyển động, “Khiến em thương tâm rồi.”
“Thật ngại quá! Tôi đã quên rất nhiều chuyện.”
Cô gài tóc ra sau tai. Mái tóc đen bóng, không quá dài, cũng chẳng quá ngắn, phần đuôi cao thấp không đều rũ xuống dưới tai.
“Hồi trước bị trúng đạn ở Chechnya, sau đó một phần não bị hoại tử, sau khi phẫu thuật thì tôi cũng mất trí nhớ.”
“Không nhớ được bất cứ điều gì sao?” Y Cách nghiêng mặt, hỏi.
“Đúng vậy.”
Bùi Nhuế gật đầu.
“Không nhớ rõ trước kia có chuyện gì xảy ra, cuộc sống dường như cũng dễ chịu hơn nhiều.”
Y Cách yên lặng, không tán thành cũng chẳng phản bác.
Bầu không khí như lắng đọng.
“Anh xuất ngũ được mấy năm rồi?” Cô đổi chủ đề.
Doãn Y Cách đáp: “Ba năm.”
“Tới Bắc Kinh du lịch sao?”
“Tìm người.”
“Đã tìm được chưa?”
“Tìm được rồi.”
“Vậy thì tốt.”
Một đoạn đối thoại không có gì thú vị, giống như điều tra thân thế trước khi lấy chồng.
Cảm thấy hơi nhạt nhẽo, Bùi Nhuế cố gắng ngồi thẳng dậy. Bởi vì ngửa cổ quá lâu, lúc ngẩng lên, cô có cảm giác khớp xương như đang kêu lên răng rắc.
Một lát sau, Doãn Y Cách đột nhiên lên tiếng.
“Em tới Mát-xcơ-va làm gì?” Ngừng lại một chút, anh nói tiếp, “Bây giờ ở đó khá lạnh, không có ai lại nguyện ý tới vào lúc này.”
“Viện bảo tàng ở Mát-xcơ-va sắp tới sẽ mở triển lãm về chiến tranh Chechnya lần thứ hai. Họ nghe nói trước kia tôi từng đưa tin trong quân nên mời tôi đến viết vài bài.” Bùi Nhuế trả lời qua loa, sau đó nói, “Tôi cũng đang rảnh rỗi, thuận tiện qua đó coi như du lịch.”
Doãn Y Cách gật đầu.
Anh chống khuỷu tay lên đầu gối, đầu cúi xuống, gương mặt hoàn toàn bị che phủ trong bóng đêm, dường như có thể tiêu tan bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, giọng nói của anh vẫn rất rõ ràng: “Bọn họ có biết em không nhớ rõ mọi chuyện không?”
“Tôi đã nói với bọn họ rồi. Bên viện bảo tàng nói không sao, ngược lại đội viên trong tiểu đội đặc chiến sẽ nhận ra tôi.” Bùi Nhuế nghiêng đầu, tùy ý nói, “Suy nghĩ một chút cũng đúng. Dù sao bọn tôi cũng đã ở chung sớm chiều suốt một năm trời.”
Cô không có thói quen ôn lại chuyện cũ cùng những người “bạn già” hoàn toàn xa lạ, chỉ là cảm thấy ra nước ngoài làm việc cũng khá thú vị.
Một lát sau, cô lại nói, “Anh là người trong tiểu đội đó sao?”
Dây thanh chợt thoát khỏi khống chế, anh nghe tiếng mình thụ động nói: “Không phải. Tôi gặp được em ở nơi dừng chân, sau đó cùng nhau tham gia mấy lần hành động. Chỉ có vậy thôi.”
Anh cười khẽ, không rõ bản thân lúc này đang có cảm giác gì, “Chuyện xưa của chúng ta thật ra rất đơn giản, không có gì đặc sắc. Em có thất vọng không?”
“Có gì để thất vọng? Như vậy cũng tốt.”
Thấy môi mỏng của anh hơi nhêch lên, Bùi Nhuế cho rằng anh đang cười, tâm trạng cũng thoáng thả lỏng, “Tôi rất sợ có người nhắc tôi nhớ lại hồi ức trước kia, nhất là bạn bè khi đó. Quan hệ càng thân mật, lúc gặp lại sẽ càng khó xử.”
Một người đơn phương khăng khăng giữ lấy cảm tình lắng đọng bao năm, một người lại quên sạch mọi thứ, chuyện này tuyệt đối không công bằng.
Đối mặt với bạn bè thân thiết khi xưa, Bùi Nhuế không thể nào cảm thấy thân thuộc, việc đó khiến cô cảm giác rất xấu hổ, cũng vô cùng khó chịu.
Y Cách gật đầu, không nói gì nữa.
Ánh mắt anh tăm tối, tất cả như chìm sâu trong sương mù, giấu đi tất cả cảm xúc của mình, chẳng để lại chút vết tích.
Hồi lâu qua đi, Bùi Nhuế nghĩ rằng anh đã ngủ, liền cầm chiếc điện thoại di động đã tắt máy bốn ngày lên, ấn nút mở nguồn.
Màn hình đột nhiên sáng rõ, cô cảm giác chính mình sẽ hối hận ngay lập tức.
Chuỗi âm thanh “tinh, tinh” liên tiếp vang lên, mấy tin nhắn ngắn chúc mừng sinh nhật của bạn cũ. Thời gian gửi tới là ngày hôm qua, nhưng mà những người này, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng.
Cô đọc tất cả tin nhắn, sau đó lại trở về màn hình chính.
Chỉ mới mấy ngày không động đến, vậy mà có tới 120 cuộc gọi nhỡ.
Bùi Nhuế nheo mắt, đang định xóa đi, đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Dãy số quen thuộc nhấp nháy trên màn hình. Bùi Nhuế không nhin được nữa, cố nén giận, nhưng giọng nói vẫn không nhịn được mà cất cao: “Cố Bắc Kha, chúng ta chia tay rồi!”
Lời còn chưa dứt, cô đã nhận thấy có điểm không thích hợp, vội quay đầu liếc nhìn Y Cách ngồi ở đầu giường.
Anh hình như vẫn thức, mắt xanh lim dim, vừa nghe đến cái tên Cố Bắc Kha thì như ảm đạm đi nhiều lắm.
Người ở đầu dây bên kia đương nhiên không biết tình hình bên này, thấy cô nhấc máy thì không khỏi vui sướng, nói liên mồm: “Nhuế Nhuế, em đang ở trên xe lửa sao? Nhuế Nhuế? Em có nghe thấy anh nói không? Đừng đi Mát-xcơ-va nữa được không? Anh đã tìm hiểu rồi, xe đó có đi qua Mông Cổ, em hãy xuống xe ở U-lan-ba-to đi! Anh lập tức giúp em đặt vé máy bay về Bắc Kinh...”
Bùi Nhuế không nhịn được nữa, ném điện thoại lên giường, lấy tay đỡ trán, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cô chú ý ánh mắt Y Cách, thuận miệng nói, “Bạn trai cũ của tôi...Ừm, có lẽ vậy.”
Anh gật đầu, có vẻ cũng không mấy bất ngờ: “Cố Bắc Kha?”
Người cảm thấy bất ngờ là Bùi Nhuế: “Anh cũng biết anh ta?”
“Biết.” Y Cách nói, “Không quá quen.”, anh ngừng một chút, lại hỏi: “Tôi có thể nói với anh ta vài câu không?”
Y Cách cầm lấy điện thoại, chuyển sang nói bằng tiếng Nga. Dường như không muốn để cô hiểu được, anh nói rất nhanh, hết thảy âm tiết đều rất mơ hồ.
Cố Bắc Khá là một nhiếp ảnh gia từng hoạt động trên chiến trường, nhưng rất hiếm người biết anh ta tốt nghiệp khoa tiếng Nga.
Doãn Y Cách không nói dối, anh thật sự biết Cố Bắc Kha.
Đầu dây bên kia, Cố Bắc Kha cũng nói chuyện bằng tiếng Nga, giọng điệu vẫn mang theo chút gì đó đặc trưng của người Bắc Kinh. Tiếng nói của anh ta rất nhỏ, khá lạnh nhạt, rõ ràng là đang kiềm nén tâm trạng. Nếu nói là ôn hòa nhã nhặn với nhau, chi bằng nói rằng đang âm thầm cắn xé, khắc khẩu với đối phương.
Bên này, giọng của Y Cách vẫn nhàn nhạt như cũ, mang vẻ lười biếng. Sau một lúc lâu, chắc là anh rốt cuộc cũng cảm thấy chán ghét, trả điện thoại cho Bùi Nhuế: “Anh ta muốn nói chuyện với em.”
Cô không còn cách nào khác, đành áp điện thoại vào tai, lạnh lùng nói: “Anh còn việc gì không?”
Cố Bắc Kha gọi tên cô. Khô khốc. Lại như sóng gợn lăn tăn.
Bùi Nhuế thậm chí có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh ta ngồi bệt trong phòng tối, đối mặt với bức tường treo đầy ảnh đang được hong khô, miệng mấp máy không ngừng.
“Cách xa anh ta một chút, Nhuế Nhuế! Không được tin lời của anh ta! Một chữ cũng đừng tin!” Giọng nói anh sắc nhọn, giống như muốn xé rách yết hầu.
Bùi Nhuế từ chối cho ý kiến.
“Chờ đến Mát-xcơ-va em sẽ gọi lại cho anh.” Bùi Nhuế không muốn dây dưa thêm một giây nào với anh ta nữa, dứt khoát tắt máy.
Không gian một lần nữa trở về yên tĩnh.
Cố Bắc Kha từ trong ra ngoài đều là đồ lừa đảo. Đó là kết luận sau một năm ở cùng anh ta.
“Không cần để ý anh ta. Chúng ta sống với nhau bao lâu?” Bùi Nhuế đắp chăn kín người, dựa vào mép giường, “Hồi ở Chechnya ấy.”
“Rất lâu.” Anh dứt lời, lại bổ sung, “Cách quãng, với tôi mà nói, đó là một khoảng thời gian rất dài.”
Cô mở mắt, ánh mắt trống rỗng, nhìn không ra tiêu điểm, duy chỉ có không nhìn về phía Y Cách.
“Lúc tôi xảy ra chuyện, anh ở gần đó không?”
Sắc mặt Y Cách bỗng thay đổi, hết thảy lớp ngụy trang trầm tĩnh, thản nhiên lúc này đều hoàn toàn sụp đổ.
Yết hầu chợt căng ra, chỉ cảm thấy đầu lưỡi tanh nồng. Hồi ức giống như đầu đạn lạnh lẽo đâm thủng cơ bắp, đau đến tận xương, khuấy động cả linh hồn. Những ngày đêm trong quá khứ tràn về, từng mảnh vụn ký ức như ghép lại với nhau, là hình bóng in sâu trong tim anh, mỗi giây mỗi phút đều như cứa vào lòng anh, từ bốn phương tám hướng ập tới, làm máu trong cơ thể như đông lại, mỗi dây thần kinh đều căng ra, khiến anh đau đớn tới nỗi chỉ muốn chết đi.
Anh trời sinh đã không quá mẫn cảm với đau đớn, Thế nhưng, cách màn khói súng mịt mờ, khoảnh khắc nhìn thấy cô ngã xuống, một nỗi đau khủng khiếp chợt bao trùm cơ thể anh.
Anh cắn chặt răng, cố không để cô nhìn ra bất cứ thứ gì.
“...Có.” Doãn Y Cách nói, giọng anh thật nhẹ, âm rung như bị bóp chết ở yết hầu, “Em...”
“Đừng nói tỉ mỉ với tôi.” Bùi Nhuế quả quyết nói, ngăn lại nửa câu sau.
Cô không nhớ rõ bản thân đã phải trải qua những gì, nhưng cô chắc chắn, nó rất đau.
Vào lúc này, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, quên đi chính là chuyện tốt.
“Mãi đến ngày tôi xảy ra chuyện.” Cô gằn từng chữ, con ngươi sáng lên, “Tôi và Cố Bắc Kha vẫn chưa từng đính hôn, đúng không?”
Doãn Y Cách mím môi, đáp án ngắn gọn, nhưng vô cùng chắc chắn, “Đúng thế!”