Long Ưng cười hắc hắc nói: - Chẳng những không được giấu ta mà còn giống như tình cảnh lão tử nói gì nghe nấy vừa rồi, hiểu chưa? Thượng Quan Uyển Nhi đứng nghiêm, lấy lại thái độ như bình thường, cố gắng kềm chế: - Có khi nào Uyển Nhi đối với Long đại ca lại không nghe? Đêm nay gặp lại. Long Ưng phi ngựa trở về Cam Thang Viện, trước tiên dặn Lý công công sai người đi tìm Lệnh Vũ, mời đến hậu viện. Ba cô gái đang may một chiếc túi lớn bọc Song Đầu Kích cho hắn. Thấy hắn trở về, đương nhiên là họ rất cao hứng. Lệ Lệ nói: - Cái tên Song Đầu Kích bản thân không tỏ rõ ưu thế của nó. Ba tỷ muội chúng em thương lượng, định gọi nó là Tiếp Thiên Oanh có được không? Long Ưng thực sự kinh ngạc, nói: - Cái tên này cực kỳ hay. Đúng là chỉ có ba vị phu nhân mới nghĩ ra được. Về sau sẽ gọi nó là Tiếp Thiên Oanh. Ba cô gái thấy tên mình đặt ra được ái lang khen ngợi, cùng kêu lên hoan hô. Long Ưng cười nói: - Chồng yêu có nhiệm vụ giao cho các nàng, đó là hầu hạ con yêu của chúng ta đi tắm. Lệ Lệ và Tú Thanh nghe được thì bó tay. Nhân Nhã linh hoạt nhất, nở nụ cười ngây thơ đáng yêu nói: - Phu quân đại nhân đang nói đến Tuyết Nhi. Long Ưng vui mừng nói: - Lại là một cái tên hay. Tuyết Nhi gọi vừa thuận miệng lại vừa thân thiết. Nào, mau tắm rửa sạch sẽ cho Tuyết Nhi của chúng ta, để cho nó được hưởng hết diễm phúc như chồng yêu đây. Lời nói đi đôi với việc làm. Long Ưng dẫn ba cô gái đến chuồng ngựa, rồi bảo thái giám được phái tới chăn ngựa dẫn nó đến giếng nước. Ba cô gái vén ống tay áo lên, tận tâm chà rửa bộ lông cho Tuyết Nhi. Long Ưng không chen vào được, chỉ phụ trách trấn an Tuyết Nhi. Nhưng hắn tinh tường cảm nhận được, Tuyết Nhi đang hưởng thụ sự phục vụ của ba cô gái. Lý công công và một đám người hầu cùng đến xem náo nhiệt. Còn có lão sư dạy hắn ngôn ngữ dân tộc Thổ Phiên và Đột Quyết. Long Ưng dùng đến ngôn ngữ này để trò chuyện, tâm trạng thoải mái, cảm nhận sự thư thái khi ở nhà. Cho đến giờ phút này, hai người đều ở lại một thời gian, thuận đường làm quen phong thổ và tình thế địa lý. Lúc này Tuyết Nhi trở nên rực rỡ hẳn lên, lông màu đen óng ánh, không còn giống như lúc trước. Lúc này Lệnh Vũ đã đến, hai người qua một bên nói chuyện. Long Ưng dặn dò chuyện hắn muốn làm. Ba cô gái dắt tay nhau đến trước mặt bọn họ, đồng loạt nói: - Phu quân đại nhân còn chuyện gì căn dặn? Nói xong cả ba cùng cười nhõng nhẽo. Nụ cười rất ngọt, khiến cho Lệnh Vũ hoa mắt. Còn Long Ưng cũng khó mà khống chế bản thân. Long Ưng vỗ vai Lệnh Vũ, hai người cùng nhau rời đi. Long Ưng đóng yên ngựa và thanh đao lên lưng Tuyết Nhi, quay sang nói với ba cô gái: - Thanh đao này hoàn toàn có tên xứng với nó, là thanh đao từ trên trời rơi xuống. Nhưng chồng yêu lại cảm thấy chưa được thỏa mãn với danh tự của Thiên Đao, mọi người có ý kiến gì hay hay không? Nhân Nhã đề nghị: - Gọi nó là Ô Đao được không? Người ta nhìn thấy lúc phu quân vung vẩy nó, cảm thấy màu đen của nó rất lóng lánh. Lệ Lệ kinh ngạc nói: - Sao muội lại không nhìn thấy? Lần đầu tiên Long Ưng biết được Nhân Nhã có cảm giác linh dị kinh người, đồng ý nói: - Từ hôm nay sẽ gọi là Ô Đao. Ha ha, Bách Biến Thuẫn thì vẫn là Bách Biến Thuẫn. Hay, hay. Tạm biệt vợ, hắn nhảy lên lưng ngựa rời khỏi Cam Thang Viện. Đến phủ Quốc lão, Địch Nhân Kiệt ngồi một mình trong thư phòng ghi tấu chương. Long Ưng ngồi xuống một bên, lão bèn nói: - Hôm nay, sắc mặt của Tiên Nhi rất lạ, sau khi so mã cùng với ngươi, lúc trở về thì ở mãi trong phòng, không chịu ra ngoài. Long Ưng nói: - Bởi vì muội ấy sợ Quốc lão không cho muội ấy đi dự tiệc ở phủ Lương Vương tối nay. Rồi hắn lại nhìn chồng công văn chất cao như núi, kinh ngạc nói: - Công việc của quốc lão nhiều thế sao? Địch Nhân Kiệt cười nói: - Đừng để chúng dọa. Nó có liên quan đến quyền thống trị của nhà nước, và lão phu thì phụ trách chỉnh sửa lại. Mặc dù đa phần đều đã được duyệt qua, nhưng cũng phải xem lại. Long Ưng tò mò hỏi: - Rốt cuộc nó là cái gì? Địch Nhân Kiệt nghiêm túc nói: - Đây là "Đường Luật Sơ Nghị" gồm ba mươi quyển, cải biến từ "Trinh Quan Luật" của Thái Tông. Nguồn gốc của nó có thể bắt nguồn từ Pháp Kinh của Lý Khôi thời Chiến quốc, trải qua Tần Hán cách tân, trở thành Hoàng Luật nhà Tùy. Cao Tổ cải biên "Khai Hoàng Luật" trên cơ sở "Võ Đức Luật". Thái Tông lại sai người tiến hành chỉnh sửa và lọc bỏ, trải qua mấy chục năm đã trở thành "Trinh Quán Luật". Long Ưng khen: - Quốc lão quả thật hiểu biết. Nội "Đường Luật Sơ Nghị" phức tạp thế này cũng đủ cho ta đầu óc quay cuồng, chứ đừng nói chi đến việc chỉnh sửa. Địch Nhân Kiệt nói: - Tuy làm cho người ta sợ, nhưng thật ra nó rất đơn giản, không nằm ngoài bốn bộ phận Luật, Lệnh, Cách, Thức. Dùng Luật dẫn đầu, kết hợp với hình pháp, chỉ dùng để định tội. Lệnh là chế độ và chính lệnh quốc gia. Cách là quy định phạm vi chức trách đối với văn võ bá quan. Thức là chương trình công việc của Thượng Thư các bộ. Long Ưng hiểu ý nói: - Khó trách Thánh Thượng muốn thành lập Thôi Sự Viện. Bởi vì Thánh Thượng cũng muốn theo luật mà làm việc. Đồng thời nghĩ đến lần này Lai Tuấn Thần có họa, bởi vì chẳng những Địch Nhân Kiệt cường thế về triều, mà Trương Giản Chi cũng vinh đăng tướng vị. Ai, tiểu tử thật là thiển cận. Địch Nhân Kiệt nói: - Phạm vi bao dung của Luật cực lớn, khiến cho tất cả quan chế, nội quy quân đội, tù chế, thuế khóa và lao dịch cũng có thể theo pháp mà làm. Chúng ta có thể dùng nó để thiết lập cơ sở. Địch Nhân Kiệt nói: - Pháp chế thành hay bại, quan trọng chính là ở con người. Thánh Thượng là người rất nhân từ. Người không kể dòng dõi, không câu nệ tư cách. Nếu dân chúng có tài an bang quốc, định biên cương thì đều tuyển dụng. Người cũng biết gốc rễ lập nước chính là nghề nông. Cho nên quan địa phương có thể khai khẩn đồng ruộng, nhà nhà có thừa lương thực thì đều có thể thăng quan. Đổi lại những quan chức tham nhũng, nhẹ thì biếm trích, nặng thì chém đầu. Cho nên nhân khẩu quốc gia chúng ta đang gia tăng, so với những năm đầu thời Cao Tông, hộ khẩu tăng lên nhiều lần. Không ai có thể phủ nhận chiến tích này. Long Ưng từ một góc độ nhìn bản lĩnh trị quốc của Võ Chiếu. Xa xa chợt vọng đến thanh âm va chạm. Long Ưng hỏi: - Là thanh âm gì vậy? Địch Nhân Kiệt cười nói: - Bắt đầu từ buổi trưa, Nhận Vũ và Quá Đình cứ một mực "bang bang thình thịch" ở hậu viện, đánh cho đến chết. Lúc đánh lúc ngừng, không biết đang làm chuyện gì. Long Ưng vui vẻ nói: - Quốc lão không ngăn được hai tên tiểu tử này đâu. Để ta đi xem bọn họ. Địch Nhân Kiện nói: - Cẩn thận một chút. Long Ưng hứa một tiếng, rồi một đường đi tới hậu viện. Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đánh nhau khó hòa giải. Người phía trước đang dùng Tỉnh Trung Nguyệt, người thứ hai dùng Bách Biến Thuẫn. Dĩ nhiên có công có thủ. Thấy Long Ưng liền lớn tiếng quát. Bốp một tiếng. Tỉnh Nguyệt Trung tưởng chừng như thất bại. Vốn bị Bách Biến Thuẫn đè xuống dưới, bị Phong Quá Đình kéo về phía sau, thiếu chút nữa khiến cho Tỉnh Trung Nguyệt rời khỏi tay Vạn Nhận Vũ. Bách Biến Thuẫn hóa thành một đường thẳng lao đến Vạn Nhận Vũ, biểu hiện công phu của Phong Quá Đình, phát huy hết tác dụng của Bách Biến Thuẫn. Vạn Nhận Vũ kêu lên một tiếng "Hay". Tỉnh Nguyệt Trung lóe lên một tia sáng màu vàng, biến đổi theo bộ pháp xảo diệu như thần, từ góc độ khác nhau không một khe hở, không cần nhìn hướng gió, điên cuồng tấn công Phong Quá Đình. Phong Quá Đình lúc thì như đùa nghịch, lúc thì như nghiêm túc, lúc thì như cây roi, lúc thì thay đổi Biến Thuẫn để ngăn cản, làm cho người khác phải khen ngợi. Coong! Trong phút chốc hai người tách ra, hình thành kết quả đối đầu. Long Ưng vỗ tay nói: - Bách Biến Thuẫn lọt vào tay Phong công tử, bởi vậy bảo bối này sẽ thuộc về huynh. Phong Quá Đình nói: - Một kỳ khí như vậy, làm sao mà Quá Đình từ chối được? Xin tạ ơn. Vạn Nhận Vũ nói: - Long Ưng huynh nhất định phải khen ngợi sự lợi hại của Bách Biến Thuẫn khi đối đầu với kiếm. Tại hạ bị huynh ấy đánh thiếu chút nữa vứt bỏ đao đầu hàng. Phong Quá Đình bật cười khanh khách: - Đúng là nói quá! Long Ưng thuật lại chuyện của Võ Chiếu, rồi nói: - Bởi vì công khai luận võ, trăm ngàn con mắt nhìn vào, nên không có cách nào sử dụng âm mưu, chỉ có thể dùng dương mưu. Vạn Nhận Vũ mỉm cười nói: - Không ngoài chơi chút thủ đoạn trên binh khí mà thôi. Hiện tại các người có vũ khí bí mật trên tay, địch nhân thì lại không biết ta không dùng đao như trước kia, mà là Tỉnh Nguyệt Trung. Thử hỏi thiên hạ này có ai phá Tỉnh Nguyệt Trung của Thiếu soái Khấu Trọng? Long Ưng hớn hở nói: - Nói đúng! Đêm nay chúng ta sẽ tùy cơ ứng biến, khiến cho địch nhân ngã chồng lên nhau. Phong Quá Đình trầm ngâm nói: - Luận đến nắm chắc hư thật của đối thủ, thiên hạ không ai vượt qua Ưng gia, để cho Ưng gia điều binh khiển tướng đánh cho quân địch đầu rơi máu chảy có được không? Vạn Nhận Vũ nói: - Ta cũng đang có ý đó. Long Ưng cau mày nói: - Địch nhân có chuẩn bị mà đến, xác định là phải giành chiến thắng. Tuy nói binh khí có đặc tính tương sinh tương khắc, ví dụ như trường binh thắng dao găm, trọng binh áp đảo khinh binh. Nhưng đây chỉ là áp dụng cho những tên xoàng xĩnh. Đối với cao thủ mà nói, sự phân biệt là không lớn. Đối phương có thủ đoạn khác mà chúng ta khó lòng phòng thủ hay không còn chưa biết? Phong Quá Đình nói: - Còn có thuốc độc, nhưng ảnh hưởng đối với chúng ta có hạn. Nuốt vào bụng cũng không sợ. Long Ưng nói: - Còn có một chiêu, gọi là người ngoài cuộc thì tỉnh táo, trong cuộc thì u mê. Vạn Nhận Vũ cười nói: - Người đứng xem này võ công cao hơn chúng ta đã nghĩ, có thể nhìn thấy bước tiếp theo của chúng ta. Chi bằng tự mình làm thì tốt hơn. Phong Quá Đình nói: - Chỉ cần chúng ta đại khái là được rồi. Bởi vì có thể quan sát toàn bộ. Nếu dùng người bên ngoài thì khó mà tìm được một người như vậy. Thừa dịp lúc hoan hô, dùng ngôn ngữ mà chỉ có địch nhân mới hiểu được, truyền âm nhập mật nhắc nhở. Long Ưng gật đầu: - Nếu như đoán không sai, địch nhân đáng sợ nhất chính là ẩn núp bên trong đoàn ngoại tộc, nhưng chỉ cần chúng ta tìm ra hắn, sẽ mang lại cho chúng ta niềm hứng thú rất lớn. Ha ha.... Vạn Nhận Vũ hưng phấn nói: - Chỉ cần nghĩ đến sau khi có thể buông tay thử đao, đã làm cho Vạn mỗ vui thú vô cùng. Phong Quá Đình nói: - Dưới sự đốc thúc của Ưng gia, chúng ta có thể trèo lên trạng thái đỉnh phong. Bách Biến Thuẫn vừa rồi làm cho ta đột phá, toàn bộ là do Ưng gia và Vũ huynh ban tặng. Long Ưng mừng rỡ nói: - Các huynh đệ không cần phải khách khí. Nên nói là đa tạ Mặc Xuyết đưa tới nhiều người cho chúng ta đã ghiền như vậy. Ha ha...Mong rằng tối nay càng hung hiểm thì càng thú vị, nhưng có một người phải lưu ý cho tiểu đệ. Phong Quá Đình cười nói: - Đương nhiên là Thương quân Phù Quân Hầu. Cái này chúng ta hiểu. Vạn Nhận Vũ cười nói: - Hắn giống như ta. Quân tử không nên đoạt người yêu của kẻ khác. Long Ưng nói: - May mắn tiểu đệ không phải là quân tử. Các người tin cũng được, không tin cũng được. Hồi cuối cùng sẽ do hắn và lão tử chơi. Phong Quá Đình nói: - Nếu là như thế, hắn nhất định là gian tế quan trọng nhất của người Đột Quyết rồi. Vạn Nhận Vũ hỏi Long Ưng: - Vì sao huynh lại có suy đoán này? Long Ưng kể lại tình huống sáng nay gặp được Phù Quân Hầu và Thái Bình Công chúa ở cầu Thiên Tân: - Hắn chính là tới vì tiểu đệ, cho nên cố ý bày tỏ tình cảm với công chúa, khiêu khích lửa giận của ta. Mấy ngày nay, y cùng công chúa đến vườn ngự uyển Thần Đô, phòng thủ mà không chiến, chính là chờ đợi bữa tiệc tối nay. Phong Quá Đình nói: - Có lý. Vạn Nhận Vũ nói: - Tiểu tử này muốn giết huynh đấy. Phong Quá Đình cười khổ nói: - Thánh Thượng nói bảy người, tất cả đều là nhân vật nổi tiếng. Có phương pháp nào để bọn họ lòi ra tên quân sư này? Long Ưng chợt nảy ra một ý nói: - Ta đã nghĩ ra rồi.