Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 77: Chiến thư của Tăng Vương (hạ)


Long Ưng rời hoàng cung, trong lòng vẫn đầy hình ảnh đáng yêu của Thượng Quan Uyển Nhi sau khi bị hắn hôn, thật sự không rõ tại sao trong tình cảnh như vậy, mình lại có thể đột nhiên rời khỏi. Hắn định sau khi Đoan Mộc Lăng xuất quan, nhất định phải hỏi nàng cho ra nhẽ, nhưng lại cảm thấy nếu làm như thế sẽ có một phen động lòng người khác nữa!
Sắc trời tối dần, Thiên Tân Kiều ở phía trước, Thần Đô lại đèn đuốc sáng trưng. Bỗng nhiên hắn nổi máu tinh nghịch, muốn biết sau khi quan hệ cải thiện ngoài mặt, lũ con cháu dòng họ Võ và anh em họ Trương có phái người theo dõi mình không, bèn tránh vào chỗ không có người, đeo mặt nạ xấu xí do Lỗ Diệu Tử chế tạo vào, rồi lộn chiếc áo khoác đặc chế do ba nàng Nhân Nhã may cho hắn, từ xanh lam thành vàng, nghênh ngang đi về phía Thiên Tân Kiều.
Mới đi được vài bước, hắn thầm mắng mình tự tìm rắc rối, thì ra ở đầu cầu có rất nhiều nhân viên ở phòng hình bộ, trong số đó có Lục Thạch Phu, đang ngăn người qua cầu lại để kiểm tra. Có thể thấy Võ Chiếu đã hạ chỉ tăng cường bảo vệ an ninh ở Thần Đô, bố trí trạm kiểm soát ở những con đường, cầu...mà người dân thường phải qua lại.
Thầm thở dài một hơi, hắn quay người lại bước đi, định tìm chỗ khôi phục nguyên trạng, rồi mới đường hoàng qua cầu. Đang than xui xẻo, thì thấy một người vội vàng lướt qua bên cạnh hắn, nhìn vẻ mặt biết ngay là kẻ cùng cảnh ngộ, thấy trạm kiểm soát, vội vàng tránh đi.
Thấy người kia có võ công không thấp, trong lòng hắn chợt động, dùng môn truy tung bí truyền của mình, âm thầm đuổi theo sau.
Người nọ xuôi theo Lạc Thủy đi về phía đông, qua cầu Trung Kiều cũ, rồi Trung Kiều mới, khi tới trước Đại Phù Kiều, liền rẽ sang hướng bắc, đi về phía Ngọc Kê phường, vượt qua Tào Cừ Kiều, đột nhiên phía trước sáng trưng ánh đèn, tiếng động ầm ĩ cả một vùng, thì ra đã tới khu Bắc thị của Thần Đô.
Thành phố có hàng trăm ngành nghề, san sát nối tiếp nhau, sau khi xuống Tào Cừ Kiều, dọc theo hai bên đường phố là đủ loại cửa hàng, cửa tiệm buôn bán, bên trên treo đèn lồng bằng vải lụa thếp vàng, đỏ. Người trên đường qua lại như nước thủy triều, chen vai thích cánh, có cả những cửa tiệm thủ công mỹ nghệ đặc sắc, cửa tiệm bán quần áo, cửa hàng bán trái cây, đầy đủ tất cả. Ngoài ra, còn có các quầy bán hàng rong, bày bán đủ loại hàng hóa, nào là quần áo, đồ trang trí, đồ dùng hàng ngày, vật biểu tượng, thứ gì cũng có. Lại có người bày quầy xem tướng, đoán chữ, bán tranh chữ. Tiếng rao hàng của người bán rong bên đường, tiếng la to của người bán rong quà vặt trên xe đẩy, trên quang gánh, mạnh ai nấy ra sức thu hút khách hàng.
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt, Long Ưng nhìn mà mở rộng tầm mắt.
Sáng nay, mặc dù hắn đã đến khu Nam thị, nhưng bây giờ ghé đến khu Bắc thị, càng không ngờ cảnh tượng chợ đêm lại sầm uất thế này.
Dọc theo dòng kênh, la liệt những dãy đèn lồng lụa đỏ, tiệm thanh lâu nhiều như rừng, tiếng đàn ca vang vọng bầu trời đêm, đèn đuốc chiếu sáng xuống dòng nước, âm thanh bồng bềnh trên sóng nước.
Dòng người qua lại không ngừng, thưởng thức cảnh đêm.
Mặc dù lóa mắt trước cảnh tượng đó, trước sau Long Ưng vẫn theo sát người kia. Thấy y quẹo trái, rẽ phải, tiến vào một tiệm tạp hóa, hắn vội tới gần cửa tiệm, vờ ngắm nghía một sạp hàng trưng bày những con rối đồ chơi, đang có hơn mười người vây lại xem, đồng thời dỏng tai nghe ngóng bước chân của người kia.
Tiếng ồn ào trên đường phố đã lắng xuống, sau khi đi thẳng ra sau cửa hàng, người nọ dừng lại nói chuyện với một người, tiếng đối thoại truyền vào màng nhĩ hắn rõ mồn một. Nhận ra đó là tiếng Đột Quyết, hắn chấn động, tập trung tinh thần lắng nghe.
Người đàn ông kia nói bằng tiếng Đột Quyết:
- Ra tay ở Thiên Tân Kiều, chắc chắn là không được, hai phía nam, bắc cầu đều được bố trí trạm kiểm soát, nếu cứ đi qua như trước, sẽ bị xét hỏi, những nhân viên trong phòng hình bộ rất tinh mắt và nhạy bén, rất dễ bị lộ.
Tên còn lại đáp lại bằng tiếng Đột Quyết:
- Cô gái xinh đẹp kia đã đến khu Bắc thị, được nhiều cao thủ phòng hình bộ bảo vệ. Với thực lực hiện giờ của chúng ta, không nên hành động thiếu suy nghĩ. May là đầu lĩnh đã thông báo, không bao lâu nữa sẽ có cao thủ tới Thần Đô, đến lúc đó mọi việc do họ làm chủ.
Người đó lại nói:
- Hiện giờ ở Thần Đô, mật thám có mặt khắp nơi, không có chuyện gì đừng tới tìm ta, hiểu chưa?
Long Ưng nghe mấy tiếng “cô gái xinh đẹp”, trong lòng không khỏi rung mình lo sợ, phóng tầm mắt nhìn quanh, hình dáng xinh đẹp động lòng người của Tiểu Ma Nữ đập vào mắt hắn.
Được tiền hô hậu ủng bảo vệ, Tiểu Ma Nữ mặc một bộ võ phục màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng màu vàng trong suốt, mặc dù trên đường không thiếu các cô gái trang điểm xinh đẹp, nhưng so với dung mạo tuyệt luân của nàng, tất cả đều trở thành những ngôi sao nhỏ làm nền cho vầng trăng rạng rỡ.
Địch Ngẫu Tiên vẫn vẻ mặt phấn khởi kia, dáng vẻ xinh đẹp động lòng, có bảy, tám cậu ấm làm bạn đồng hành, nhởn nhơ tự đắc bước dọc theo đường phố, thỉnh thoảng lại dừng lại trước một sạp hàng hấp dẫn nàng, làm như không thấy mấy cậu ấm chạy theo tranh giành nhìn ngắm sắc đẹp của mình, ai cũng nhốn nháo.
Vào lúc này, Long Ưng chợt thấy trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Tiểu Ma Nữ và hắn, dường như sống ở hai thế giới khác nhau. Tiểu Ma Nữ thuộc về Thần Đô, cùng Thần Đô như nước, sữa hòa vào nhau, ở đây nàng có thể tỏa sáng, như cá vẫy vùng ở biển khơi, như chim bay trên bầu trời; người bên cạnh hiểu nàng, biết cách chiều ý nàng, nhưng một khi rời khỏi Thần Đô, ra ngoài chốn giang hồ hiểm ác, Tiểu Ma Nữ khó có thể thích ứng.
Lần đầu tiên Long Ưng quyết định không muốn tiếp tục trêu đùa nàng nữa. Đối với hắn, đó là một quyết định đầy đau khổ, nhưng đối với Tiểu Ma Nữ, lại là chuyện tốt. Với tính cách của nàng, lúc này đã sớm vất Long Ưng ra khỏi tâm trí. Huống chi, nàng đã tỏ vẻ hiểu rõ, không muốn ủy thân mà lấy Long Ưng.
Long Ưng đưa mắt nhìn xa hơn, quả nhiên phát hiện có sáu, bảy đại hán mặc thường phục, đứng rải rác bốn phía, lúc đi, lúc dừng tùy theo bước di chuyển của Tiểu Ma Nữ, không khỏi thầm khen sự cảnh giác của Võ Chiếu.
Nghĩ tới đó, hắn xoay người vào tường cửa hàng, tháo mặt nạ xuống, lại lộn áo mặc ngược lại, vừa đúng lúc người lúc nãy vội vàng đi tới, Long Ưng bước ra va phải.
Người nọ cũng rất kiêu ngạo, lớn tiếng quát:
- Ngươi đui mù à?
Vừa nói, một chưởng đẩy tới.
Long Ưng vung tay chộp lấy cổ tay của y, mạnh mẽ kéo tới một cái, lúc này người nọ mới biết không ổn, muốn phản kích, thì đã bị mất thăng bằng, lại bị Long Ưng phóng chỉ trúng phía dưới sườn, nhất thời toàn thân nhũn đi, nhờ có Long Ưng đỡ lấy, mới không ngã nhào xuống đất.
Long Ưng đỡ người kia, nhanh chóng rời đi. Tiểu Ma Nữ vẫn không phát giác ra, nhưng các cao thủ bảo vệ nàng nhận ra có chuyện khác thường, hai người trong số đó đuổi theo, một người quát:
- Bằng hữu dừng bước!
Long Ưng xoay người lại, nói:
- Là ta!
Hai người thấy rõ ràng là Long Ưng, vội thi lễ thăm hỏi.
Long Ưng giao người cho bọn họ, nói:
- Đây là trọng phạm, âm mưu làm loạn, lập tức giao cho Lục đại ca, quan trọng nhất là hành động bí mật.
Hai người lại càng hoảng sợ, tiếp nhận phạm nhân.
Long Ưng buông lỏng người, cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu hắn áp giải người này về hoàng thành, vừa khiến người ta chú ý, lại vừa vất vả, để cho bọn họ xử lý, đương nhiên là dễ dàng, thuận tiện hơn nhiều. Vỗ vỗ vai hai người kia, hắn rời đi.
Lần đầu tiên, Long Ưng qua sông Lạc Hà trên Tân Trung Kiều.
Phía nam cây cầu này hướng về phía cửa Trường Hạ, phía bắc tiếp giáp Tây Tảo Kiều, dài khoảng ba trăm bước. Vốn là cầu phao, sau bị lũ lụt phá hủy. Năm kia Võ Chiếu hạ chỉ cho đại thần Lý Chiêu Đức và Lưu Nhân Cảnh - viên quan quản lý xây dựng và thợ thủ công, trùng tu cầu này, trở thành đầu mối giao thông then chốt trên đất liền.
Đầu cầu bố trí trạm kiểm soát, đương nhiên Long Ưng đi qua không gặp trở ngại gì, viên chỉ huy phòng tuần bộ còn thi lễ vấn an. Chỉ cần nhìn vào cầu này, cũng đủ hiểu sự phát triển của nghệ thuật đúc cầu thời Đại Chu. Các cọc móng được làm bằng gỗ, có kết cấu nhịp liên kết, gồm sáu mươi tảng đá hình vòm liên kết với nhau thành vòm cầu, thuyền có năm mươi sáu mái chèo có thể thông thương. Ba nhịp cầu chính giữa đặc biệt rộng lớn, đường kính hơn ba trượng, thuyền lớn có thể qua lại dễ dàng. Mặt cầu hình vòng cung, đường cong ưu mỹ, thành cầu trang trí lộng lẫy. Mỗi đầu cầu đều có một đôi sư tử đá, càng khiến Tân Trung Kiều nổi bật vẻ hùng vĩ, tráng lệ.
Long Ưng bước lên cầu, cảm giác mới mẻ dâng trào, nhìn ngắm đèn đuốc rực rỡ hai bên bờ sông Lạc Hà, cùng dãy đèn lồng soi bóng xuống mặc nước, càng thêm lung linh huyền ảo, thật không biết đây có phải cõi trần gian không nữa.
Dù vậy, trong lòng hắn không sao gạt bỏ được nỗi niềm ưu tư, đó là do quyết định thôi không trêu đùa với Tiểu Ma Nữ nữa mà ra. Đột nhiên, hắn cảm thấy mình đã trưởng thành, không còn là thằng bé nhà quê ngơ ngáo mới đặt chân tới chốn kinh thành nữa, đã hiểu được quan hệ giữa người với người, đặc biệt có suy nghĩ sâu sắc về phương diện nam nữ, chứ không còn là một kẻ nhất thời yêu ghét, tùy tiện làm ẩu, không để ý tới hậu quả.
Hắn đột nhiên thay đổi như vậy là do Đoan Mộc Lăng sao?
Long Ưng dừng lại, hướng về phía đạo cô xinh đẹp, vóc dáng vô cùng gợi cảm, đang đứng dựa vào thành cầu, thi lễ:
- Rốt cuộc là sư phụ trùng hợp đến chỗ này thưởng thức cảnh đêm Lạc Hà, hay là đang chờ đợi ta?
Tam Chân Diệu Tử quay lại nhìn hắn, ánh mắt gợi tình, khóe miệng hàm chứa nụ cười, nhìn hắn nói:
- Vì sao gọi ta là sư phụ?
Long Ưng thầm nghĩ, cho dù nàng ta có gan bằng trời, cũng không dám động thủ trên cầu, cười hì hì:
- Người là sư phụ của công chúa, cũng như là sư phụ của ta vậy.
Tam Chân Diệu Tử lườm hắn một cái, đầy vẻ phong tình quyến rũ, nói:
- Người đã coi ta là sư phụ, hẳn là phải tôn sư trọng đạo, sao lại sờ ngực người ta, khiến người ta mềm nhũn cả người?
Long Ưng bị vẻ quyến rũ của nàng ta làm trong lòng xao động, thầm kêu lợi hại, cười nói:
- Đó chỉ là vô ý. Lúc ấy sư phụ muốn lấy mạng ta, trùng hợp ngực sư phụ vừa tầm tay nên vô tình mạo phạm, xin sư phụ rộng lòng tha thứ. Hiện giờ ta đến nơi hẹn, xin hỏi sư phụ có chuyện gì chỉ bảo?
Tam Chân Diệu Tử đáp:
- Đúng là không có cách nào làm khó dễ một kẻ chân tiểu nhân như ngươi. Hôm nay là ta chuyển lời cho ngươi, Tăng Vương phái ta tới hạ chiến thư với Ưng gia, ước hẹn đơn đả độc đấu. Hy vọng có thể tiến hành chuyện này một cách bí mật, không kinh động người khác. Thời gian, địa điểm do Ưng gia lựa chọn.
Long Ưng nói:
- Hắc! Tăng Vương nổi giận rồi! Tuy nhiên đừng lầm cái danh “Tà Đế” của ta, trên thực tế ta chỉ là phường trộm gà, trộm chó mà thôi. Xin Tăng Vương yên tâm, khi nào ta cao hứng, sẽ tự tìm đến đánh một trận ra trò, hắn có muốn tránh cũng không tránh được. Cũng không cần phải ước hẹn thời gian, địa điểm quyết chiến làm quái gì. Hắn muốn giết ta, cứ phóng ngựa tới, ta đương nhiên ra nghênh tiếp.
Tam Chân Diệu Tử phì cười:
- Được! Ta sẽ chuyển lời của ngươi đến Tăng Vương. Long Ưng này, thật không sao biết được, ngươi là thông minh hay ngu xuẩn, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi hối hận vì đứng về phía Võ Chiếu.
Nàng lại hé miệng cười:
- Cho dù sau này tình hình giữa chúng ta sẽ ra sao, ta vẫn rất thích ngươi, rất muốn được thân cận với ngươi. Ngay cả Tăng Vương cũng phải thừa nhận là đã đánh giá thấp ngươi. Bên này mái hiên vừa mới chật vật thoát hiểm, bên kia mái hiên lập tức phóng hỏa đốt chùa quấy rối. Tăng Vương thấy hai phiến hàn ngọc nát thành bột, cả canh giờ không nói được câu nào.
Long Ưng kinh ngạc:
- Đến tột cùng, sư phụ đứng ở phe nào vậy?
Tam Chân Diệu Tử đáp:
- Ta là phụ nữ mà! Không giết được ngươi, liền muốn đầu hàng ngươi, đâu quản được những chuyện khác? Không cản đường Ưng gia nữa! Ta sẽ nghĩ cách gặp lại Ưng gia.
Nói xong, nàng đi lướt qua người hắn, còn khẽ đụng vào vai hắn, mỉm cười duyên dáng mà đi.
- Long huynh!
Long Ưng nhận ra tiếng của Phong Quá Đình, bước chân chậm lại.
Phong Quá Đình đi tới bên cạnh hắn, hỏi:
- Tam Chân Diệu Tử tìm huynh làm gì vậy? Phải chăng muốn huynh “bồi thường tổn thất”?
Long Ưng đi sóng vai y, nói:
- Hôm nay cùng chơi bời phóng túng với đám Nhân Nhã các nàng, với ba lượng vàng của ta, mà cứ tiếp tục như vậy, vèo một cái là hết sạch, trở thành nghèo rớt mồng tơi, cuộc sống rách nát. Hắc! Sao trùng hợp vậy?
Phong Quá Đình cười:
- Nhà ta ở sau Thừa Phúc phường, đến Như Thị Viên phải qua cầu này. Phải để ta hỏi huynh vì sao lui tới chỗ này mới đúng?