Long Ưng bước vào tầng cao nhất của khoang, nhưng bị người của Ô Giang bang ngăn lại, nói: - Đây là tầng dành cho khách nữ, xin mời trở về. Long Ưng thầm than trong lòng, nhưng vẫn cất giọng nói: - Tại hạ Phạm Khinh Chu, muốn bái kiến lão đạo cô. Xin lão huynh tạo điều kiện cho. Gã đại hán Ô Giang bang lên tiếng: - Đây là quy củ của Ô Giang bang chúng ta, không thương lượng. Rồi gã hạ giọng nói: - Sao không đợi đến lúc ăn trưa mà tìm đạo trưởng nói chuyện? Long Ưng mỉm cười nói: - Xem ra đành phải như thế rồi. Cao tính đại danh của lão huynh là gì? Gã đại hán nói: - Tại hạ tên là Lý Thanh Huy, chỉ là tiểu đầu mục của Ô Giang bang. Long Ưng nói: - Lý huynh phải chăng vừa mới bái kiến đạo trưởng? Lý Thanh Huy kinh ngạc nói: - Phạm huynh dựa vào cái gì mà đoán như vậy? Long Ưng nói: - Ta còn có thể đoán được rất nhiều chuyện, ví dụ như... Cạch! Một cánh cửa phòng mở ra. Một đạo cô trẻ tuổi xinh đẹp thò đầu ra ngoài nói: - Lý đà chủ, xin cho phép Phạm tiên sinh vào gặp sư tôn. Vừa bước vào phòng, Long Ưng liền biết nữ đạo trưởng này là người có lai lịch lớn. Căn phòng này so với khoang thuyền dành cho bốn người của hắn lớn hơn mấy lần. Căn phòng dùng bình phong để ngăn cách phòng ngủ. Phòng ngoài đặt thêm mấy cái ghế dựa. Lão đạo cô đang khoanh chân ngồi trên ghế, dáng vẻ trang nghiêm. Hai bên trái phải của lão đạo cô là hai nữ đồ, lúc này đều giương mắt nhìn hắn với vẻ hiếu kỳ, dung nhan hết sức khả ái. Long Ưng ngồi xuống đối diện với nữ đạo trưởng. Lão đạo cô không nhanh không chậm lên tiếng hỏi: - Bần đạo Đan Thanh Tử, không biết Phạm tiên sinh có gì chỉ giáo? Long Ưng trong lòng hơi động nói: - Phải chăng tiền bối đã biết sắp có nguy hiểm xảy ra? Đan Thanh Tử dùng ánh mắt thâm thúy khó suy đoán nhìn hắn, thở dài nói: - Duyên phận, duyên phận! Đây là lần thứ hai lão thân cảm nhận được sự thần diệu khó lường của tiên sinh. Long Ưng cười khổ: - Thật không thể gạt được pháp nhãn của tiền bối. Xin hỏi lần này tiền bối đến đây cần làm chuyện gì? Hai nữ đạo cô lập tức mở to mắt, vẻ như không rõ huyền cơ trong lời nói của hai người. Đan Thanh Tử lại giống như đang bàn về chuyện của người khác, lạnh nhạt nói: - Nhẽ ra lão thân đã sớm tận mệnh, chỉ cần kéo dài được một năm nữa là hoàn thành tâm nguyện. Ài, ai dự đoán được chuyện này chứ? Phật môn đã xuất hiện một tên bại hoại cặn bã như vậy. Long Ưng chấn động nói: - Phải chăng tiền bối bị Toái Kim gây thương tích? Hai nữ đạo cô xinh đẹp lại mở mắt to hơn, khó mà tin được nhìn hắn. Đan Thanh Tử lần đầu tiên cố ý dò xét hắn, trầm giọng nói: - Chỉ những lời này cũng đủ biết Phạm tiên sinh không phải là người luyện đan tu chân tầm thường. Phạm Khinh Chu là tính danh thực của tiên sinh sao? Long Ưng hiểu rằng Đan Thanh Tử trước mắt không chỉ là một lão đạo cô, mà còn là một cao thủ nguyên lão. Nếu không sao có thể cùng Pháp Minh đánh một trận chứ? Pháp Minh là tà nhân đáng sợ nhất hiện nay. Lúc trước đã bất động thanh sắc giết chết "Công tử đa tình" Hầu Hi Bạch, lại ngầm khai đao đối với đạo môn. Không cần đoán cũng biết y đã trăm phương nghìn kế, bí mật hành động, chuẩn bị đánh bại sư tỷ Võ Chiếu của y. Từ những chuyện đó suy ra, thực lực mà y nắm giữ tuyệt không có giới hạn trong mấy cái tên hòa thượng giả ở thiền viện Tịnh Niệm. Đó chỉ là một góc của tảng băng chìm mà thôi. Long Ưng không dám giấu diếm, liền nói: - Phạm Khinh Chu là danh tính che giấu tai mắt người khác thôi. Tên thật của ta là Long Ưng. Đan Thanh Tử mỉm cười nói: - Lão thân đã đoán là tiên sinh. Chỉ là muốn tiên sinh tự mình xác nhận. Thật sự là duyên phận. Long Ưng kinh hãi nói: - Tiền bối là thế ngoại cao nhân ẩn sơn, như thế nào lại biết được tiểu tử? Đan Thanh Tử ung dung nói: - Lão thân chẳng những biết rõ tiên sinh là ai, mà còn biết tiên sinh chính là người tiếp nối Hướng Vũ Điền, Tà Đế vô cùng cao minh của Ma Môn. Hiện tại, tiên sinh cũng chính là hy vọng duy nhất của lão thân. Long Ưng gãi đầu nói: - Ai nói cho tiền bối biết những điều này? Đan Thanh Tử nói: - Đạo quan của chúng ta nằm ở phía nam Lạc Dương, cách núi Quy Tàng ba trăm dặm. Sau khi tiên sinh giết chết Tiết Hoài Nghĩa một ngày, Đoan Mộc cô nương của Tĩnh Trai đã đến gặp ta, hỏi kỹ càng về đạo đan. Đồng thời cũng biết được Pháp Minh đã từng trắng trợn cướp đoạt Đan kinh của ta. Long Ưng cảm thấy thú vị nói: - Vốn Tiên Tử đã chuẩn bị sẵn sàng để đối phó ta. Khó trách ta bị nàng giết chạy trối chết. Thiếu chút nữa là mất cái mạng nhỏ này. Đan Thanh Tử kinh ngạc nói: - Nàng ta lại tìm tiên sinh động thủ? Nhưng khi nàng nói chuyện trước mặt lão thân, hai mắt chớp động dị sắc. Lão thân còn tưởng rằng nàng động phàm tâm. Đúng là một sự hiểu lầm. Long Ưng mở to hai mắt, nói không ra lời. Hai nữ đạo cô trẻ tuổi cũng nhịn không được, tò mò dò xét hắn. Đan Thanh Tử nói: - Bên phải lão thân là đại đồ Minh Huệ. Bên trái là tiểu đồ Minh Tâm. Đều là đạo hiệu sau khi nhập môn. Hai nữ đồ liền thi lễ chào hỏi. Long Ưng vội vàng hoàn lễ, cảm thấy Đan Thanh Tử lần này vượt qua thiên sơn vạn thủy đến Ba Thục, chắc chắn có liên quan đến hai người. Lúc này, thiếu chút nữa hắn đã quên mất sự uy hiếp của Đại Giang Liên, càng quên mất tư cách Phạm Khinh Chu của mình. Long Ưng nói: - Pháp Minh muốn cướp quyển kinh gì? Đan Thanh Tử nói: - Đó chính là "Kinh Vô Thượng Trí" của Thủy tổ Vô Thượng Trí Sư của tệ quan. Đây cũng chính là đạo hiệu mà hậu nhân chúng ta tôn xưng. Long tiên sinh có lẽ chưa từng nghe qua tên của người, là bởi vì bản quán một mực kế thừa tôn chỉ ở ẩn tu hành của Trí Sư. Sư tôn của Trí Sư chính là Thủy tổ Địa Ni của Tĩnh Trai. Có thể nói chúng ta là một chi khác của Tĩnh Trai, chuyên tu đạo môn công pháp. Long Ưng hiểu rằng, bởi vì Địa Ni đã từng xem qua "Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp", mà Địa Ni lại là đệ nhất nhân của đạo môn lúc bấy giờ. Nhưng cũng đơn giản như lấy đồ trong túi, đem đại pháp hòa hợp với đan kinh. Cho nên, sau khi Pháp Minh biết được thân phận chân chính của Long Ưng, không tiếc đắc tội với đạo môn nổi tiếng của thiên hạ, đến đạo quan cưỡng đoạt bảo điển, nghiên cứu phương pháp phá giải Ma Chủng của hắn. Đoan Mộc Lăng cũng có chung suy nghĩ, nhưng xem ra nàng không cố ý hủy diệt hắn, mà là....ha ha...có mưu đồ khác. Thực hận không thể lập tức tìm nàng hỏi rõ. Đan Thanh Tử nói: - Quyển kinh đã rơi vào tay của Pháp Minh. Long Ưng thất thanh nói: - Cái gì? Đan Thanh Tử lên tiếng: - Sau khi y đoạt được mới thông báo cho lão thân đến lấy lại. Ta đã cho y một chưởng, nhưng đổi lại y đá ta một cước. Cuối cùng đành phải chấp nhận để y thoát thân. Long Ưng khó hiểu hỏi: - Pháp Minh rõ ràng sợ các người lấy lại quyển kinh của y, như thế nào lại đổi thành tiền bối...Hắc, tiền bối.... Đan Thanh Tử nói: - Đều là người đồng đạo thì không cần khách khí. Trên thực tế lão thân đã qua trăm tuổi. Mất kinh chỉ là việc nhỏ. Cái gì cũng có tiền định của nó cả. Được được mất mất, có cái gì mà so đo chứ? Lão thân trốn tới đây chính là vì tiểu đồ Minh Tâm. Đêm hôm đó, y đã phát hiện tiểu đồ kết được nữ đan. Bởi vì Pháp Minh đang tu luyện phương pháp song tu Tinh thiện Tàng mật. Nếu như để cho y đoạt được Nữ đan của Minh Tâm, sau đó đạt được Tiên thai thì hậu quả sẽ khó mà lường được. Long Ưng khó hiểu hỏi: - Nữ đan là cái gì? Đan Thanh Tử nói: - Nữ đan là một loại công pháp đặc biệt của kinh Vô Thượng Trí, có thể ngộ nhưng không thể cầu. Tu hành sâu cạn sẽ không thể có được. Cái này hỏi Đoan Mộc cô nương là biết ngay thôi. Lão đạo cô lại nói tiếp: - Hai người bọn họ đều xuất thân từ gia đình quyền quý. Bởi vì bị họa tru tộc nên mới nương nhờ tệ quan. Long Ưng nói: - Hiện tại mọi người đi đâu? Đan Thanh Tử nói: - Trong thiên hạ, ngoại trừ hoàng cung, đối với các nàng mà nói cũng chỉ có một chỗ là an toàn. Long Ưng tê cả da đầu: - Từ Hàng Tĩnh Trai? Đan Thanh Tử nói: - Tiên sinh đoán rất chính xác. Lão thân không còn nhiều thời gian. Trách nhiệm này xin giao lại cho tiên sinh. Long Ưng thất kinh nói: - Cái gì? Đan Thanh Tử nói: - Đoan Mộc cô nương vốn muốn đích thân hộ tống chúng ta, nhưng lại bị một quẻ của lão thân thuyết phục. Quẻ kia có tên là "Thủy bất nhuận hạ", nên ở phía bắc, không nên đi về phía nam. Mà bên trong quẻ lại ẩn tiềm sinh cơ, chính là "tuyệt xử phùng sanh" (tìm được đường sống trong cõi chết). Hôm nay gặp được Long tiên sinh, há phải là lời giải thích cho sự trùng hợp này? Long Ưng thiếu chút nữa phát đau đầu, nhìn về phía hai cô gái. Các nàng chẳng những không chút thẹn thùng, lại còn mở lớn đôi mắt đẹp nhìn hắn. Long Ưng không rõ lắm thanh quy của đạo giáo tu chân và phật môn có khác biệt gì, nhưng nhìn hai cô gái này, tựa hồ như thanh quy đạo môn không bì kịp giới luật phật môn. Chưa kể là tâm gọi cứu mạng, nếu như mình từ chối, sao không phụ lòng Đan Thanh Tử? Long Ưng cười khổ nói: - Tiểu tử không còn lựa chọn nào khác sao? Đan Thanh Tử nhìn hắn bằng ánh mắt sâu hiểm khó dò, mang hàm ý khác. Hai mắt chớp động quang mang kỳ lạ, lão đạo tươi cười nói: - Đương nhiên là vẫn còn lựa chọn khác. Chính là vĩnh viễn đưa các nàng đi theo tiên sinh. Long Ưng thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh. Long Ưng bước về phía mũi tàu, muốn dùng gió sông để đầu óc thanh tỉnh lại. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hành tẩu giang hồ của hắn, chưa đến một ngày đã sâu sắc cảm nhận được cái gì là "người trong giang hồ, thân bất do kỷ". Trừ phi hắn là người có tâm địa sắt đá, thờ ơ đối với mọi việc phát sinh bên cạnh, nếu không sẽ luôn phiền não như thế này. Đoạn Khách từ bên cạnh bước ra, hướng đến mũi tàu, trêu chọc nói: - Phạm huynh có thể nói chuyện một chút không? Long Ưng nổi giận: - Cút ngay! Hai mắt Đoạn Khách lóe lên sát cơ, cười lạnh nói: - Mặt mũi là người cho. Phạm huynh đúng là không thức thời rồi. Long Ưng bật cười ha hả: - Thật là sai lầm nghiêm trọng. Ai cần phải nể tình ngươi chứ? Có cần lão tử nói lại lần nữa không? Cút ngay. Hai mắt Đoạn Khách lia lịa, hậm hực lui sang một bên. Ngay khi gã chuyển động, Long Ưng đã sượt qua người, ra đến ngoài cửa, không để cho gã bất cứ một cơ hội động thủ nào. Gió sông rét lạnh thổi tới, khiến cho quần áo của hắn nhẹ rung động. Long Ưng tinh thần phấn chấn, thẳng đến mũi tàu, nhìn quét hai bờ sông giống như cảnh sắc trong bức họa. Mặt sông rộng và sâu. Vách núi hai bên bờ sông sừng sững. Khung cảnh tĩnh mịch, tú lệ. Làn nước trong vắt, đẹp không sao tả xiết. Những chuyện cổ kim có thể thay đổi vào ngày mai, duy chỉ có đại giang cuồn cuộn vẫn như vậy, vĩnh hằng đi ngang Trung thổ, lòng hắn không khỏi sinh ra nhiều cảm khái. Long Ưng thầm nghĩ, chỉ sợ tất cả mọi người lần đầu tiên chứng kiến đại giang, sẽ cảm thấy mình quá nhỏ bé. Đó chỉ là bị khí thế của đại giang mênh mông chấn nhiếp. Bởi vì kỳ cảnh của thiên nhiên mà sinh ra phản ứng như thế. Đủ loại âm thanh từ hậu phương truyền đến. Một trung niên thư sinh mặc chiếc áo bào chống rét đến bên cạnh Long Ưng nói: - Phạm huynh xin thứ cho tại hạ mạo muội quấy rầy. Ngu sinh tên là Vương Dục, lần này đến Thành Đô là để nhậm chức Tiết độ sứ ở Kiếm Nam Tây Xuyên. Long Ưng thở dài một hơi. Giả mạo thân phận người khác quả thật là khó khăn. Trong mắt người khác, hắn chẳng những không phải là một ác ôn kiếm ăn bằng những hành vi phi pháp mà còn giống như một thiện nhân. Thật chẳng hiểu phải nên làm thế nào? Cái gì là khiêu khích sự chú ý của Đại Giang Liên, kế hoạch lớn đánh vào đại kế của Đại Giang Liên? Khẳng định là lãng phí. Hắn nói: - Chỗ này gió lớn, chi bằng chúng ta vào trong khoang thuyền ngồi nói chuyện.