Hoành Không Mục Dã cùng đám mỹ cơ thủ hạ xuất hiện, trên gương mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ sửng sốt lẫn vui mừng. Hoành Không Mục Dã cười một tràng dài rồi nói: - Lúc lên đường vào hoàng hôn ngày hôm qua, từ hoàng đế bệ hạ đến các trọng thần mãnh tướng đều đến tiễn đưa, chỉ thiếu mỗi Long Ưng huynh, bản nhân cứ cảm thấy trong lòng không vui vẻ, Mỹ Tu Na Phù thì trốn đi khóc thầm. Hóa ra Long huynh lại đến đây để chờ lên thuyền, thật khiến chúng ta vui mừng quá đỗi. Long Ưng còn biết nói gì hơn, đành cười: - Đây gọi là trời cao an bài, chắc chuyện tiểu đệ cùng Hoành Không huynh du lãm Tam Hạp là chuyện đã định trong số phận rồi. Úi! Đôi môi thơm của Mỹ Tu Na Phù ngắt ngang lời của hắn. Hoành Không Mục Dã than thở: - Bản nhân cứ tưởng mình và Long huynh là tám lạng nửa cân, nhưng không ngờ giấc mơ đẹp ấy giờ đây đã tan nát cả rồi. Long huynh phóng qua khoảng cách gần bốn mươi trượng, điểm đáp xuống là chính giữa đuôi tàu, tư thái vừa đẹp mắt lại vừa chuẩn xác. Không cần nói đến mặt khác, nội chỉ thân thủ này của huynh đã đủ để làm một thích khách đáng sợ nhất rồi, ai có thể đề phòng nổi một thích khách coi ba bốn mươi trượng như là một tấc đất chứ? Hoành Không Mục Dã lấy làm vinh dự vì là huynh đệ của Long Ưng. Đám mỹ nữ và các cao thủ Thổ Phiên cùng reo hò để bày tỏ sự kích động trong lòng. Long Ưng cố gắng rời khỏi đôi môi nóng bỏng của Mỹ Tu Na Phù, nhìn ngắm ngọc dung của mỹ nhân tuyệt sắc thuộc về mình này, lại lấy tay áo lau đi những giọt lệ trên mắt nàng, nói: - Chỉ là ngẫu nhiên mà được thôi, nếu huynh muốn ta làm lại một lần nữa thì chắc chắn ta phải rơi vào trong nước đấy. Gương mặt Hoành Không Mục Dã lộ ra vẻ kích động: - Long Ưng khiêm tốn quá rồi. Sau đó y quay sang quát thuộc hạ: - Các ngươi nói xem, nếu Long Ưng lại nhảy một lần nữa thì có qua được không? Mọi người ào ào đáp: - Được! Cuối cùng Mỹ Tu Na Phù cũng chịu rời khỏi người Long Ưng, nhưng vẫn níu chặt cánh tay hắn. Long Ưng trở tay choàng qua chiếc eo dẻo dai bé nhỏ của nàng. Lúc này hắn mới để ý đến thiết bị trên thuyền, cười nói: - Đây nào phải lâu thuyền ngắm cảnh, nó là một chiến thuyền siêu cấp đó chứ. Hoành Không Mục Dã vui vẻ nói: - Đây là thịnh tình của hoàng đế bệ hạ các ngươi, làm sao huynh đệ ta đây từ chối được? Dừng ánh mắt trên tà áo của hắn, y hỏi: - Có phải vết máu của địch nhân hay không? Long Ưng cười khổ: - Việc này một lời khó nói ra hết, đợi sau này ta sẽ kể rõ ràng cho Hoành Không huynh. Tiếp đó trầm ngâm hỏi: - Ai là đầu lĩnh trên thuyền này? Một thanh âm vang lên từ phía sau hắn: - Mạt tướng Phương Quân, bái kiến Ưng gia. Long Ưng ôm Mỹ Tu Na Phù xoay người lại, thấy một đại hán tuổi chừng ba mươi, thân mặc thường phục đang đứng đó. Người này để râu quai nón, tướng mạo uy mãnh, hai mắt gã lập lòe có thần, khí chất thâm trầm. Võ Chiếu đã phái gã đến, ắt hẳn không thể là hạng người dễ đối phó được. Sau khi khách khí vài câu, Long Ưng mới hỏi: - Có cách nào có thể thông báo cho Thánh thượng là ta sẽ theo Vương tử đến Tam Hạp không? Phương Quân đáp: - Chuyện này dễ thôi, trên thuyền có nuôi bồ câu đưa tin, mạt tướng lập tức sẽ gửi tin về Thần Đô ngay. Dứt lời bèn lĩnh mệnh mà đi. Hoành Không Mục Dã đặt tay lên vai Long Ưng, nói: - Để ta sai nữ nhân hầu hạ huynh thay y phục và tắm rửa. Không cần phải tìm phòng khác làm gì, phòng của Mỹ Tu Na Phù sẽ là phòng của huynh, ta cũng sẽ sai người đưa đến cho huynh mười bộ Hán phục. Long Ưng ngẩn người ra, hỏi: - Mười bộ! Huynh làm bao nhiêu bộ thế? Hoành Không Mục Dã trả lời: - Dường như hơn trăm bộ đấy! Trong khi Long Ưng đang thầm gọi “mẹ ơi” thì đã bị mỹ nhân tóc vàng kéo đi. ... Long Ưng bước đến ngồi bên cạnh Hoành Không Mục Dã, dõi mắt nhìn cảnh sắc hai bên bờ, tinh thần hơi rung động. Hoành Không Mục Dã hỏi: - Thân thể của nàng có dẻo dai không? Lúc này Long Ưng đang nghĩ, ngồi trên lâu thuyền ngắm cảnh thật có ưu thế mà những chiếc thuyền bình thường không cách nào sánh được. Đầu tiên là tầm nhìn rộng rãi. Chỗ hai người đang ngồi là vọng đài bên ngoài khoang chủ của tầng năm, phía sau là khoang thuyền chính, tuy bị cột buồm nơi đuôi thuyền chắn mất một phần, nhưng tầm mắt vẫn vô cùng thoáng đãng. Tiếp theo là thuyền lớn sẽ ổn định hơn, chỉ cần thả xuôi dòng thì thi thoảng mới có một chút lay động. Nghe câu hỏi của Hoành Không Mục Dã, hắn nhất thời còn chưa hiểu ra, rồi sau đó chợt bừng tỉnh, gật đầu nói: - Nàng từng nói qua với ta rằng thân thể của nàng còn mềm dẻo hơn của những nữ lang biểu diễn uốn dẻo trong quốc yến kia, lúc đó ta cũng không giữ ở trong lòng, nào ngờ hôm qua mới thật sự hiểu nàng không hề khoa trương một chút nào cả. Nàng thật siêu phàm, bất cứ tư thế nào cũng có thể thực hiện được. Hoành Không Mục Dã vui vẻ nói: - Long huynh thật khác biệt với những tộc nhân kia của huynh. Những người khác một khi nói đến chuyện nam nữ này, ai cũng che che lấp lấp, không thẳng thắn phơi bày, thật chẳng có khí khái nam nhân gì cả, nói chuyện cũng chẳng sinh ra hứng thú. Rồi y phá lên cười: - Chúng ta thích bàn về nữ nhân, họ cũng thích bàn về chúng ta thôi. Lần đầu tiên này của Mỹ Tu Na Phù khiến mọi người chú ý lắm đấy, hiện giờ đám nữ nhân kia đều đang đoán xem lúc nào nàng có thể dậy được kìa. Ha! Long Ưng cười khanh khách: - Ta nói chuyện thoải mái như thế này cũng có liên quan đến xuất thân của ta đấy, trong mấy ngày nay ta sẽ kể rõ cho Hoành Không huynh biết, không dám giấu diếm chút nào. Ha! Nếu các nàng dựa vào chuyện khi nào Mỹ Tu Na Phù có thể rời giường để phán đoán thì chắc sẽ đánh giá cao tiểu đệ rồi. Vì ngày hôm qua nàng không thấy tiểu đệ đến tiễn đưa, sợ rằng đệ đã thay lòng đổi dạ cho nên đã khóc suốt một đêm, rồi hôm nay thấy đệ xông lên thuyền, lại được đệ yêu thương nên nàng thư thả hơn, đương nhiên không cưỡng nổi cơn buồn ngủ nữa. Ha ha! Hoành Không Mục Dã nói: - Huynh quá coi thường sự cẩn thận của nữ nhân rồi đấy, các nàng đã sớm tính đến chuyện này rồi. Nếu một canh giờ sau Mỹ Tu Na Phù rời giường được thì Long huynh ngươi chỉ miễn cưỡng đạt chuẩn, sau đó càng kéo dài thì càng được đánh giá cao. Ha ha! Long Ưng than thở: - Hóa ra bàn về nữ nhân lại có thể vui vẻ đến thế này, trước kia thật không ngờ tới. Lúc này Phương Quân báo: - Đã gửi tin về Thần Đô theo đúng phân phó của Ưng gia. Ánh mắt của Long Ưng hướng tới phía xa nơi thượng du, hỏi: - Phương tướng quân có để ý đến ba chiếc thuyền một cột buồm kia không? Ta thấy nước ăn không sâu, nhưng sao chúng vẫn mãi bảo trì cự ly với thuyền ta mà không vượt qua nhỉ? Phương Quân gật đầu đáp: - Từ hừng đông hôm nay, những chiếc thuyền ấy đã xuất hiện trong tầm nhìn rồi, chúng lúc hiện lúc ẩn, bọn mạt tướng vẫn luôn lưu ý đến. Nhưng xin Ưng gia cứ yên tâm, con tàu này của chúng ta có tên là “Phượng Minh”, chính là một trong những con tàu tọa giá của Thánh thượng. Thân tàu rất kiên cố, lại được bôi sẵn thuốc phòng cháy, mũi tàu được lắp dùi sắt, trên thuyền tổng cộng có tám chiếc máy ném đá, cộng thêm hai mươi tám cỗ máy bắn nỏ, cung tiễn đầy đủ. Ngoài ra còn có thêm hai trăm mười người am hiểu thủy chiến, có thể ứng phó với bất cứ sự công kích nào. Long Ưng nói: - Sắp tới có khúc sông nào có lợi cho chuyện phục kích của địch nhân hay không? Khi nào thì chúng ta đến đó? Hoành Không Mục Dã chăm chú lắng nghe. Phương Quân trầm ngâm một lát, sau đó trả lời: - Có một khúc sông hẹp nhất là bãi Trầm Tiên, địa thế hiểm trở, vừa có vách núi cao lại vừa có dòng nước xiết chảy loạn. Nếu dựa theo thế gió thổi trước mắt, ắt hẳn giờ Dần chúng ta sẽ đến đó. Long Ưng cười ha hả, nói: - Ta đoán kế hoạch công kích của đối phương sẽ thế này: Khi đêm đến, ba chiếc thuyền kia sẽ dùng tốc độ cao nhất bám theo đuôi thuyền ta mà tấn công liên tiếp, chỉ cần khiến cho thuyền Phượng Minh bị bén lửa bắt đầu cháy là chúng đã hoàn thành nhiệm vụ. Tiếp đó đến lượt kẻ địch phục kích hai bên bờ sẽ dùng tên, dùng đá bắn cho chúng ta tan tác. Những ai may mắn thoát được lên bờ cũng khó tránh khỏi sự vây công phục kích của bọn chúng. Hoành Không Mục Dã cười: - Nhưng dù chúng có đoán ngàn đoán vạn, cũng không đoán được rằng trên thuyền Phượng Minh này đã có Long Ưng huynh tọa trấn. Long Ưng ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: - Chỉ sợ rất nhanh sẽ có một trận mưa tuyết lớn nữa, như thế lại càng có lợi cho địch nhân hơn. Hắn thấy vẻ mặt Phương Quân như vẫn chưa chịu phục, bèn nói: - Ta tuyệt đối không nói vô căn cứ. Nếu địch nhân dự định công kích chúng ta, thì Đại Vận Hà chính là lựa chọn tốt nhất, bởi vì nếu để chúng ta đến được Trường Giang thì lòng sông sẽ rộng rãi, có lợi cho thuyền lớn, mà lại có Thủy sư Dương Châu cùng Thủy sư Giang Lăng trước sau tiếp ứng ở kia, đâu thể nào để chúng dễ dàng thực hiện mưu đồ được? Phương Quân nói: - Lần du lãm này đã được Thánh thượng liệt vào dạng cơ mật rồi, sao địch nhân có thể nắm rõ hành trình như lòng bàn tay vậy được nhỉ? Long Ưng nhún vai, nói: - Rất đơn giản, tức là trong triều đình có nội gian của đối phương. Phương tướng quân đừng lo giết lầm lương dân, nếu ta không đoán lầm thì trời vừa tối, đối phương sẽ không đốt đèn, lợi dụng màn đêm để đuổi theo, rồi dùng hỏa khí lợi hại tấn công Phượng Minh, lúc đó thuốc phòng cháy trên lâu thuyền cũng sẽ không chịu nổi. Cho nên chúng ta nhất định phải đánh đòn phủ đầu trước, phải tiêu diệt thuyền địch từ ngoài tầm bắn của chúng mới được. Hoành Không Mục Dã phấn chấn tinh thần, nói: - Đây là lần thủy chiến đầu tiên của bản nhân đấy. Lần này, những người đi theo ta ai nấy đều là những thần xạ thủ bách phát bách trúng, lại thêm tầm bắn của chúng ta cũng vượt xa tầm bắn của các ngươi, chắc có thể đánh phủ đầu địch nhân được. Long Ưng hỏi: - Xa bao nhiêu? Hoành Không Mục Dã ngạo nghễ nói: - Ít nhất cũng phải xa hơn năm mươi bước. Long Ưng lắc đầu nói: - Nếu địch nhân dựng tấm chắn tên trên mũi tàu thì xa hơn năm mươi bước cũng không khác biệt cho lắm, mà trong màn đêm thế kia, thần tiễn thủ cũng khó có thể nhắm trúng được. Nếu đối phương cố gắng chịu đựng cho đến khi thuyền Phượng Minh tiến vào tầm bắn hỏa khí của chúng thì chắc chắn chúng ta phải chịu thiệt. Phương Quân ngạc nhiên: - Không ngờ Ưng gia lại rành rẽ về thủy chiến như thế. Long Ưng nói: - Tất cả đều là do đọc sách mà biết thôi, sao có thể sánh bằng kinh nghiệm thực chiến của Phương tướng quân được! Trên thuyền có hỏa khí nào lợi hại không? Phương Quân trả lời: - Có mười hai cây hỏa khí có tên “Thiên Hỏa Phần”, chẳng qua, nếu địch nhân đã có phòng bị thì cho dù bị bắn trúng, chúng cũng sẽ cấp tốc dập được mà thôi. Vả lại trên thân Thiên Hỏa Phần có thêm dầu hỏa nên tầm bắn không bằng được một nửa của mũi tên thường. Long Ưng cười nói: - Hãy đưa cho ta cây cung nào mạnh nhất, chỉ cần tầm bắn vượt hơn gấp đôi, mà lại bắn trúng cột buồm của đối phương thì dầu hỏa sẽ bị vẩy ra, đảm bảo sẽ đốt cho địch nhân phải kêu cứu. Hơn nữa lại sẵn tiện chiếu sáng thuyền của chúng luôn. Lúc đó Hoành Không huynh và các thần xạ thủ của huynh có thể tấn công tới tấp được rồi. Không cần nói đến Phương Quân, ngay cả Hoành Không Mục Dã cũng tỏ vẻ khó tin. Y nói: - Hóa ra tiễn pháp của Long huynh lại lợi hại đến mức này. Long Ưng cười nói: - Tiểu đệ chưa bao giờ thử bắn tên, cũng như chưa bao giờ dùng thương vậy, nhưng đệ có phần nắm chắc sẽ làm được. Hoành Không Mục Dã không biết phải nói gì cho phải. Phương Quân nói: - Ưng gia có mấy phần chắc chắn rằng ba chiếc thuyền kia là thuyền địch có ý đồ bất lương? Long Ưng nói: - Là mười phần chắc chắn. Đối với việc này, Phương tướng quân nhất định phải có tinh thần “chữa ngựa chết thành ngựa sống” để chuẩn bị cho chu đáo hết thảy. Tướng quân hãy bảo các vị huynh đệ tranh thủ thời gian nghỉ ngơi trước để ứng phó với trận chiến đêm nay. Mục tiêu của chúng ta là bảo vệ Phương Minh, không cầu có công, chỉ cầu còn sống, chỉ cần ta có thể bắt sống được kẻ cầm đầu bọn chúng, đưa trở về Thần Đô thì coi như trận này chúng ta đã toàn thắng. Báo cáo sẽ do ta viết, nhưng công lao toàn bộ thuộc về Phương tướng quân cùng cấp dưới của ngài, có điều phải khớp khẩu cung đấy. Ha ha! Phương Quân tuy vẫn bán tín bán nghi, nhưng hiển nhiên do câu nói này của Long Ưng mà đã tăng hảo cảm với hắn, bèn tuân lệnh rời đi. Hoành Không Mục Dã tán thưởng Long Ưng: - Không ngờ Long huynh lại rành rẽ chuyện hành quân đánh giặc đến như thế. Nếu huynh cần cung, bản nhân đang có cây Đại Thiết Cung do hoàng đế bệ hạ tặng cho đây, có thể coi như là cây cung mạnh nhất trên thuyền này đấy! Long Ưng thầm kêu “lợi hại” ở trong lòng, trực giác của hắn mách bảo rằng đây chính là cây Đại Thiết Cung mà Trử Nguyên Thiên dùng để ám sát hắn, rồi quăng lại nơi đáy Thần Hồ để vu oan cho Lý Hiển. Mà Võ Chiếu tặng cung này cho Hoành Không Mục Dã, hẳn bà ngầm ẩn ý rằng không ai được phép lấy cây cung này làm vật chứng cho chuyện ám sát nữa, đồng thời cũng ngầm cảnh cáo Võ Thừa Tự, bảo y phải biết an phận thủ thường, tránh để cho người khác nắm thêm được nhược điểm.