Sau đó nàng mím môi cười tủm tỉm, mặt đầy vui vẻ. Long Ưng bị nàng làm cho đầu óc loạn lên, bèn gật đầu nói: - Ta hiểu rồi! Thật tốt, công chúa và ta đã tuyệt giao, đêm qua tiểu đệ lại không ngủ. Nhân lúc còn chút thời gian, phải về Thượng Dương cung ngay lập tức, để ngủ một giấc tử tế! Thái Bình công chúa ung dung nói: - Ngươi dám ư! Long Ưng cười ha ha: - Có gì mà ta không dám làm chứ! Mau nhận lỗi đi. Thái Bình công chúa hờn dỗi nói: - Người ta đã làm gì sai chứ? Long Ưng nói: - Đêm hôm đó vốn dĩ nàng nên hợp thể vui cùng với ta, nhưng lại ở cùng với một tên đàn ông khác, còn lừa ta nói rằng cái gì mà người ta nhớ đến phát mệt rồi nữa! Làm việc gì cũng mất tinh thần, ngay cả một nụ hôn cũng không cho. Như vậy còn không sai thì thế nào mới là sai? Câu cuối cùng hắn bắt chước theo giọng điệu của Thái Bình công chúa, nhưng lại nói một cách khoa trương hơn. Thái Bình không chúa không thể chịu nổi, bèn cười sặc sụa. Sau khi bình tĩnh lại, Thái Bình công chúa mới dịu dàng nói: - Long Ưng, ngươi không biết ghen tuông sao? Tại sao khi nhắc tới việc này, ngươi lại có thái độ bình thản đến vậy? Long Ưng nói một cách ung dung: - Đàn ông có người tình khắp nơi gọi là phong lưu, nhưng đàn bà mà reo giắc khắp nơi gọi là dâm đãng. Đó chỉ là thứ mà mấy tên khố rách áo ôm nghĩ ra để lừa phụ nữ mà thôi. Ông đây không bị lừa đâu, công chúa thích yêu tên nào thì yêu tên đó, có điều khi ta không để ý tới nàng thì nàng cũng hãy mặc kệ ta. Rồi hắn vỗ vào đùi và nói: - Ngồi vào chỗ này cho ta. Thái Bình công chúa gắt lên: - Người ta đã tuyệt giao với ngươi rồi mà! Hãy giữ lại cho người ta chút tôn nghiêm và lịch sự được không? Chẳng nói được câu nào tử tế. Ôi! Chẳng có lý do gì phải đầu hàng hai lần với ngươi cả. Nói xong nàng liền ngáp một hơi. Long Ưng biết rằng vì nàng đùa giỡn với mình, thoải mái hơn nên mới cảm thấy mệt mỏi. Hắn bèn đứng dậy nói: - Công chúa hãy ngủ một giấc thật ngon đi. Hôm nay ta sẽ đến với nàng, nhưng không được phép đùn đẩy nữa, nếu không ta sẽ phất áo đi luôn, không bao giờ quay lại nữa. Thái Bình công chúa kháng nghị: - Rốt cuộc ngươi đến dỗ dành người ta hay là đến để uy hiếp người ta vậy? Long Ưng đến bên cạnh nàng rồi khom người hôn lên môi nàng, công chúa nồng nhiệt đáp lại. Một lúc lâu sau, Long Ưng mới rời khỏi làn môi của nàng, mỉm cười nói: - Thế này gọi là không có phản ứng gì sao? Công chúa giơ tay ra ôm lấy đôi má hắn, rồi nói không hiểu: - Ngươi không đẹp trai, nhưng khi ngươi ở cùng với Vạn Nhận Vũ, ta lại cảm thấy ngươi không hề kém hơn gã. Ừm! Có lẽ là do đôi mắt tà ác hớp hồn phụ nữ tốt bụng kia của ngươi. Long Ưng nói: - Công chúa đâu phải là phụ nữ tốt bụng. Công chúa nói: - Làm phụ nữ tốt bụng có gì vui chứ? Thật là tốt! Ngươi mặc kệ ta, ta mặc kệ ngươi. Bổn điện không những cần ngươi ở cùng ta đêm nay, mà còn muốn ngươi ăn tối cùng bổn điện nữa. Hãy về Cam Thang viện nói với ba nha đầu kia đi, đêm nay Ưng gia sẽ không về nhà nữa. Long Ưng đến Ngự Thư Phòng. Trước khi vào cửa bèn bị Vinh công công chặn lại, ông ta thấp giọng nói: - Ưng gia thật là tài giỏi. Hôm qua vừa nói với Ưng gia, sáng nay Thánh thượng đã hạ lệnh, về sau bảy nha đầu ở Lệ Khinh các kia đã chính thức thoát khỏi hoàng cung, trở thành tài sản riêng của Ưng gia. Nô tài đã sai người đi thông báo với bọn họ, để họ biết được tin vui lớn này. Long Ưng thầm nghĩ, phải sắp xếp tương lai của họ thế nào đây. Nhưng ít nhất giờ đây hắn cảm thấy vô cùng vui mừng, bèn nói: - Thánh thượng đã tới chưa? Vinh công công gật đầu. Long Ưng bước vào Ngự Thư Phòng, Võ Chiếu đang phê duyệt tấu chương. Thấy hắn bước vào, bà bèn cười nói: - Ta còn tưởng Long tiên sinh không tới nổi, Trẫm nên vui hay không đây? Long Ưng ngồi vào chỗ, vừa viết vừa nói: - Thánh thượng nên vui mừng. Công chúa cuối cùng cũng ngủ rồi, đêm nay tiểu dân sẽ ở cùng nàng. Tinh thần Võ Chiếu vẫn vô cùng sáng láng, không hề có dấu vết đêm qua mất ngủ. Nhưng bà ta cầm tấu chương lên chỉ đọc trang đầu, rồi ký mà không xem nội dung. Nhiều bản đều như vậy, khiến cho Long Ưng ngớ ra. Võ Chiếu vừa nói: - Số tấu chương vừa rồi là của Quốc lão. Tất cả đều có liên quan tới Đại Vận Hà. Vốn dĩ đọc tấu chương của Quốc lão là một thú vui. Nhưng vì mấy ngày nay đã tích lại một lượng lớn tấu chương. Để tiết kiệm thời gian, ta đành bỏ qua không đọc. Long Ưng nói: - Thánh thượng thật tin tưởng Quốc lão. Một dòng Đại Vận Hà cần nhiều tấu chương như thế này sao? Võ Chiếu rõ ràng là rất vui vẻ, bà ta nói: - Mặc dù chỉ là một dòng Đại Vận Hà, nhưng lại liên quan tới việc làm và phúc lợi của thiên hạ. Dù đời sau có khen chê Tùy Dương Đế Dương Nghiễm thế nào, khai thông Đại Vận Hà tạo thành khó khăn lớn đến đâu vào lúc đó, nhưng Đại Vận Hà – con sông nối liền và mở rộng nhiều đoạn sông vận tải từ Xuân Thu Chiến Quốc tới nay, thực sự là một mưu lược vĩ đại đối với đời sau, là một ân huệ vô cùng to lớn. Thành tựu lớn nhất của dòng Đại Vận Hà là việc lựa chọn tuyến đường. Công trình này được phân thành bốn đoạn là kênh Vĩnh Tế, kênh Quảng Tế, kênh Sơn Dương và sông Giang Nam. Nó đã nối liền giữa Trung Nguyên, Giang Hoài và phía bắc của dòng sông lại với nhau, hình thành một hệ thống sông ngòi lớn đến cả nghìn dặm, lấy Thần Đô làm trung tâm, phía tây thông với Quan Trung Tây Kinh, phía bắc giáp với Hà Bắc Trọng Trấn, phía nam đi qua lưu vực Thái Hồ, đến tận Tô Hàng. Long Ưng trầm ngâm suy nghĩ, nhưng tay vẫn không ngừng lại, viết như bay. Võ Chiếu vui vẻ nói: - Long tiên sinh có biết rằng tốc độ viết của ngươi đang tăng lên theo từng ngày không. Từ đó có thể thấy rằng võ công của ngươi cũng không ngừng tiến bộ, Chủng Ma Đại Pháp thật khiến người ta kinh ngạc. Long Ưng thầm nghĩ, hi vọng có một ngày có thể sánh vai ngang bằng với Thánh thượng thì thật tốt. Hắn cười nói: - Vì phải đẩy nhanh tốc độ, nên bắt buộc phải viết gấp hơn. Võ Chiếu nói: - Xử lý quốc chính cùng Long tiên sinh là một việc vui vẻ của trẫm. Điều này khiến trẫm có thể nhìn thấy nhiều nụ cười hơn, và lại có thể nói một cách thoải mái hơn. Không giống những người khác, mặt mày nghiêm túc, thậm chí còn nơm nớp lo sợ, giống như đang đi trên băng mỏng vậy. Ha ha! Vì Long tiên sinh không hề sợ Trẫm. Long Ưng cười nói: - Trước khi Thánh thượng tới tiểu dân đã rất kiềm chế rồi, có lẽ ta bẩm sinh đã là loại người thế này. Võ Chiếu nói hời hợt: - Tài năng và tính cách của một con người chỉ có một phần nhỏ là bẩm sinh, điều quan trọng hơn cả là sự bồi dưỡng học tập sau này. Long Ưng chính là một Hướng Vũ Điền khác, vừa tự do tự tại, tài nghệ tung hoành, thiên biến vạn hóa, không thể đoán nổi. Bất cứ ai đánh giá thấp ngươi, nhất định sẽ có một ngày nếm phải trái đắng. Pháp Minh là một trong số đó. Long Ưng thầm động trong lòng. Lời này của Võ Chiếu đầy hàm ý. Chẳng lẽ bà ta biết chuyện Hướng Vũ Điền giải thích đại pháp sao? Võ Chiếu nói tiếp: - Hôm qua Quá Đình đến gặp Trẫm, đề nghị cho Vạn Nhận Vũ gia nhập cùng các ngươi, khiến Trẫm vô cùng ngạc nhiên. Bởi lẽ Quá Đình từ trước đến giờ đều không thích những người xuất thân từ danh gia vọng tộc. Khi hỏi mới biết rằng chịu ảnh hưởng từ phía ngươi. Rốt cuộc Long tiên sinh đã thuyết phục gã bằng cách nào vậy? Long Ưng không ngờ Quá Đình lại tốt đến như vậy, bèn đáp: - Tiểu dân đã nói với Phong công tử rằng, tên tiểu tử Vạn Nhận Vũ này thích nói láo lắm. Ha ha! Võ Chiếu cũng bật cười, lắc đầu nói: - Cách đề cử người của Long tiên sinh thật là mới mẻ. Nếu hai người đã đồng ý, vậy thì Trẫm đương nhiên sẽ không phản đối. Rồi bà ta lại nói: - Long tiên sinh đã nói rằng nếu Hoành Không Mục Dã bị tập kích, nhất định rằng có người Đột Quyết đang thao túng đằng sau Đại Giang Liên. Suy nghĩ này rất đúng đắn. Cái gọi là kẻ tới thì bất thiện, kẻ thiện sẽ không tới, chỉ cần nhìn vào thủ đoạn và phương thức mở rộng của Đại Giang Liên, là biết rằng dù về tài trí hay võ công, kẻ cầm đầu kia đều không thuộc hạng thường. Các ngươi phải hành sự thật cẩn thận. Long Ưng nói: - Chúng thần nên tới phía nam đối phó với Đại giang Liên vào lúc nào đây? Võ Chiếu nói: - Hôm nay Long tiên sinh chép thiên thứ năm, trừ đi thiên thứ sáu là còn sáu thiên nữa. Có thể cố gắng hoàn thành trong ba ngày, là có thể tới phía nam rồi. Long Ưng vui mừng nói: - Lĩnh chỉ. Cứ làm như vậy đi. Võ Chiếu cười nói: - Chăng phải Long tiên sinh luôn lo sợ rằng khi không còn gì để viết sẽ đến ngày hết đời sao? Long Ưng thong dong nói: - Có lẽ, Thánh thượng tạm thời vẫn chưa đành lòng giết thần. Nếu Thánh thượng muốn đích thân ra tay, thì phải nhanh lên một chút. Ha ha! Võ Chiếu thở dài: - Không hổ là một Tà Đế! Ôi! Long tiên sinh có biết rằng giờ đây Trẫm không nỡ giết ngươi, thì về sau càng không nỡ hay không. Ngươi khiến cho Trẫm thỉnh thoảng như trở lại những ngày tháng vô tư vô lo trước khi vào cung. Đời người thật khó làm theo ý mình, mọi chuyện đã là quá khứ rồi. Long Ưng còn thể nói gì được nữa, bèn trầm giọng: - Chỉ cần Thánh thượng nghĩ nhiều tới Đại Vận Hà và những phúc lợi của lão bách tính, những điều khác đâu phải suy tính nhiều? Võ Chiếu dừng phê chuẩn lại, ngớ ra nhìn hắn đang viết nhanh, một lúc sau mới nói: - Lần này đi nam, nhất định phải cẩn thận Pháp Minh. Tạm thời y sẽ giả bộ an phận thủ thường trước mặt Trẫm, nhưng y sẽ không khách sáo với ngươi đâu. Đây là việc do Trẫm tạo nên, hãy thay Trẫm giải quyết nó! Nhớ tới sư tôn, Trẫm không nỡ xuống tay. Hơn nữa nếu Trẫm đích thân ra tay, sẽ làm dao động tới căn cơ của Trẫm, còn gây ra tình thế phức tạp, có ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với giết Tiết Hoài Nghĩa. Long Ưng thoải mái nói: - Tuân chỉ! Võ Chiếu nói: - Đêm qua Trẫm bảo ngươi tới Tịnh Niệm thiền viện, là muốn ngươi nhìn thấy tận mắt y là người thế nào. Y ngang bằng với Thạch Chi Hiên năm xưa, dù là hai đạo chính tà hận y đến thế nào, cũng không làm gì được y. Long Ưng nói: - Y chẳng phải là quân cờ lợi hại để Thánh thượng đối phó với Từ Hàng Tĩnh Trai sao? Giết y chẳng phải là giúp cho Từ Hàng Tĩnh Trai sao? Võ Chiếu nói: - Đâu có chuyện như vậy. Từ Hàng Tĩnh Trai chú trọng tới đời sống của lão bách tính. Chỉ cần Trẫm làm tốt bổn phận của hoàng đế, họ không có thời gian rảnh để quan tâm tới Trẫm đâu, ai ngu ngốc đến độ gây sự với họ chứ. Nhưng tên Pháp Minh kia lại đầy dã tâm, muốn chiếm cứ Bạch Mã Tự. Cuối cùng Phật môn phản công, lại khiến Sư Phi Huyên không thể ngồi nhìn, gây nên một làn sóng lớn. Đến tận bây giờ vẫn chưa thể giải quyết xong được, và gây thêm phiền phức cho ngươi. Chút nữa Long tiên sinh đi gặp Đoan Mộc Lăng, ta không mong thành công lớn, nhưng mong rằng không có gì sơ suất. Vạn sự đều phải cẩn thận. Long Ưng nhớ tới sắp được gặp người đó, lòng bèn nóng lên. Hắn càng nhớ tới những lời hào nhoáng mà mình nói với Vạn Nhận Vũ. Nếu thực sự theo đuổi được Tiên Tử, đời người còn chuyện gì vui hơn nữa? Võ Chiếu ngạc nhiên nói: - Sau tiên sinh lại có vẻ mặt say sưa vậy? Long Ưng thầm kinh ngạc, hắn vội đặt bút xuống để đánh lạc hướng: - Thần làm xong rồi. Nếu Thánh thượng không còn việc gì khác, tiểu dân sẽ đi tìm Bàn công công bây giờ. Võ Chiếu nhìn hắn thật lâu rồi nói: - Nói chuyện thêm vài câu nữa đi! Có ngươi giải sầu cho Trẫm, Trẫm có thể đỡ phải nghĩ nhiều điều. Long Ưng cố nén lòng hào hứng muốn rời đi, miễn cưỡng hỏi: - Nói chuyện gì bây giờ? Võ Chiếu nói: - Trước khi tới Thư Phòng, Trẫm đã hạ lệnh, thăng một cấp cho tất cả những người đi cùng ngươi tới Phương Hoa Các vào đêm qua. Khi họ lập được chiến công, nhất định sẽ trọng thưởng. Long Ưng mừng rỡ: - Tạ chủ long ân! Rồi hắn gãi đầu: - Hóa ra đến thanh lâu lại có thể thăng quan phát tài nữa, có lẽ đây là việc chưa từng xảy ra từ trước tới nay. Võ Chiếu cười rạng rỡ, lườm hắn rồi nói: - Chỉ là đi cùng đúng người tới thanh lâu mà thôi. Có điều không có họ, có lẽ ngươi sẽ không tới Phương Hoa Các. Ngươi tưởng Trẫm không biết tình hình trong đó sao? Long Ưng tặc lưỡi nói: - Thánh thượng thật lợi hại. Võ Chiếu không cười nữa, nói nghiêm chỉnh: - Giờ đây tiên sinh đã xây dựng được mối quan hệ mật thiết với Quế Hữu Vi. Thông qua y có thể hiểu rõ hơn tình hình của Đại Giang Liên. Người trong giang hồ luôn thích nói về quy định giang hồ, hai bên giấu diếm lẫn nhau. Có điều đến giờ tiên sinh vẫn chưa có chức quan gì, Quế Hữu Vi lại cảm kích ngươi vì đã nói hộ với Trẫm, có lẽ sẽ không có vấn đề về mặt này. Nói chuyện xong rồi! Tiên sinh có thể đi ra.