Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 47: Dùng cờ kết bạn (hạ) – Cưới nàng làm vợ (thượng)


Quân cờ của hắn đặt xuống bên cạnh quân cờ lúc đầu tiên, nó phối hợp chặt chẽ với quân cờ đen bên trái, dường như từ bỏ một quân cờ khác.
Mộng Điệp phu nhân hơi do dự, rồi bắt đầu đáp lại, đặt quân cờ thứ ba.
Trong đình vì có những lời nói thêm thắt châm chọc điên rồ của Long Ưng nên bầu không khí vẫn khá thoải mái. Nhưng những người xem cờ ở bên cạnh hồ thì không còn ai huyên náo nữa. Người báo nước cờ liên tục nhắc tay, để báo rằng nước cờ đã thay đổi. Từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện tình huống thế này.
Mộng Điệp phu nhân hơi thở dài, rồi từ từ nói:
- Ta không hề muốn giết quân cờ này của ngươi, thật là hết cách rồi!
Lần đầu tiên Vạn Nhận Vũ cảm nhận được sự khác biệt của hai người.
Với tác phong thường gặp của Mộng Điệp phu nhân, trước hoặc sau khi đánh cờ, đều không thảo luận về thế cờ.
Long Ưng lại đánh một quân nữa, mượn cớ này để ngắm nhìn nàng mỹ nữ quốc sắc thiên hương trước mắt, ngửi mùi hương rung động lòng người từ cơ thể nàng. Đương nhiên, nàng đẹp đến độ khiến người ta phải run rẩy, nhưng hắn càng biết rõ về những đường cong đẹp đẽ dưới lớp áo bào kia. Không hề có sự che đậy màu mè, mỗi đường nét bẩm sinh của nàng tỏa ra vẻ diễm lệ tinh tú, đẹp hơn cả Thái Bình công chúa.
Đây không phải là Hoa Gian mỹ nữ còn là ai nữa?
Long Ưng ngắm nhìn vẻ đẹp cùng với phong thái ung dung của nàng, rồi điềm đạm nói:
- Trong đình cờ giữa những bụi hoa hoa này, được làm địch thủ của phu nhân quả là niềm may mắn. Phu nhân hãy đánh cờ thật cẩn thận, tránh đánh nhầm. Bởi lẽ theo những gì tiểu đệ được biết, phu nhân có thể là đã đánh nhầm rồi!
Mộng Điệp phu nhân nhìn hắn bằng con mắt tức giận nhưng lại vô cùng hoạt bát hấp dẫn, rồi lại lườm sang hắn, cười nói:
- Mỗi lần ta đánh cờ đều phải nghĩ thật kỹ trước. Nhất định sẽ không sai sót đâu, huynh đài yên tâm.
Rồi nàng thướt tha đánh một quân cờ đáp lại.
Lần này đến lượt Long Ưng hơi ngớ ra, bởi lẽ Mộng Điệp phu nhân đi một nước cờ hiểm, cắt đứt sự phối giữa hắn với quân cờ đen bên phải, ép hắn phải đánh xáp lá cà.
Long Ưng cầm một quân cờ lên rồi cười khổ nói:
- Không phải cái này mà là cái kia thôi, ta biết, nhưng phu nhân lại không hiểu, còn tưởng rằng sai là đúng. Hãy xem ta đây!
Hắn buông quân cờ đến sát quân vừa rồi của nàng.
Mộng Điệp phu nhân xuất hiện sự suy nghĩ sâu xa, nhưng tay không dừng lại, đi thêm một nước cờ nữa, mở cuộc hỗn chiến với Long Ưng.
Cốp!
Mộng Điệp phu nhân dịu dàng nói:
- Ta phải đến những bàn cờ khác một chút! Huynh đài hãy chuẩn bị đối phó với trận chém giết tiếp theo đi.
Long Ưng nói với bóng lưng đẹp đẽ của nàng:
- Phu nhân có thể cho tiểu đệ cơ hội được đánh riêng không, lúc đó tất cả sẽ rõ ràng. Chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu, đảm bảo rằng phu nhân sẽ nhìn thấy chiến lược đánh cờ chưa từng nghĩ tới.
Tiếng cười duyên dáng của Mộng Điệp phu nhân vang lên như từng trận gió:
- Chút nữa sẽ nói cho ngươi, người ta còn phải nghĩ mà.
Long Ưng ngước đầu nhìn về phía Vạn Nhận Vũ. Vạn Nhận Vũ với nét mặt khó tin, nhìn hắn ngơ ngác.
Long Ưng cười đắc ý:
- Trong thiên hạ không có mỹ nữ không bị ai theo đuổi. Điều cần là nhân phẩm, thủ đoạn và vận khí thôi. Hiểu chưa? Tên Vạn tiểu tử đã coi thường ta kia. Không ngờ trong thế gian lại có một mỹ nữ có kỹ thuật đánh cờ hay, phong lưu như vậy.
Đoong! Đoong! Đoong! Đoong! Đoong!
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc nói:
- Đây là tiếng chuông báo hiệu tạm ngừng một khắc, bình thường khi phu nhân đi uống trà mới xảy ra việc này. Nhưng chưa từng tạm dừng khi vừa mới bắt đầu không lâu.
Một tỳ nữ đến đình cờ rồi nói với Long Ưng:
- Mời vị công tử này đi theo tiểu tỳ.
Long Ưng bước vào căn phòng. Lúc này, Mộng Điệp phu nhân đã đứng ở một bên cửa sổ, yên lặng ngắm nhìn cảnh lâm viên bên ngoài. Ánh mặt trời chiếu rọi trên người nàng, một nửa cơ thể lộ bên cửa sổ toát nên màu vàng rạng rỡ, một nửa còn lại thì nằm trong bóng tối. Có điều ánh sáng trong căn phòng đã khắc họa rõ nét những đường nét trên gương mặt nàng. Vô cùng xinh đẹp, thật không hổ là mỹ nữ tuyệt sắc thiên hạ.
Long Ưng bước tới chỗ gần sát người nàng, rồi điềm đạm nói:
- Lệnh sư là do Pháp Minh sát hại, không có quan hệ với Loan Loan.
Mộng Điệp phu nhân vẫn giữ sự lạnh lùng, nói:
- Ngươi có chứng cứ gì?
Long Ưng nói:
- Vì Loan Loan quá nhớ nhung Từ Tử Lăng, nên đã qua đời trong Tu Chân Nữ Quan của cung Thượng Dương vào mấy năm trước khi lệnh sư gặp hại. Những điều này do Bàn thái giám đã giao thủ với nàng buổi tối hôm đó nói với ta. Ông ấy là quân cờ lợi hại mà Loan Loan bố trí trong cung, bởi lẽ ông ấy nhận ra Bất Tử Ấn Pháp của nàng, nên mới cố ý để nàng đi.
Mộng Điệp phu nhân nói:
- Ngươi không nói dối. Bàn thái giám đúng thật là có đầu mà không có cuối. Thì ra là vậy.
Long Ưng nói tiếp:
- Pháp Minh là một quân cờ lợi hại khác mà Loan Loan bố trí ở Phật môn, nhưng dã tâm của người này quá lớn, không bị Võ Chiếu khống chế. Y sát hại lệnh sư, ta dám khẳng định điều này Võ Chiếu không biết.
Mộng Điệp phu nhân nói:
- Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?
Long Ưng nói:
- Bởi lẽ Võ Chiếu có tình cảm rất đặc biệt với Thiếu soái Khấu Trọng và Từ Tử Lăng. Nhất định bà ta sẽ không sát hại người bạn tốt của họ.
Mộng Điệp phu nhân lạnh lùng nói:
- Tại sao Pháp Minh lại giết sư phụ ta? Ông ấy là một người không tranh chấp gì với đời. Ngay cả điển tịch của Hoa Gian phái cũng tự giao cho triều đình. Ôi!
Mỹ nữ không chịu nổi nữa, dòng lệ tràn ra khóe mắt. Khiến cho Long Ưng lúng túng không biết phải làm sao.
Long Ưng thầm thương xót, thở dài nói:
- Bởi lẽ thứ mà Loan Loan bồi dưỡng là một Thạch Chi Hiên khác. Bất Toái Kim Cương của Pháp Minh đi theo con đường của lệnh sư công Thạch Chi Hiên, giống với Bất Tử Ấn Pháp. Hoa Gian đại tỷ đừng đi giết Pháp Minh, do công pháp của y là tự nghĩ ra, nên nhất định sẽ thắng đại tỷ.
Mộng Điệp phu nhân nhẹ nhàng lấy tay áo gạt nước mắt, gật đầu nói:
- Ngươi thực sự là một người có kiến thức, ta hiểu được điều này. Còn ngươi có chuyện gì vậy, quy hàng Võ Chiếu rồi sao?
Long Ưng nói:
- Đương nhiên không phải như vậy, ta và Võ Chiếu đấu đá lẫn nhau. Tạm thời ta vẫn ở thế hạ phong, bị bà ta nắm trong tay, có điều nhất định có một ngày ta sẽ lật ngược tình thế.
Mộng Điệp phu nhân thở dài, nói:
- Mối thù giết sư phụ, sao có thể không báo chứ? Càng không thể nhờ người khác làm thay.
Long Ưng nói:
- Điều này dễ thôi, Hoa Gian đại tỷ hãy gả cho ta, để ta báo thù thay cho, chẳng phải đã bằng với việc nàng đi giết y rồi sao?
Mộng Điệp phu nhân nghe vậy liền ngớ ra, sau đó không chịu nổi bật cười. Nàng quay ra nói với vẻ khó chịu:
- Ta còn tưởng chúng ta là người đồng đạo, vậy mà ngươi không biết rằng Hoa Gian phái có tâm pháp gọi là Hữu Tình Nhập Vô Tình ư. Ta sẽ không yêu một người nào đâu. Đặc biệt là người thừa nước đục thả câu như ngươi... Ừm! Ngươi đúng là một kẻ tiểu nhân!
Long Ưng nói mà không hề cảm thấy xấu hổ:
- Hoa Gian đại tỷ, nàng đâu phải là người đồng đạo với ta, nên không biết được sự thần thông quảng đại của Chủng Ma đại pháp. Chủng Ma đại pháp có thể làm được những điều con người không làm được, vô tình cũng có thể hóa thành hữu tình. Giờ đây nói cho đúng ra thì trong Thánh Môn chỉ còn lại ta và nàng, mọi người nên sống dựa vào nhau. Ha!
Mộng Điệp phu nhân không đợi hắn nói hết, đã cười nghiêng ngả, suýt nữa thì không thở nổi. Nàng nói:
- Hèn chi buổi tối hôm đó Thái Bình bảo ngươi cút đi. Giờ đây bổn phu nhân cũng rất muốn nói câu đó với ngươi. Sự tích phong lưu của ngươi đã đồn khắp Thần Đô từ lâu rồi, gặp ai là yêu người đó, còn định dỗ dành ta sống nương tựa vào ngươi nữa.
Long Ưng đỏ mặt nói:
- Hóa ra buổi tối hôm đó đại tỷ đã nghe lén được cuộc đối thoại của ta và công chúa trong thư phòng. Ta và công chúa chỉ đùa cợt thôi, còn với đại tỷ mới là hi vọng được sống dài lâu. Nghĩ thử mà xem! Nhàn rỗi đánh với nhau một ván cờ, còn một cuộc sống nào thoải mái đến vậy chứ?
Mộng Điệp phu nhân làm ra vẻ sắp bị hắn làm cho tức chết, dịu dàng nói:
- Nói bừa đã đủ chưa? Ngày mai ta sẽ quay về Ba Thục, ngươi không cần đánh ván cờ đó nữa đâu! Ta thừa nhận rằng khả năng đánh cờ của ngươi không kém hơn so với bổn phu nhân, chỉ là bị sự khởi đầu của tên kém cỏi Vạn Nhận Vũ làm liên lụy, ván cờ này ít nhất sẽ thua 25 quân. Nhưng ta phải thu 5 lượng bạc của ngươi, để trừng phạt những lời vớ vẩn của ngươi.
Long Ưng nói:
- Nếu ta tới Ba Thục, phải làm thế nào mới tìm được đại tỷ?
Mộng Điệp phu nhân nói dịu dàng một cách bất ngờ:
- Ngươi vẫn không bỏ cuộc sao?
Long Ưng nói:
- Nếu ta không hiểu được cả ý nghĩ thực sự của phu nhân, thì đâu có tư cách theo đuổi phu nhân?
Mộng Điệp phu nhân ngạc nhiên nói:
- Ý nghĩ thực sự của ta là gì?
Long Ưng nhìn kỹ vào đôi mắt như dòng rượu ngọt ngào của nàng, nói:
- Giờ đây phu nhân có thể chưa nghĩ tới. Nhưng sau khi kết thúc sự việc và hồi tưởng lại, sẽ hỏi bản thân tại sao bổn phu nhân lại nói chuyện hợp với tiểu tử đó đến vậy? Tại sao thời gian qua nhanh đến vậy? Tại sao...
Lần này Mộng Điệp phu nhân càng cười to hơn, nàng thở gấp rồi nói:
- Đúng là tức chết mất, chẳng còn sớm nữa đâu! Hãy tìm mỹ nữ khác mà thể hiện tình yêu của ngươi đi! Xin tha lỗi bổn phu nhân không chấp nhận.
Rồi nàng đi qua người hắn, bước tới phía cửa.
Long Ưng cười khổ nói:
- Đại tỷ không muốn tiểu đệ đi tìm sao?
Mộng Điệp phu nhân dừng bước quay người lại, nho nhã đáp:
- Cuộc đời không gốc rễ, trôi dạt như hạt bụi. Nơi ở của bổn phu nhân ở Ba Thục có thể dựa vào hai câu này để tìm.
Rồi nàng quay người đi mất.
Long Ưng nói:
- Lần này chia tay, không biết còn có ngày gặp lại , có thể cho tiểu đệ hôn một cái không?
Mộng Điệp phu nhân phát ra tiếng cười như tiếng chuông bạc, không để ý đến hắn mà đi thẳng.
Long Ưng thầm nghĩ thật lợi hại, người không hiểu chuyện sẽ tưởng hắn là Đăng Đồ Tử. Chỉ có họ mới hiểu, vừa rồi hai người ngoài đánh cờ ra còn có trao đổi về võ công tâm pháp, hữu tình vô tình, khiến người ta khắc khoải không thôi.
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ rời khỏi Tiểu Hồ Trang, bước trên đường một cách vô định. Không trung tuyết bay bay, giống như những hạt bột tuyết chầm chậm rơi xuống.
Vạn Nhận Vũ bất mãn nói:
- Ngươi mà không nói chuyện của ngươi với Mộng Điệp, ta sẽ tuyệt giao với ngươi đấy.
Long Ưng ngước nhìn những bông tuyết bay đầy không trung, cảm nhận được lòng ấm áp, nói:
- Ta xin nàng ấy hôn ta, bị nàng ấy từ chối.
Vạn Nhận Vũ bật cười:
- Ngươi đang cố ý không nói thật.
Long Ưng kéo gã đi nhanh hơn, nói:
- Sợ ngươi rồi! Chẳng bằng đi ăn lẩu, rồi cùng tới Phương Hoa Các, sống vậy mới vui vẻ chứ.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ngươi nói cho ta quan hệ giữa ngươi và Mộng Điệp, ta sẽ đi cùng ngươi.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Quân tử nhất ngôn...
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tứ mã nan truy.
Hai người tìm một chiếc bàn ở góc quán lẩu, gọi dê, gà và nhiều rau, bắt đầu ăn.
Còn nửa canh giờ nữa mặt trời sẽ xuống núi. Trong quán không còn chỗ trống nào. Thức ăn rất đầy đủ, gọi là có, vô cùng tấp nập, có thể thấy rằng nhân dân hoàng triều Đại Chu rất giàu có sung túc.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nói mau!
Long Ưng gặp một miếng thịt dê đã chín trong nồi, bỏ vào miệng, rồi nói ú ớ:
- Không được nói cho Quốc Lão đấy.
Vạn Nhận Vũ ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Long Ưng nói:
- Mộng Điệp là đệ tử của Hầu Hi Bạch, là nữ truyền nhân duy nhất của Hoa Gian phái. Đã hai lần đánh lén ta, để tránh Đạo Tâm Chủng Ma rơi vào tay Võ Chiếu. Lần đầu tiên đã đánh ta, lần thứ hai bị ta dùng kế khiến cho hành thích thất bại. Vừa rồi ta cầu hôn với nàng ấy, mặc dù bị từ chối, nhưng không coi là thất bại, ít nhất nàng ấy không từ chối cho tiểu đệ cơ hội. Tất cả đều là sự thật, nếu có lời nào giả dối, ta sẽ bị sét đánh chết. Sự việc chỉ có ngần này thôi, tạm thời không được hỏi tiếp.