Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 45: Ném đá dò đường (hạ)


Long Ưng cảm thấy cần thiết phải sửa lại án oan cho “Sư phụ” mình, bèn nói:
- Đó là do Hướng Vũ Điền cố ý bày ra nghi trận, khiến người đời sau không tu luyện Chủng Ma đại pháp thôi. Sự thật thì ông ta chính là người đầu tiên trong lịch sử Ma môn tu luyện thành công viên mãn đại pháp này. Thêm nữa, phẩm chất của ông thực sự không kém bất cứ cao tăng đại đức nào cả, người khác đánh đồng ông với Ma môn chẳng qua chỉ là do hiểu lầm và định kiến mà thôi.
Lời này là nói người, cũng là nói mình, tỏ vẻ rằng Long Ưng hắn tuy là Tà Đế mới, nhưng không can hệ gì với hai chữ “tà ác” cả. Đây cũng chính là tính cách của Long Ưng. Một là không làm, đã làm thì phải tới cùng, sau khi quyết định đứng vào trận tuyến của Địch Nhân Kiệt, mặc dù có những điều bất đắc dĩ phải giấu diếm, nhưng những điều có thể nói ra thì hắn không hề giữ lại.
Lúc mới đến Thần đô, hắn như lạc giữa sương mù, may nhờ có Bàn công công chỉ điểm, hắn bắt đầu có chút hiểu biết về tình cảnh của bản thân. Đồng thời lựa chọn theo bên thiện, mà đây cũng chính là đường sống duy nhất của hắn. Vì ba người bọn Nhân Nhã, hắn nhất định phải “xé nát trùng vây”, mở ra một chân trời mới.
Ba người lại thay đổi sắc mặt.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Thế gian lại có chuyện lạ này?
Trương Giản Chi hít sâu một hơi, nói:
- Nếu đúng thật Yến Phi có bản lãnh kia, ai... Vậy chuyện kỳ lạ trong truyền kỳ Biên Hoang cũng là thật. Yến Phi kia chẳng lẽ đã sống hơn trăm năm thật sao, nếu không làm sao Hướng Vũ Điền lại quen biết được?
Địch Nhân Kiệt hỏi:
- Vậy cuối cùng là bao nhiêu năm?
Trương Giản Chi trả lời:
- Ít nhất một trăm ba mươi năm, bởi vì lúc Hướng Vũ Điền ở Lương Trần đã là cao thủ danh chấn thiên hạ, không người dám trêu vào rồi.
Long Ưng thầm nghĩ, lão cứ nghĩ như thế là tốt nhất.
Địch Nhân Kiệt hỏi Long Ưng:
- Tiểu huynh đệ định tiết lộ bí mật gì cho chúng ta thế?
Long Ưng nói:
- Bàn công công với ta không những là bạn vong niên, mà còn là đồng bọn chân thành với nhau nữa.
Vạn Nhận Vũ thì không phản ứng gì, mà Địch Nhân Kiệt và Trương Giản Chi lại khó nén được vẻ kinh hãi.
Trương Giản Chi hoài nghi hỏi:
- Đúng thật chứ?
Long Ưng nói:
- Thật.
Địch Nhân Kiệt thở phào một hơi, nói:
- Nếu là như thế thì rốt cục lão phu cũng thấy được một con đường sống cho thiên hạ Lý Đường này rồi. Ngoài Thánh thượng, Bàn công công chính là nhân vật lợi hại nhất trong cung, không những thủ đoạn cao minh, mà còn trầm, ổn, hung, chuẩn, lại luyện thành một loại kỳ công mà chỉ có thái giám mới luyện được. Nếu không có lão, không biết Thánh thượng có thể ngồi vào bảo tọa hay không đây. Hơn ba mươi năm từ trước đến nay, lão đã cùng tiến cùng thối với Thánh thượng, không biết bây giờ có còn đứng ở bên phe Thánh thượng nữa không?
Long Ưng chậm rãi nói:
- Lập trường của ta cũng chính là lập trường của lão. Lập trường của chúng ta là giúp thiên hạ từ Đại Chu Võ thị ổn định quay về Đại Đường Lý thị, lúc đó tiểu tử sẽ công thành lui thân trong êm đẹp. Những chuyện khác ta không quản. Nếu như ai cho rằng tiểu tử là tà nhân nhất thiết phải thanh trừ thì cứ qua đây.
Vạn Nhận Vũ đặt tay lên vai hắn, cười nói:
- Bọn họ phải thử Tỉnh Trung Nguyệt của Vạn mỗ đây trước.
Long Ưng cười nói:
- Đưa đao cho đúng người đấy!
Vạn Nhận Vũ cười khẩy:
- Ta là người có thể thu mua được sao? Tiểu tử cậu không biết tốt xấu.
Địch Nhân Kiệt đột nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt khác hơn, vui vẻ nói:
- Tiểu huynh là một người có chí hướng lớn.
Rồi lão trầm ngâm một chốc, nói tiếp:
- Tiểu huynh có nói kế hoạch trong ngày đầu năm của Thánh thượng là chiêu ném đá dò đường. Nếu đó chỉ là để thử nghiệm phản ứng của chúng ta, há chẳng phải là làm điều thừa sao? Đến kẻ ngu nhất trong triều đình cũng có thể đoán được phản ứng của chúng ta.
Long Ưng nói:
- Hiện giờ cục diện triều chính của hoàng triều Đại Chu đang ổn định hơn bất cứ thời kỳ nào của Đại Đường, có thể nói là không tìm được vết rạn nào cả. Cho nên bất kể là Pháp Minh hoặc Đại Giang Liên có cao thủ Đột Quyết chủ trì sau lưng kia đều không dám manh động. Bởi thế Pháp Minh mới sai Dương Thiệt Lãnh giết Tiểu Phật Gia để diệt khẩu. Nhưng bọn chúng đều hiểu, cơ hội sắp đến rồi, chính là khi Thánh thượng sửa lại hoàng tự, đưa tên Võ Thừa Tự khốn kiếp kia lên thay cho Lý Đán, lúc đó chỉ cần giương cao ngọn cờ khôi phục Đại Đường, tức khắc có cơ lợi dụng. Chẳng qua tiểu tử dám khẳng định với các vị, việc này tuyệt đối sẽ không phát sinh. Thánh thượng vĩnh viễn sẽ không lập Võ Thừa Tự hay Võ Tam Tư làm hoàng tự, bởi vì như thế cũng tương đương với việc bà ta thất bại trong trận tranh đấu này.
Điều hắn không nói hết, đó là nếu Võ Chiếu lấy được phương pháp vĩnh sinh bất tử từ Chủng Ma đại pháp hoặc từ trên người hắn thì hoàng triều Đại Chu của bà ta sẽ kéo dài đến vĩnh hằng.
Vạn Nhận Vũ cảm thấy mù mờ, gã hỏi:
- Đã như thế, vì sao lại còn lệnh đệ tử Võ thị chủ trì nghi lễ Á Hiến cùng Chung Hiến ngày đầu năm?
Địch Nhân Kiệt giật mình:
- Hiểu rồi! Chiêu này của Thánh thượng thật tuyệt, chính là định khiến cho địch nhân đang rình rập bên cạnh tưởng rằng bà ta là kẻ ngu xuẩn, rồi trong lúc đắc ý sẽ lộ ra cái đuôi hồ ly.
Trương Giản Chi nói:
- Nhưng đây cũng chính là đùa với lửa, chỉ cần bất cẩn sẽ thành ra tự thiêu.
Trong hai mắt Địch Nhân Kiệt lóe lên ánh trí tuệ, yên lòng nói:
- Bên ta đã có thêm Tà Đế, Long tiểu huynh chính là người thứ hai sau Hướng Vũ Điền luyện thành Chủng Ma đại pháp, mà đạo tâm cũng tinh thuần như ông ta, nhớ lại năm đó, nào ai dám vuốt râu hùm của Hướng Vũ Điền? Ha! Bất Toái Kim Cương của Pháp Minh cuối cùng cũng đã gặp đối thủ rồi.
Nhưng sau đó lão lại nhíu mày:
- Tiểu huynh có chứng cớ gì có thể chứng minh Đại Giang Liên là do bọn người Đột Quyết âm thầm thao túng không? Nếu chúng ta công bố, Đại Giang Liên ắt không chiến mà đổ.
Long Ưng trả lời:
- Nếu có chứng cứ đã không phải đau đầu. Vạn huynh chắc chưa biết, Phong Quá Đình đã từng giao thủ cùng cao thủ chủ chốt của đối phương. Y nhận ra chiêu thức thủ pháp của chúng chính là xuất phát từ đại thảo nguyên ngoài tái ngoại. Nhưng nếu Đại Giang Liên xác thực là do người Đột Quyết âm thầm khống chế, vậy chuyến du ngoạn Tam Hạp của đoàn sứ giả Thổ Phiên chắc không thuận buồm xuôi gió rồi.
Tinh thần Vạn Nhận Vũ khiếp sợ:
- Lại có phần của ta à? Tên nhãi Phong Quá Đình kia luôn tự cho mình là thanh cao, không coi ai ra gì. Trận chiến nơi cửa biển lại càng khiến hắn kiêu căng hơn, làm sao đồng ý cho ta gia nhập được?
Long Ưng vui vẻ nói:
- Hắn có một mặt khác mà Vạn huynh chưa thấy, huống chi ta đã được hắn chấp thuận rồi, chỉ còn một ải của Thánh thượng nữa thôi.
Trương Giản Chi trầm ngâm:
- Ải này cũng không khó qua đâu.
Long Ưng nói:
- Đây một chốc, kia một thoáng, Trương đại nhân cũng biết chuyện tiểu tử tặng Tỉnh Trung Nguyệt cho Vạn huynh rồi, trước đó cũng phải được Thánh thượng chấp thuận đấy.
Địch Nhân Kiệt rất ngạc nhiên:
- Có chuyện này à?
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Vạn Nhận Vũ quát hỏi:
- Ai?
- Là người ta! Ta tìm cha ta không được sao?
Vạn Nhận Vũ giật nẩy cả người, vội vàng sải bước đến trước cửa, kéo cửa ra rồi cung kính nói:
- Mời vào, Ngẫu Tiên tiểu thư.
Tiểu Ma Nữ xinh đẹp như thiên tiên mặc trang phục đi săn cười tủm tỉm bước vào, liếc mắt khinh thường:
- Hóa ra cả hai tên thủ hạ bại tướng đều ở nơi đây cả, đỡ phí mất thời gian quý giá của bản cô nương.
Rồi tiện tay cởi bảo kiếm trên lưng xuống, đưa cho Vạn Nhận Vũ, nói rất tự nhiên:
- Xem đi!
Tiếp đó không thèm liếc mắt đến Long Ưng một cái, bước đến ngồi xuống bên cạnh Địch Nhân Kiệt, nũng nịu:
- Cha mời hai tên tiểu tử kia ăn uống ê hề, mà lại để cho con gái mình đói bụng, Trương thúc phân xử giùm với.
Trương Giản Chi cười ha ha, nói:
- Đây chỉ là hiểu lầm thôi. Ta vốn cho rằng con không thích nhìn thấy hai tiểu tử này.
Vạn Nhận Vũ thốt lên một tiếng kinh thán, nhìn thanh trường kiếm mới ra khỏi vỏ.
Long Ưng thấy thanh bảo kiếm do Hoành Không Mục Dã tặng Ngẫu Tiên này hoàn toàn khác với sự phỏng đoán của mình thì trong lòng cũng kinh ngạc. Cả thảy thanh Thần Sơn Chi Tinh này chỉ có nơi tay cầm có khảm một viên bảo thạch thật lớn màu trắng, ngoài ra không nơi nào còn khảm nạm gì khác nữa, tổng thể kiếm giản dị cổ xưa, mà thân kiếm có vẻ sắc bén cực kỳ, trong đó có ẩn hiện những vòng xoáy nước, chất thép thật đẹp, bình sinh chưa từng thấy qua.
Địch Nhân Kiệt ghé sát vành tai nhỏ bé trắng như ngọc bạch của nàng, ân cần hỏi:
- Tiên nhi thích ăn gì nào?
Tiểu Ma Nữ ngúng nguẩy lắc đầu, lại nhìn bộ dáng say sưa tán thưởng thanh kiếm của Vạn Nhận Vũ thì dào dạt đắc ý:
- Nữ nhi lừa cha đấy! Người ta ăn no rồi, chỉ đến hỏi tội thôi.
Rồi nàng dừng ánh mắt trên thanh Tỉnh Trung Nguyệt được Vạn Nhận Vũ gác ở một bên, kinh ngạc hỏi:
- Thanh đao rỉ sét này là của ai vậy?
Vạn Nhận Vũ tra kiếm vào trong vỏ, thuận tay đưa cho Long Ưng, nói:
- Kiếm này có thể sánh ngang với Can Tương Mạc Tà, chẳng trách có thể nằm trong bảng Thập đại binh khí của Thổ Phiên.
Sau đó gã mới trả lời Tiểu Ma Nữ:
- Thanh đao rỉ sét này là vật Long huynh tặng tại hạ đấy.
Long Ưng đón Thần Sơn Chi Tinh, vui vẻ nói:
- Tiểu Ma Nữ đại tỷ đã được kiếm này rồi, vậy món thâm cừu đại hận sâu như biển của chúng ta coi như xí xóa.
Tiểu Ma Nữ cười mỉm:
- Làm gì có chuyện đó. Ngươi dựa vào người khác mà thôi! Bây giờ bản cô nương đã có kiếm nơi tay, công phu đại tiến, nếu không phải nể mặt cha thì ta đã đánh cho ngươi phải quỳ xuống đất xin tha rồi, xem xem ai sẽ trúng chiêu ai.
Địch Nhân Kiệt rất kinh ngạc, lão hỏi:
- Tiên nhi đã từng trúng chiêu của Long Ưng sao?
Tiểu Ma Nữ biết mình lỡ lời, khuôn mặt đỏ bừng vội đính chính:
- Chỉ bị hắn huơ tay trúng tóc thôi, sau đó... sau đó người ta đánh hắn thật nặng tay rồi.
Địch Nhân Kiệt và Trương Giản Chi nhìn nhau, lộ ra nụ cười ngầm hiểu, hiển nhiên hai người biết Long Ưng đã lừa họ.
Trong lòng Long Ưng thì cảm thấy ngọt như mật đường. Tiểu Ma Nữ vì che dấu chuyện hôn môi với hắn mà ra sức lấp liếm, thái độ đó thật động lòng người vô hạn. Nhìn cảnh nàng ngoan ngoãn ngồi ở một góc bàn, cảm giác thật là “hoa không say người, mà người tự say hoa”.
“Cheng!”
Thần Sơn Chi Tinh rời khỏi vỏ, nhất thời hơi lạnh tỏa ra, rất khác với tình huống lúc nãy của Vạn Nhận Vũ.
Bao gồm cả Tiểu Ma Nữ, ai nấy đều ngây người.
Long Ưng chuyển cổ tay, múa vài cái trên không, không khí trong phòng trở nên lạnh toát, mọi người đều bị thu hút hết tinh thần.
“Xoạt!”
Vỏ cùng kiếm hợp vào nhau nhanh như tia chớp, trường kiếm dùng một tốc độ nhanh chóng và chuẩn xác khiến người ta khó tin quay về trong vỏ.
Dường như Long Ưng biến thành một người khác, cười dài sảng khoái nói:
- Danh kiếm mỹ nhân, chỉ có Thần Sơn Chi Tinh mới xứng được với Tiểu Ma Nữ đại tỷ của chúng ta.
Ánh mắt Địch Nhân Kiệt lóe lên vẻ kỳ lạ, lão nhìn hắn, rồi lại nhìn ái nữ đang trợn mắt của mình.
Vạn Nhận Vũ cười khổ:
- Xem ra ngày đó ngươi không luận võ hết sức với ta, thật muốn đánh cho ngươi một trận.
Long Ưng hồi phục thái độ lúc trước, hai tay nâng kiếm đưa cho Tiểu Ma Nữ, cười hì hì:
- Thủ hạ bại tướng mời Tiểu Ma Nữ đại tỷ thu kiếm.
Không ngờ Tiểu Ma Nữ lại có chút ngượng ngùng, nàng dùng một tay lấy lại bảo kiếm, nói:
- Cha! Nữ nhi đi săn thú đây!
Rồi như không dám nhìn vào Long Ưng, nàng chạy khỏi phòng.
Tiểu Hồ trang ở vào nơi giao giới giữa kênh Thông Tân và kênh Thông Tể. Trang chủ An Thế Minh xuất thân là vọng tộc ở Lạc Dương. Tộc này rất có danh về văn. Có điều, thành tựu trong “thi” kém xa tài địa vị của y ở lĩnh vực “kỳ”. Y được xưng tụng là Kỳ thánh Lạc Dương.
Y chính là người duy nhất trong Thần đô có thể đánh hòa một ván với Mộng Điệp phu nhân. Còn những ván khác đương nhiên là thua cả.
Hầu hết mọi người đều cho rằng ván cờ hòa kia chính là do Mộng Điệp phu nhân nể mặt mũi hắn đã cho mượn Tiểu Hồ trang làm nơi tổ chức hội cờ, nên cố ý hạ thủ lưu tình, giữ thể diện cho hắn.
Mộng Điệp đến nơi nào, không khí đàn cờ nơi đó đều đột nhiên biến đổi, không còn lấy lực cờ ra phân cao thấp nữa, mà lấy điểm thua ra sắp xếp địa vị. Bởi vậy An Thế Minh vẫn bảo trì được ngai vàng Kỳ thánh dưới Mộng Điệp phu nhân của mình. Qua đó có thể thấy được các cao thủ đánh cờ khắp nơi đã thua thê thảm đến mức nào.