Phía sau Trích Tiên Các là thác và hồ nước, tất cả những cảnh đẹp của tự nhiên đều được thu vào trong các.
Chiếc hồ có tên “Bích Đàm”, được lấy theo một chữ trong tên Tương phu nhân. Nước hồ trong vắt nhìn thấy tận đáy, đá cuội chất đầy tạo thành muôn hình vạn trạng, trên bờ là đá xếp phẳng, đủ cho mấy chục người ngồi. Thác chảy từ một vách núi cao chừng hai trượng. Trong những làn gió núi thổi ào ạt, đến giữa không trung liền tách thành muôn vạn sợi tơ bạc, những tia nước tung lên như sương như khói, nước tuôn xuống mặt hồ, ào ào, bắn ra khắp nơi. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, dưới chân thác xuất hiện một cái cầu vồng như ẩn như hiện, giống như một màn nước ngũ sắc.
Long Ưng nhìn cảnh cũng phải thầm khen.
- Xem đủ chưa?
Long Ưng lưu luyến trở về “Quan Bộc Đình”, ngồi đối diện với thác nước rồi nói:
- Sư phụ thật là biết chọn chỗ.
Tương phu nhân ngồi bên trái hắn nói:
- Nhìn ngang hay nhìn dọc, ngươi không phải là là loại cường hồ hắc đạo, càng không phải là người có dã tâm, rốt cuộc ngươi là một người thế nào?
Long Ưng mỉm cười:
- Sư phụ minh giám, tiểu đồ không muốn giải thích mình là người thế nào. Chỉ biết đã là người Đột Quyết, thì phải cố gắng hết sức cho dân tộc của mình thôi. Có điều nếu như Tiểu Khả Hãn cứ nghi ngờ suốt ngày, thì tiểu đồ đành phải bỏ đi thôi. Mặc dù làm vậy thì hơi đắc tội với Khoan công, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Ôi! Nói ra thì có lẽ sư phụ không tin, nhưng về đến tổng đàn, ta như có cảm giác được về nhà vậy, và càng cảm thấy tin tưởng người trong tộc của mình hơn.
Tương phu nhân mỉm cười nói:
- Vậy ngươi có tin tưởng sư phụ không?
Long Ưng mỉm cười đáp:
- Đương nhiên là không tin rồi, bởi lẽ nếu như Tiểu Khả Hãn ra lệnh giết tiểu đồ, thì sư phụ sẽ ra tay mà chẳng hề do dự đâu.
Tương phu nhân mặc bộ váy thường bằng lụa rộng rãi, khiến cho bà vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, lại có thêm cảm giác lười nhác, bà ngang ngược nói:
- Đồ nhi nói rất chuẩn đấy. Có điều việc mà ngươi lo lắng không xảy ra đâu. Tiểu Khả Hãn chuẩn bị trọng dụng ngươi. Chỉ cần ngươi có thể lấy được chủ của mục trường Phi Mã – Thương Nguyệt Linh, thì sẽ được thưởng cấp bát đàn, khiến ngươi một bước trở thành nhân vật cấp lãnh tụ được biết những điều cơ mật nhất, để lại công lao muôn đời.
Long Ưng nói:
- Hóa ra vừa nãy khi tiểu đồ ăn như hùm, gộp cả bữa sáng và bữa trưa làm một, thì sư phụ không những đi tắm, mà còn nghiên cứu về tương lai của tiểu đồ cùng Tiểu Khả Hãn nữa.
Tương phu nhân hứng thú nhìn sắc mặt của hắn, rồi nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đang ghen đấy à?
Long Ưng hỏi lại:
-Tiểu đồ có tư cách để ghen sao?
Tương phu nhân điềm đạm:
- Ngươi là một trong những người có tư cách. Nhưng ngươi đoán sai rồi. Thiếp thân không cần thương lượng với bất kỳ ai, cũng có thể quyết định tương lai của ngươi, càng không cần phải giết ngươi theo mệnh lệnh của ai hết. Huống hồ giết ngươi dễ vậy sao? Dù là khi nãy ở đại giáo trường, thiếp thân vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn.
Long Ưng thật sự rất ngạc nhiên, nhủ thầm, mình đã đánh giá bà ấy quá thấp rồi. Hắn nghĩ rằng, người nghi ngờ hắn nhất rất có thể là bà ấy chứ không phải Tiểu Khả Hãn, bởi lẽ đến tận bây giờ, người tiếp xúc với hắn nhiều nhất là mỹ nhân xinh đẹp trước mắt này, bèn cười khổ:
- Sư phụ nhìn thật thấu đáo, trong ba mươi sáu kế, tiểu đồ giỏi nhất là kế chuồn đấy.
Tương phu nhân nghiêm nét mặt:
- Không nói linh tinh với ngươi nữa, sư phụ phải truyền cho ngươi cách để giành được thể xác và trái tim của mỹ nữ.
Long Ưng nói:
- Cái này cũng dạy được sao?
Tương phu nhân tỏ ra đó là điều đương nhiên:
- Về cơ bản thì chẳng có gì để dạy, nhưng có thể đứng từ góc độ của phụ nữ để nhìn vào mục tiêu theo đuổi của ngươi, và điều chỉnh những điểm mạnh và điểm yếu của ngươi.
Long Ưng không hiểu:
- Sư phụ nghĩ rằng tiểu đồ có cơ hội sao?
Tương phu nhân nói:
- Trước khi ngươi đến đây, Tiểu Khả Hãn và sư phụ đều cho rằng cơ hội thành công của ngươi là 0, chỉ có Khoan công thấy ngươi được, và cho rằng có thể để ngươi thử.
Long Ưng mỉm cười:
- Nếu đã vậy, thì sư phụ cần gì phải tốn thời gian cho tiểu đồ?
Tương phu nhân nói:
- Bởi vì sư phụ đã thay đổi kể từ sau khi gặp ngươi! Và ta cũng giống như Khoan công, cho rằng ngươi có thể thử xem.
Long Ưng nói:
- Ngoài tiểu đồ, trong chuyện này, sư phụ còn đệ tử nào khác không?
Tương phu nhân khẽ chay màu:
- Đây là cơ mật, ai nói với ngươi về chuyện này vậy?
Long Ưng thầm nghĩ, là Tống Ngôn Chí, bèn thong dong nói:
- Là sư phụ tự làm lộ ra thôi, nếu tiểu đồ là người được lựa chọn duy nhất, thì không phải có thể thử, mà là nhất định phải để tiểu đồ thử xem.
Tương phu nhân nhìn hắn một lúc lâu rồi điểm nhẹ vào trán:
- Ngoài ngươi, còn hai người nữa trong bang ta cũng được đưa vào danh sách dự bị cho lễ Phi Mã. Về bề ngoài, họ đều hơn ngươi, về lý lịch thanh bạch và danh tiếng, ngươi chỉ có thể hít bụi của họ. Có điều trong thời gian luyện tập, sư phụ chưa từng đưa họ đến Trích Tiên Các, không phải vì họ không tốt, mà ngược lại, thái độ tích cực của họ trong học tập hơn ngươi gấp 10 lần, và thiên phú của họ cũng tốt hơn.
Long Ưng ngạc nhiên nói:
- Tại sao sư phụ lại hậu đãi đồ đệ tồi này, mà để hai môn sinh đắc ý kia ở ngoài phòng?
Tương phu nhân che miệng cười nói:
- Không phải là ngoài phòng, mà là ngoài các. Mặc dù ngươi đã vào đây, nhưng chưa vào phòng. Bởi những lời lẽ ba hoa của ngươi, bởi ngươi dính chặt như keo nên đã làm ta rung động, do vậy mặc dù biết ngươi xuất thân từ cường đồ hắc dạo, và lại từng ra tay giết người vì ghen tuông ở thanh lâu, nhưng vẫn dẫn sói vào các, quên mất quá khứ xấu xa xủa ngươi, hi vọng rằng Thương Nguyệt Lệnh cũng hồ đồ như sư phụ.
Long Ưng bị nàng nói đến độ dở khóc dở cười, thở dài:
- Sư phụ đừng dỗ ta nữa! Thương Nguyệt Lệnh là khuê các của gia đình danh giá, sao lại không để ý đến quá khứ của ta như sư phụ mà chịu lên giường cùng ta chứ?
Tương phu nhân không nhịn nổi phì cười, nụ cười mê dại lòng người, nàng nói:
- Đấy! Đây chính là bản lĩnh làm phụ nữ chết mê chết mệt của ngươi đấy. Ninh Nhi cứ tự hỏi sao không thể kháng cự lại ngươi, mặc dù lúc đầu ta chẳng hề có chút thiện cảm với ngươi. Nói linh tinh thế đủ chưa? Sư phụ muốn dạy ngươi bài đầu tiên.
Long Ưng nói:
- Hi vọng bài đầu tiên dễ dàng một chút, tiểu đồ sợ vất vả lắm.
Tương phu nhân nhún vai xinh xắn, rồi nói:
- Chỉ hỏi ngươi mấy câu hỏi, nếu như sư phụ hài lòng với câu trả lời của ngươi thì sẽ cho ngươi hôn.
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Thế thì sư phụ nói luôn đi, nhưng nói lời phải giữ lấy lời đấy. Đừng có trong lòng thì hài lòng, mà lại cố tình bảo tiểu đồ không đạt.
Tương phu nhân thong dong nói:
- Con người có nên chia làm cao thấp sang hèn không?
Long Ưng mừng rỡ nói:
- Hóa ra sư phụ muốn kiểm tra tấm lòng, kiến thức và trí tuệ của ta, cách dạy học quả nhiên là hoàn toàn mới, không giống với những người khác. Muốn trả lời một câu hỏi lớn như vậy, phải suy nghĩ một cách tổng thể về cuộc đời. Nếu như chuyển kiếp luân hồi tồn tại thật sự, vậy thì mỗi cuộc đời, chỉ đại diện cho một loại kinh nghiệm nào đó. Dù là công hầu tướng tước, kẻ buôn bán làn ăn, người khôn kẻ ngốc, chỉ là những kinh nghiệm khác nhau mà thôi, kinh nghiệm thì làm gì có sang hèn cao thấp?
Tương phu nhân nghiêm mặt nói:
- Đây là lần đầu tiên thiếp thân nghe thấy một quan điểm như ngươi nói. Dù là người tự xưng thông minh, cũng không tránh khỏi quan niệm quân thần phụ tử, cho rằng trên dưới kỷ cương là đạo lý căn bản, mặc dù nói đâu ra đấy, nhưng lại không có những suy nghĩ sâu sắc về cuộc đời như ngươi. Hãy nói cho ta, mục tiêu cuộc sống của ngươi là gì?
Ánh mắt Long Ưng nhìn ra thác nước, vô số hạt nước đang bắn lên trên đá, bay trong gió, khiến mặt hồ như được bao phủ một lớp sương mù, bèn xúc động nói:
- Tự do! Tự do thật sự!
Tương phu nhân nói:
- Tự do thật sự là thế nào?
Long Ưng nhìn về phía nàng, nói rất tự nhiên:
- Giống như thác nước trước mặt, mọi việc thuận theo tự nhiên, không đi ngược lại, đó là tự do thật sự, những điều khác chẳng có nghĩa lý gì.