- Vấn đề Khinh Chu là người giấu tài. Ta đã từng giao thủ với Khinh Chu nên xin thứ cho bản soái nói thẳng. Võ công của Khinh Chu đã đạt tới cảnh giới đại hành gia, nhìn khắp cả Đại Giang Liên chúng ta mặc dù có rất nhiều nhân tài, cao thủ đông như mây nhưng người có đủ tư cách quyết thắng thua với ngươi, tính cả bản soái cũng chỉ chừng năm ngón tay. Trước kia, ở cao nguyên Vân Quý cũng chỉ có một chút tiếng tăm. Mặc dù bây giờ bản soái chấp nhận lời giải thích của Khinh Chu nhưng tiểu Khả Hãn vẫn nghi ngờ hiện tại ngươi là một người khác nên sẽ thử ngươi tới cuối cùng.
Long Ưng gật đầu nói:
- Thì ra là vậy. Tại sao không lấy Hàn Tam thật mà phải cho người khác giả mạo?
Khoan Ngọc nói thản nhiên:
- Chỉ sợ Hàn Tam thật đã bị người ta giết hại.
Long Ưng la lên thất thanh:
- Cái gì?
Khoan Ngọc đứng trên góc độ của mình mà giải thích:
- Tiểu Khả Hãn nói xong lập tức bắt chúng ta bỏ không biết bao nhiêu nhân lực vật lực phải tìm được người đã từng gặp Hàn Tam rồi cho người vẽ lại chân dung thật giống, sau đó mới cho cải trang. Ngài lại sợ ngươi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cho nên mới cho hắn như vừa phải chịu cực hình, đầu tóc bù xù đi ra gặp ngươi.
Long Ưng trầm giọng nói:
- Tiểu Tam Tử đã chết! Ôi! Hắn theo ta bước chân vào giang hồ là vì hy vọng được ta giúp lên cao, nhưng không ngờ bây giờ đã chết.
Rồi hắn lại nói:
- Ta sẽ nghĩ cách thông qua quân đội ở Thành Đô mà điều tra rõ ràng.
Khoan Ngọc vội nói:
- Không thể được. Ngươi nghĩ chúng ta không có cách để thăm dò hay sao? Vì vậy mà chúng ta mới biết ngươi từng bí mặt gặp Cách Phương Luân. Người chết không thể sống lại. Chết là hết.
Long Ưng thầm nghĩ "cái này đúng là mèo khóc chuột!" cho dù quan quân không ra tay thì Khoan Ngọc cũng sẽ phái người giết Hàn Tam để bị miệng.
Đồng thời hắn nhớ tới lúc ở trên xe, Tương Phu nhân liên tục đề cập tới những vấn đề kinh người chắc là để cho hắn không đối đáp được, rối loạn tinh thần mà bước vào đối mặt với Hàn Tam giả. Toàn bộ những bước này khiến cho bản thân hắn là người bị kiểm tra cũng phải khen ngợi tiểu Khả Hãn là người suy nghĩ kín đáo, trí tuệ cao khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ.
Chỉ có điều không biết võ công của y như thế nào? Nếu không kém Khoan Ngọc là mấy thì coi như là cao thủ hàng đầu.
Mà theo Khoan Ngọc nói thì cao thủ đồng cấp với hắn cũng không nhiều lắm chỉ tầm năm người. Khoan Ngọc là một trong số đó. Tương Phu nhân cũng được tính. Nếu tiểu Khả Hãn cũng đứng vào vậy thì hai người còn lại là ai?
Khoan Ngọc hỏi:
- Khinh Chu đang nghĩ gì vậy?
Long Ưng cất tiếng thở dài mà nói:
- Không nghĩ gì. Hắc! Vì sao mọi người ở đây nói chuyện bằng tiếng Hán mà không phải là tiếng Đột Quyết chúng ta?
Khoan Ngọc nói:
- Chúng ta tới đây phải hòa nhập với xã hội Trung thổ. Đại Giang Liên chúng ta là một tổ chức nhỏ nhưng có đầy đủ từ triều đình cho tới dưới, mô phỏng theo triều Đại Chu.
Rồi y lại kinh ngạc hỏi:
- Tại sao Khinh Chu không hỏi chúng ta có nhiệm vụ quan trọng gì định giao cho ngươi hay sao?
Long Ưng cười khổ nói:
- Trả qua một đêm hoang đường, còn chưa tỉnh ngủ đã gặp phải Tương phu nhân rồi giao thủ với nàng còn vất vả hơn lần với Khoan công, lại còn bị nàng mê hoặc làm cho đầu óc choáng váng. Vẫn chưa hoàn hồn lại bị tiểu Tam tử giả làm cho giật nảy mình rồi nghe thấy cái chết của y cho nên không rảnh để nghĩ tới chuyện khác.
Khoan Ngọc hừ lạnh mà nói:
- Cô ả đó là thân tín tâm phúc của tiểu Khả Hãn. Nàng không hề đơn giản, thích nhất là làm cho đàn ông nghĩ rằng nàng đã yêu mình. Đàn ông chúng ta đều là loại để tiện, cứ nghĩ phụ nữ sẽ có vài phần kính trọng đối với mình nhưng lại không biết rơi vào kế của nàng. Nói cho ngươi biết, không bao giờ nàng động tâm vì đàn ông đâu.
Long Ưng liền hỏi:
- Quan hệ của Khoan công và nàng rất ác liệt hay sao?
Khoan Ngọc nói:
- Không biết hòa hợp tới đâu, chỉ biết là thiếu cái liếc mắt đưa tình. Ta coi Khinh Chu là người của mình cho nên có lời cần nói với ngươi. Ở đây, cho dù thế nào cũng không được tin bất cứ một ai.
Long Ưng kinh ngạc hỏi:
- Mọi người không đoàn kết nhất trì hay sao?
Câu nói của Khoan Ngọc trở nên sâu xa:
- Hơn một người là thành một cái xã hội. Đã có phân chia quyền lực tự nhiên sẽ có đấu tranh và chính trị. Khinh Chu có kinh nghiệm giang hồ phong phú, làm ăn nhiều nơi nên cũng biết.
Long Ưng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Khoan Ngọc đột nhiên hỏi:
- Ngươi thấy Tương phu nhân thế nào?
Long Ưng hỏi ngược lại:
- Nàng thuộc về một mình tiểu Khả Hãn?
Khoan Ngọc đáp:
- Nàng không thuộc về bất cứ một ai. Ta và tiểu khả hãn đều nhường nàng ba phần, những người khác thì không phải nói.
Long Ưng nói một cách chán nản:
- Nghĩ thì có ích gì?
Khoan Ngọc nói:
- Trong ba tháng này, ngươi sẽ tiếp xúc với nàng rất nhiều, đây là điều mà nhiều người đàn ông mơ ước tha thiết nhưng không bao giờ được để nàng nhìn rõ ngươi thì mới có cơ hội. Ha ha.
Long Ưng cảm thấy khó hiểu, hỏi:
- Vì ao Khoan công lại hỏi ta có đoán được nàng hay không?
Khoan Ngọc mỉm cười, nói:
- Mặc dù nàng là người kiêu ngạo coi thường đàn ông nhưng lại có một khuyết điểm. Hiện tại ta không thể nói, chờ lúc nào thích hợp sẽ nói cho ngươi biết.
Long Ưng cảm thấy ngơ ngác hỏi:
- Cuối cùng sẽ giao cho ta nhiệm vụ gì?
Khoan Ngọc nói một cách thoải mái:
- Tương phu nhân sẽ nói cho ngươi biết tỉ mỉ về nhiệm vụ cùng tất cả những thứ sẽ giúp ngươi thành câu. Mà bốn mỹ nữ vừa mới tới hầu có vừa mắt ngươi không? Nếu vừa ý ta sẽ cho toàn bộ các nàng tới hành cung của ngươi để ngươi hưởng thụ.
Long Ưng giật mình vội vàng nói:
- Có Khang khang và Huệ Tử là đủ rồi. Chờ một thời gian mới nghĩ tới người khác.
Khoan Ngọc cũng đồng ý:
- Biết kiềm chế là tốt, lạm dụng quá có khi mất đi niềm vui. Ta cho người đưa ngươi về phủ nghỉ ngơi. Hai tên tiểu tử đưa ngươi về phủ đều là người phóng túng ăn chơi, sau này có chúng đi cùng, ngươi không phải lo buồn.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Ở đây cũng có thể ăn chơi đàng điếm hàng đêm hay sao?
Khoan Ngọc vui vẻ nói:
- Bên ngoài có gì thì ở đây cũng có, thậm chí chất lượng còn cao hơn. Có khi bên ngoài không có nhưng ở đây lại có. Ha ha! Rồi Khinh Chu sẽ hiểu thôi.
Long Ưng vươn người một cái nói:
- Đúng là hơi mệt. Nếu ta muốn tìm Hoa giản Ninh Nhi thì đi đâu để tìm nàng?
Khoan Ngọc đáp:
- Hai người đi theo ngươi một người tên là Khương Xích, một người là Phục Chân. Cả hai đều là thủ hạ đắc lực của ta. Nếu muốn gì cứ dặn chúng một câu là được.
Nói xong, y vươn người đứng dậy:
- Để bản soái đưa ngươi ra khỏi phủ, bọn chúng đang đợi ở ngoài cửa.