- Đừng có nghĩ Phương mỗ nói linh tinh, dường như Khang huynh lại quên mất thân phận của mình.
Long Ưng cười bồi rồi nói:
- Sao dám nghĩ xấu Diêm hoàng? Từ sau khi Khang mỗ hủy hoại gương mặt, tính tình thay đổi, thi thoảng lại có hành động khác thường, nói năng linh tinh, xin Diêm hoàng thứ lỗi. Ha ha! Nhiều chuyện không bằng bớt một chuyện, hai người chúng ta là hai cao thủ còn lại của Thánh môn, phải quý trọng cái mạng nhỏ của mình. Nhưng khi thấy Diêm hoàng mời Khang mỗ đến rất có thành ý, khiến Khang mỗ cảm thấy khó xử.
Pháp Minh nói một cách lãnh đạm:
- Chúng ta tới đây không phải chịu chết mà là để lấy mạng. Không biết Khang huynh có để ý hay không? Khu vực phía Đông của con sông này có mấy nhánh sông Hán thủy, Tự thủy, Chương thủy bắt nguồn từ Trường giang. Nối liền với sông Hài có Du hà, tiểu lâm hà, Xuất sơn hà và Vĩnh danh hà cùng với Đại tiểu hà. Cổ nhân nói không kiến thức lấy gì để nói còn chúng ta lại là "không hiểu về nước, đừng mong đánh". Mà muốn nắm được con đường thủy thì phải bắt đầu từ Tương châu.
Long Ưng líu lưỡi, nói:
- Khang mỗ cứ tưởng rằng Diêm hoàng chỉ biết đánh đấm, hóa ra chẳng những thuộc rõ địa hình sông núi như lòng bàn tay, lại còn suy tính sâu xa. Mỗi bước đi đều có ý nghĩa rõ ràng. Có điều Khang mỗ vẫn còn đang lo lắng, sợ chưa tới được Phòng châu đã bị người ta tới vây công. Khi đó đánh cũng chẳng được mà không đánh cũng chẳng xong.
Cuối cùng Pháp Minh không kìm nổi mà bật cười khanh khách:
- Ta và Khang huynh có sự phân biệt lớn nhất đó là cho tới giờ phút này, Khang huynh vẫn chưa hề nghĩ tới làm thế nào để lấy mạng Lư Lăng vương. Còn Phương mỗ đã đưa ra rất nhiều kế hoạch, chỉ cần chọn lấy một, và tiến hành mà thôi.
Long Ưng thở dài:
- Phương Diêm hoàng rất thẳng thắn.
Pháp Minh mỉm cười, nói:
- Người làm Lý Hiển suy sụp chính là ả. Phương mỗ cần gì phải làm điều thừa? Thiên hạ chia năm xẻ bảy thì bản nhân được lợi gì?
Pháp Minh nhìn về hướng Tương Dương như đã suy tính trước:
- Mặc dù Lý Hiển ở Phòng châu nhưng chiến trường thực sự lại ở Tương Dương. Thành Phòng Châu rất nhỏ, bất lợi cho việc hành động bí mật, vì vậy nếu kẻ địch muốn âm mưu thì trước tiên phải tìm cứ điểm ở Tương Dương. Mà phái bạch đạo bảo vệ Lý Hiển cũng chắc chắn phải theo dõi Tương Dương chặt chẽ. Vào lúc này, Tương Dương đã trở thành nơi rồng rắn lẫn lộn, mưa gió tập trung. Phương mỗ dám nói, chỉ cần chúng ta đặt chân vào trong thành, lập tức sẽ bị người khắp nơi sờ đến.
Long Ưng nói:
- Luận mưu trí, Khang mỗ xin làm Thiên lôi sai đâu đánh đó cho Diêm Hoàng. Cái cần bây giờ là phải hiểu rõ có những đạo nhân mã nào?
Pháp Minh vẫn nói hết sức ung dung:
- Vậy phải xem đối phương coi chúng ta là ai.
Long Ưng cảm thấy khó hiểu:
- Diêm Hoàng cho rằng, bọn họ có thể nhận ra ngay thân phận của chúng ta sao?
Pháp Minh trả lời:
- Cái này phải phân theo hai phương diện. Vết sẹo trên mặt của lão phu là dấu hiệu tốt nhất. Mặc dù chưa từng có người nào thấy.
Long Ưng la lên thất thanh:
- Chưa từng có ai thấy? Phương Diêm hoàng đang nói đùa phải không?
Pháp Minh vẫn nói thật thản nhiên:
- Trước mắt thì người chủ trì ở Phòng châu, là Đại long đầu Vu Kỳ Linh của Hán bang, nổi danh lừng lẫy trong giới bạch đạo. Toàn bộ khu vực Hán thủy đều là phạm vi thế lực của Hán bang. Nếu luận về bang hội, không kể Đại Giang Liên thì Hán bang tương đương với Trúc Hoa bang và Hoàng hà bang. Luận về võ công, Vu Kỳ Linh chắc chắn còn hơn hai bang kia. Năm đó khi Phương Tiệm Ly ta liều chết phá vây, tránh "Phân quang thứ" của y mà để lại một cái trên má. Cho nên chỉ cần có người miêu tả gương mặt thì Vu Kỳ Linh sẽ biết là ai đến đây.
Long Ưng chỉ biết cười khổ:
- Bây giờ chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Khang mỗ thấy hay là.... A! Nếu như lão ca bị nhận ra là Phương Diêm Hoàng thì sẽ có hậu quả như thế nào?
Pháp Minh cười và nói thật thoải mái:
- Cuối cùng cũng trút được cục tức trước kia. Con mẹ nó! Ngươi nghĩ chúng ta tới để cầu hòa à? Đương nhiên là binh tới thì tướng đỡ, nước lên thì đất cản. Gây một trận long trời lở đất, có như thế nào thì quan tâm làm mẹ gì? Có cái gì mà hai huynh đệ chúng ta không đối phó được? Năm đó chúng tập trung tinh anh, bày thiên la địa vọng mà chúng ta vẫn thoát ra được, thì đám cao thủ bạch đạo ở Phòng châu đã là gì? Độc công tử sợ hết cái này tới cái khác như vậy thì làm sao thành được chuyện lớn?
Long Ưng để cho y nắm mũi dắt đi, chỉ biết lắc đầu thở dài:
- Hy vọng không xuất hiện cảnh thây người đầy đồng, máu chảy thành sông. Về mặt khác thì sao?
Pháp Minh nói:
- Mặt khác mới chính là mục tiêu của chúng ta. Tình hình hiện tại là trong vòng mười ngày, đoàn của Võ Tam Tư sẽ tới Phòng Châu, cho nên nếu quân địch muốn ra tay sẽ thực hiện trong thời gian này. Tối quan trọng đó là bên phía Lý Hiển không biết được đoàn người cầu thân tới, nên sẽ không tăng cường sự đề phòng. Nên vào thời điểm tinh tế, hai sát thần của Thánh môn sẽ nghênh ngang tiến vào thành Tương Dương, làm trước công tác chuẩn bị ám sát. Với bên lấy Đại Minh tôn giáo làm chủ lục, chúng sẽ phản ứng như thế nào? Đây chính là thời điểm tốt nhất để thừa nước đục thả câu.
Long Ưng lo lắng nói:
- Chỉ sợ họ nghĩ chúng ta là hai lão già giang hồ kiếm cơm ăn mà không có phản ứng.
Pháp Minh giơ tay chộp lấy vai của hắn rồi lại hoảng sợ rút tay về mà nói:
- Vì sao ta không cảm ứng được khí của ngươi?
Long Ưng cười nói:
- Lần này tới lượt Khang mỗ trút được sự ấm ức. Ha ha! Quay lại chuyện chính, Khang mỗ đang chú ý lắng nghe.
Pháp Minh nghi hoặc quan sát hắn mấy lần rồi hít một hơi thật sâu mà nói:
- Chúng ta tiêu diệt chỉ giới hạn ở trong phe phái Thánh môn của Trung Thổ. Nhưng một trong các phe phái đã nảy sinh gốc rễ ở nơi khác. Lãnh tụ của phe đó là Triệu Đức Ngôn, từng là quốc sư của đại hãn Hiệt Lợi nước Đột Quyết. Sau khi Lý Thế Dân đánh chết Hiệt Lợi, không biết kết quả của Triệu Đức Ngôn như thế nào. Nếu ta đoán không nhầm thì lần này Đại Minh tôn giáo tới Trung Thổ gây mưa gây gió có thể do Triệu Đức Ngôn đứng phía sau giật dây. Vì vậy mà họ mới được Đại Giang Liên hết sức ủng hộ. Có người Thánh Môn làm chủ, tại sao không biết được hai lão già kiếm cơm trên giao hồ chính là cao thủ xưng hùng của Thánh môn trước đây?
Long Ưng nói:
- Nếu là một kẻ đại ác có kinh nghiệm giang hồ phong phú thì làm sao mà không biết chúng ta vào thành?
Pháp Minh gật đầu nói:
- Đúng! Cuối cùng thì Độc công tử cũng hiểu được mình đang làm gì. Chúng ta vào trong thành tìm một chỗ, ăn no rồi nói tiếp.
Nói xong, y thi triển thân pháp, lướt xuống theo triền núi.