Long Ưng đứng nhìn cảnh tượng xa nhau lâu ngày giờ đoàn tụ đầy sự sung sướng.
Tiểu Ma Nữ và Thanh Chỉ trở về tiểu lâu, mở bọc hành lý, sắp xếp quần áo đồ cung. Cả hai còn đang loay hoay, cao hứng, ríu ra ríu rít như hai con chim sẻ. Thi thoảng còn liếc mắt với hắn, thậm chí sán tới gần khiến cho Long Ưng cảm thấy thân thiết.
- Thanh Chi! Ngươi nhìn tên khốn này xem? Hắn tỏ ra mình là đại nhân chỉ biết ngồi đó soi mói chúng ta.
Thanh Chi bê một chồng quần áo được gấp gọn gàng cho vào trong tủ gỗ nghe thấy vậy thì phì cười, nói:
- Tiểu thư quên mất. Vừa rồi tiểu thư được cô gia ôm ngồi trên đùi còn nói chuyện cả bằng tay chứ đâu chỉ bằng mắt? Hi hi.
Tiểu Ma nữ quay đầu liếc Long Ưng một cái rồi nửa nũng nịu, nửa tức giận nói:
- Có chuyện đó? Vì sao bản cô nương không cảm giác thấy?
Long Ưng nhìn mà cảm thấy khó chịu, chỉ hận Nhạc phụ đại nhân đang chờ họ ăn cơm chiều khiến cho hắn không thể làm gì để đáp lại sự khiêu khích của nàng. Hắn chỉ biết dựa lưng vào ghế, duỗi người một cái nói:
- A! Hóa ra vừa rồi ta sờ một người hoàn toàn khác chứ không phải là đại tỷ Tiểu Ma Nữ của ta.
Tiểu Ma Nữ dí ngón tay vào trán hắn mà mắng một tiếng nhỏ:
- Tên khốn.
Rồi nàng không kìm được phá lên cười to.
Trong căn lầu nhỏ được chiếu sáng bởi ánh lửa được tiếng cười của hai nàng làm cho tràn ngập sự ấm cúng, yên bình.
Long Ưng có một thứ cảm giác rất khó tả. Chủ tớ hai nàng mỗi người một vẻ khiến cho hắn ngắm mãi không chán. Trong ngôi lầu nhỏ có một chiếc giường, bộ bàn ghế và cái tủ... nhưng bất cứ thứ gì đập vào mắt hắn cũng có một thứ ý nghĩa khác xa bình thường, hòa quyện với tiếng cười của hai nàng mà hóa thành tiên cảnh giữa nhân gian.
Bỗng nhiên Tiểu Ma Nữ đẩy Thanh Chi tới sát trước mặt hắn, vừa cười vừa thở:
- Tới lượt nha đầu kia chịu khổ.
Hai tay của Long Ưng lập tức như tia chớp ôm trọn eo thon của Tiểu Ma Nữ và Thanh Chi. Tiểu Ma Nữ vội vàng né tránh còn Thanh Chi bị hắn ôm chặt chỉ biết kêu lên một tiếng mà ngồi trên đùi hắn.
Tiểu Ma Nữ lùi tận vào một góc, mà nhăn mặt với Long Ưng một cách rất đáng yêu:
- Ngươi nghĩ bản cô nương vẫn là thiếu nữ yếu ớt cách đây ba năm để mặt cho ngươi làm thịt hay sao? Bây giờ, người chỉ là một tên tiểu lâu la để cho bản cô nương thử kiếm. Ngày mai, người sẽ biết được sự lợi hại của bản cô nương.
Long Ưng giữ vẻ mặt cợt nhả, nói:
- Tại sao phải đợi tới ngày mai? Đêm nay ta và đại tỷ có thể tỷ thí xem đại tỷ đã tiến bộ tới mức nào.
Tiểu Ma Nữ giẫm chân, sẵng giọng:
- Long Ưng chết giẫm. Ta phải giết ngươi.
Long Ưng nhìn Thanh Chi đang bị hắn sờ cho tới đỏ mặt tía tai không nói được tiếng nào liền nhún vui nói:
- Sau khi hôn Thanh Chi xong, ta sẽ quay lại kiểm tra bản lĩnh chạy trốn bằng di hình hoán ảnh của ngươi.
Tiểu Ma Nữ mỉm cười, liếc mắt nhìn hắn:
- Lấy oán trả ơn. Người ta đưa con nha đầu đó cho ngươi quậy vậy mà cũng không chịu lấy một tiếng. Ngươi có... để Tiên nhi nói không?
Long Ưng cảm thấy tâm mình như được hòa tan:
- Đại tỷ tới cạnh tiểu đệ.
Tiểu Ma Nữ không chịu, hỏi:
- Tới để làm gì?
Thanh Chi không chịu nổi sự kích thích, nói run run:
- Cô gia tha cho tiểu tỳ đi.
Tiểu Ma nữ mừng rỡ nói:
- Để xem sau này nha đầu ngươi còn dám nói ta không? Ở đâu ra chuyện động tay động chân? Ngươi mới cho hắn động tay.
Long Ưng dừng tay nhìn Tiểu Ma Nữ nói:
- Pháp không thể qua hai tai. Ngoan ngoãn tới đây với vi phu.
Địch Ngẫu Tiên phồng má đi về phía hắn và nói:
- Tới thì tới, Tiên nhi sợ ngươi sao?
Thanh Chi nhân cơ hội liền thoát thân.
Long Ưng rất kinh ngạc:
- Chi nhi có sự tiến bộ! Trước để lão tử sờ mấy cái, đứng còn không vững.
Địch Ngẫu Tiên ngồi lên đùi Long Ưng rồi vòng tay ôm cổ hắn nói:
- Ưng gia không để ý vì sao một thứ lười như Thanh Chi lại chấp nhận học võ?
Thanh Chi cuống quá, nói:
- Cô gia! Tiểu thư! Thanh Chi xuống lầu thu dọn đồ.
Long Ưng hôn lên bờ môi thơm của Tiểu Ma Nữ mà lên tiếng khen bằng những từ tận đáy lòng:
- Chẳng những đầy đặn hơn mà Tiên nhi còn cao thêm hai tấc, chưa kể tới thứ khí chất độc đáo khiến cho người ta say mê tới chết.
Địch Ngẫu Tiên nói thật ngây thơ:
- Người ta đã hai mươi rồi! Nói mau! Để xem ngươi có giữ lời không.
Long Ưng vỗ vỗ mông nàng rồi nói:
- Lão tử vừa mới gặp nhạc phụ đại nhân lập tức cầu hôn trước mặt mọi người....
Nhìn nàng đang trợn mắt lên nhìn, hắn vội vàng nói:
- Ha ha! Nhớ nhầm. Là cầu hôn trộm.
Tiêu Ma Nữ nhăn mặt nhăn mũi với hắn nói:
- Coi như ngươi biết điều.
Long Ưng cảm thấy say mê.
Hiện tại, chẳng những mềm mại, ướt át hơn trước kia mà Tiểu Ma Nữ còn có thêm một thứ rất đặc biệt, đó là thiếu nữ khờ dại ẩn chứa trong sự trưởng thành quyến rũ, khiến cho hắn càng khó chống cự.
Tiểu Ma Nữ sẵng giọng:
- Có cái gì đẹp đâu, chưa thấy nữ nhân bao giờ sao? Không nói mau?
Long Ưng nói:
- Đương nhiên là cha ngươi đồng ý, còn nói chúng ta có thể động phòng bất cứ lúc nào, nhưng việc thành thân thì phải đợi.
Tiểu Ma Nữ không nhịn được cười nói:
- Giang sơn dễ đổi, cái nết đánh chết không chừa. Làm sao cha lại nói vậy?
Long Ưng vẫn ung dung:
- Không tin thì có thể cùng nhau hỏi lão nhân gia.
Tiểu Ma Nữ xoa xoa đôi má của hắn mà thì thào:
- Đúng là nói thật. Cái tên khốn này nói bí mật của chúng ta cho cha à?
Long Ưng tỏ ra đau khổ:
- Cha ngươi bảo phải nói hết mọi chuyện. Tiểu đệ mới vào đời nên mới bị lừa. A!
Tiểu Ma Nữ cắn một cái vào cổ hắn xong liền cười tươi như hoa:
- Không biết hay là thế nào? Nói cũng được, để cha biết con gái mình rơi vào tay một tên lưu manh vô lại. Hi hi! Đêm nay ngươi ngủ qua đêm ở tiểu lâu, có làm gì cũng không sợ.
Long Ưng trừng mắt nhìn nàng.
Tiểu Ma Nữ chống nạnh, nói:
- Nhìn cái gì? Ngắm vẫn chưa đủ hay sao?
Bất ngờ nàng ôm lấy hắn thật chặn và hôn một nụ hôn nồng nàn.
Trong lúc thần hồn điên đảo, Thanh Chi chợt chạy lên lầu.
Hai người vẫn cứ quấn lấy nhau tới mức trời có sập xuống còn không sợ thì có gì phải ngại?
Thanh Chi vội nói:
- Vinh công công tới đây nói Thánh thượng có chỉ, triệu cô gia lập tức vào cung kiến giá.
Long Ưng giật mình, biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra.