- Không cần phải nói gì, hắn sẽ hiểu cần phải phối hợp với tiểu dân như thế nào.
Võ Chiếu xoay người lại, tức giận nói:
- Ngươi đang quên nói chuyện với ai sao?
Long Ưng như vừa trong mộng tỉnh lại, tỏ ra xấu hổ, nói:
- Là...
Võ Chiếu nói:
- Không cần nói ra. Năm trăm tinh binh của ngươi thì sao?
Long Ưng nói:
- Sau khi được Thánh thượng ban chuẩn, tiểu dân và Lâu lão sẽ sắp xếp toàn bộ. Đội quân năm trăm người đó chỉ lấy một nửa lính của ta, còn một nửa là chiến sĩ tới từ cao nguyên dân tộc Thổ Phiên.
Võ Chiếu mở to đôi mắt phượng nhìn hắn.
Long Ưng không dám chậm, vội nói:
- Như tiểu dân đã từng bẩm báo với Thánh Thượng, kế hoạch Hoành Không Mục Dã và tiểu dân kề vai tác chiến đối phó với Mặc Xuyết. Mặc dù gần đây mới bình ổn nội loạn nhưng nguyên khí cũng bị ảnh hưởng, phải nghỉ ngơi lấy sức không thể điều binh quy mô. Hoành Không Mục Dã thích thú với ý tưởng sử dụng tinh binh, chọn năm trăm người huấn luyện nghiêm khắc. Nhóm người này còn trẻ, tràn đầy ý chí chiến đấu, có kinh nghiệm chinh chiến nhất định, mỗi người có thể chọi mười, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Chỉ cần ta đến cao nguyên là sẽ giao người cho ta.
Võ Chiếu mừng rỡ nói:
- Có việc đó? Hoành Không Mục Dã đúng là người có tâm.
Long Ưng lại nói:
- Hiện tại Vu Điền, Thả Mạt, Quy Tư đang có quan hệ tốt với chúng ta. Chỉ cần biết chúng ta ra tay với Biên Ngao sẽ dốc hết sức giúp đỡ. Biên Ngao giỏi chiến thuật xuất quỷ nhập thần, đi lại như gió. Một khi mất ưu thế này, hành tung nằm trong tay tiểu dân thì cũng là ngày tận thế của y.
Võ Chiếu cau mày nói:
- Biên Ngao lộng hành nhiều năm, các nước Tây Vực cũng phải bó tay, vì sao ngươi lại nắm được tung tích, hướng đi của y.
Long Ưng thích thú, kể lại chuyện tộc Thiên Sơn. Rồi cuối cùng, hắn nói:
- Hành vi của Biên Ngao đã làm dấy lên sự công phẫn. Lần đó, y phụng mệnh Mặc Xuyết tới đánh lén tiểu dân, tương dương đã bị lộ. Từ nay về sau, mỗi hành động sẽ đều bị người tộc Thiên Sơn soi mói, cho tới khi nào chúng ta xử lý xong.
Võ Chiếu nói:
- Chẳng trách Ưng gia nói vậy, hóa ra là có dự tính trước.
Bà lại dịu dàng nói:
- Vừa rồi Tam Tư tới gặp trẫm, trẫm biết thời gian của ngươi rất vội nên đã hạ lệnh trong mười ngày nó phải tới Phòng Châu. Ưng gia đã chuẩn bị xong chưa?
Long Ưng cười khổ, nói:
- Thánh thượng chỉ định Vương Đình Kinh đi cùng Lương Vương có khiến cho Lương Vương hoặc người bên cạnh nghi ngờ không?
Võ Chiếu nói thản nhiên:
- Cái này do Lương Vương tự mình thu xếp, trẫm nhúng tay vào làm gì?
Long Ưng la lên thất thanh:
- Chẳng lẽ tiểu dân lại tự động xin đi giết giặc? Nếu không có Vương Đình Kinh thì tiểu dân tham gia bằng thân phận nào?
Võ Chiếu mở miệng cười, nói:
- Tại sao lại không có người này? Một thần y như vậy, Trẫm không bao giờ để phí nhân tài. Năm đó khi Vương Đình Kinh tới Hề, ta đã thu xếp tốt chức quan cho y, gần đây lại còn lập cả y quán, bố trí cho Vương Đình Kinh vào đó, thậm chí là thái y địa vị cao. Có điều Vương Đình Kinh vừa mới đi xa nên còn để trống.
Long Ưng líu lưỡi nói:
- Thánh thượng nghĩ thật chu đáo, cứ như đoán được tình hình hôm nay.
Võ Chiếu nói:
- Làm sao mà trẫm có thể biết tới những chuyện này? Tất cả là ý của Uyển Nhi. Cho dù ngươi có biến đổi thế nào thì vẫn hấp dẫn, khiến cho Hề vương phải nhiều lần tới yêu cầu, mời Vương Đình Kinh tới nước Hề. Uyển Nhi sợ bọn họ làm lộ không có người này cho nên mới sắp đặt như vậy.
Long Ưng thầm nghĩ thì ra là vậy. Nhớ tới mấy người con gái nước Hề, trong lòng lại dâng cảm xúc nhưng đành cố gắng đè nén mà nói:
- Nhưng Thánh Thượng vẫn chưa nói xem Vương Đình Kinh làm thế nào để đi cùng với đoàn?
Võ Chiếu nói:
- Đúng là ngươi thông minh một đời, u mê một lúc. Bảo Lương vương thu xếp, chẳng phải là đợi Uyển Nhi hay sao? Lương vương dám không mang danh sách cho trẫm phê chuẩn?
Long Ưng vỗ đùi nói:
- Tiểu dân ngu xuẩn.
Võ Chiếu cười nói:
- Nếu ngươi là kẻ ngu dốt thì thiên hạ cũng chẳng còn người thông minh nữa. Ngươi đi theo trẫm.
Dứt lời, bà ta xoay người đi vào hướng hậu hoa viên. Long Ưng đi theo sau. Trời chiều vừa mới xuống, bóng đêm đã bao phủ mặt đất. Trên trời sao sáng lấp lánh, khắp nơi là một bầu không khí thoáng mát.
Võ Chiếu nói nhẹ nhàng:
- Ngồi.
Long Ưng ngồi xuống bên bàn đá nhìn vóc dáng rất đẹp của Võ Chiếu mà thầm khen. Nếu không biết bà ta là ai, chỉ nhìn bóng lưng chắc chắn sẽ tưởng là khuê nữ xinh xắn của một nhà giầu nào đó.
Võ Chiếu thở dài một tiếng, ngửa mặt lên nhìn trời sao. Một lúc sau, Nữ đế mới đó:
- Trung thu năm nay, Long tiên sinh vẫn chưa tiếp trẫm.
Long Ưng vội nói:
- Không phải vì vậy mà Thánh thượng thở dài đó chứ?
Long Ưng biết tình bà ta nên cũng im lặng không nói.
Võ Chiếu chợt nói nhẹ nhàng:
- Khi trẫm lớn lên đã dồn hết cho giấc mộng Thánh Môn, cho dù làm không được cũng có Tà Đế. Hiện tại cũng đến lượt trẫm theo đuổi giấc mộng của mình. Sư tôn! Ngài có vui mừng vì thành tựu hiện nay của Minh Không?
Long Ưng biết bà ta đang nói chuyện của bản thân nên không dám xen vào.
Võ Chiếu chợt xoay người, ngồi xuống đối diện với hắn nhưng sắc mặt tái nhợt.
Long Ưng kinh ngạc, nói:
- Thánh Thượng! Người...
Võ Chiếu nhấc tay lên ngăn không cho hắn nói tiếp:
- Trẫm không sao, chỉ do hai đêm nay ngủ ít nên mệt mỏi thôi.
Long Ưng liền hỏi:
- Sao Thánh thượng không về giường sớm để ngủ?
Võ Chiếu bình tĩnh nói:
- Có mấy lời nói xong thì ngủ sẽ ngon hơn.
Bà ta ngừng lại một chút rồi chợt nói:
- Tịch Diêu nói đúng.
Long Ưng ngạc nhiên:
- Sao Thánh thượng lại nói vậy?
Võ Chiếu nói:
- Hai hôm nay trẫm đều xem những ghi chép của Thánh Môn, tập trung xem những gì có liên quan tới Yến Phi và Tôn Ân.
Long Ưng thầm nghĩ điều này chứng minh Võ Chiếu lấy được từ Pháp Minh, bởi vậy có thể thấy quan hệ hai người rất chặt chẽ. Cũng vì vậy mà giấc ngủ của Võ Chiếu mới thiếu.
Võ Chiếu lại nói:
- Có hai chuyện khiến trẫm hứng thú.
Long Ưng liền hỏi:
- Hai chuyện gì?
Võ Chiếu nhắm đôi mắt phượng lại, một lúc sau mới mở ra, cặp mắt tỏa sáng một cách kỳ lạ:
- Phá Toái Hư không là chuyện hoàn toàn chính xác.
Long Ưng sững sờ trừng mắt nhìn nàng, hoàn toàn không hiểu vì chuyện gì mà bà ta có được kết luận kinh người như vậy.