Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 314: Cuộc họp của đầu não Thánh Môn (2)

Võ Chiếu tức giận nhìn Bàn công công mà cười nói:

- Chỉ có tên tiểu tử này mới dám chất vấn trẫm như vậy.

Bàn công công lại cười nói:

- Xóa bỏ lệnh cấm đối với Đán nhi và các con thì sao?

Võ Chiếu hơi giật mình một chút rồi nói:

- Việc này xếp vào nhóm cần suy xét.

Bàn công công lắc đầu nói:

- Chuyện này đâu cần phải suy xét. Cái này phải coi là chuyện cần làm. Một khi ngài sử dụng Thiên Ma đại pháp mà còn nương tay được hay sao?

Võ Chiếu nói:

- Có những chuyện cần phải phân ra hoàn thành theo thứ tự. Trẫm hy vọng chuyện đám hỏi lần này sẽ thật tự nhiên mà không cần phải ban chỉ để ép.

Bàn công công vẫn nói hết sức thong dong:

- Thánh thượng ngẫm kỹ lại xem, hiện tại Đán nhi là thái tử chứ không phải Hiển nhi. Nếu muốn Đán nhi nhường lại ngôi vị Thái tử thì phải xây dựng được một bầu không khí hài hòa. Việc này cứ để công công làm. Công công sẽ truyền tin đến Phòng Châu sẽ khiến cho Hiển nhi không còn sợ hãi chuyện Thánh thượng xử tử cả nhà y.

Bàn công công nói năng một cách hùng hồn nhưng Long Ưng chỉ dám chịu khổ không dám cười. Bởi vì trong đó hoàn toàn không cho phép được cười với cái chuyện một đứa con lại lo lắng mẹ ruột giết toàn bộ cả nhà. Đây là một chuyện thê thảm và đáng buồn như thế nào đối với mối quan hệ mẹ con.

Võ Chiếu nói với giọng buồn rầu:

- Nhưng trẫm còn phải quan tâm tới cảm xúc của người họ Võ. Nếu bọn họ có cảm giác trẫm cố ý xóa bỏ chính sách dùng võ với họ Lý, sẽ cảm thấy lo lắng, không có lợi cho cả hai nhà hòa nhập.

Long Ưng trở thành một người ngồi nghe hai nhân vật quyền cao trước mặt đang thương lượng, giải thích từng vấn đề.

Bàn công công hiểu rõ thủ đoạn và thánh ý nên chẳng hề suy nghĩ, lập tức đề nghị:

- Hay là sửa Tà Đế và Quốc lão cùng nhau ra tay? Làm như vậy người họ Võ của ngài sẽ cho rằng Thánh thượng phải nể chút công lao của Tà Đế. Trên thực tế Tà Đế lập vô số công nhưng Thánh thượng gần như chưa ban thưởng cho hắn cái gì.

Lão lại quay sang nói với Long Ưng:

- Công công sẽ dạy ngươi xử lý như thế nào.

Cuối cùng, Võ Chiếu cũng đồng ý, nói:

- Đúng là không còn cách nào khác. Chỉ có một băn khoăn duy nhất là sợ phá hỏng mối quan hệ của Tà Đế và Tam Tư.

Long Ưng cảm thấy kích động. Những người quen thuộc với chuyện triều chính đều biết mấy câu nói của Võ Chiếu nghe thì nhẹ nhàng, bâng quở nhưng thật ra có sức xoay chuyển càn khôn.

Với cuộc họp ba người bây giờ, sức nặng của nó còn hơn cả hội nghị ở cung vua vào sáng nay.

Bàn công công vẫn nói hết sức ung dung:

- Cách nhìn của công công hoàn toàn khác Thánh thượng. Với thủ pháp của giang hồ mà luận thì chiêu này là "đầu thạch vấn lộ" (xem xét trước khi hành động). Với tính cách đó, Thánh thượng cho rằng y sẽ tới hỏi tội Tà Đế hay sao? Nghĩ kỹ thậm chí còn kinh sợ mà lãnh giáo Tà Đế để biết rõ vì sao Thánh thượng lại đồng ý khai ân cho Đán nhi.

Võ Chiếu quay sang Long Ưng mà bật cười khanh khách:

- Xem kìa! Công công còn hiểu rõ cháu ruột của trẫm hơn trẫm.

Bàn công công vui vẻ nói:

- Cái kế này hay ở chỗ là khi Tam Tư tới tìm Tà Đế, Tà Đế vừa đấm vừa xoa, để Tam Tư hiểu được mối lợi to lớn trước mắt, nhưng lại không dám tự mình thỉnh cầu với Thánh thượng. Sau này chắc chắn sẽ ngoan ngoãn và được việc. Công công dám khẳng định phu phụ Lý Hiển sẽ rất cảm kích Tam Tư.

Võ Chiếu gật đầu rồi nói:

- Công công thấy sau chuyện này, Đán nhi có tỉnh táo lại để làm người không?

Bàn công công nói như chém đinh chặt sắt:

- Không bao giờ.

Võ Chiếu chỉ biết cười khổ, nói:

- Công công đúng là thẳng thắn.

Bàn công công nói bằng giọng âu sầu:

- Từ khi theo Thánh thượng vào cung, công công đã nói với Thánh thượng, chuyện chính trị trong cung không phải là vấn đề đối với cái sai mà là làm thế nào cho có lợi với mình nhất. Chúng ta biết Hiển nhi có năng khiếu như thế nào. Nhưng chỉ hận là chúng ta không có người lựa chọn.

Long Ưng liền hỏi:

- Trong trường hợp đó, Lương vương sẽ dựa vào chuyện gì để tới Phòng Châu?

Bàn công công trầm giọng nói:

- Việc này quan hệ rất trọng đại. Với sự hiểu biết của mọi người về Đại Giang Liên thì những chuyện có liên quan tới Lư Lăng vương chắc chắn sẽ không thoát khỏi tay chúng. Bây giờ chúng ta phải xem nếu rầm rộ tới Phòng châu thì phản ứng của Đại Giang Liên sẽ như thế nào?

Long Ưng cười khổ nói:

- Không cần phải khoa trương có được không?

Bàn công công nói:

- Cho dù có giữ bí mật thế nào thì cũng không giấu được các cơ sở ngầm của Đại Giang Liên, nó chẳng khác nào chuyện các ngươi tới Quy Tư bị lộ. Ôi! Đại Giang Liên chỉ cần phát tán lời đồn rằng chuyện bỏ lệnh cấm đối với Đông cung chỉ là lá bài ngụy trang, còn Thánh thượng muốn xử lý phu phụ Lý Hiển, phái Tam Tư tới chấp hành, chắc chắn sẽ làm cho các môn phái trên giang hồ rối loạn. Thậm chí Đại Giang Liên còn có cách lợi dụng sự hỗn loạn mà gây họa cho môn phái khác.

Võ Chiếu nói quả quyết:

- Chỉ có Tà Đế đích thân bảo vệ Tam Tư thì trẫm mới yên tâm.

Bàn công công nói:

- Nhưng Tà Đế không thể lấy thân phận của Ưng gia để đi, càng không thể để Lương vương biết ngươi đi theo hắn. Nếu không sẽ chẳng còn ý nghĩa về chuyện hai nhà hòa nhập.

Long Ưng ngơ ngác hỏi:

- Vậy ta đi với thân phận nào?

Võ Chiếu không nhịn được cười nói:

- "Xú thần y" Vương Đình thì sao?

Long Ưng la lên thất thanh:

- Xú thần y?

Bàn công công nói:

- Phải tới mười ngày, nửa tháng mới thu xếp xong. Ngươi về mà thân mật với mấy người Nhân Nhã đi.

Long Ưng nghĩ tới chủ tớ Tiểu ma nữ và Tiên tử. Bản thân làm sao mới về tới Thần đô đã lại rời đi mà không tới gặp các nàng? Huống chi mùng một tháng bảy còn phải tới gặp Hoa giản Trữ Nhi.

Võ Chiếu nói:

- Nghĩ lại chuyện lấy lý do và đi bằng hình thức nào tới Phòng Châu vẫn cần suy nghĩ kỹ. Mọi chuyện tạm thời quyết định như vậy, phiền công công nghĩ chu đáo hộ trẫm. Sáng sớm mai trước khi lên triều, công công tới cung Thượng Dương gặp trẫm. Còn ngày mai thì Long tiên sinh không cần phải tới Ngự thư phòng.

Bàn công công và Long Ưng chúc an rồi cáo lui. Ra tới bên ngoài Ngự thư phòng, Bàn công công mời Long Ưng lên xe ngựa của lão để đưa hắn về viện Cam Thang.

Long Ưng nói:

- Theo chiếu mà ta xem thì phải phái vạn binh lính đi theo bảo vệ Võ Tam Tư.

Bàn công công nói:

- Như vậy càng khiến cho người ta hiểu nhầm Minh Không muốn giết con của mình.

Long Ưng buồn rầu nói:

- Nhưng nếu thật sự có người tấn công, chưa làm rõ được thân phận của đối phương, chẳng lẽ ta đành phải bó chân bó tay?

Bàn công công nói:

- Nếu không thì cần gì phải tới Tà Đế? Cứ phái nhiều Ngự vệ đi là được.

Long Ưng lại cảm thấy đau đầu:

- Vậy ta phải nói thế nào với đám Nhân Nhã? Lại còn có Tiểu Ma nữ cũng chẳng phải người hiền lành.

Bàn công công cười nói:

- Tiểu Ma nữ thì dễ giải quyết. Cứ mang nàng theo là được, như vậy thậm chí còn khiến cho nàng vui hơn.

Long Ưng mừng rỡ nói:

- Như vậy được chứ?

Rồi hắn lại nghĩ tới một vấn đề khác, nói:

- Thượng Quan Uyển Nhi có đi theo không?

Bàn công công nói:

- Đừng hỏi ta mà tự hỏi mình. Ta và Minh Không đứng sau bày mưu nghĩ kế, còn ngươi mới là chủ soái điều binh khiển tướng. Nếu làm tốt chuyện này, sẽ giúp cho tình hình chính trị thay đổi. Lý Hiển có thể lên ngôi Thái tử là cơ sở để khôi phục Lý Đường, người họ Lý lại có quyền kế thừa hợp pháp. Còn Thánh môn chúng ta thì không mang tiếng xấu muôn đời vì người họ Võ.

Long Ưng cảm thấy khó hiểu hỏi:

- Công công thuyết phục Thánh thượng bằng cách nào?

Bàn công công trả lời:

- Ta chỉ nói với bà ấy một câu.

Long Ưng ngây người nhìn lão.

Bàn công công lại nói tiếp:

- Ta tới thẳng viện Tiên Cư, đánh thức bà ấy dậy rồi nói mấy lời.

Long Ưng thở dài:

- Muốn ta cầu ngài đồng ý nói hay sao?

Bàn công công cảm thấy thoải mái, cười nói:

- Trên thực tế đối với bản thân những lời đó cũng chẳng có ý nghĩa, nhưng vào những thời điểm hay trước khi có hành động quan trọng, công công lại nói với bà ấy những lời như vậy.

Long Ưng nói:

- Hóa ra thừa nước đục thả câu lại khiến người ta khổ tới vậy.

Chiếc xe ngựa dừng lại trước của viện Cam Thang.

Có người tới mở cửa xe...

Bàn công công ghét sát vào tai Long Ưng mà nói nhỏ:

- Ta nói cho bà ấy biết...

Long Ưng nói:

- Ta đang nghe.

Bàn công công liền nói:

- Tới thời điểm rồi.

Lão vỗ vỗ vai hắn rồi để hắn xuống xe.

Nhìn chiếc xe ngựa của Bàn công công biến mất nhưng câu nói của lão vẫn quanh quẩn bên tai Long Ưng.