Bàn công công hơi giật mình, quan sát hắn rồi nói:
- Ngươi chuẩn bị đối đầu với Thành Thượng hay sao? Để công công nói cho ngươi biết, cho dù với sức ảnh hưởng của ngươi vẫn khó mà làm cho nàng dao động. Trong cung có Vũ Lâm, Ngự vệ, ngoài cung thì có Thành binh, thú binh đều rất trung thành và tận tâm với Võ Chiếu. Đừng có thấy nhiều người trong triều phản đối huynh đệ họ Võ nhưng cả hai do Võ Chiếu đề bạt. Giữ lấy nhà Đường và phản bội Võ Chiếu là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Long Ưng nói:
- Không ngờ người tạo phản đầu tiên chính là ta. Bởi vì ta có thể đoán được cho dù thành hay bại thì vẫn không tránh khỏi hậu quả xấu. Nhưng một ngày chưa giải quyết chuyện này, không giải quyết được Đại Giang Liên, để chúng ám sát Lý Hiển thành công, có khả năng giá họa cho Thánh thượng thì thiên hạ lập tức đại loạn.
Bàn công công trầm ngâm một chút rồi nói:
- Không phải là không có cách, chỉ cần ngươi có thể khiến Võ Chiếu thực sự cảm thấy được mối uy hiếp từ Đại Giang Liên, có lẽ sẽ thay đổi suy nghĩ của bà ấy. Nhưng những gì mà Võ Chiếu khúc mắc thì cũng không dễ gỡ bỏ đâu.
Tất cả nhìn thì tưởng như đơn giản nhưng thực tế lại rất phức tạp. Việc này khiến cho Long Ưng cảm thấy đầu to như cái đấu:
- Khúc mắc chuyện gì?
Bàn công công nói:
- Đó là sự oán hận với Vi phi! Có lẽ bệ hạ nhìn thấy bóng dáng của mình trên người Vi phi. Hừ! Vi phi có một thứ ham muốn quyền lực giống hệt Võ Chiếu nhưng lại thiếu tài cán và bàn tay của bà, sự hiểu biết lại chẳng khác nào trên trời dưới đất.
Lão cười khổi hỏi:
- Ngươi thấy Lý Hiển là người thế nào?
Long Ưng nói:
- Nghe nói là một người ngu ngốc, sợ chết.
Bàn công công liền nói:
- Ngu xuẩn không quan trọng, nhát gan cũng không phải vấn đề. Sợ nhất là không phân biệt được thị phi, yêu ghét dựa trên cảm tính, không để ý tới đại cục. Nói thẳng cho ngươi biết. Lý Hiển so với Võ Thừa Tự còn mục nát hơn, tài trí sánh với Võ Tam Tư chỉ như đứa bé. Sở dĩ y có được sự kỳ vọng cũng vì là con cả, có được vị trí kế thừa hợp pháp. Tất cả mọi người đành phải hy vọng sau khi hắn ngồi lên vị trí đế vương có thể vì nhiều người chịu đau khổ mà tỉnh lại. Con mẹ nó! Tính người có thay đổi được không? Nhìn Võ Chiếu xem, nhìn công công xem, hãy nhìn mỗi người bên cạnh ngươi xem ai có thể thay đổi thành một con người khác?
Long Ưng cảm thấy đau đầu, nói:
- Đơn giản thì để cho Khoan Ngọc chủ trì cho hắn. Lý Đán còn tốt hơn một chút. Không ngờ Lý Hiển lại còn kém tới vậy.
- Ngươi nghĩ Lý Hiển được như Dịch Tể hay sao? Trong số mọi người, hắn tương đương với Lã Bất Vi thời chiến quốc, chỉ cần vất một con ngựa cho y là có thể lấy lại được một con người.
Long Ưng ngẩn ngơ:
- Không phải các vị nghĩa sĩ danh môn đại phái bảo vệ hắn hay sao? Chẳng hạn như Vạn Nhận Vũ.
Bàn công công nói:
- Đó chỉ là ý tưởng tình nguyện. Mỗi khi có chuyện liên quan tới ngôi vị hoàng đế thì chuyện đơn giản sẽ trở nên phức tạp. Chưa nói ngươi còn có tính toán với tên ngu Lý Hiển và con dâm phụ ngang ngược Vi phi. Lý Hiển sợ nhất là bị mẫu hoàng xử tử. Ai có thể giải được chuyện này cho hắn?
Long Ưng liền nói:
- Đó là một vấn đề không có đáp án.
Bàn công công nói với một sự khinh thường:
- Người không trả lời được còn quỷ thần thì sao? Vì vậy mà mấy năm qua, vợ chồng Lý Hiển yêu quý nhất là đám hòa thượng, đạo sĩ, thuật sĩ giang hồ thích giả thần giả quỷ. Trong số đó cũng có một cao thủ hạng nhất là Trịnh Phổ Tư, "Bất giới hòa thượng" xưng là Tuệ Phạm.
Long Ưng cảm thấy rùng mình hỏi:
- Sao lại có chuyện đó? Quốc lão không biết chuyện này sao?
Bàn công công nói:
- Còn rõ hơn cả công công. Nhưng có một việc, có thể đoán được tương lai một khi Lý Hiển ngồi lên ngai vị đế vương cho dù là một vị hoàng đế thế nào, đừng nói là kém xa Võ Chiếu mà còn kém cả Cao tông. Bản thân Lý Hiển ở vương phủ tại Phòng châu, chìm đắm trong tửu sắc, không có sự kiềm chế, chẳng để ý tới pháp quy xứng đáng tại vương phủ, cho tới khi vương phủ trở nên khó coi. Có khi ta cũng hiểu được sự khó xử của Võ Chiếu, sợ giang sơn bản thân mình vất vả gây dựng lại bị một tên ngu xuẩn làm mất.
Long Ưng cảm thấy đau đầu, nói:
- Hiện tại ta đã cưỡi lên lưng hổ, muốn dừng cũng không được. Hiện tại huynh đệ họ Trương muốn gặp ta cũng là để đưa cam đoan, nếu bọn họ đồng ý giúp Lý Hiển lên vị trí Thái Tử thì sẽ giữ được quyền lực như thế nào?
Bàn công công nói:
- Nói chính xác là để tiếp tục làm xằng làm bậy. Chính trị là một thứ dơ bẩn, người bình thường không thể nào chạm vào. Ha ha! Nói tới việc này đúng là thêm cảm xúc. Ôi! Mẹ nó cái thái độ làm người.
Lão lại cười hì hì rồi nói:
- Suýt nữa thì quên! Giám phủ đại cung của ta có hai nha đầu, một đứa mười tám còn một đứa mười chín. Chúng nó trổ mã nhìn đúng là mê người. Công công đưa chúng đến hầu hạ ngươi nhé?
Long Ưng thở dài:
- Chuyện ta phải đau đầu còn chưa đủ hay sao? A! Nếu việc này khó giải quyết, đợi huynh đệ của ta về chắc chắn sẽ cần người hầu hạ. Khi đó ta chuyển người công công ban, tặng cho hắn là được. Người đó cao to lực lưỡng, nhìn có một sức hút, đối với phụ nữ lại nặng tình. So với ta, chắc chắn sẽ quan tâm các nàng hơn. Hắc! Quên mất một chuyện. Công công phải nghĩ được một cách với chuyện Lý Hiển cho ta.
Bàn công công mỉm cười:
- Dám cò kè với công công? Hừ! Nói tới chính trị, ai là đối thủ của ta? Nói cho ta biết trước, ngươi có tính toán gì không?
Long Ưng nói:
- Ta muốn bắt đầu từ người của Võ Tam Tư.
Bàn công công ngẩn người, trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chỉ có ngươi mới nghĩ ra cách như vậy. Nhưng chẳng phải là ngươi bảo thà đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không muốn đối mặt với Võ Tam Tư đó sao?
Long Ưng thở dài:
- Chỉ mong có lựa chọn khác.
Bàn công công nói:
- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Ngươi hiểu về Võ Tam Tư tới đâu?
Long Ưng nói:
- Ngoại trừ những chuyện bên ngoài ra thì hoàn toàn không biết gì cả.
Bàn công công liền nói:
- Vậy thì để công công nói cho ngươi biết. Ngoại trừ a dua xu nịnh ra thì người này còn có một sở trường đó là tinh thông thuật điều khiển phụ nữ. Thứ đó không phải là chuyện bậy mà được một cao thủ bí mật tinh thông đạo đó truyền thụ cho. Rất ít người biết chuyện đó nhưng làm sao giấu được công công?
Long Ưng nghĩ tới Thượng Quan Uyển Nhi thì lập tức cảm thấy khó chịu. Hắn kiềm chế cảm xúc, hỏi:
- Chuyện này có liên quan gì tới việc thuyết phục hắn?
Bàn công công nói:
- Tất nhiên là có quan hệ.
Lão nhích sát lại rồi nói nhỏ:
- Chỉ cần ngươi làm cho Vi phi và Võ Tam Tư đều cảm thấy cần nhau, lại tạo cơ hội cho chúng tư thông, cỏ khô dễ bén, đảm bảo ăn nhịp với nhau thì những chuyện khác, ngươi không cần phải lo nữa.
Long Ưng nói:
- Cái này có lẽ là một cách nhưng vừa hoang đường lại vừa dơ bẩn. Ôi!
Bàn công công nói nhỏ:
- Chính trị luôn như vậy. Hôm nay Võ Chiếu ngồi được lên ngôi vị đế vương, ngươi nghĩ là do giảng đạo đức nhân nghĩa mà có? Việc này không nên do ngươi, tất cả cứ để công công gánh. Nhưng ngươi phải quyết định xem có thật sự là để cho một tên hôn quân ngồi lên ngai vàng hay không?
Long Ưng nói:
- Đó chỉ là kế tạm thời, cuối cùng ta vẫn hướng tới Lý Long Cơ.
Bàn công công nói:
- Chính trị là thứ do bẩn. Chính trị cung đình lại càng thối không tưởng nổi, ngươi cần chuẩn bị tâm lý.
Lão lại nói:
- Nặng nhất vẫn phải là giữ được sự nể trọng và tín nhiệm của Võ Chiếu với ngươi.
Long Ưng nói:
- Cái này ta hiểu.
Sau khi hai người bàn bạc xong, Bàn công công trở lại giám phủ. Long Ưng quay vào nội đường ăn trưa với ba tiểu mỹ nhân. Hắn vất bỏ hết mọi chuyện, tán tỉnh, vui đùa với ba người. Sau khi giành thời gian cho các nàng, hắn mới tới gặp Thượng Quan Uyển Nhi.
Đúng như hắn đoán, Thượng Quan Uyển Nhi ở trong căn lầu nhỏ cạnh điện Trinh Quán, thảo chiếu thư cho Võ Chiếu.
Thấy Long Ưng đồng ý tới hẹn hò với mình, Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng nhướng mày, nét bút trở nên như bay, nhanh chóng hoàn thành công việc. Nàng còn rút một cuốn ra đưa cho Long Ưng xem qua.
Để cho hắn xem trước là không đúng, thậm chí còn bị tội mất đầu. Vì vậy mà Long Ưng ngẩn người:
- Không sợ Thánh thượng biết?
Thượng Quan Uyển Nhi nở nụ cười quyến rũ:
- Đó là ý của Thánh thượng. Làm sao mà Uyển Nhi có cái gan đó.
Long Ưng liền mở ra xem.
- Nay thấy dân chúng an cư tại các châu ở biên cương hòa cùng phong tục với thiểu số, cày cấy canh tác, buôn bán nam nữ. Kẻ gian thừa cơ chiếm lợi, đặt giá cao khiến cho túng quẫn phải bán. Lại thêm phong tục của người phía Nam, nên coi đó như chuyện bình thường. Người người vì mối lợi riêng coi nam nữ như một thứ đồ vật, hàng hóa, khiến cho nhiều người phải tha phương, còn đâu phép tắc?
Sắc mặt Long Ưng thay đổi, nói:
- Đúng là văn hay. Chẳng trách Thánh thượng giao cho nàng thảo chiếu.
Thượng Quan Uyển Nhi nũng nịu nói:
- Chàng chưa bao giờ thấy nhân gia viết đó.
Long Ưng cười nói:
- Ngươi có cho lão tử xem không?
Thượng Quan Uyển Nhi sẵng giọng:
- Uyển Nhi không có da mặt dày đến vậy.
Rồi nàng lại cười nói:
- Uyển Nhi thích nghe Long đại xa tự xưng là lão tử.
Nhìn cặp mắt lúng liếng của nàng, Long Ưng liền đứng dậy ôm lấy nàng mà đi lên tầng trên.
Thượng Quan Uyển Nhi thốt lên một tiếng, gục đầu vào vai hắn.
Long Ưng có cảm giác không biết bản thân đang làm cái gì.
Hắn đã dấn sâu vào cái mê cung chính trị của triều đại Chu, còn có ngày nào đó thoát ra được không?