Long Ưng mở to mắt, các anh em chiến sĩ vốn ngồi ở hai bên hắn, đều đã đứng lên, dõi mắt về phía bên ngoài lâu đài. Ánh nắng đã thay thế đêm tối, lúc này đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Long Ưng vươn vai đứng dậy, nhìn xuống phía dưới sơn thành, quân địch ở tầng dưới cùng đang lập thành trận thế, nhưng không phải để tấn công, mà là yểm hộ binh lính địch rút lui.
Hàng ngàn quân địch với đội ngũ chỉnh tề đang bước nhanh về phía cầu đá, những cao điểm bên ngoài cầu đá đều bố trí đội kỵ binh.
Long Ưng kinh ngạc hỏi:
- Công chúa đâu rồi? Nàng đi đâu?
Vạn Nhận Vũ duỗi người một cái, nói:
- Công chúa chỉ nói một câu “Tông Mật Trí chạy rồi” rồi lập tức quay lại đình Vọng Hải, còn mời công tử đi cùng. Hmm! Ngủ có ngon không?
Long Ưng nói:
- Thảo nào ta có một giấc mộng đẹp như vậy, hóa ra là lão Tông nuốt hận mà đi. Ha ha! Xem ra đêm qua chúng ta lo lắng vô ích rồi, quân địch sợ bọn ta hơn chúng ta sợ chúng rất nhiều, cho nên phải kéo dài tới lúc trời sáng, mới dám bỏ chạy.
Mịch Nan Thiên tới đứng vào giữa hai người, đưa tay ôm vai hai người, hài lòng nói:
- Rốt cuộc đã chiến thắng, cho tới giờ, đây là hồi ức sâu sắc và xúc động nhất trong đời ta, bất cứ lúc nào cũng đối mặt với cái chết, nhất định kiếm pháp của ta tiến bộ rất nhiều, như Ưng gia thường nói, thật sảng khoái!
Dạ Tê Dã ôm Long Ưng từ phía bên kia, nói:
- Lần đầu tiên chúng tôi rời núi, lại có thể tham dự một việc lớn chưa từng có thế này, là may mắn và vinh hạnh đặc biệt cho tộc Ưng chúng tôi.
Tất cả mọi người ở trên đầu tường gồm các chiến sĩ tộc Ưng, Bì La Các và đám Trạch Cương, nhao nhao xúm lại, hơn hai mươi người ôm nhau thành một đoàn, chỉ có tiếp xúc thân mật và mạnh mẽ như thế này, mới biểu đạt được sự vui mừng như điên trong lòng, chia sẻ niềm vui vượt qua gian khổ và thành công, đặc biệt là cảm giác thành tựu không hề dễ dàng qua quá trình phòng thủ sơn thành vô cùng gian nan nguy hiểm, lại càng vô cùng xúc động và sâu sắc.
Phía sau vang lên tiếng trống hòa lẫn với tiếng cười vui từng hồi, tiếng la hét và tiếng vỗ tay. Tiếng trống nhẹ nhàng, không cách nào dùng lời nói để biểu đạt được cảm xúc sâu sắc trong đó, như xuyên qua xương tủy, nhập vào lòng mọi người, tựa như một lời phù chú chiến thắng.
Không biết ai đó kêu lên:
- Các nữ chiến sĩ của chúng ta nhảy múa!
Trạch Cương thở dài:
- Ta sẽ vĩnh viễn không thể quên thời khắc này.
Một đám chiến sĩ tộc Ưng lui về phía sau, ngắm nhìn bốn nàng Đinh Na múa điệu múa mừng thắng lợi. Còn lại sáu người Long Ưng, Vạn Nhận Vũ, Mịch Nan Thiên, Dạ Tê Dã, Bì La Các và Trạch Cương vẫn đứng dựa tường, quan sát tình hình tháo chạy của quân địch. Không có Tông Mật Trí, hai tộc Mông Tây và Việt Tích đã mất đi sức mạnh và sự gắn kết, cũng không cách nào thống nhất dưới chung một ngọn cờ.
Bì La Các nói:
- Chúng phá hủy doanh trại đấy!
Lúc này bọn Long Ưng mới chính thức buông lỏng một hơi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nguyên nhân thật sự khiến địch lui binh, ngoại trừ không có niềm tin đánh hạ được vương bảo, còn bởi vì nước cờ “Vây Ngụy cứu Triệu” của chúng ta, lại cũng không chịu nổi tổn thất về quân số ngày càng lớn, sợ bị sa lầy không có cách nào thoát ra được.
Trạch Cương nói:
- Đối phương cũng không thể không suy xét tới mối thâm cừu đã kết với tộc Bạch, sẽ liên tục có cứu viện từ đường biển tới với chúng ta.
Mịch Nan Thiên vui vẻ nói:
- Đây là hậu quả của việc đánh lâu ngày không xong.
Dạ Tê Dã nhìn Long Ưng nói:
- Mười bảy huynh đệ chúng tôi quyết định theo các vị đến Điền Trì, tộc Bạch luôn có quan hệ mật thiết với chúng tôi, Đan Nhiễm Đại quỷ chủ là người chúng tôi vô cùng tôn kính, làm có thể trơ mắt ngồi nhìn tộc Bạch gặp nạn?
Long Ưng vui mừng cảm tạ.
Mỗi chiến sĩ tộc Ưng đều có dũng khí và sức mạnh một chống trăm người, hơn nữa đã nhiều tháng cùng nhau vào sinh ra tử, hợp tác đã quen. Có thêm bọn họ, tương đương với có được một đội quân tinh nhuệ.
Trạch Cương khổ sở nói:
- Việc này vốn là việc nghĩa không thể thoái thác, tuy nhiên phụ thân ta có lệnh phải lập tức quay về, nhằm ứng phó với những biến đổi sau này.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đương nhiên là chuyện của quý tộc là cấp thiết nhất, huống chi đã có các huynh đệ tộc Ưng ra tay hỗ trợ, thế là đã quá đầy đủ, chúng tôi vô cùng cảm kích đối với Trạch huynh.
Mịch Nan Thiên nói:
- Thật sự đi rồi!
Mọi người nhìn về phía cầu đá, một chi đội kỵ binh cuối cùng của địch đang từ từ qua cầu, nhìn từ trên cao xuống, rõ ràng quân địch chia làm hai phần, phía tây là đội quân giơ cao cờ xí Mông Tây chiếu, phía đông là binh lính Việt Tích Chiếu, cho thấy đối phương sẽ không dừng lại, sau khi tập hợp đầy đủ đội ngũ, là lập tức về nước.
Bì La Các chăm chú quan sát hai đội quân, hít sâu một hơi nói:
- Rực rỡ! Thắng lợi rực rỡ! Hiện giờ thực lực của quân địch hoàn toàn không còn lại bao nhiêu, sự tổn thất của Mông Tây Chiếu còn nghiêm trọng hơn Việt Tích Chiếu, chỉ còn lại chưa tới mười hai ngàn người, lại có rất nhiều thương binh. Việt Tích Chiếu đỡ hơn một chút, nhưng quân số còn lại cũng không hơn mười lăm ngàn người. Hừm! Lần này bọn chúng khiến Tông Mật Trí mệt rồi đây!
Y nhìn về phía bọn Long Ưng, nói:
- Ta rất muốn theo các vị đại ca tới Điền Trì tung hoành một trận thật thoải mái, nhưng do tộc của ta đã khai chiến với Mông Tây Chiếu, cho nên nhất thiết phải lập tức quay về.
Rồi lại quay sang Trạch Cương nói:
- Tình hình tàn cuộc, xin phiền vương tử xử lý cho. Để cảm tạ vương tử, số chiến lợi phẩm mà địch bỏ lại, ta sẽ không lấy thứ gì, toàn bộ thuộc về Thi Lãng Chiếu.
Trạch Cương vui mừng nhướng mày, lần trước lấy được rất nhiều chiến lợi phẩm, khiến cho thực lực quốc gia của Thi Lãng Chiếu đột nhiên tăng cao, được tộc nhân khen ngợi không dứt, lần này lại thắng lợi trở về, sẽ khiến tên tuổi và địa vị của y càng lên cao chót vót, vội nói:
- Đây là bổn phận của chúng tôi, vương tử quá khách khí rồi.
Mịch Nan Thiên nói:
- Trước và sau chiến thắng đều đoàn kết hòa hợp như vậy, thật sự là vô cùng hiếm có.
Mọi người đều có cảm giác rất hoàn hảo, chỉ có Long Ưng hiểu rõ sự khác biệt giữa Bì La Các và Trạch Cương, bất kể là chí hướng hay tầm nhìn, Bì La Các đều vượt xa Trạch Cương. Đương nhiên, một thời gian dài trong tương lai, hai người sẽ duy trì mối quan hệ hữu hảo, nhưng khi Bì La Các tiêu diệt xong Mông Tây Chiếu vốn đã bị suy yếu toàn diện, thế lực sẽ thâm nhập vào bình nguyên Nhĩ Tây, lúc đó sẽ rất khó đoán quan hệ giữa hai người sẽ biến đổi ra sao? (1)
Long Ưng cảm thấy bực mình trước ý nghĩ xa xôi của mình, có khi không biết nhiều lại có thể làm cho người ta cảm thấy được vui sướng trước mắt.
Lúc này Tiểu Phúc Tử mới lần mò lên đầu tường, cao giọng nói:
- Thắng trận rồi!
Gã lại nằm phục xuống phần tường nhô lên, huơ tay múa chân:
- Chạy rồi! Chạy rồi!
Toàn bộ người trong bảo nhìn ra ngoài, tận mắt nhìn thấy quân địch chia làm hai, bỏ chạy về phía tộc mình.
***
Long Ưng và Vạn Nhận Vũ đứng ở giữa cây cầu đá, hồi tưởng lại mấy chục ngày liên tục mất đi đoạt lại cây cầu này, mà lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Ngõa Thông đến, phấn khởi nói:
- Người trong tộc ta, hễ ai có thể thu xếp được, đều muốn theo Ưng gia, ta sợ có người tài nghệ không tinh mà làm hỏng chuyện, cho nên đã tuyển chọn một cách nghiêm ngặt, cuối cùng chỉ được hai mươi lăm người, tính cả ta là hai mươi sáu, nhưng bảo đảm là ai cũng là hảo thủ có thể lấy một địch mười.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Như thế thì tốt quá, chuẩn bị xong chưa?
Ngõa Thông nói:
- Tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần Ưng gia ra lệnh một tiếng, là có thể lên đường ngay.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đường đi như thế nào?
Ngõa Thông nói:
- Trèo núi vượt đèo còn nhanh hơn so với cưỡi ngựa, theo ta đoán, mười lăm ngày là có thể đến Điền Trì.
Long Ưng nói:
- Đợi công tử và công chúa trở về, chúng ta lập tức lên đường.
Ngõa Thông lui qua một bên, để cho bốn nàng Đinh Na, mấy anh em Việt Tam, Tiểu Phúc Tử và Ca Sóc từ biệt Long Ưng.
Đinh Na không hài lòng nói:
- Bốn chị em chúng tôi muốn đi theo Ưng gia cơ! Không có chị em chúng tôi, ai sẽ hầu hạ Ưng gia?
Tiểu Phúc Tử nhẹ nhàng nói:
- Rốt cuộc là ai hầu hạ ai đây? Ôi!
Đinh Na nắm tai hắn, hung dữ nói:
- Đồ xấu xa nhà ngươi mà dám trêu chọc bọn ta sao?
Tiểu Phúc Tử cười hì hì nói:
- Trải qua một chuyện, trở nên nhìn xa trông rộng, huống chi là trải qua trận chiến ác liệt nhất khu Nhĩ Điền từ trước đến nay? Ta đã thành xấu xa hư hỏng, đang đợi lên thuyền ba vị đại ca đến thành mới tán gái đây! Bây giờ đã khác xưa, ai còn dám khinh thường ta? Ối! Đau!
Đinh Lệ buông tay ra, nhìn Long Ưng nói:
- Chúng tôi cũng muốn đi!
Long Ưng đã từ chối các nàng một lần, mỉm cười nói:
- Còn chưa đủ mệt ư? Đến thành mới tham gia náo nhiệt đi! Đừng mè nheo nữa, trong vòng một tháng ta sẽ quay lại thăm các nàng, cần nhất là đừng chạy lung tung, khiến ta không tìm được các nàng, bởi vì sau đó ta sẽ lập tức quay về Trung Thổ ngay.
Các nàng cùng reo lên, không còn làm khó dễ hắn nữa.
Dạ Tê Dã dẫn các chiến sĩ tộc Ưng đến, nói:
- Có một chút thay đổi, chúng ta phải phái hai người đưa người chết trận về Ưng Oa an táng, cũng nhân tiện dẫn các Ưng nhi quay về Thương Sơn, sợ chúng ra ngoài lâu quá không quen.
Long Ưng gật đầu nói:
- Rõ!
Rồi vỗ vỗ vai Dạ Tê Dã, tỏ vẻ an ủi.
Phong Quá Đình, Mịch Nan Thiên, Bì La Các và Trạch Cương cũng vừa đến, nhưng không thấy Nguyệt Linh.
Vạn Nhận Vũ kinh ngạc hỏi:
- Công chúa đâu?
Phong Quá Đình nói:
- Nàng không quen ở chung với người khác, sẽ theo sau chúng ta từ xa.
Lại cười nói:
- Từ khi gặp nàng ở Nhĩ Tây Tập, nàng luôn là như thế.
Bì La Các ôm lấy cánh tay Phong Quá Đình, nói một cách tha thiết:
- Đợi tin tốt của ta!
Mịch Nan Thiên nói:
- Tất cả là nhờ ở vương tử đấy! Nếu không phải đợi ông trời mở miệng thì việc này mới xong được!
Long Ưng vung tay cao giọng nói:
- Đến lúc rồi! Cứu người như cứu hỏa, chúng ta đi trước một bước. Các vị huynh đệ, từ biệt ở đây nhé! Chẳng biết khi nào mới có ngày gặp lại, cho nên nhân dịp này xin được có lời chúc phúc các vị, quan trọng nhất là sống sao cho thống khoái, không uổng cuộc đời này.
Mọi người ầm ầm reo hò hoan hô, các chiến sĩ đang thu dọn chiến trường cũng lớn tiếng đáp lại, trong phút chốc tiếng reo hò vang vọng khắp núi đồi.
(1) Bì La Các: tức Khun Borom Rachathirath, là tổ tiên theo thần thoại của các sắc tộc Thái, được người Lào và các dân tộc khác coi là tổ phụ của dân tộc mình. Theo sử sách Trung Quốc, Khun Borom được gọi là Bì La Các (Trung văn giản thể: •••; Trung văn phồn thể: •••; bính âm: Píluōgé), đã hợp nhất Lục Chiếu thành Nam Chiếu và trị vì từ năm 728 đến 748. Ông nhận được hỗ trợ quân sự và sắc phong từ Đường Huyền Tông, đến năm 740 đã lập đô tại Thái Hòa gần Thành cổ Đại Lý hiện nay. Về sau, vào năm 937, Đoàn Tư Bình, một người thuộc tộc Bạch đã sáng lập Vương quốc Đại Lý ở khu vực này, bao gồm Vân Nam, Quý Châu và một phần Tứ Xuyên ngày nay. Đoàn Tư Bình chính là tổ tiên của nhân vật Đoàn Dự được Kim Dung hư cấu trong Thiên Long Bát bộ. Đến năm 1253, Vương quốc Đại Lý bị tiêu diệt bởi cuộc xâm lược của đế quốc Mông Cổ dưới thời Mông Kha. (ND chú thích theo Wikipedia)