Long Ưng giơ tay ôm lấy bờ lưng căng mịn của nàng, rồi ngạc nhiên nói:
- Các nàng sống ở trong tự nhiên, sao có thể giữ được da dẻ mềm mịn thế này?
Đinh Lệ ôm lấy cánh tay hắn ở một bên rồi nói:
- Bọn thiếp biết cách sử dụng tinh chất của các loài hoa quả, để làm thành chất lỏng, bôi lên khắp cơ thể mỗi sáng và tối, vừa không sợ côn trùng đốt, vừa làm da dẻ mịn màng.
Long Ưng nói:
- Nếu có thể có được công thức đó, cầm về Trung Thổ làm thành rượu thuốc để bán, nhất định sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Ha ha!
Đinh Linh xáp lại, nũng nịu:
- Ưng gia đừng về Trung Thổ nữa! Ở đây, có bốn chị em thiếp hầu hạ ngài rồi. Chỉ cần ngài vui, bọn thiếp có thể sinh con cho ngài. Dù ngài có lấy những người con gái khác, bọn thiếp cũng không ghen tị, đây là phong tục của bọn thiếp đó!
Long Ưng nói:
- Các nàng biết đây là điều không thể mà, ta thuộc về Trung Thổ, giống như các nàng thuộc về Nhĩ Hải vậy. Với nơi này, ta chỉ là người khách qua đường, khi cuộc hành trình kết thúc, cũng là lúc ta phải về nhà.
Đinh Na nói:
- Phụ nữ tộc Lõa Hình bọn thiếp đã quen với việc chuyện ngày mai hãy để ngày mai nghĩ. Đêm qua Ưng gia thật lợi hại, giống như sức lực không bao giờ cạn vậy, người ta xin tha rồi mà vẫn không chịu bỏ qua.
Đinh Na nũng nịu:
- Bọn thiếp còn muốn nữa đấy!
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Ta nghĩ ra rồi. Dùng mãi không hết, ha ha! Dùng mãi không hết, mặc dù không thể có pháo độc dùng mãi không hết, nhưng thế nào cũng còn thừa vài cái, hoặc những nguyên liệu còn lại có thể làm thêm được khoảng 10 cái nữa. Vì vậy Tông Mật Trí mới tiếc dùng máy bắn đá như vậy. Ha ha!
Đinh Tuệ nói:
- Ưng gia đang nói gì vậy!
Long Ưng trở nên thoải mái, thần thái thanh thản nói:
- Các nàng hãy ngoan ngoãn về phòng đợi ta, đợi ta sắp xếp xong mọi việc, sẽ trở về cùng bay bổng với các nàng, để lại những hồi ức đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.
Vương Bảo. Hậu hoa viên. Đình nghỉ mát.
Mọi người nghe xong những gì Long Ưng phân tích, đều vui mừng khôn xiết. Ngoài Trạch Cương, những người khác đều từng tận mắt chứng kiến uy lực của đạn lửa độc, đặc biệt là trong một môi trường nửa kín như vương bảo, uy lực của nó có thể tăng gấp mấy lần.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Chúng ta đã bị thắng lợi làm đầu óc u mê rồi, lại ỷ lại có những kỳ binh của Trạch Cương huynh, nên suy nghĩ không chu toàn như trước.
Dạ Tê Dã nói:
- Kẻ địch vẫn còn đạn lửa độc, nhất định sẽ tìm được tung tích. Hai máy bắn đá, đã hư hại một phần rồi, bắn hơn chục hay gần hai chục viên đạn đá, không thể uy hiếp chúng ta. Nhưng nếu chúng bắn đạn lửa độc, thì sẽ trở thành chuyện khác. Đạn lửa độc nổ, ngoài việc tạo ra rất nhiều lửa và khói mù mịt, còn bắn ra châm độc và độc tật lê (1), nếu rơi vào những nơi quân ta tập trung dày, lực sát thương của nó sẽ rất lớn.
Phong Quá Đình trầm ngâm:
- Kẻ địch sẽ tấn công vào lúc nào đây?
Vạn Nhận Vũ mắng:
- Mọi người nhìn vẻ mặt của thần vu Long Ưng, trông đắc ý thế kia, là biết mọi thứ đã nằm trong tính toán của hắn.
Long Ưng cười nói:
- Lần này Vạn gia mắng nhầm người rồi. Tiểu đệ chỉ muốn nghe ý kiến của mọi người trước, sau khi tiếp thu hết ý kiến, ta sẽ sửa lại suy nghĩ của mình, mới nói ra cho các vị đại ca tham khảo.
Mịch Nan Thiên cười nói:
- Kẻ địch sẽ tấn công vào lúc chúng ta không ngờ tới! Ha ha, ta học lỏm được lối tư duy này từ Ưng gia đấy.
Mọi người đều mỉm cười.
Trạch Cương gật đầu nói:
- Mặc dù Mịch huynh không chỉ ra thời gian kẻ địch tấn công, nhưng lại rất có giá trị tham khảo. Chỉ cần giờ chúng ta lên bờ tường nhìn, máy bắn đá đã vào vị trí tấn công hay chưa, là biết kẻ địch sẽ đánh tới vào lúc nào.
Long Ưng nói với Phong Quá Đình:
- Đình ca của chúng ta thấy thế nào?
Trạch Cương ngạc nhiên:
- Tại sao lại gọi Phong huynh là Đình ca vậy?
(1) Độc tật lê: thứ ám khí hình tròn, có nhiều gai nhọn như củ ấu, tẩm chất độc.
Bì La Các cười nói:
- Nói ra thì dài lắm, khi nào đánh thắng sẽ nói cho huynh biết. Mời Đình ca!
Phong Quá Đình nói:
- Ưng gia đã hỏi đúng người rồi, vừa rồi khi ngươi tới nội uyển vui vẻ, tại hạ đã đến tòa thành để quan sát tình hình quân địch. Đều bởi lẽ ngươi nói rằng trong lòng không thoải mái, khiến ta không dám xem thường.
Ai nấy đều chăm chú lắng nghe, bởi lẽ biết rằng gã sẽ đưa ra những đánh giá chính xác từ việc quan sát tình hình địch.
Phong Quá Đình nói:
- Lúc đó rất nhiều điều nhìn thấy khiến ta thấy khó hiểu. Ví dụ như chúng đưa rất nhiều nước lên đây, nhưng không phải để dập lửa, mà để mặc lửa thiêu trụi cả nhà kho. Mặc dù khói bốc lên trên, rồi theo gió cuốn về phía đông nam, nhưng dù thế nào cũng gây bất lợi cho kế hoạch tấn công vào ngày mai của chúng. Mặc dù chúng ta đã trở thành cá nằm trong chậu, nhưng nếu để mặc một lượng binh lính lớn làm việc suốt đêm, bị gió lạnh thổi một đêm, mà ngày hôm sau phải quá trưa mới có thể tấn công, thực sự là một việc làm hết sức ngu xuẩn. Nhưng khi Ưng gia đoán được rằng trong tay chúng có pháo lửa độc, vậy thì những chuyện tưởng chừng khó hiểu kia đã được giải thích hết. Nếu ta đoán không lầm, chúng sẽ tấn công vào đêm, dùng máy bắn cung sáu tên để đánh trận đầu trước, bắn nát cổng vương bảo, rồi dùng lôi mộc để đánh cửa. Nếu đến tận khi chúng đánh vào, mà chúng ta vẫn tưởng rằng chúng sẽ tấn công vương bảo vào lúc trời sáng, thì chúng ta sẽ bị rơi vào hoàn cảnh khốn đốn đến đâu đây?
Trạch Cương vỗ đùi nói:
- Tông Mật Trí quả là nham hiểm, may mà Long thần vu còn nham hiểm hơn y.
Câu nói này của gã khiến mọi người cười vang.
Long Ưng cười khổ nói:
- Ôi! Tiểu đệ đâu dám nhận hai chữ nham hiểm. Có điều việc tấn công cửa thành trước rồi mới bắn pháo lửa độc, đúng là chỉ có lão Tông mới nghĩ ra.
Mọi người đều thầm toát mồ hôi hột.
Có thể tưởng tượng ra tình hình lúc đó.
Hai chiếc máy bắn tên cùng mười hai mũi tên sắt nặng bắn liên tiếp, bắn trúng vào cửa thành gây nên những âm thanh va đập đáng sợ, quân thủ thành giật mình tỉnh dậy, nhất thời bàng hoàng không biết đã xảy ra chuyện gì. Họ hốt hoảng chạy về phía cửa thành, chính vào lúc này, pháo lửa độc từ trên trời rơi xuống giữa đám người.
Trạch Cương nói:
- Giờ đây chỉ còn nửa canh giờ là tới đêm, thời gian gấp gáp, mời Long thần vu...
Long Ưng vươn người dậy, dùng một động tác ngắt lời của gã rồi nói:
- Ngồi ở đây chỉ là lý luận suông thôi, đứng trên tường thành mới gọi là quan sát thực tế, đến đó rồi hẵng nói.
Nhà kho tầng dưới phần lớn đã bị lửa thiêu sập xuống, trở thành tro bụi, chỉ còn lại những viên ngói vỡ nát, bên trong đó vẫn còn đốm lửa bập bùng, khói tỏa mù mịt, cản trở tầm nhìn, khiến người ta không nhìn rõ cảnh vật. Gió tây bắc không ngừng thổi, làm đám khỏi bốc về phía trước, che mất bầu trời, trên bãi đất cao ở tầng ba, vang lên những âm thanh nhộn nhạo của quân đội và máy móc di chuyển.
Nếu đối phương không có pháo lửa độc, thì tấn công vương bảo vào lúc này thực sự là đâm đầu vào chỗ chết.
Long Ưng nói:
- Lần này tấn công, sẽ do Tông Mật Trí điều khiển, và y sẽ đích thân ra tay, khích lệ sĩ khí.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Kẻ địch nhất định sẽ đưa máy bắn đá và máy bắn tên đến bãi đất cao tầng dưới, mới có thể tấn công trong đêm, vì vậy chúng ta vẫn còn thời gian chuẩn bị.
Long Ưng ung dung nói:
- Kẻ địch đã bày binh bố trận ở bãi đất cao tầng ba rồi. Chỉ cần ra lệnh, là có thể đẩy vào men theo con dốc, chỉ cần đặt máy bắn tên ở hai bên phía dưới, chỉnh góc độ bắn, là có thể bắn về phía cửa thành, đơn giản mà nhanh chóng, khiến cho chúng ta trở tay không kịp. Tầm bắn của máy bắn đá xa hơn, có thể bắn ở đài cao bên ngoài đám khói, hoặc do Tông Mật Trí dùng tay không ném vào như ta, điểm rơi càng chuẩn xác hơn.
Phong Quá Đình nói:
- Đối phương có bao nhiêu người?
Long Ưng nói:
- Khoảng một vạn năm ngàn người, số người này là tất cả lực lượng mà Tông Mật Trí có thể sử dụng để tấn công thành vào lúc này. Những người khác đều là quân bị thương hay mệt mỏi. Sách lược của địch là tốc chiến tốc thắng, dùng âm mưu quỷ quyệt và ưu thế binh lực, tấn công một thể vào vương bảo. Vì vậy chỉ cần chúng ta có thể chặn đợt tấn công đầu tiên sau khi kẻ địch phá được cửa, kẻ địch sẽ không chỉ thui chột nhuệ khí, mà còn bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi nhiều lần thất bại trước đó, gây ra tâm lý sợ hãi, mất ý chí chiến đấu. Lúc đó chỉ cần tung binh tấn công dồn dập, kẻ địch sẽ không chiến mà bại.
Bì La Các gật đầu:
- Vốn tưởng rằng trong vương bảo chỉ có hơn một trăm người. Đột nhiên có một đám quân khí thế như hùm như hổ, số lượng cả ngàn người xông ra, chỉ điều này thôi đã đủ để khiến kẻ địch sợ mất vía, có suy nghĩ rằng mình lại thất thế lần nữa.
- Vương huynh nói sai rồi!
Mọi người quay đầu ra nhìn, bóng hình Nguyệt Linh công chúa lung linh hiện lên. Nàng trèo lên tường thành, vì bên trong và ngoài vương bảo đều không có đèn, lửa, nên nàng giống như một dị linh bay vào giữa đám người trong đêm, như thực như ảo.
Đặc biệt là Bì La Các, Mịch Nan Thiên và Dạ Tê Dã, vừa mới biết rằng nàng là kiếp sau của Đan Nhiễm Đại quỷ chủ, nên trong lòng có suy nghĩ rất khó nói thành lời.
Nguyệt Linh đứng giữa Long Ưng và Phong Quá Đình, đôi mắt đẹp như hai viên đá quý nhìn về phía bên ngoài thành.
Long Ưng có cảm giác kỳ lạ như lịch sử lặp lại. Trước khi nhờ nước lũ tấn công kẻ địch, hai bên vẫn chưa có cơ hội để giao đấu với nhau.
Nàng cũng đột nhiên hiện lên trên bờ tường, cho hắn biết tình hình địch quan trọng có liên quan tới thắng thua của mọi người trong tương lai. Dường như giữa lần này và lần đó chưa từng có sự cách biệt về thời gian, dường như cuộc chiến chưa từng diễn ra. Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác bởi Nguyệt Linh đem lại, thật ra Phong Thành đã không còn tồn tại, chỉ còn lại một góc nhỏ của vương bảo.
Nguyệt Linh không còn giống công chúa của Mông Xá Chiếu nữa, mà giống như linh hồn xinh đẹp của Mi Nguyệt về lại giữa nhân gian.
Nguyệt Linh động đậy cặp môi xinh:
- Mặt trăng lại tròn rồi!
Mọi người ngẩng đầu nhìn trăng. Vầng trăng lúc ẩn lúc hiện bên ngoài đám khói đang mờ dần.
Bờ tường được bao bọc bởi một không khí rất lạ kỳ. Không ai nói chuyện, mà chỉ lắng tai nghe giọng nói thần thánh như vang vọng từ cõi xa xăm nào đó của Nguyệt Linh.
Âm thanh mông lung của Nguyệt Linh vang lên bên tai mọi người:
- Các ngươi quá xem thường Tông Mật Trí rồi. Tà linh trên người y đã phát hiện ra quân cứu viện từ lâu, vì vậy y bắt buộc phải đốc thúc quân đội tấn công khi chúng ta còn chưa ổn định. Y đang mạo hiểm rất lớn, được ăn cả ngã về không.
- Đối với Tông Mật Trí, chiến trường quyết thắng thực sự là ở ngoài vương bảo chứ không phải phía trong. Y biết rằng võ công của các vị là cái thế. Dù có chịu sự ảnh hưởng của pháo lửa độc, vẫn có thể mở ra một con đường thoát thân, chạy khỏi vương bảo. Vì vậy chiến trường cuối cùng, là bãi đất cao tầng ba. Tông Mật Trí sẽ bố trí lực lượng đủ để giết chết tất cả chúng ta ở đó. Y chỉ cần chém được thủ cấp của Long thần vu, vậy thì những thứ y đã đánh mất trong cuộc chiến công thành lần này, không những có thể giành lại được ngay lập tức, mà còn có thể trở thành nhân vật khiến thiên hạ khiếp sợ.
Mịch Nan Thiên kinh ngạc nói:
- Sao công chúa lại biết về chuyện pháo lửa độc? Chúng ta vẫn chưa có cơ hội nói cho công chúa mà.
Nguyệt Linh nói:
- Khi các ngươi nói chuyện trong đình ở hậu viên, ta đã đứng nghe bên cạnh rồi.
Rồi nàng quay sang Long Ưng:
- Đây là bản lĩnh vạn hóa minh hợp (1) của đại quỷ chủ. Nếu như Tông Mật Trí hóa giải được “món quà nhỏ” (2) mà thống soái tặng cho y, y sẽ biến được khỏi thế gian này (3).
Long Ưng giải thích mấy câu rồi nói:
- Được Nguyệt Linh công chúa nhắc nhở, tình hình đột nhiên thay đổi bất ngờ. Những điều chúng ta nghĩ trước kia không thể thực hiện nữa. Xin Đình Ca hãy bày mưu tính kế cho chúng tôi. Ha ha! Chức vị thống soái này dễ làm thật đấy!
Nguyệt Linh lại hiện ra vẻ yêu kiều của một cô gái, nàng mắng:
- Tại sao không hỏi người ta, mà phải hỏi Đình Ca?
Nguyệt Linh giờ đây, không những không hề có chút bóng dáng của Mi Nguyệt, mà cũng không giống nàng lúc bình thường, chỉ giống một cô bé đang nũng nịu, rất ngây thơ đáng yêu.
Sự thiên biến vạn hóa của nàng khác với tính cách đa dạng nhiều vẻ của Tiểu Ma Nữ, nhưng cả hai đều có sức hấp dẫn khiến người ta phải đem lòng yêu mến.
Sau khi được Mịch Nan Thiên nhắc nhở, trừ Trạch Cương ra, mọi người rất để ý đến cách xưng hô “Đình Ca” của nàng và đều nhận ra sự vui sướng ngập tràn nào đó từ tận đáy lòng nàng.
Long Ưng lơ đãng nói:
- Có gì khác nhau sao?
Vạn Nhận Vũ và những người khác hiểu ý mỉm cười. Họ phải khâm phục sự trấn tĩnh và lối ăn nói tếu táo của Long Ưng giữa lúc dầu sôi lửa bỏng này. Họ thì lại rất căng thẳng, bởi lẽ kẻ địch có thể tấn công bất kỳ lúc nào.
Phong Quá Đình cười nói:
- Để tại hạ nói cho công chúa. Chỉ cần chúng ta thủ được vương bảo, là chúng ta đã thắng trận này. Mục tiêu của chúng ta không phải là đánh bại kẻ địch, mà là phải tạo ra kỳ tích, không mất một binh một tốt nào.
Bì La Các cười lớn:
- Không hổ là Đình Ca. Đầu tiên là có kế dùng nước lũ phá địch, giờ lại có kế đứng ở thế bất bại. Cả kế hoạch tác chiến vô cùng sinh động, chúng ta hãy bắt tay vào làm ngay, được không?
Trạch Cương vui vẻ nói:
- Vương tử không đợi được nữa rồi. Ta cũng nói ra suy nghĩ của mình vậy. Ôi! Ta căng thẳng muốn chết.
Long Ưng đi về phía thềm đá dưới tường, nói:
- Công tử là một chủ soái thực sự, không cần phụ trách những công việc nặng nề, ở đây tâm sự với công chúa đi!
Phong Quá Đình nói:
- Đây là đề nghị mà ta không thể từ chối. Hãy nhớ! Không cần lập công, mà chỉ cần không để xảy ra sai sót!
Mọi người cùng đồng thành đồng ý, khí thế hào hùng.
Phong Quá Đình nhìn về phía Nguyệt Linh. Đôi mắt đẹp của nàng vẫn nhìn về phía trận địch bên ngoài vương bảo. Nàng không tỏ thái độ gì về câu nói bỡn cợt của Long Ưng, đột nhiên, gã không nhận ra rằng cô gái xinh đẹp bí ẩn như một u linh trước mặt kia rốt cuộc là Nguyệt Linh công chúa hay Đan Nhiễm Đại quỷ chủ.
(1) Vạn hóa minh hợp: Không định trước mà làm chuyện gì cũng đều hợp với tự nhiên.
(2) Món quà nhỏ: ám chỉ hai luồng ma khí mà Long Ưng chịu bị Tông Mật Trí đả thương để ngầm đưa vào người y.
(3) Biến khỏi thế gian: ý nói phi thăng thành tiên, chứ không phải chết.