Sau nửa canh giờ, cơn giông đã tạnh, quân địch tấn công một cách quy mô, thế công mãnh liệt không sao tưởng tượng nổi. Đầu tiên quân địch kéo những chiếc xe công thành đã bị hư hại đi, rồi vượt cầu đá, từ hai bên bờ sông tấn công tới. Lần này chúng không dùng thuẫn mà dùng bè gỗ có tấm chắn để ngăn tên, bè này nối tiếp bè kia. Khi những chiếc bè gỗ móc chặt dây thừng vào trận Cự Mã, quân tiền tuyến của quân thủ thành đành chịu thua, trơ mắt nhìn quân địch phá vỡ hết đoạn này đến đoạn khác của trận Cự Mã, những chiếc bè gỗ nối liền nhau, biến mặt sông thành đất liền.
Long Ưng đã biết trước trận này sẽ thua, chỉ không ngờ là quân thủ thành thua quá nhanh như vậy, rút lui một cách vội vã, còn vờ đẩy theo máy bắn đá và máy bắn tên, dĩ nhiên là đi được một đoạn, khi thấy kỵ binh địch đuổi theo, thì vứt bỏ tất cả, kể cả vũ khí và công cụ thủ thành.
Trong mắt quân công thành, trận hỏa công và phản công về phía cầu đá của quân thủ thành đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ cần lại tiến hành tấn công lên phòng tuyến ở tầng thứ ba, chặn đường viện binh, ép quân thủ thành lui vào vương bảo, là có thể đến bắt họ như bắt ba ba trong rọ.
Quân công thành nào ngờ, quân thủ thành đang từng bước một dụ họ rơi vào cạm bẫy đã được bố trí kỹ càng.
***
Trạch Cương đến rìa của tầng thứ ba, nồng nhiệt ôm từng người trong bọn Long Ưng, rồi với sự hướng dẫn và giới thiệu của Long Ưng, quay sang chào hỏi Mịch Nan Thiên, Bì La Các và Dạ Tê Dã. Đều chung một chí hướng, mọi người mới quen đã thân, nói cười thật vui vẻ.
Trạch Cương nói:
- Mũi tên phá vỡ yêu thuật của Long thần vu vô cùng tuyệt vời, khiến tất cả các bộ tộc ở Nhĩ Điền đều hiểu ai mới thật sự là pháp lực vô biên, thần thông quảng đại.
Dạ Tê Dã ngạc nhiên nhìn Long Ưng, nói:
- Long thần vu?
Trạch Cương nói:
- Đúng là Long thần vu, Hiện giờ còn ai không biết là đệ nhất vu sư vĩ đại nhất Trung Thổ và ba cao thủ đại hộ pháp đã đến Nhĩ Điền?
Long Ưng lườm Phong Quá Đình, nói:
- Cũng tại cái miệng của huynh, khiến giờ đây ta trở thành kẻ người không giống người, yêu quái không giống yêu quái.
Phong Quá Đình mỉm cười nói:
- Gọi là Long thần vu thì có gì không tốt? Ở Trung Thổ, có thể do bị tố cáo là nguyền rủa trù ếm người khác, cho nên vu sư mới bị xử tử bằng cách thiêu chết, nhưng ở đây, đó là một nghề được tôn kính nhất. Ha ha!
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Tin tức truyền đi thật nhanh.
Trạch Cương vu vẻ nói:
- Long thần vu và ba vị đại hộ pháp, cùng với mười tám chiến sĩ tộc Ưng, hàng trăm quân cảm tử của Bì La Các, bảo vệ một tòa thành trống không, chống lại liên quân hùng mạnh dưới sự lãnh đạo của Tông Mật Trí, gồm hơn năm vạn người Mông Tây Chiếu và Việt Tích Chiếu, làm chấn động cả khu Nhĩ Điền. Bây giờ ta và hai ngàn tộc nhân có thể tham dự việc trọng đại này, là vinh dự lớn nhất của chúng tôi.
Lại nói:
- Chúng ta nên phối hợp như thế nào?
Long Ưng nói:
- Tới rồi!
Từ sương khói tràn ngập ngoài thành, có tiếng xe ma sát xuống mặt đất. Mặt trời vừa xuống núi, trời đất mờ tối.
Bì La Các nói:
- Đó là số lượng lớn xe công thành.
Phong Quá Đình nói:
- Không giống xe công thành, hẳn là xe đẩy tay đến dập lửa đấy.
Long Ưng nói:
- Đây gọi là nóng lòng muốn thắng, lão Tông trúng kế rồi.
Hắn quay sang Trạch Cương, nói:
- Đêm nay các vị nghỉ ngơi cho thật khỏe, chúng ta sẽ nghĩ cách phòng thủ tầng thứ ba, có thể giữ được bao lâu thì giữ. Nếu không giữ được, thì phóng hỏa đốt quách nhà kho ở tầng thứ tư, chỉ cần có thể cầm cự tới ngày mai là ổn.
Mịch Nan Thiên nói:
- Má ơi! Lão Tông đúng là có thủ đoạn.
Mọi người nhìn xuống phía dưới, hàng ngàn lính địch bao kín miệng mũi bằng khăn ướt, đẩy xe chở đầy cát đất tới phủ lên ngọn lửa đang cháy hừng hực, chỉ một lúc sau, lửa đã bị dập tắt quá nửa.
Trạch Cương liếc mắt nhìn những đống đá chất hai bên như ngọn núi nhỏ, gật đầu nói:
- May mắn là các vị đã bố trí trước, chỗ này lại là trên cao nhìn xuống, quân địch không dễ tấn công.
Y lại kinh ngạc kêu lên:
- Ồ! Là tiếng gì vậy kìa?
Ngọn lửa vốn to lớn như một con rồng lửa vắt ngang vị trí nguyên là tường thành, giờ đã biến thành những ngọn lửa lác đác nơi này, nơi kia, khói mỏng dần, dưới ánh sáng của những bó đuốc, hơn mười chiếc xe công thành nối đuôi nhau vượt cầu chạy tới, cộng với tiếng bánh xe chà xát với mặt đất, tạo nên uy thế khiếp người.
Bì La Các chấn động nói:
- Còn có xe tầng nữa, Tông Mật Trí muốn tấn công ban đêm đây mà!
Long Ưng nói:
- Đây gọi là được ăn cả ngã về không, bất chấp tình trạng tướng sĩ liên tiếp thất bại, không chỉ tinh thần xuống thấp, mà còn bị kiệt sức, quyết cắt đứt đường chạy trốn duy nhất của chúng ta, cũng không cho viện binh đến cứu. Khi đánh chiếm đến tầng thứ ba, hắn sẽ trì hoãn để thủ hạ được nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ không cho hắn được như ý, liên tục quấy rối khiến chúng mệt mỏi. Hừ! Chiến thuật của lão Tông vẫn con kém ta một bậc!
Vạn Nhận Vũ trầm giọng nói:
- Chúng mở đường đấy!
Quân địch dùng xẻng xúc đất cát và vật liệu cháy dở, chuyển ra phía sau, mở ra ba con đường. Quân địch vượt qua hỏa tuyến, chạy lên ba đường lên bằng gỗ, đưa rất nhiều thang mây đến.
Tiếp theo là xe công thành, không ngừng từ đường lên leo lên tầng thứ hai, xếp thành hàng ngang, bởi vì cách tầng phía trên tới sáu, bảy trăm bước, cho nên có thể ngăn cản được tên và đạn đá.
Long Ưng nhìn Trạch Cương, nói:
- Trạch Cương không nên ra sức ngay, xin mời về vương bảo nghỉ ngơi trước đã.
Bì La Các kéo cánh tay Trạch Cương, thân thiết nói:
- Để ta tiễn vương tử một đoạn đường.
Hai người đi về phía sau, Mịch Nan Thiên nói:
- Nên dùng máy bắn đá xung phong, ở vào tình thế này, máy bắn tên khó có tác dụng lắm.
Long Ưng nói:
- Không có thời gian cần thiết để bố trí là nửa canh giờ, quân địch đừng hòng phát động công kích. Chúng ta không cần ở đây nhìn làm gì, đi guốc vào bụng hắn, chỉ cần cho mấy người canh gác ở chỗ này là được rồi.
Đinh Na bưng đến một mâm lớn đồ ăn nóng còn bốc khói, thơm phức, đặt lên bàn, vui vẻ nói:
- Đây là món cá nướng than do Ca Sóc biếu các vị, cá là do Việt Tam đánh được từ hồ Nhĩ Hải, đưa đến nửa canh giờ trước.
Năm người cùng kêu lên tán thưởng, đương nhiên là không khách khí.
Đinh Na đi ra phía sau lưng lưng Long Ưng, thân thể mềm mại dán sát vào lưng hắn, kề môi nói nhỏ vào tai hắn một cách hồn nhiên:
- Chàng ấy nha! Khiến bốn chị em chúng tôi sáng nay suýt nữa không dậy nổi luôn!
Lại hôn đánh chụt lên má hắn một cái, rồi cười khanh khách quay đi.
Mọi người biết Long Ưng quen tính phong lưu, cũng không lấy làm lạ.
Nghe tiếng cười trong như chuông bạc của Đinh Na theo gió vọng lại, Long Ưng thầm toát mồ hôi lạnh.
Ôi trời ơi! Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Đêm qua, việc cuối cùng mà mình còn nhớ được là tiếng cởi quần áo sột soạt của bốn nàng, sau đó mắt tối sầm đi, không còn nhớ chút gì nữa. Chẳng lẽ sau khi mình không còn biết gì nữa, lại làm chuyện nam nữ với bốn nàng?
Nhưng rõ ràng sau đó võ công của mình lại lên tới cấp độ Ma Biến. Từ Ma Cực đến Ma Biến, Hướng Vũ Điền đã mất tới bảy năm, nhưng hắn chưa tới bốn năm đã thành công, cho thấy chuyện quan hệ nam nữ không phải là điều có hại cho võ công, nhưng vì sao đêm qua mình như bị thao túng, bản thân đã làm gì cũng không nhớ nổi?
Trong mơ hồ, hắn lờ mờ hiểu ra nguyên nhân, cũng là nguyên nhân vì sao Đoan Mộc Lăng nhiều lần nhấn mạnh, vẫn chưa tới lúc thích hợp để hai người có quan hệ xác thịt.
Từ trước đến nay, hắn đều cảm thấy phải điều chỉnh Ma Chủng, mà cách điều chỉnh độc đáo của hắn, là giao hoan với những mỹ nữ mà mình yêu mến. Hắn không biết đây có phải là cách tốt nhất không, nhưng nhất định là cách làm say lòng người nhất.