- Hôm nay công tử lo lắng chu đáo, liệu sự như thần, khiến tiểu đệ rất bái phục.
Phong Quá Đình nói:
- Ta không hơn ngươi về tài năng, nhưng lúc này ta hơn ngươi về sự thận trọng. Hiện giờ đã có thể khẳng định Nguyệt Linh là Mi Nguyệt, chỉ là nàng không biết điều đó, cho nên khi ác đấu với Tông Mật Trí, càng không thể sơ suất.
Long Ưng thở ra một hơi dài, nói:
- Đúng! Tuyệt đối không thể có bất cứ sai sót nào, bởi vì như thế toàn quân sẽ bị tiêu diệt. Chúng ta gian nan vất vả tạo được một chút ưu thế và không gian tạm ngơi nghỉ, bây giờ lại sắp tan thành bọt nước. Trước hết chúng ta phải đi lấy máy bắn tên nỏ cất giấu ở rừng rậm bên ngoài trại địch, sau đó nương theo dòng nước bơi tới dưới đáy cầu đá giấu kỹ, lại đến xưởng của địch để tìm cơ hội thuận tiện.
Phong Quá Đình nói:
- Tổng cộng là sáu hòm đựng hàng nặng, ngươi có nắm chắc là qua được tai mắt địch nhân không?
Long Ưng nhìn địa thế bên dưới, nói:
- Nếu đây là lúc chiến tranh vừa bắt đầu được vài ngày, chắc chắn không thể giấu được, nhưng chỉ cần thử nghĩ xem, sau khi hôm nay chúng ta bức địch nhân lui xuống tầng dưới cùng, chúng ta ngủ mê mệt như chết, có thể suy ra quân địch cũng không hơn chúng ta bao nhiêu. Quân địch từ tiền tuyến lui về đang vùi đầu ngủ say, người có nhiệm vụ canh gác thì ngủ gà ngủ gật. Hừm!
Phong Quá Đình nói:
- Cứ nói quá! Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con? Đi nào!
Y tung người nhảy xuống, đặt chân lên chạc ba của một cây cổ thụ cách đó hơn mười trượng.
Về số rương hòm, để tránh tai mắt của quân địch, bọn hắn dùng dây thừng cột những cái hòm gỗ nặng ít nhất năm, sáu trăm cân kia lại với nhau, rồi thả xuống sông. Hòm vừa thả xuống, đã chìm thẳng dưới đáy sông, rất may là thợ của Đại Giang Liên đã phòng ẩm bằng cách quét nhựa cây lên các mối nối, nên nước sông không thấm vào được, trong hòm giữ được một lượng không khí, cộng thêm lực kéo, khiến rương hòm nửa chìm nửa nổi. Hai người lặn dưới lòng sông, mạnh mẽ kéo rương hòm đi ngược dòng, chỉ lúc nổi lên mặt nước là lúc nguy hiểm nhất. Trong tình thế này, linh giác của Long Ưng phát huy tác dụng lớn nhất, tránh được sự phát hiện của lính canh ở trạm gác và những lính tuần.
Lúc đến được phía dưới cầu đá, hai người kiệt sức, bỏ mặc sáu cái hòm lớn dưới đáy sông, lập tức ẩn vào trong bãi cỏ trên bãi sông, vận khí điều tức, khôi phục nguyên khí.
Cầu đá và cầu phao có quân địch canh gác hai đầu, thỉnh thoảng còn có xe la và kỵ binh chạy qua, chẳng biết tại sao, đến gần quân địch như vậy, lại cảm thấy an toàn hơn.
Chợt Long Ưng nhích tới, ghé tai Phong Quá Đình, nói:
- Tông Mật Trí tới!
Phong Quá Đình vội tập trung tinh thần, khống chế tất cả những gì có thể khơi gợi sự phát giác của một cao thủ lợi hại như Tông Mật Trí.
Có tiếng chân hai người vang lên trên cầu đá, dừng lại giữa cầu.
Hai người thầm nghĩ, Tông Mật Trí thật “biết điều”, vội dỏng tai lắng nghe.
Giọng Tông Mật Trí vang lên:
- Thật kỳ lạ! Đêm nay quân giữ thành yên lặng khác thường, dường như đang chờ đợi một thời điểm nào đó tới, việc này không đơn giản đâu!
Trong bóng tối, hai người thầm kinh hãi, Tông Mật Trí quả thật có cảm ứng phi phàm, nếu như không bị Mi Nguyệt dùng mạng sống thực hiện lời nguyền, kìm chế tà linh phụ thể trên người hắn, thì không biết hắn còn lợi hại cỡ nào.
Một giọng nói khác tỏ vẻ rất lãnh đạm:
- Ta cũng đang thấy lạ là tại sao Quỷ tôn lại để cho bọn chúng có cơ hội nghỉ ngơi như vậy, ít nhất phải tập kích bọn chúng vài lần, để bọn chúng mệt mỏi, tan rã ý chí chống đỡ.
Long Ưng và Phong Quá Đình đều kinh ngạc, theo giọng điệu và thái độ của người này, thì chẳng những không phải là thủ hạ của Tông Mật Trí, mà còn là có tư cách bá chủ một phương.
Tông Mật Trí thở ra một hơi, ung dung nói:
- Đại Luận có chỗ không biết đó thôi, đây không phải ta không muốn mà là không thể. Cho tới bây giờ, quân ta bách chiến bách thắng, trận nào cũng thắng như chẻ tre. Nhưng lần này đụng phải ba tên Long, Vạn, Phong thì khác, từ lần trước bị bại trận ở bình nguyên Nhĩ Tây, bị bọn chúng cướp rất nhiều vũ khí tốt, cho tới hôm nay bao vây chúng ở chỗ này, mỗi lần chúng phản công, chúng ta đều gặp khó khăn. Đối với ta, việc gặp được đối thủ ngang tay là hết sức thú vị, nhưng đối với binh tướng của ta, lại là sự đả kích trầm trọng, tinh thần chiến đấu giảm sút, thậm chí còn có binh lính bỏ trốn. Cho nên nếu không chắc chắn về kết quả, tốt nhất là nên tĩnh không nên động.
Rốt cuộc Long Ưng và Phong Quá Đình đã biết người đối thoại với Tông Mật Trí là ai: đó là Khâm Một Thần Nhật từ cao nguyên chạy xuống, thảo nào lại nói chuyện ngang hàng với Tông Mật Trí như vậy.
Ba người cũng rất kinh hãi. Trước đây, hình ảnh của Tông Mật Trí trong lòng ba người đầy vẻ tà ác hoang đường, dù không thật sự nổi điên, cũng lơ lửng ở giữa trạng thái bình thường và không bình thường, xem mạng người như cỏ rác, muốn làm gì thì làm, để thỏa mãn dục vọng và dã tâm mà trên thực tế không thể nào thỏa mãn được của y, là loại người tà ác bán rẻ người của mình.
Nào ngờ, bây giờ nghe được tận tai, chẳng những y rất biết đối nhân xử thế, mà lại suy nghĩ rất chu đáo, cũng không hề đánh giá thấp đối thủ, lại càng hiểu rõ tình thế của mình, khoan dung với người. Chỉ tiếc y cũng như những đại địch khác của Long Ưng, không cách nào hiểu rõ Long Ưng là người như thế nào, cho nên đi sai nước cờ.
Khâm Một nói:
- Hóa ra Quỷ tôn lại có nỗi khổ tâm như thế, đúng là tên Long Ưng kia thật sự không thể coi thường, có thể dùng biện pháp như thế để phá vỡ máy bắn đá do Trương Lỗ dày công thiết kế. May là chúng ta còn dư hai máy bắn đá, chỉ cần tối nay Trương Lỗ có thể chế tạo gấp được pháo độc, rồi cho máy bắn đá bắn vào thành hai ba chục viên, thì cho dù mạnh như Long Ưng, công lực cũng bị suy yếu, chỉ còn cách để mặc cho chúng ta chém giết.
Long Ưng và Phong Quá Đình đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu được ý nghĩ của người kia. Trương Lỗ thật là danh bất hư truyền, phương pháp công thành nhiều vô kể.
Tông Mật Trí nói:
- Cách chế tạo pháo khói độc không dễ, từ sau khi lập doanh trại, Trương Lỗ đã bắt đầu nghiên cứu chế tạo, đến đêm nay mới tạm thành công.
Khâm Một nói:
- Khó khăn nhất chính là Nam Chiếu không có thuốc nổ, cho nên phải tìm chất nổ có uy lực tương đương để thay thế, may mà về mặt độc dược, đã có Quỷ tôn đích thân điều chế phối hợp hơn ba mươi loại dược liệu trộn với dầu hỏa, chỉ cần trước lúc phóng đạn, lấy dùi nhọn nung đỏ dùi vào độc pháo cho cháy lên, khi bay tới chỗ địch nhân và chạm đất sẽ lập tức tỏa ra khói độc, khói độc theo gió khuếch tán, cam đoan không bao lâu có thể giết chết địch nhân.
Tông Mật Trí vui vẻ nói:
- Nếu ngày mai công hãm Phong Thành, tình hình đúng như dự liệu, Trương Lỗ sẽ ghi công đầu, bản tôn đương nhiên sẽ không bạc đãi Đại Luận, để cai quản Vân Nam được ổn thỏa, xây dựng đế quốc cường đại, rất cần sự trợ giúp của Đại Luận đấy!
Khâm Một cười nham hiểm, nói:
- Tên Long Ưng kia quỷ kế đa đoan, rất giỏi lợi dụng tình thế, sợ là hắn thấy tình thế không ổn, sẽ theo đường núi phía sau thành chạy đi, không biết đối với chuyện này, Quỷ tôn có biện pháp gì không?
Tông Mật Trí cười nói:
- Đối với chuyện này ta đã có dự phòng, Đại Luận có thể yên tâm. Chi bằng chúng ta trở về núi, nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai để Trương Lỗ tiên sinh dẫn quân công thành, còn ta thì phụ trách chặn giết lũ sâu bọ muốn chạy trốn theo con đường bí mật.
Khâm Một nói:
- Sau khi công hãm Phong Thành, ta muốn đến Điền Trì một chuyến, tìm Thoán Ban nói chuyện, để giải tỏa sự hiểu lầm giữa chúng ta và bọn họ, bởi vì trong tương lai đánh Phủ đô đốc Diêu Châu của lũ người Hán, không thể thiếu sự ủng hộ mọi mặt của bọn họ.
Tông Mật Trí nói:
- Đại Luận suy tính rất chu đáo, việc này không nên chậm trễ, sao Đại Luận không lập tức khởi hành? Ta sẽ phái người dẫn đường, đêm tối cũng không khác gì ban ngày.
Đến mấy câu cuối cùng, tiếng nói xa dần, cho thấy hai người từ từ đi xa.
Hai người nghe xong, toát mồ hôi lạnh, không thể ngờ được đối phương lại có thủ đoạn lợi hại như thế, nếu đêm nay bọn hắn không định đến hậu phương địch quấy rối, mới biết được chuyện này, nếu bọn hắn tìm được xưởng chế tạo pháo độc, cũng toi công. Xưởng chế tạo ở trong trại lớn chứa tới cả vạn tù binh, đi loạn vào thì cùng lắm chỉ có thể trộm được vài hũ dầu hỏa.
Phong Quá Đình thở ra:
- Tất cả Đại quỷ chủ Nam Chiếu đều là cao thủ về sơn thảo dược, cứ nhìn Mi Nguyệt là rõ, nàng có thể điều chế ra độc dược “Mộng Hương”, hẳn là về mặt này, Tông Mật Trí cũng không kém nàng đâu.
Long Ưng mỉm cười nói:
- Huynh đang tính làm gì đây?
Đôi mắt Phong Quá Đình lóe lên sáng ngời, nói:
- Điều ta nghĩ đến, nhất định cũng giống như ngươi. Chỉ cần chúng ta có thể trộm được pháo độc, rồi quay lại sơn thành, thì việc đoạt cầu đá, không còn là điều mơ ước.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Đây gọi là chí lớn gặp nhau mà! Đương nhiên Tông Mật Trí sẽ động tay động chân ở phía hậu sơn, để hắn và đám Quỷ tốt có thể nhanh chóng tới được lối đi bí mật, sẽ làm giống như vừa rồi chúng ta sử dụng Phi thiên Thần Độn, trèo núi vượt đèo, âm thầm xuất hiện.
Phong Quá Đình nói:
- Chuyện đó có thể tạm gác qua một bên, trộm đồ vẫn quan trọng hơn. Trực giác của ngươi linh nghiệm thật, nói là ăn trộm, lập tức đúng là ăn trộm!
Long Ưng nói:
- Lại đây đi! Tiểu đệ dẫn đường.
Hai người lại lặn xuống sông, cho đến khi tránh xa tầm quan sát của của quân địch, mới leo lên bờ, len lén đi về phía một mộc trại lớn.