Mịch Nan Thiên và Dạ Tê Dã dựa lưng vào bức tường bảo vệ bãi đất cao tầng thứ hai, nhìn những tảng đá lớn đầy trời bay tới, xé gió vút qua đỉnh đầu, phá hủy hết tòa nhà này đến tòa nhà khác, tiếng máy bắn đá rít lên như thôi thúc đòi mạng.
Bọn hắn cũng không bó tay chịu trận, mỗi khi nhảy lên đánh trả, luôn có binh lính địch trúng tên, khiến chúng chưa dám dùng thang mây trèo lên tấn công. Tuy nhiên chỉ dựa vào máy bắn đá, bọn chúng đã có thể phá hủy toàn bộ bãi đát cao tầng thứ hai. Tường bảo vệ đã sụp xuống hơn phân nửa, không còn chống chọi được bao lâu.
Vạn Nhận Vũ kêu lên:
- Bọn chúng đang vội vàng dựng những giá cỗ chiều cao khác nhau, hẳn là dùng để thay thế đường lên đã bị phá, nếu để bọn chúng dựng xong đường lên mới, rồi đẩy máy ném đá lên, thì tầng thứ ba cũng sẽ chịu chung số phận như tầng thứ hai, cứ thế từng tầng một, cuối cùng Vương bảo cũng sẽ cùng chung số phận.
Dạ Tê Dã đau lòng nói:
- Hiện giờ chúng ta cũng không có cách nào khác để ngăn cản.
Long Ưng ung dung nói:
- Sơn nhân tự có diệu kế (1), xin các vị đại ca yên tâm. A! Đổi chỗ mau!
Trong thoáng chốc, hắn lướt ngang hơn mười xích (xích: 33 cm), bốn người vội vàng chạy theo.
- OA...ÀNH!
Một tảng đá to lớn nện xuống chỗ lúc nãy bọn hắn đứng, rồi bắn ngược ra sau, rơi xuống bãi đất bên dưới, chỗ bị nện trúng đất đá bắn tung tóe, hiện ra một cái lỗ hổng.
Mịch Nan Thiên kêu lên:
- Ngươi sai người thu nhặt những hòn đá để làm gì? Chúng ta đâu có máy bắn đá?
Long Ưng nói:
- Máy bắn đá có rất nhiều loại, máy bắn đá của chúng ta gọi là “Máy bắn đá bằng người” đảm bảo chuẩn xác, lợi hại hơn, cố gắng đợi tới mai, tiểu đệ sẽ làm mẫu cho các vị đại ca thấy uy lực của nó. Ha ha! Thật sự sảng khoái!
Ở phía sau những căn nhà, các chiến sĩ Ưng tộc đang không ngừng tuyển chọn từ trong số đá từ trên trời rơi xuống, tiêu chuẩn lựa chọn là những hòn đá mà một người có thể dùng hai tay nâng lên, xếp vào một chỗ để lát sau, những chiến sĩ Mông Xá Chiếu ở trên tầng ba đến mang đi. Bọn họ tai mắt nhạy bén, thân thủ nhanh nhẹn, dưới cơn mưa đá chết người, họ vẫn lui tới tự nhiên, cần cù làm việc.
Vạn Nhận Vũ hỏi:
- Còn phải bao lâu nữa?
Long Ưng nhắm mắt lại, quát lên:
- Bắn tên!
Năm người nhảy bật lên, tìm mục tiêu bắn tên xuống.
Cách chân bãi đất cao tầng thứ hai hơn ngàn bước, quân địch dựng lên một hàng thuẫn bằng gỗ to lớn liền nhau, cao hơn thân người, dài hơn ba mươi trượng. Phía sau hàng thuẫn là hơn năm mươi máy bắn đá.
Quân địch không ngừng vận chuyển đạn đá từ ngoài thành tới, đặt lên chảo phóng đá, bắn lên, tầm bắn bao trùm toàn bộ bãi đất cao tầng thứ hai, nhanh, mạnh, nặng, cứng rắn, phá vỡ tất cả những gì kiên cố nhất.
Một số mũi tên vượt qua những tấm thuẫn, gây sát thương cho bảy, tám người.
Năm người bắn xong, lại lui về phía sau, nấp sau tường bảo vệ.
Phong Quá Đình kêu lên:
- Trời ơi! Thật sự mạnh mẽ, cả dãy tường chính gần như nứt vỡ hết rồi!
Vạn Nhận Vũ lại hỏi:
- Rốt cuộc còn bao lâu nữa?
Long Ưng nhìn số nhà cửa còn lại không bao nhiêu, hầu như tất cả đều đã biến thành đống gạch vụn, khắp nơi đầy những đồ đạc dụng cụ vương vãi, nói:
- Còn có mười tám gian nhà. Ồ! Còn mười bảy thôi!
Dạ Tê Dã nhìn các huynh đệ đang nhặt đá ở xa xa, kêu lên:
- Khởi bẩm chủ soái! Đã nhặt được ba trăm năm mươi tảng đá, vậy đủ chưa?
Long Ưng mỉm cười:
- Khởi bẩm chủ soái? Hừm! Nói chuyện thật thú vị! Bảo bọn họ đi lên trước đi.
Dạ Tê Dã vội chạy đi ra lệnh, các chiến sĩ như được hoàng ân đại xá, rối rít trèo theo dây thừng leo lên tầng thứ ba. Không còn nhà cửa che chở, việc nhặt đá càng lúc càng nguy hiểm.
- Ầm!
Mịch Nan Thiên cười nói:
- Lại một một máy bắn đá tiêu tùng rồi!
Long Ưng dùng cùi chỏ khẽ hích Phong Quá Đình đang đứng bên cạnh, thấp giọng nói:
- Về năm sinh thì phải nói đúng, còn tháng ngày, giờ, ta có một ý tưởng rồi.
Như quên mất đá đang không ngừng bắn tới như mưa, Phong Quá Đình nhảy tới, vui mừng hỏi:
- Ngươi cũng có biện pháp sao?
Long Ưng nói:
- Mi Nguyệt rất có thể là mỹ nữ thông linh có thể nắm giữ quyền tự chủ khi đầu thai, đã đáp ứng lời thề “hẹn lại kiếp sau” với huynh, sẽ không làm khó huynh, cho nên ngày tháng năm sinh của nàng hoàn toàn giống với ngày tháng năm qua đời của nàng, như vậy Đình ca của nàng mới có manh mối. Úy! Trời ơi! Tản ra!
Năm người chạy về phía trước, năm khối đá lớn đồng thời bắn trúng chỗ họ vừa đứng, cả bức tường đổ sụp.
Bãi đất cao tầng thứ hai không còn căn nhà nguyên vẹn nào, năm người mất chỗ núp, chạy tới chỗ xa nhất, leo dây lên bãi đất cao của tầng cao hơn.
Khi trời tối, tường thành trong ngoài đã không còn. Ở tầng dưới cùng, đèn đuốc sáng trưng, công binh địch đang gấp rút xây đường lên thứ hai, tiếng ồn ầm ĩ.
Tầng thứ hai đã bị san bằng, vì nằm ngoài tầm chiếu sáng của đèn đuốc, yên lặng, tối tăm như Quỷ vực (2).
Theo lời dặn của Long Ưng, Bì La Các sai thủ hạ dùng thừng buộc chặt từng khối đá đã chọn, sau khi hoàn thành, cử người thay nhau theo dõi động tĩnh phía dưới, rồi ăn uống nghỉ ngơi, chờ đợi trời sáng.
Ba người Long Ưng cùng với Bì La Các, Mịch Nan Thiên, Dạ Tê Dã đến bên ngoài chỗ ở của bốn nàng Đinh Na ăn tối, vừa có thể quan sát tình huống tầng dưới cùng, vừa có thể thuận tiện bàn bạc kế hoạch cho ngày mai.
Chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ ăn uống thả cửa của Long Ưng, mọi người biết tâm trạng hắn rất vững vàng, nên tinh thần cũng thả lỏng theo.
Bì La Các nói:
- Phải chăng ngươi muốn gậy ông đập lưng ông, bắn đá địch nhân?
Long Ưng nói:
- Ngài từng chơi con quay chưa?
Bì La Các ngơ ngác lắc đầu.
Long Ưng nói:
- Thuở nhỏ, thứ đồ chơi gì ta cũng đều thử qua, đây là cái lợi của người sống cô độc buồn chán đơn điệu. Hừm! Chỉ cần hai tay nắm sợi dây, rồi chuyển động thân thể, tảng đá ở đầu sợi dây sẽ xoay tròn theo chuyển động của người chơi, khi đến góc độ thích hợp, buông tay thả tảng đá ra, tảng đá sẽ biến thành đạn đá bay đi, còn nhanh mạnh hơn đá do máy bắn đá bắn ra.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Một viên đạn đá bắn ra, không giết được bao nhiêu quân địch.
Long Ưng nói:
- Muốn giết người, chỉ cần dùng cung tên, cái chúng ta muốn phá hủy là máy bắn đá của quân địch. Khi đối phương ngu xuẩn xếp máy bắn đá thành hàng ở bãi đất tầng thứ hai, lần lượt đưa đạn đá lên, chúng ta sẽ thi đấu xem ai có thể phá hủy nhiều máy bắn đá của chúng nhất. Mục tiêu của chúng ta là phải đuổi địch nhân khỏi tầng thứ hai.
Mịch Nan Thiên nói:
- Kế hay! Vừa nghe ta tay chân ta đã thấy ngứa ngáy rồi!
Long Ưng nhìn Bì La Các hỏi:
- Hồi sáng sớm, lúc chúng ta vào sanh ra tử, công chúa có đến quan sát không?
Bì La Các nói:
- Nàng vẫn núp trong Vương bảo, chỉ là trước lúc quân địch phát động máy bắn đá, nàng có tìm ta hỏi chuyện.
Năm người cảm thấy hứng thú, dỏng tai lắng nghe.
Bì La Các cười nói:
- Mấy ngày nay, nàng nói chuyện với các vị còn nhiều hơn từ trước giờ nói chuyện với người anh này của nàng. Đây là cái đạo lý gì chứ?
Long Ưng nhân cơ hội hỏi:
- Huynh đã nói công chúa mười tám hoặc mười chín tuổi, vậy rốt cuộc là mười tám hay mười chín vậy?
Bì La Các đáp:
- Bởi vì cấm kỵ của bổn tộc, chuyện này vốn không nên bàn luận. Ta không hiểu vì sao các vị lại quan tâm tới xa muội như vậy, nhưng ta cảm nhận được thiện ý của ba vị. Sáng nay xá muội đến nói cho ta biết, các ngươi là người có thể khiến Tông Mật Trí bị tiêu diệt cả thể xác lẫn linh hồn. Hừm, lạc đề rồi, thật ra ta cũng không biết rõ tuổi của xá muội. Trước khi ta tròn mười tám tuổi, ta vẫn chưa biết sự tồn tại của cô em gái này. Lúc đó, cô ấy đã là truyền nhân duy nhất của đại quỷ chủ tiền nhiệm, cho nên rất hiếm khi nhìn thấy cô ấy, chỉ biết cô ấy được phụ vương hết sức cưng chìu, đòi gì được nấy. Ta cũng vậy, vô cùng yêu thương cô ấy. Mặc dù cô ấy kỳ lạ, nhưng cũng rất đáng yêu, đúng không nào?
(1) Sơn nhân: chỉ ẩn sĩ, cũng chỉ người sơn dã, hoặc tự xưng một cách khiêm tốn; trước đây người hành nghề bói toán cũng có khi xưng là "Sơn nhân". Sơn nhân cũng là biệt hiệu của nhiều văn nhân mặc khách.