Ánh mắt của Võ Chiếu đầy tâm sự: - Hoặc Hứa tiên sinh đã chạm đến cảm xúc của lão, tiên sinh cứ yên tâm tin tưởng lão. Trong cung, lão là người duy nhất mà trẫm có thể tâm sự, nhưng hai năm qua mọi người rất ít khi nói chuyện. Nói với công công, lão dốc sức vì trẫm, trẫm sẽ không quên. Long Ưng cũng hết sức nghiêm túc hiểu được bà ta đang rất thẳng thắn thể hiện mình đã biết mối quan hệ của hắn với Bàn công công nên sẽ không động tới lão. Nếu không Võ Chiếu và Long Ưng sẽ không còn gì để nói nữa. Võ Chiếu xử lý xong cái tấu chương cuối cùng liền vui vẻ đứng dậy và nói: - Bao nhiêu năm qua người hầu hạ trẫm tại thư phòng rất nhiều nhưng cùng nhau làm việc với trẫm thì chỉ có một mình tiên sinh. Long Ưng vội đứng dậy khom người đưa tiễn. Võ Chiếu đi trước Long Ưng đồng thời mỉm cười: - Từ khi trẫm phê duyệt cuốn tấu chương đầu tiên tới giờ luôn có đám thái giám cung nữ phục dịch nhưng trẫm không muốn họ ảnh hưởng tới sự tập trung của tiên sinh vì vậy mới cấm chúng tới Ngự Thư phòng. Nếu tiên sinh muốn Nhân Nhã đến Thư phòng để làm bạn cũng không sao. Trẫm cũng thích nhìn thấy nó. Long Ưng cung kính đáp: - Tạ ơn chúa thượng. Võ Chiếu im lặng một lát rồi định nói gì đó nhưng lại thôi mà đi ra. Long Ưng lập tức làm thật nhanh chỉ tới giờ Mùi đã xong việc của ngày hôm nay. Khi rời khỏi Ngự Thư phòng, Lệnh Vũ đã đợi chừng nửa canh giờ. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện. Lúc này trận mưa đã tạnh nhưng trên trời vẫn còn âm u không thấy ánh nắng mặt trời. Long Ưng móc trong ngực ra hai đĩnh vàng nhét vào tay của y: - Chỗ này để tới Phương Hoa các chỉ tiêu, còn lại có thể để các huynh đệ mua mấy bộ quần áo khi đi chơi. Lệnh Vũ thấy vậy thì thốt lên: - Mẹ ơi! Với bằng này vàng cũng đủ đi mười lần. Long Ưng thầm nghĩ đêm nay tiếp Nhân Nhã ngày mai tới Thái Bình công chúa thì cảm thấy thích thú: - Vậy quyết định tới Phương Hoa các đi. Bảo mọi người chuẩn bị sẵn nếu có huynh đệ nào không muốn đi tìm hoa thì thôi. Lệnh Vũ cười nói: - Tiểu tướng chưa thấy một thằng đàn ông nào không nghĩ tới thanh lâu, ngoại trừ mấy tên đọc sách nghèo kiết xác. Ưng gia cứ yên tâm. Chẳng có ai không theo. Hiện tại cái tên Ưng gia nổi hơn so với bất cứ ai, tiểu tướng lấy tên Ưng gia không chừng còn đặt được một căn phòng tốt nhất. Long Ưng lên tiếng: - Không sao. Hiện tại ta phải vào thành một chuyến. Các ngươi giả hộ tống ta. Khi nào ta đi gặp người các ngươi nhân cơ hội lánh đi. Lệnh Vũ mừng rỡ: - Ưng gia nghĩ thật chu đáo. Đại thống lĩnh có lệnh khi nào Ưng gia cần, chúng ta phải theo bảo vệ Ưng gia. Tất cả mọi người chỉ cần gọi là phải tới. Rồi y lại nói tiếp: - Đêm qua Ưng gia thể hiện thần uy. Sáng nay chủ đề của mọi người không hề rời khỏi trận chiến đêm qua. Ưng gia muốn tới chỗ nào trong thành? Long Ưng nói: - Ta muốn tới phủ đệ của Quốc lão. Các ngươi hộ tống tới cửa rồi phân công nhau làm việc. Lệnh Vũ vội vàng đi chuẩn bị. Long Ưng quen thuộc đi xuyên qua viện về phía Chính môn. Bây giờ có được Nhân Nhã hắn chẳng còn thói quen đi trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Lần này tới thanh lâu là hắn muốn được ngắm một số nơi ở Lạc Dương đồng thời tiếp mấy vị huynh đệ. Hắn cũng không nghĩ trêu hoa ghẹo nguyệt là sai. Hắn trưởng thành trong Ma môn coi thường đạo đức lễ giáo, chỉ có điều hắn khác các vị sư huynh của mình ở chỗ hắn có đạo tâm tinh khiết không tì vết. Tới khi gặp lại Đoan Mộc Lăng không biết như thế nào? Tới phủ Quốc lão, Long Ưng báo danh tính rồi yêu cầu được gặp Đoan Mộc Lăng. Đây là cách tốt nhất hắn nghĩ được để gặp nàng, nếu không được thì cũng xác định được vị trí chính xác. Mấy tên gác cửa nghe thấy tên của hắn thì như sét đánh vào tai vội vàng cuống quít chạy vào trong để báo. Không lâu sau một viên trung niên nhìn như quản gia đích thân ra nghênh đón: - Đoan Mộc tiểu thư ra ngoài chưa về, không biết lúc này sẽ quay lại. Tuy nhiên bây giờ Quốc lão có nhà tiểu nhân mời Ưng gia vào trong để tận tình địa chủ. Long Ưng không thể ngờ được cái danh hiệu "Ưng gia" lại lan tới tận đây. Mặc dù cảm thấy thất vọng vì không thấy được Đoan Mộc Lăng nhưng mặt khác hắn không ngờ lại được vị trọng thần đứng đầu triều đình như Tể tướng Địch Nhân Kiệt nể mặt. Hắn thích thú pha lẫn vô số tâm trạng đan xen đi theo quản gia của Địch phủ. Tiến vào tòa nhà chính, ngay trước mặt là một bức tường hai bên có hai lối vào. Viên quản gia dẫn Long Ưng đi theo lối bên trái vào viện giữa. Viện giữa trong phủ quốc lão có hai cái sân trái, phải đối xứng hình thành bố cục có thể gọi là tam cung lục viện. Các sân trong đó vừa thành một khu riêng vừa có chỗ đi thông với nhau. Trong khu viện còn có điêu khắc những bức tranh theo phong cách cổ. Địch Nhân Kiệt đứng trên bậc thềm đón khách rồi dẫn hắn vào trong chủ đường phân chia chỗ ngồi. Tiểu tỳ dâng trà thơm xong liền lui ra ngoài để hai người ở lại. Năm nay Địch Nhân Kiệt chừng sáu mươi tuổi tuy nhiên nét mặt lại chỉ như một người mới bốn mươi. Nét mặt của lão hồng hào, ánh mắt sáng quắc. Năm chòm râu khiến cho phong độ của lão thêm trầm ổn, khiến cho người gặp phải sinh lòng ngưỡng mộ. Rất ít khi thấy được thái độ thân thiết, ôn hòa của lão nhưng sự sắc bén ẩn chưa cũng làm cho người ta không thể chống đỡ. Mặc dù rất nhẹ nhàng nhưng cũng khiến cho Long Ưng phải kinh hãi. Địch Nhân Kiệt nhấp một ngụm trà xong rồi nói: - Đoan Mộc tiểu thư biết hôm nay Long tiên sinh sẽ tới tìm nhưng lại không ở lại khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu. Mặc dù tiểu thư xinh đẹp như tiên nhưng chưa bao giờ để ý tới những kẻ chú ý tới mình, chỉ có Long tiên sinh là ngoại lệ. Nàng chẳng những đi theo lão phu tới Bát Phương quán xem trận chiến mà còn chủ động giúp Long tiên sinh một tay khiến cho lão phu cảm thấy không hiểu. Xin tiên sinh chỉ dậy. Long Ưng cũng không thể nói cho lão biết về Ma chủng của mình để cho nàng phát hiện? Hắn đành phải lảng sang cái khác: - Suy nghĩ của tiên tử khó đoán. Có lẽ quốc lão phải tự hỏi xem nàng có chịu mở miệng ra không. Địch Nhân Kiệt bật cười khanh khách: - Một câu suy nghĩ của tiên tử khó dò thật hay. Lão phu đã từng hỏi Thái Bình công chúa về lai lịch của tiên sinh nhưng công chúa lại bảo lão phu đi hỏi thánh thượng tức là nói lão phu không nên hỏi. Chỉ có điều ta luôn hiếu kỳ về việc của tiên sinh, muốn hỏi cho rõ chỉ còn cách hỏi thẳng. Chớ trách lão phu thân thiết với người mới quen, đối với tiên sinh lão phu không hề có ác ý. Việc sáng nay càng chứng tỏ tiểu huynh là người trong lòng của lão phu. Long Ưng không hiểu chuyện gì: - Chuyện gì sáng nay? Địch Nhân Kiệt mỉm cười: - Tối hôm qua công chúa tới tìm lão phu báo Võ Thừa Tự vu cáo chuyện Lư Lăng vương. Lão phu cảm thấy chuyện nghiêm trọng liền vội vàng liên hệ với những người có đủ tư cách nói chuyện để chuẩn bị khi lâm triều sẽ hành động khống chế trước. Nhưng tới sáng nay công chúa sai người báo cho lão phu rằng chuyện đã được giải quyết. Chúng ta yên lặng theo dõi thì đúng là Võ Thừa Tự khi lâm triều không nói một tiếng. Sau buổi thiết triều lão phu tìm công chúa nói chuyện thì nàng mới nói rằng do tiên sinh ra tay, trước khi lâm triều xông vào trong Ngụy vương phủ ép Võ Thừa Tự hủy bỏ việc này. Sau đó lão tập trung nhìn hắn rồi nói từng chữ một: - Tiểu huynh dựa vào cái gì mà làm cho hắn nghe theo? Long Ưng hơi đáp lễ lại ánh mắt của lão rồi nói: - Đe dọa. Nét mặt của Địch Nhân Kiệt vẫn thản nhiên: - Chỉ đe dọa không thôi sao? Long Ưng không kìm nổi bật cười: - Còn vơ vét tài sản. Cả hai người nhìn nhau một chút rồi cùng bật cười nghiêng ngả. Địch Nhân Kiệt vừa thở vừa nói: - Tiểu huynh đúng là quá tuyệt. Ôi! Tại sao tiểu huynh lại đi cùng với Lai Tuấn Thần? Long Ưng cười khổ: - Việc này một lời khó nói hết. Địch Nhân Kiệt nhìn hắn một lúc rồi lắc đầu mà thở dài: - Có lẽ phải dùng đại hình thì tiên sinh mới chấp nhận lộ một chút. Long Ưng thừa cơ hỏi lại: - Cái tên Lai Tuấn Thần có phải chết chắc rồi không? Địch Nhân Kiệt nói: - Tại sao tiểu huynh phải quan tâm tới hắn? Tiểu huynh có biết bao nhiêu người bị hắn vu oan giá họa mà tan cửa nát nhà không? Lần này quan trọng nhất là chuyện lật lại bản án, không được để có sai lầm. Như vậy Thánh thượng cũng không thể nào đè được mấy trăm ngàn cái án có khả năng cũng là án oan. Đến lúc đó, người chết được an táng, người cách chức được phục hồi, người tha hương được về lại nhà cũ. Lão phu nhất định phải đòi lại sự công bằng cho những người chịu oan. Long Ưng cảm thấy kính nể: - Đúng là như vậy. Địch Nhân Kiệt quay lại chủ đề ban đầu: - Trước đây cũng có nhiều người tiến cử hiền sĩ. Hiện tại Thánh thượng cũng thay đổi nên người làm quan vô số. Nhưng một ẩn sĩ như tiểu huynh được vời vào triều nhận lễ quốc khách của Thánh thượng đúng là khiến cho người ta không thể ngờ. Cuối cùng thì tiểu huynh được ai tiến cử? Long Ưng nói thật nhỏ: - Chính bản thân thánh thượng. Quốc lão đừng có nói với ai. Nếu không tin có thể đi hỏi Thánh thượng. Hai người nhìn nhau rồi lại bật cười ha hả, còn hơn cả lúc trước. Địch Nhân Kiệt thở dài: - Tiểu huynh đúng là người thật hay. Nếu không nhìn nét mặt của tiểu huynh thì sau này lão phu đúng là khó ăn khó ngủ. Nào! Để lão phu đưa tiểu huynh ra khỏi phủ. Long Ưng vội vàng nói: - Không dám làm phiền quốc lão. Tiểu tử biết đường. Địch Nhân Kiệt nói: - Ngươi nên ra khỏi phủ bằng con đường khác. Long Ưng ngạc nhiên hỏi: - Tại sao không theo đường cũ? Địch Nhân Kiệt cười khổ: - Bởi vì nếu đi theo đường cũ thì sẽ bị đứa con gái điêu ngoa của lão phu phục kích. Tiểu huynh cứ yên tâm. Nó chỉ dùng kiếm trúc có bổ trúng cổ cũng không sao. Địch Nhân Kiệt dẫn Long Ưng đi vào khu phía Nam cố ý nói to: - Đi qua cửa tròn rồi rẽ trái là tới cánh cửa ra ngoài phố. Long Ưng vội vàng nói: - Mời quốc lão về. Tiểu tử muốn nhân cơ hội thưởng thức cảnh sắc trong vườn. Địch Nhân Kiệt nháy mắt mấy cái rồi quay về. Long Ưng thầm nghĩ lại lão nói mình là người thật hay nhưng trên thực tế cha con họ lại càng hay. Hắn quay về phía cửa mà cảm thấy buồn cười. Tiểu Ma nữ đúng là biết chọn chỗ. Ai mà ngờ được lại có mai phục bên trong phủ Quốc lão, bình thường chắc chắn sẽ trúng chiêu. Hắn chợt tỏ ra bướng bỉnh làm như không để ý đi về phía cửa. Gần tới nơi, hắn chợt đưa tay lên như nhớ ra gì đó rồi vỗ tán lẩm bẩm: - Đúng là đãng trí. Để quên mũ rồi. Tiểu Ma nữ nấp sau của lập tức thở hổn hển chứng tỏ nàng vừa tức vừa hồi hộp. Những năm tháng thơ ấu, hắn phải đối mặt với rất nhiều đồ đệ của Đỗ Ngạo. Được Đỗ Ngạo khống chế không có ai ức hiếp hắn nhưng nếu muốn tìm người chơi đùa thì phải nghĩ. Hiện tại tuổi Nhân Nhã còn nhỏ hơn hắn nhưng cũng không khác gì một thiếu nữ. Có điều muốn chơi với mình đúng là làm khó nàng. Chỉ có tiểu Ma nữ thích đùa, ngươi có không muốn nàng cũng không tha, vừa đủ đề bù đắp những gì còn nuối tiếc thời thơ ấu của hắn.