Mình mẩy ướt nhẹp, Long Ưng từ dưới nước nhảy lên, đáp xuống cạnh bờ cao chừng một trượng, Phong Quá Đình, Vạn Nhận Vũ và Hà Dã đã ở đó, tập trung lại đi qua.
Long Ưng liếc nhìn đèn đuốc nơi đóng quân của địch phía hạ du, nói:
- Mẹ ơi! Nước sông vừa xiết lại vừa lạnh, bản lĩnh kém một chút là không thể chịu nổi!
Phong Quá Đình hỏi:
- Long thám tử tìm được tin tức gì rồi mà phấn khởi vậy?
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Tâm trạng của công tử đã khá hơn rồi, nên mới chịu nói đùa.
Phong Quá Đình nói:
- Người luôn phải sống mà, thoải mái đương nhiên vẫn tốt hơn là đau khổ.
Vạn Nhận Vũ tức giận nói:
- Không phải muốn làm người khác hồi hộp chờ đợi sao?
Long Ưng cười nói:
- Tiểu đệ nào dám? Lại đây! Ngồi xuống đã rồi nghe bổn thám tử báo cáo!
Bốn người tới ngồi bên một đống đá.
Long Ưng nói:
- Đúng như mình dự liệu, từ bờ bên kia có ba người trên bè gỗ bơi tới, là người của Điền Bang qua sông bàn bạc chi tiết việc giao dịch với người Mông Tây chiếu vào ngày mai. Ta lặn tới gần, nghe được rõ ràng đầu đuôi.
Hà Dã lo lăng hỏi:
- Thần vu Long không bị chúng phát hiện chứ?
Long Ưng tức giận trừng mắt nhìn y:
- Ngươi có nghe tiếng hô “Giết” rung trời không?
Hà Dã biết sai, nói:
- À, ta nhiều lời mất rồi!
Vạn Nhận Vũ đập bả vai y:
- Thần vu Long chẳng những có Thiên Lý Nhãn, còn có Thuận Phong Nhĩ, cách vài dặm cũng có thể nghe lén được bọn chúng nói chuyện.
Long Ưng cười nói:
- Không xa đến như vậy đâu, chỉ khoảng hơn trăm trượng thôi.
Hà Dã líu lưỡi.
Long Ưng hắng giọng, nói:
- Hóa ra Điền Bang đã chờ ở bờ bên kia ba ngày, còn kéo sẵn thừng to, chỉ cần nhấc cầu nổi đã chuẩn bị sẵn lên, là có thể qua cầu trao đổi hàng hóa. Ha ha! Người Mông Tây đương nhiên là giao người, ngươi nói người của Điền Bang giao cái gì nào?
Phong Quá Đình nhìn Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Tính cách của con người khó mà thay đổi, cứ xem tiểu tử này là rõ.
Vạn Nhận Vũ mỉm cười không nói, chỉ chăm chú nhìn Long Ưng.
Hà Dã khó hiểu hỏi:
- Ở chỗ bọn ta, thần vu là người được tôn kính nhất, sao hai vị đại ca lại nói về Thần vu Long như vậy?
Ba người ngẩn ra một chút, rồi nhịn không được cười rộ lên.
Long Ưng nói:
- Tiểu Dã, ngươi thật thú vị. Thôi, tán gẫu đủ rồi! Người của Điền Bang mang đến ba trăm năm mươi hòm gỗ chất đầy hàng hóa, chở trên một trăm hai mươi xe la, bên trong có hai nghìn cung loại tốt nhất, hai mươi vạn mũi tên. Lợi hại nhất là còn có hai máy bắn tên, mỗi máy gồm sáu cung nỏ, kèm theo bốn trăm mũi tên sắt loại nặng, có thể bắn sập tường thành đắp bằng đất đá.
Ngay cả Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình nghe nói còn hoảng sợ, huống hồ là Hà Dã.
Ở một nơi có địa thế như Nam Chiếu, cung tiễn là là loại vũ khí tầm xa thuận tiện nhất và hiệu quả nhất.
Hà Dã lo lắng:
- Chúng ta chỉ có tổng cộng năm mươi ba người, làm thế nào điều khiển hơn trăm chiếc xe la?
Phong Quá Đình nói:
- Nam giới không đủ, có thể dùng phụ nữ khỏe mạnh.
Hà Dã vỗ trán nói:
- Là ta hồ đồ, đi theo Long thần vu, Vạn đại ca và Phong đại ca, mỗi ngày lại học thêm nhiều điều mới.
Vạn Nhận Vũ trầm ngâm nói:
- Tông Mật Trí quả thật là người không thể xem thường, trước bày mưu nghĩ kế, sau hành động, tất cả hành động đều móc nối chặt chẽ với nhau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ riêng hai máy bắn tên kia cũng đủ dễ dàng công phá Phong Thành.
Y quay sang Hà Dã, nói:
- Đại thế của Phong Thành thế nào?
Hà Dã nói:
- Phong Thành được xây dựng trên Long Vĩ Sơn, phía sau núi là Nhĩ Hải, tường thành xây dựa vào thế hiểm trở của núi, dẫn nước từ Nhĩ Hải vào sông hộ thành, phía trước thành, ngoài sông có sông, nối liền bằng cầu đá. Với sông đào hộ thành ở phía trước thành như vậy, chỉ có thể dùng đầu cây lớn phá cửa hoặc phá tường.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Đây cũng là nguyên nhân bọn chúng cướp người đổi hàng.
Phong Quá Đình nhìn Long Ưng nói:
- Ngươi chỉ nghe lén từ xa, làm sao có thể biết được chi tiết cụ thể như vậy?
Long Ưng vui vẻ nói:
- Bởi vì cái tên ngốc của Điền Bang kia đọc danh sách hàng hóa cho bọn Mông Tây khốn kiếp, bị ta nghe không sót một lời. Sáng mai, sau khi bắc cầu nổi, Điền Bang đem hàng trước sang bên này, kiểm tra xong xuôi, người Mông Tây mới đưa người qua.
Hà Dã không kìm được, hỏi:
- Điền Bang chịu thiệt thòi như vậy sao?
Mọi người đã quen nghe y nói vớ vẩn, không đâu vào đâu, cảm thấy rất vô thưởng vô phạt.
Long Ưng đáp:
- Đây là lần giao dịch đầu tiên giữa hai bên, nhân số không thể vượt quá ba trăm người, cho nên thực lực ngang nhau. Người qua sông thương lượng tên là Bạch Bích, nhất định là cao thủ, không chừng là một trong bốn đại cao thủ dưới trướng Thoán Ban.
Vạn Nhận Vũ hừ lạnh, nói:
- Ta là người đầu tiên muốn làm thịt hắn. Cái loại buôn người táng tận lương tâm này, giết một tên là bớt một tên hại người.
Hà Dã khiêm tốn hỏi:
- Ngày mai chúng ta nên ra tay lúc nào?
Long Ưng ung dung nói:
- Mấu chốt là ở điểm này. Thời điểm ra tay có thể mang lại hiệu quả khác nhau.
Hà Dã ngạc nhiên hỏi:
- Thậm chí còn có khác biệt?
Phong Quá Đình thản nhiên:
- Đương nhiên là có khác biệt rất lớn. Đợi bọn chúng giao dịch xong, phá dỡ cầu nổi, mạnh phe nào nấy đi, mình mới ra tay. Trước hết, đánh bọn Điền Bang không chừa một manh giáp. Ha ha! Ta hơi phóng đại một chút rồi, bọn chúng nhiều người như vậy, thế nào cũng có một số tên lọt lưới. Tuy nhiên điều đó không quan trọng, chỉ cần Thoán Ban nghi ngờ là người Mông Tây Chiếu làm là được!
Hà Dã khó hiểu hỏi:
- Nhưng đối phương có thể nhìn quần áo, trang phục của chúng ta mà biết chúng ta không phải người Mông Tây!
Vạn Nhận Vũ bật cười, nói:
- Tiểu Dã, ngươi đúng là chưa đủ kinh nghiệm, lúc người Mông Tây đi làm chuyện bất nghĩa, chẳng lẽ chưa bao giờ giả dạng thành người của tộc khác sao? Trong tình huống này, nhất định người Mông Tây không tránh khỏi bị hiềm nghi.
Hà Dã tỉnh ngộ, nói:
- Rõ rồi! Sau khi cứu phụ nữ Bạch tộc về, chúng ta lập tức đuổi theo, bắt lại người Mông Tây đang chở hàng, do hàng nặng, xe chậm, có thể nhanh chóng vượt qua bọn chúng. Ha ha! Hay ho nhất là người Điền Bang lại tưởng người Mông Tây làm. Ha ha! Trước khi giao dịch và sau khi giao dịch, quả thật có khác biệt rất lớn.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Trẻ con đúng là dễ dạy!
Ngày kế tiếp trời còn chưa sáng, Điền Bang bắt đầu đặt cầu nổi, chính đem hơn mười bè gỗ lớn làm phao, cố định bằng dây thừng, sức nổi rất lớn, đủ để chịu sức nặng. Mà do chúng chọn khúc sông tương đối hẹp và nước chảy yếu, hơn nữa đã chuẩn bị đầy đủ từ trước, cho nên không tới nửa canh giờ, đã dựng xong cầu nổi.
Kế tiếp, hơn ba trăm hòm gỗ được đặt trên những tấm ván lót gỗ tròn, đẩy qua cầu. Cầu nổi không ngừng đung đưa lắc lư sang hai bên trái phải, tình huống nguy hiểm xuất hiện liên tục, bọn Long Ưng nấp gần đó hết sức lo lắng, sợ hàng hóa rơi xuống sông, hoặc cầu nổi bị đứt, bởi vì vì bọn hắn đã coi số hàng đó là vật trong tay mình. Rất may rốt cuộc mọi sự êm xuôi, sau giờ ngọ, hơn ba trăm hòm gỗ đều được vận chuyển sang bờ an toàn cho người Mông Tây Chiếu.