Người có tư cách tham dự cuộc nói chuyện, là “Tặc Vương” Biên Ngao, người đứng đầu mã tặc Tiết Duyên Đà.
Ra ngoài biên giới, mới biết Mặc Xuyết không cho phép bất cứ lực lượng nào thách thức quyền lực của mình, chỉ cần nhìn tộc Nhiệt Mị và mã tặc Tiết Duyên Đà cam tâm làm tay sai cho y, là có thể hiểu được điều này.
Quân Thượng Khôi Tín nói:
- Thủ lĩnh nói có lý, hẳn là Long Ưng đã chôn thây nơi đáy hồ, tuy không lấy được thủ cấp của hắn, nhưng kết quả đó cũng có thể làm Đại Hãn hài lòng rồi.
Y lại thở ra:
- Nếu gác lập trường đối địch qua một bên, Long Ưng quả thật là một anh hùng, một đối thủ hiếm có và một kẻ thù đáng kính trọng.
Y vừa tiếp tục uống, vừa ra lệnh:
- Gọi mấy tên xuống nước lên đi!
Tiếng kèn vang lên.
Quân Thượng Khôi Tín lẩm bẩm:
- Nằm dưới đáy hồ mà nghỉ ngơi cho khỏe đi!
Long Ưng nghe lời nói này của y, sinh lòng kính trọng và khâm phục phong thái của y, tuy nhiên, sau này đối đầu với y, hắn sẽ không chút do dự giết y.
Quân Thượng Khôi Tín nói:
- Hành động lần này, dù chưa hoàn toàn thành công, nhưng thiên thạch đã rơi vào tay chúng ta, phá vỡ mộng bá chủ của Sa Cát, lại giết được Long Ưng, tất nhiên Đại Hãn hết sức cao hứng, sẽ đáp ứng chuyện của hai vị, tuyệt đối không nuốt lời.
Hai người liền vội vàng cảm tạ Mặc Xuyết.
Già Nỗ buồn bã nói:
- Tối hôm qua xảy ra mấy chuyện, đều làm người ta khó hiểu, nếu không Hoa Tú Mỹ đã được ta “ân sủng” trong lều rồi, chỉ cần nàng ta chịu ngủ với ta một lần, đảm bảo về sau nàng ta sẽ tuyệt đối nghe lời ta.
Biên Ngao phụ họa bằng một tràng cười dâm dục, trái lại Quân Thượng Khôi Tín không nói gì.
Long Ưng thầm mắng “Ngu ngốc!”, nếu bắt được Hoa Tú Mỹ, làm gì đến lượt Già Nỗ ngươi chứ? So với Biên Ngao tâm tư kín đáo, Già Nỗ lập tức lộ ra vẻ hữu dũng vô mưu.
Quân Thượng Khôi Tín:
- Lúc chúng ta còn cách nơi đóng quân ba dặm, doanh trại địch đã báo động, điều đó quả thật đã khiến chúng ta hố to, nhưng vẫn có thể hiểu được, đó là do trạm canh của địch quân thăm dò và phát hiện ra chúng ta sớm một bước. Điều kỳ lạ là đối phương lại dự đoán trước được và làm sẵn bè gỗ lớn, nương theo dòng nước để thoát khỏi truy binh của chúng ta, thật sự khiến người ta không sao hiểu được. Chưa giết được Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, là chưa thành công hoàn toàn.
Long Ưng mừng rỡ, hầu như không tin vào tai mình, ngay cả hắn cũng không hiểu, vì sao bên ta biết trước mà đóng bè gỗ để chạy trốn?
Biên Ngao và Già Nỗ cũng không giải thích được.
Hồi lâu sau, Già Nỗ cắn răng nghiến lợi nói:
- Người của Độc Giải Chi lại dám can thiệp vào chuyện của chúng ta, cuối cùng sẽ có một ngày ta sẽ tính sổ với hắn.
Biên Ngao nói:
- Lần này đối với việc nắm tình hình, đúng là chúng ta có chỗ sơ hở, không hề hay biết có một binh đoàn của người Hồi Hột trú đóng cách hạ du mười dặm, tiếp nhận người của hai đoàn chạy trốn, mà trong tình thế chúng ta không ngừng tăng cường binh lính, vẫn không thể phá vỡ phòng tuyến của bọn chúng, đành phải lui binh.
Quân Thượng Khôi Tín trầm giọng nói:
- Cuộc chiến đêm qua, chúng ta hoàn toàn tiêu diệt đội quân tám trăm con em thân tín tinh nhuệ của Sa Cát, là một thành quả chiến đấu hết sức đáng tự hào, cũng áp đảo tinh thần của người Quy Tư, cảnh cáo nghiêm khắc việc Sa Cát liên kết với Bạch Xích. Hiện giờ khu vực này đã thành hiểm địa, tất nhiên chúng ta phải lập tức rút lui, để tránh người khác lợi dụng thời cơ đánh úp.
Y truyền lệnh ra, tiếng kèn vang vọng khắp không gian trên hồ và rừng cây.
Lại một lần nữa, từ đáy hồ, Long Ưng tỉnh lại, chỉ thấy trước mắt một mảnh tối đen, sau một ngày hấp thu ánh mặt trời, nước hồ rất ấm áp dễ chịu. Nghe xong một số tin tức tốt đẹp từ miệng kẻ địch, Long Ưng khôi phục ý chí chiến đấu, chậm rãi nổi lên mặt hồ, khiến những loài chim đậu trên bờ hồ hoảng sợ bay lên trời, hầu như che khuất vầng trăng treo chênh chếch.
Long Ưng tung người lên, rơi xuống một tảng đá lớn ven hồ, phóng tầm mắt nhìn quanh, ánh trăng lai láng trên cây rừng đang lay động, tĩnh mịch và hòa hợp.
Hắn thầm nghĩ, nếu Tham Sư Thiện đang chờ hắn bên hồ, lại một phen sống mái, thì không còn gì bằng. Nhưng bây giờ vết chân người chằng chịt, nên Thâm Sư Thiện cho là hắn đã được người Đột Quyết mò xác lên và đi xa, cho nên y không muốn làm điều thừa.
Long Ưng thở ra một hơi dài, tung người lên, rơi xuống cành ngang một thân đại thụ, lại tung người lần nữa, vọt lên ngọn cây, tiến về phía người Hồi Hột đóng quân.
Khi bình minh ló dạng ở phương đông, rốt cuộc nơi đóng quân đã xuất hiện ở phía trước hắn.
Long Ưng đáp xuống mặt đất, phi vút đi.
Khi còn cách nơi đóng quân hai, ba dặm, sáu người từ doanh trại lao ra, kêu to tên của hắn, hết sức mừng rỡ.
Dẫn đầu là Hoa Tú Mỹ, nàng đã thay bộ võ phục, dáng vẻ tha thướt động lòng người. Theo sát phía sau là Hoang Nguyên Vũ, Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ, kế đến là Thắng Độ và Phong Mạc. Kể cả Hoa Tú Mỹ, mặc dù mặt ai cũng tái nhợt, hai mắt đỏ ngầu, nhưng thấy Long Ưng bình an trở về, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Long Ưng giang hai tay ra ôm Hoa Tú Mỹ vào lòng, kế tiếp Vạn Nhận Vũ ôm lấy cả hai người, rồi đến những người khác cũng làm như vậy, bảy người ôm thành một khối, nói líu ríu những lời mà chính bản thân mỗi người cũng không hiểu mình nói gì.
Sau một hồi náo loạn, mọi người lần lượt rời ra, cuối cùng là Hoa Tú Mỹ, trước khi rời vòng tay của hắn, nàng liếc hắn thật sâu, đôi má hiện lên một ráng đỏ hiếm hoi.
Vạn Nhận Vũ nắm lấy vai hắn, nói:
- Không thể như vậy được, trong tình cảnh đó, là không thể nào sống sót được, vậy mà bây giờ hắn lại quay về như không có chuyện gì xảy ra.
Long Ưng nói:
- Ta cũng cho rằng không thể sống sót trở về gặp mọi người, nhưng may mắn là võ công của địch thủ thấp kém, ngay cả tiểu tử Tham Sư Thiện kia cũng chẳng hơn gì, cho nên may mắn thoát được nạn lớn.
Phong Quá Đình muốn cười, nhưng cười không nổi, cúi đầu, nặng nề thở ra.
Long Ưng trong lòng run lên, nhìn Phong Mạc, thấy hai mắt y cũng đang đỏ lên, rốt cuộc ứa ra hai dòng lệ nóng.
Hoa Tú Mỹ dịu dàng ôm lấy cánh tay hắn, nói:
- Long Ưng, huynh phải kiên cường lên nhé, bớt đau buồn đi!
Vạn Nhận Vũ nắm hai tay lại, tránh đôi mắt của hắn, hiển nhiên không muốn tự mình báo tin dữ cho Long Ưng.
Long Ưng run giọng:
- Phu nhân?
Hoang Nguyên Vũ lắc đầu nói:
- Không còn, Ngọc Chỉ cũng vậy. Ài!
Phong Mạc đã khóc không thành tiếng, trong tiếng khóc tràn ngập lửa giận và uất hận.
Đầu óc Long Ưng trở nên trống rỗng, trái tim đau đớn như bị đâm một nhát dao, càng lúc càng buốt nhói.
Tiếng Phong Quá Đình vang lên bên tai hắn:
- Chúng ta chỉ còn lại sáu mươi ba người trốn được tới đây, Trang Văn đại nhân bị bắn chết dưới sông, phu nhân rất dũng cảm, lúc đang chống lại địch nhân tấn công lên bè gỗ thì không may bị hại, Ngọc Chỉ vì định cứu phu nhân mà cũng bị giết.
Long Ưng run giọng hỏi:
- Còn Thiết Cương?
Hoa Tú Mỹ nói:
- Hắn bị trọng thương, nhưng vẫn giữ được tính mạng.
Rốt cuộc dòng lệ đầy ứ trên mi Long Ưng cũng trào ra.
Từ xa ngửi được mùi thuốc chống thối rữa, suýt nữa Long Ưng quay đầu đi, bởi vì sợ phải đối mặt với sự thật tàn khốc không thể cứu vãn.
Không phải hắn chưa từng đối mặt với cái chết bởi chiến tranh, đó là tâm lý phải chuẩn bị trước khi ra chiến trường, nhưng đối với cái chết của Thải Hồng và Ngọc Chỉ, thật sự là hắn quá bất ngờ.
Mọi người ở lại bên ngoài lều, để hắn lê bước chân nặng nề vào trong.
Hai nàng nằm thẳng người trên ghế, thân thể bó chặt bằng vải trắng, phía trên đắp tấm lụa mỏng, trên ngực đặt mấy đóa hoa màu trắng không rõ tên.
Ngọc Văn đang ngồi lặng một bên, như không nhìn thấy Long Ưng, vẻ mặt đờ đẫn, sự hoạt bát đầy sức sống trước kia, như đã kết thúc cùng với cuộc sống của Thải Hồng và Ngọc Chỉ. Long Ưng đi vào giữa hai nàng, quỳ xuống. Sự thù hận trong lòng hắn dâng lên ngùn ngụt, đó là một cảm xúc hiếm thấy ở hắn. Trước kia, khi nghe tin Hắc Xỉ Thường Chi bị ám sát chết, là lần đầu tiên hắn biết thế nào là cừu hận, nhưng nỗi đau đó không thể bì được với sự buốt nhói trái tim như lần này, một nỗi đau sâu lắng mà khó bề tiêu tan.
Trông hai nàng như đang bình an chìm vào giấc ngủ, nhưng đây là một giấc ngủ ngàn thu, một cuộc chiến tranh vô tình không hề có bất cứ liên quan nào tới hai nàng, lại cướp mất tuổi xuân sắc của hai nàng, tính mạng quý báu của hai nàng.
Ai là kẻ gây nên chuyện này?
Không biết quỳ đã bao lâu, hắn từ từ đứng dậy, tới trước mặt Ngọc Văn, cúi xuống, đưa hai tay đỡ dưới hông nàng, ôm nàng vào lòng.
Thân thể của Ngọc Văn lạnh như băng, cả người nàng run lên, dường như tỉnh lại từ nỗi thương tâm quá độ, nước mắt lã chã rơi xuống, vừa khóc vừa nói:
- Ta muốn trả thù!
Long Ưng nghe ruột gan như đứt đoạn, không nói nên lời, không biết phải an ủi nàng ra sao, biết chắc dù hắn nói điều gì, cũng không thay đổi được gì, buồn bã nói:
- Ta sẽ không tha cho Mặc Xuyết đâu!
Ngọc Văn dùng hết sức ôm chặt lấy hắn, đôi mắt lóe lên sự thù hận và kiên quyết, ngừng run, giọng lạnh lẽo:
- Giúp Ngọc Văn đưa phu nhân và Ngọc Chỉ về nhà, được không?
Long Ưng sợ hãi hỏi:
- Nàng muốn đi đâu?
Ngọc Văn bình tĩnh nói:
- Ta phải hoàn thành nguyện vọng của phu nhân, thay phu nhân giao quốc thư tới Hồi Hột, đây là giờ phút cuối cùng ta làm bạn với phu nhân và Ngọc Chỉ, bây giờ phải lập tức lên đường.
Nói xong, nàng từ từ bước ra khỏi lều, không nhìn Long Ưng lần nào nữa.
Chẳng biết tại sao, Long Ưng cảm thấy trái tim băng giá, sau khi rời lều, dường như Ngọc Văn biến thành một người hắn không quen biết.
Sau khi trông theo các chiến sĩ Hồi Hột và Ngọc Văn cùng đi xa, bọn hắn cũng lên đường trở lại Quy Tư. Dọc đường, tất cả mọi người không còn nói chuyện hào hứng, tuy là lúc xuân về hoa nở, ánh nắng chiếu rọi, nhưng không thể làm ấm lại trái tim buốt lạnh của mọi người.
Long Ưng đặc biệt lặng lẽ, không chịu ăn gì cả, cũng chẳng quan tâm đến chuyện khác, đám Vạn Nhận Vũ hiểu tâm tình của hắn, do hắn quá thương tâm mà ra.
Lúc hoàng hôn hạ trại, Long Ưng đến ngồi yên trên một tảng đá lớn bên bờ sông, suy nghĩ miên man. Trên thực tế, hắn cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, chỉ là trong tâm trí không ngừng hiện ra khuôn mặt, nụ cười và vang lên giọng nói của hai nàng, hắn nhớ lại chuyện Thải Hồng khăng khăng đòi tắm ở sa mạc, khi đó cũng không biết mình thấy tức giận hay buồn cười, những hồi ức lộn xộn cứ nhảy múa trong đầu.
Từ nhỏ tới giờ, hắn chưa bao giờ bị đả kích nặng nề như thế này, cái cảm giác bất lực, chán nản vì không đủ sức xoay chuyển cả đất trời, cái sự chấn động bất ngờ như sấm sét giữa trời quang, đã hoàn toàn đánh bại hắn.
Hắn đã thất bại thê thảm, một thất bại mà hắn không có cách nào tiếp nhận được.
Hoa Tú Mỹ đi tới bên cạnh hắn, ngồi kế bên hắn, đưa cho hắn một cái bánh bao, dịu dàng nói:
- Ăn một chút đi, được không?
Long Ưng cảm thấy áy náy, bất chợt ôm lấy vai nàng, nói:
- Ta muốn Tú Mỹ đút ta ăn.
Hoa Tú Mỹ lộ vẻ vui mừng, duyên dáng kêu to:
- Ưng gia đã bình thường lại rồi!
Long Ưng ngượng ngùng khẽ gật đầu, há miệng đón miếng bánh nàng đút, trệu trạo nhai, rồi thở dài:
- Ta có lỗi đối với cái chết của hai nàng, là do ta đánh giá thấp Quân Thượng Khôi Tín.
Hoa Tú Mỹ lại đưa một miếng bánh bao tới miệng hắn, dựa đầu vào vai hắn, nói:
- Đừng tự trách mình, chỉ cần huynh muốn đến để hy sinh tính mạng vì hai nàng, cũng giống như huynh và đại huynh của ta cùng với các chiến sĩ liều mình như vậy, là không thẹn với lương tâm rồi. Đời người vốn luôn xảy ra chuyện không ai lường trước được, ai mà ngờ được Già Nỗ bỗng nhiên lại phản bội Sa Cát, dẫn sói vào nhà?