- Ta chịu khổ không sao cả, đáng lo là tệ muội. Sau khi trải qua biến loạn, tệ muội trở nên rất cô độc, làm chuyện gì cũng làm một mình, rất tập trung tinh thần, nhưng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai quấy rầy, ngay cả sư phụ và ta cũng không nói chuyện nhiều được với nó. Đối với nó, trên đời này không có chân lý, cái thế giới này từ xưa vốn vô tình. Nếu như huynh khuyên bảo nó, nó sẽ phản ứng gay gắt bằng những lời lẽ sắc bén, có thể làm huynh cứng họng không trả lời được. Khi ta không còn chịu nổi trước tình cảnh “tự nhốt mình” của nó, bèn xuất ngoại, đi lưu lạc tứ xứ. Nhưng sau một thời gian ngắn, ta không nhịn được, rốt cuộc trở về thăm nó. Ta hiểu rõ, nó ghét nhất là những lời nói tán hươu tán vượn sáo rỗng. Ài! Lúc sư phụ lâm chung, lo lắng cho nó nhất, người nắm tay ta, dặn ta chiếu cố cho nó, nói nó là thiên tài chưa từng có trong lịch sử vũ nhạc Quy Tư chúng ta, chỉ có nó mới có thể làm rạng rỡ truyền thống vũ nhạc Quy Tư.
Trong tâm trí Long Ưng hiển hiện dáng múa xinh đẹp tuyệt trần như tiên nữ của Hoa Tú Mỹ, cảm thấy hết sức đồng cảm với nàng. Dáng múa của Mỹ Tư Na Phù vốn đã hết sức rung động lòng người, nhưng Hoa Tú Mỹ lại ở một trình độ cao hơn, đã thăng hoa thành một nghệ thuật hoàn mỹ.
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Sau khi trở về, mặc dù em gái ta không đề cập tới huynh một lời nào, nhưng ta biết nó nhớ tới huynh.
Long Ưng cảm thấy trong lòng nóng lên, hỏi:
- Nàng đã không nói ra, làm sao ngươi biết nàng nghĩ đến ta?
Hoang Nguyên Vũ đáp:
- Là từ âm vận khi tệ muội tấu nhạc, so với trước kia, có nhiều sức sống hơn.
Long Ưng cười khổ nói:
- Cũng có thể là chuyện khác, hoặc là một người khác!
Hoang Nguyên Vũ bật cười vang:
- Những cảm ứng tế nhị trong âm nhạc giữa huynh muội chúng tôi, rất khó nói rõ với huynh. Dường như dưới một áp lực khó tả, cuộc sống nội tâm của chúng tôi phức tạp đến mức người ngoài rất khó hiểu rõ, cuộc nói chuyện giữa huynh muội chúng tôi qua âm nhạc, mang đầy tính biểu tượng, và cũng chính vì như thế, chúng tôi có thể hiểu rõ từng biến đối tinh tế trong tâm trạng của nhau.
Long Ưng không còn gì để nói, hai huynh muội này đúng là không thể so sánh với người tầm thường.
Hoang Nguyên Vũ nhìn nhìn hắn, nói:
- Ta chưa bao giờ thấy em gái mình cởi mở như thế, tập trung tinh thần vào một người như thế, không hề có một chút biểu hiện sốt ruột nào. Với ma lực của Ưng gia, em gái ta như một ngọn núi tuyết đọng ngàn năm, rốt cuộc tuyết đã tan, không những vậy, còn không kìm chế được hỉ nộ ái ố trong lòng mình.
Long Ưng gật đầu nói:
- Nàng cũng nói như vậy, còn nói do đó nàng hận ta. Hừm! Ta hiểu, trong lúc nàng nhảy múa, dường như nàng bước vào một thế giới khác, không thuộc cái thế giới này.
Hoang Nguyên Vũ giật mình nói:
- Nó múa cho huynh xem sao?
Long Ưng hỏi:
- Có gì lạ đâu? Nàng dẫn ta đi thăm viện vũ nhạc, ngắm bích họa, đề nghị biểu diễn vài điệu múa cho ta xem.
Hoang Nguyên Vũ kinh ngạc đến nỗi không ngậm miệng lại được, nói:
- Huynh cũng biết sau khi tệ muội trở lại Quy Tư, đã từ chối lời yêu cầu của rất nhiều người. Được sự đồng ý của chủ nhân, nó đã chính thức tuyên bố tạm ngưng biểu diễn ca múa, hơn một năm rồi, chưa bao giờ ta thấy nó múa, chỉ huấn luyện người mới ca múa mà thôi.
Long Ưng bỗng thấy phấn chấn, hỏi lại:
- Có chuyện này sao?
Hoang Nguyên Vũ đặt tay lên vai hắn, nói:
- Ta thật sự rất vui vẻ, có cảm giác như bị rơi vào một cái bẫy chết người, lại tìm được đường thoát ra, mặc tình bay lượn giữa trời đất mênh mang.
Long Ưng nói:
- Mặt trời mọc rồi kìa!
Sau khi trở lại sơn cốc, trước nam phụ lão ấu toàn tộc, Long Ưng lấy Chiết Điệt cung ra, bắn một mũi tên, trúng ngay hồng tâm mục tiêu cách ba ngàn bước, tầm bắn vượt xa gấp ba lần người bắn tên mạnh nhất trong tộc, khiến toàn tộc kinh ngạc, các chiến sĩ tộc Thiên Sơn biết người biết của đều tâm phục khẩu phục. Chẳng những bội phục, họ còn xem hắn là tiễn thủ siêu cấp do thiên thần phái tới.
Sau khi cáo từ, hai người rời khỏi vùng núi, ngày đêm chạy đi, rốt cuộc bắt kịp hai đoàn người trước khi tới núi Yết Điền – một nhánh của Thiên Sơn.
Hai người lợi dụng núi rừng che chở, nhập vào nơi lập trại của đoàn ca múa.
Hai đại đội người ngựa hạ trại ở hai nơi cách nhau nửa dặm, có thể hỗ trợ lẫn nhau, tạo thành một thế trận mạnh mẽ.
Thịnh Giang Vân - tướng chỉ huy đại đội là bạn thân của Hoang Nguyên Vũ, tiếp đãi Long Ưng trên bãi cỏ bên cạnh trại. Sau khi ngồi quanh đống lửa, Thịnh Giang Vân nói vài lời ngưỡng mộ tận đáy lòng, sau đó nói:
- Binh lính của Đột Kỵ Thi lên tới tám trăm người, nhiều hơn chúng ta ba trăm người, thuộc đoàn thân binh gồm nhiều con em của Sa Cát, kiêu dũng thiện chiến, dù cho Biên Ngao xuất toàn lực tấn công, có đạt được kết quả tốt hay không, vẫn còn là ẩn số. Huống chi, còn có chúng ta trợ trận, việc cướp thiên thạch là không có khả năng.
Hai người đều cảm thấy đau đầu.
Tám trăm người cộng với các chiến sĩ Thả Mạt, là gần ngàn người.
Biên Ngao viễn chinh mệt nhọc, ở đây lại không quen thuộc như lưu vực sông Khổng Tước, hơn nữa phải che giấu hành tung, không thể kéo cả mấy ngàn người đánh tới, mà chỉ có thể chọn lựa binh lính tinh nhuệ nhất, có được một ngàn người, coi như cũng không tệ.
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Chỉ cần hắn dám ra tay là được, chỉ e rằng hắn lâm trận lùi bước. Khi đó, chúng ta chỉ có trơ mắt nhìn thiên thạch được đưa đến thành Toái Diệp.
Bọn Long Ưng nói chuyện với nhau bằng tiếng Đột Quyết.
Long Ưng ung dung nói:
- Cùng tất biến, ở một nơi đồng ruộng mênh mông gần bờ sông thế này, ai cũng hết cách rồi. Nhưng dưới chân núi Thiên Sơn, địa hình phức tạp, sẽ có cơ hội để lợi dụng. Nếu Biên Ngao không đến, thì chúng ta làm, tiếng xấu để hắn ta gánh chịu.
Thịnh Giang Vân nói:
- Thiên thạch nặng đến ngàn cân, phải nhiều người khỏe mạnh mới nâng lên được, nhưng sẽ không đi được bao nhiêu bước, muốn cướp một vật nặng như thế này, không có xe la sao được?
Long Ưng cười nói:
- Tài tình là ở chỗ này, nếu không có nội ứng, chắc chắn không làm được. Chúng tôi đã trù tính tỉ mỉ việc trộm long tráo phụng, chuẩn bị đầy đủ, chỉ thiếu một cuộc hỗn loạn.
Hoang Nguyên Vũ cười nói:
- Bất kể chuyện gì thoạt nhìn không thể làm được, rơi vào tay Ưng gia, là đều trở nên đơn giản, dễ dàng.
Long Ưng nói:
- Đơn giản dễ dàng đúng là yếu tố mấu chốt của sự thành bại, càng đơn giản càng tốt, càng phức tạp, biến đổi càng nhiều. Hừm! Chúng ta không cần dịch chuyển chỗ ở.
Thịnh Giang Vân nhìn hắn, vẻ không hiểu.
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Ngươi biết được càng ít càng tốt.
Lúc này Mao Thanh – cô học viên vũ nhạc, đã đến, nói Đại tiểu thư cho mời Hoang Nguyên Vũ và Ưng gia.
Hoang Nguyên Vũ nhìn Long Ưng, nói:
- Người tệ muội muốn gặp là huynh. Đi thôi!
Trước ánh mắt hâm mộ của Thịnh Giang Vân, tâm trạng Long Ưng bất định, đang định theo Mao Thanh đi gặp Hoa Tú Mỹ, chợt dừng lại, vẻ mặt biến đổi.
Long Ưng giật mình kêu lên:
- Có quân địch xâm phạm!
Hoang Nguyên Vũ chưa bao giờ thấy Long Ưng mất bình tĩnh như thế, tâm thần chấn động, nắm lấy cánh tay hắn, hỏi:
- Chúng tấn công từ phía nào?
Vẻ mặt Thịnh Giang Vân nghiêm trọng, nói:
- Chúng ta lập tức kết trận nghênh địch!
Làn ánh sáng kỳ dị trong mắt Long Ưng lóe lên, hắn đưa hai tay nắm lấy vai Hoang Nguyên Vũ và Thịnh Giang Vân, hơi dùng sức một chút, khiến hai người cảm thấy đau nhức, lãnh đạm nói:
- Không được! Địch nhân tấn công tới từ bốn phương tám hướng, kể cả bờ bên kia, đông hơn vạn người. Đường sống duy nhất là chạy về phía nam để thoát thân. Lập tức hành động, chậm thì không kịp.
Theo ước định từ trước, quân Hồi Hột nghênh đón Thải Hồng phu nhân, sẽ ở cách bọn hắn mười dặm, nếu có thể tránh về phía đó, có quân Hồi Hột hỗ trợ, cơ hội sống còn sẽ tăng thêm nhiều hơn.
Thịnh Giang Vân hơi run giọng:
- Không thể có chuyện đó!
Đối với phán đoán của Long Ưng, đương nhiên Hoang Nguyên Vũ hoàn toàn tin tưởng, quát lên:
- Lập tức làm theo! Chúng ta chia làm hai nhóm, có thể ngăn địch nhân được bao lâu thì ngăn.
Long Ưng bước vào cảnh giới Ma Cực, gật đầu đồng ý, nói:
- Thổi kèn lên, thông báo đội quân bạn ở phía trước. Đi Đi!
Nơi trú quân lập tức hỗn loạn, các nam nữ vũ công và binh lính còn đang say ngủ giật mình tỉnh lại, nhảy lên lưng ngựa, ngoài binh khí cung tên ra, không kịp mang bất cứ thứ gì.
Tiếng kèn “Tu tu” nổi lên, vang vọng khắp bờ sông. Long Ưng, Hoang Nguyên Vũ tung người nhảy lên lưng ngựa, cùng hơn ba trăm chiến sĩ Quy Tư, phi ra nơi trú quân, dàn trận nghênh địch.
Ở phía tiền phương của người Đột Kỵ Thi, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình ở nơi trú quân của người Thả Mạt, giật mình tỉnh lại bởi tiếng người ồn ào, tiếng kèn hiệu. Về binh lực, đoàn ca múa có số lượng gấp đôi, so với bọn hắn, có thể chống lại sự tấn công của kẻ địch, nhưng muốn phá vòng vây chạy trốn thì lại khó khăn hơn.
Long Ưng lấy cung Chiết Điệt ra, ngồi trên lưng ngựa lắp tên, ba trăm người giương cung cài tên, nhìn chằm chằm rừng cây tối đen như mực phía đông, yên lặng đợi địch nhân xuất hiện, Long Ưng như rơi vào một cơn ác mộng đáng sợ nhất, tiến thoái lưỡng nan, không biết nên ở đây kề vai chiến đấu với Hoang Nguyên Vũ, hay đến cứu viện cho Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình.
Tình huống lần này, cũng giống như cuộc đột kích trong mưa của người Nhiệt Mị ở gần lối ra sa mạc, hắn cũng phát hiện được địch nhân trước một bước nhờ vào cảm ứng, điểm khác lần trước là địa thế tuy không nguy hiểm, nhưng binh lực quân địch gấp mười lần quân ta, hơn nữa bọn Long Ưng lại không có sự chuẩn bị trước.
Đúng như Thịnh Giang Vân nói, tình huống trước mắt là không thể xảy ra, nhưng chuyện không có khả năng xảy ra lại thành hiện thực trước mắt, cũng không có thời gian suy nghĩ quân địch bỗng từ đâu chui ra.
Một chiếc xe ngựa ở phía hậu phương nơi trú quân chạy ra, tiếp theo là chiếc xe thứ hai, văng vẳng tiếng la khóc của nữ vũ công, càng khiến tâm trạng mọi người thêm nặng nề.
Tiếng chân lại vang lên ở phía đông, nghe thanh thế là biết địch quân đầy khắp núi đồi, ùn ùn tấn công tới.
Người đến đương nhiên không chỉ là đám mã tặc của “Tặc Vương” Biên Ngao, toàn thể mã tặc cũng chỉ lên đến hai ngàn tên. Bỗng nhiên Long Ưng đã hiểu được điều rắc rối nằm ở chỗ nào.
Hắn tính sai, đoàn quân của Quân Thượng Khôi Tín từ cao nguyên rút về, gồm khoảng mười lăm ngàn tinh binh người Đột Quyết. Nếu hắn không lầm, người Nhiệt Mị chỉ là toán thứ nhất chặn đường, Quân Thượng Khôi Tín thì bố trí quân tại lối ra bờ nam sông Tháp Lý Mộc, bởi vì bọn hắn rời đi theo bí đạo, khiến Quân Thượng Khôi Tín chờ uổng công.
Bí nữ Mặc Sĩ Cơ Thuần luôn đi cùng Quân Thượng Khôi Tín, nàng chờ hắn ở Vu Điền, Quân Thượng Khôi Tín cũng biết bọn hắn sẽ tới Quy Tư, bởi vì sau khi bị hắn và người Thả Mạt đánh bại, người Nhiệt Mị sẽ tả lại tình thế lúc đó cho Quân Thượng Khôi Tín biết. Tên tiểu tử này nằm im chờ thời, đến lúc này mới phát động tấn công ngay trước khi bình minh lên một canh giờ.
Điều khó hiểu là, ở trong phạm vi giáp giới giữa Quy Tư và Đột Kỵ Thi, bọn chúng làm cách nào che giấu một đội quân đông đảo như vậy?
- Vụt!
Mũi tên thứ nhất bắn ra từ cung Chiết Điệt, tiếp theo là ba mũi tên khác. Hắn không bắn về phía chính diện của địch quân, mà về phía đông nam, để ngăn đối phương bọc đánh chặn đội xe ngựa đang chạy trốn về phía nam, dọc theo bờ sông, mỗi mũi tên đều cố ý nhắm vào ngựa của quân địch.
Tiếng người ngã, ngựa đổ phía đông nam vang lên từ cách xa hai nghìn bước, hàng trước ngựa lăn xuống, khiến các kỵ sĩ phía sau bị trượt chân, tạo nên một cơn hỗn loạn trong trận địa địch.
Long Ưng hầu như quyết tâm dốc sức chiến đấu mà chết ở trận này, trong tình thế này, dù có thể thoát khỏi vòng vây, hắn sẽ tuyệt đối không chạy trốn. Hy vọng duy nhất lúc này, là Hoa Tú Mỹ có thể theo đoàn chạy trốn và hội hợp với quân Hồi Hột. Đối với Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, hắn không mong gì hai người sẽ giúp được cho hắn.
Khi đoạn cuối của đoàn người đã rời đi, Long Ưng bắn mũi tên thứ mười hai. Từ rừng cây, một toán địch quân đông nghịt phi ra, dàn ngang gần nửa dặm, tiến tới với khí thế như dời núi lấp biển.