- Biên Hoang này là có thật 100%. Trương Dịch Chi đại nhân đã từng lưu truyền bên trong thuyết thư là có nghe qua một nơi như vậy. Về sau, chính miệng Pháp Minh thừa nhận là chính xác. Hắc, y theo Phật môn, nên biết rõ sự tồn tại của Biên Hoang.
Phong Quá Đình nói:
- Nói tiếp đi.
Long Ưng nói:
- Vào một đêm khuya, từ vùng phụ cận Biên Hoang vọng tới một tiếng nổ mạnh. Đại địa rung chuyển. Cư dân ở đó liền vội chạy tiếng chỗ phát ra tiếng nổ, nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện một cái huyệt. Ngôi thần miếu chính giữa địa huyệt đã hóa thành tro bụi. Cây cối trong phạm vi mười dặm đều bị bật gốc. Hoang nhân liền ghép chung chuyện này với một số chuyện phát sinh lúc trước. Nào là mũi tên của Lưu Dụ bắn chìm Ẩn Long, nào là đá lửa trời giáng xuống. Vốn những lời tiên tri ấy truyền khắp mọi nơi, sáng tạo ra là để đế vương thống trị.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta cũng có nghe qua chuyện Lưu Dụ đặc chế hỏa tiễn bắn chìm siêu cấp chiến thuyền Lưỡng Hồ Ẩn Long. Nhưng cũng không để trong lòng. Bởi vì lời đồn luôn luôn khuếch đại, không đáng tin.
Long Ưng nói:
- Có chuyện một hỏa tiễn mà bắn chìm cả một chiến thuyền hay không thì chỉ có ông trời mới biết. Nhưng địa huyệt tồn tại là thực.
Vạn Nhận Vũ cau mày:
- Trừ phi là tận mắt nhìn thấy, còn không thì ngươi dựa vào cái gì mà tin nó là sự thật?
Long Ưng nói:
- Chuyện nói ra rất dài dòng. Trước tiên là nói về tình thế lúc ấy. Trong tất cả các sự kiện, nhân vật mấu chốt nhất, được vinh dự công nhận là đệ nhất cao thủ Biên hoang Yến Phi, còn được xưng là đệ nhất nhân phía Nam. Thiên Sư Tôn Ân và sư phụ tiểu đệ, cũng là Tà Đế tiền nhiệm Hướng Vũ Điền chính là nhưng nhân vật chi giao sinh tử của Yến Phi. Danh tiếng của Yến Phi, ta đã đọc được trong chú giải Đạo Tâm Ma Chủng Đại Pháp. Hướng Vũ Điền tự mình viết, Yến Phi đã sống lại lần thứ hai từ cõi chết.
Hai người nghe xong, liền hít một hơi, sắc mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Long Ưng cười khổ nói:
- Hiện tại ta chỉ e là các huynh không tin vào thế sự ly kỳ như vậy. Ai, cũng nói cho các huynh biết luôn, ta đã từng bị người ta giết chết đi sống lại. Việc này chỉ có Bàn công công là biết được.
Sau đó hắn nói ra chuyện bị áp giải đến Thần Đô rồi bị Hoa Gian nữ giết chết như thế nào.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Khó trách người ta nói đạo tâm chủng ma không một người có thể luyện thành.
Phong Quá Đình nói:
- Yến Phi chết đi sống lại như thế nào?
Long Ưng nói:
- Ta chỉ biết lần thứ nhất là bị giết khi quyết chiến với Tôn Ân. Ngay khi Tôn Ân đã cho rằng Yến Phi đã chết thì ông lại như người không có chuyện gì. Tiếp theo là trận quyết chiến thứ hai. Tôn Ân từ phía nam đến tìm Yến Phi. Thời gian là vừa đúng lúc đá lửa trời giáng xuống. Đương nhiên là bất phân thắng bại. Điều kỳ lạ chính là sau khi Tôn Ân từ biên hoang trở về phía nam, đã giao Thiên Sư quân cho Nhị đệ tử Từ Đạo Phúc. Thiên Sư đạo thì giao cho Đại đệ tử Lô Tuần. Còn ông thì chẳng còn luyến tiếc cuộc sống, dốc lòng tu luyện Hoàng Thiên Đại Pháp.
Vạn Nhận Vũ thở dài:
- Ngươi càng nói ta càng cảm thấy lạnh. Tiên sư bà ngoại nhà nó. Phải chăng chẳng có chuyện lửa từ trên trời giáng xuống? Cái huyệt đại địa kia là có khi hai người huyết chiến?
Long Ưng không thể làm gì hơn là nói ra ba miếng ngọc bội thiên, địa, nhân hợp nhất, có thể làm cho những điều cổ tích mở ra.
Vạn Nhận Vũ nặng nề thở dài, nói:
- Đúng là câu chuyện có quan hệ với thần tiên. Nhưng vì sao ngươi lại cười khổ như vậy?
Phong Quá Đình bình tĩnh nói:
- Vạn gia sinh ra là đã biết yêu. Chỉ nhìn nét mặt như trút được gánh nặng của huynh thì biết huynh không có ý định nghe tiếp.
Vạn Nhận Vũ lúng túng nói:
- Bởi vì ta nghe được chuyện kinh tâm táng đởm như vậy thì đã cố cho ra kết luận sớm. Hắc, nói tiếp đi.
Long Ưng nói:
- Một nhân vật mấu chốt khác chính là đại đệ tử của Tôn Ân, Lô Tuần. Y kế thừa đạo bát của Tôn Ân, được truyền thừa Hoàng Thiên Đại Pháp. Nhưng mặc cho y truy vấn chuyện của Tôn Ân và Yến Phi như thế nào thì Tôn Ân cũng không đáp lại một lời. Giống như thái độ trước kia của tiểu đệ với hai vị đại ca. Bởi vì hiểu được, nếu để cho Lô Tuần biết thì chỉ hại đồ đệ của mình mà thôi.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Chuyện liên quan đến Lô Tuần là Tịch Dìêu nói cho ngươi biết, đúng không?
Phong Quá Đình nói:
- Đây chính là sơ hở mà ngươi tìm Tịch Dìêu sao?
Vạn Nhận Vũ gật đầu:
- Đúng là như thế, mà cũng là chuyện thường tình của con người.
Long Ưng nhìn lên bầu trời đêm, hít sâu một hơi rồi nói tiếp:
- Lần quyết chiến thứ tư được tiến hành ở một hoang đảo không người. Kể từ đó về sau Tôn Ân biến mất, còn Yến Phi thì trở về Biên Hoang. Lô Tuần là người thứ nhất chạy tới, phát giác tại bờ ghềnh lưu lại một cái hố sâu.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình nghe được liền rợn cả tóc gáy, nói không ra lời.
Một lát sau, Vạn Nhận Vũ nói:
- Đừng trách ta đa nghi. Nếu như Tôn Ân quyết chiến bỏ mình thì Lô Tuần sẽ không thừa nhận, đành phải đổ thừa cho quỷ thần. Ta đã từng đọc qua sách sử về Tôn Ân. Thiên Sư quân chánh đã tuyên bố ông ấy thủy phân thành tiên.
Long Ưng cũng không trả lời, lại nói tiếp:
- Hiện tại, ta đã đem những gì không nên nói nói hết ra. Sự chấn động của Lô Tuần lúc đó là có thể hiểu. Y vội vàng đi tìm Yến Phi. Chờ ba ngày ba đêm ở ngoài thành Kiến Khang, cuối cùng cũng gặp được Yên Phi, hy vọng Yến Phi có thể thẳng thắn kể lại. Nhưng câu nói đầu tiên của Yến Phi là khi hiểu được chân tướng thì nửa đời sau sẽ thống khổ không chịu nổi, y vẫn muốn nghe sao? Mẹ ôi, lời của Yến Phi cũng là lời khuyên bảo cuối cùng của ta đối với hai vị đại ca, dừng cương trước bờ vực lại ngay bây giờ.
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ nhìn nhau.
Vạn Nhận Vũ khí định thần nhàn nói:
- Vì sao ngươi lại tin Tịch Dìêu? Nói cho cùng, đây là chuyện của hai trăm năm trước. Nào, nói đi. Yến Phi đã nói những gì?
Long Ưng thở dài một hơi nói:
- Yến Phi nói với Lô Tuần, chẳng những Tôn Ân không chết mà còn thành công phá không mà đi.
Vạn Nhận Vũ thất thanh nói:
- Phá không mà đi?
Long Ưng thản nhiên nói:
- Sau khi ta đem chuyện này nói cho Tiên tử biết, nàng ấy chỉ nói ra bốn chữ. Chính là câu chú giải cuối cùng của Hướng Vũ Điền.
Vạn Nhận Vũ ngây người, cuối cùng cảm thấy sự việc này thật sự là có thực.
Hai mắt Phong Quá Đình trở nên nóng bỏng và chờ mong.
Vạn Nhận Vũ khó hiểu nói:
- Hướng Vũ Điền không phải là người của những năm cuối cùng Nam triều sao? Cùng một thời với Lỗ Diệu Tử, tuổi chẳng bao nhiêu, sao có thể trở thành bằng hữu của Yến Phi hai trăm năm trước?
Long Ưng không trả lời, chỉ nhìn y chằm chằm.
Sắc mặt Vạn Nhận Vũ tái nhợt, thở dài một hơi, mở ra một bàn tay, nói:
- Nói đi.
Long Ưng khó khăn nói:
- Chính là bốn chữ “Phá Toái Hư Không”.
Thời gian và gió lạnh bắt đầu ngưng kết. Những lời này giống như tiếng vọng rầm rầm của sa mạc Taklimakan. Ít nhất cảm giác của bọn họ chính là như vậy.
Phong Quá Đình thấp giọng thì thầm:
- Phá Toái Hư Không?
Long Ưng nói:
- Trong tứ đại kỳ thư của thiên hạ, Chiến Thần Đồ Lục dẫn đầu. Đó là quyển sách thần bí nhất, không thấy ai xem qua, và cũng không biết nó lưu truyền cho tới nay như thế nào. Thậm chí có người cho rằng quyển sách này không hề tồn tại. Nhưng theo thuyết pháp tương truyền, một thức sau cùng của Chiến Thần Đồ Lục chính là Phá Toái Hư Không. Theo như Trương Dịch Chi nói, truyền thuyết Yến Phi lúc ấy được đệ nhất cao thủ phương bắc họ Mộ Dung mời quyết đấu. Chỉ một chiêu liền phân thắng bại, đánh bại họ Mộ Dung. Mà nguyên nhân chính thì không ai biết. Trương đại nhân cho rằng, Biên Hoang Truyền Kỳ chính là khuếch đại, không xác thực, khó mà tin được.
Vạn Nhận Vũ nhíu mày không nói.
Phong Quá Đình thở dài:
- Chỉ có một khả năng. Chính là Yến Phi đã thi triển Phá Toái Hư Không, khiến hư không nát bấy. Thử hỏi ai có thể đối kháng chứ?
Long Ưng nói:
- Còn nhớ có lần ta đã nghe lén Vạn Sĩ và Ngưng Diễm nói chuyện không? Lúc ấy Vạn Sĩ có nhắc đến một người thần thông quảng đại của Bí tộc, và so sánh người đó với ta. Trên thực tế ta cũng đoán được người mà Vạn Sĩ nói rất có khả năng là Hướng Vũ Điền. Chỉ là không thể chứng minh là đúng thôi.
Hơi thở Vạn Nhận Vũ trở nên dồn dập, cười khổ nói:
- Cuộc đời này của ta chưa từng bị xúc động như ngày hôm nay. Ta không phải không tin vào những chuyện quái lực loạn thần, chỉ là đứng xa mà trông. Ai, thật sự là khó tiếp nhận. Mẹ ôi, theo như ngươi nói, Hướng Vũ Điền không chỉ luyện công tẩu hỏa nhập ma mà còn luyện thành Chủng ma đại pháp, đúng không?
Phong Quá Đình nói:
- Hiện tại là chính xác sao?
Long Ưng nói:
- Pháp Minh cũng đã xác nhận, Hướng Vũ Điền vốn là người tộc Bí, được Mặc Di Minh của Ma Môn truyền cho Chủng ma đại pháp. Mà thật sự là trùng hợp, Mặc Di Minh là cha đẻ của Yến Phi. Khiến cho hai người chẳng những là bằng hữu huynh đệ mà còn được Yến Phi xem như một hắc mã của cha mình đặt ở Ma Môn. Theo như số liệu Pháp Minh lấy được từ Phật môn, lúc ấy Ma Môn phái cao thủ bao vây Yến Phi nhưng toàn bộ lại rơi vào thế diệt vong. Mà làm cho Ma Môn khiếp sợ nhất là, trong khi Ma Môn đang bỏ chạy, một người khó bị giết nhất tên là Quỷ Ảnh cũng đã bị giết dưới thủ đoạn của Yến Phi. Mẹ ôi, ta vốn cũng bán tin bán nghi như Vạn gia, nhưng sau khi Pháp Minh chứng thực rõ ràng thì không còn nghi hoặc trong lòng nữa.
Vừa nói, trong nội tâm đồng thời nghĩ đến, nếu như có thể vạch trần thân phận Ma Môn của Pháp Minh thì sẽ càng có sức thuyết phục hơn.
Vạn Nhận Vũ lẩm bẩm:
- Thế gian thực sự có chuyện quỷ dị như thế sao?
Sau đó, ánh mắt của y trở nên sáng ngời nói:
- Không phải huynh đệ không tin ngươi. Hiện tại càng tin tưởng Yến Phi chính là một người khác. Hướng Vũ Điền cũng đã sống qua hai trăm tuổi. Nhưng Tịch Diêu nhờ vào cái gì mà hiểu được chuyện phát sinh giữa Yến Phi và Lô Tuần?
Phong Quá Đình khen:
- Hỏi rất hay. Đây cũng là nghi hoặc lớn nhất của ta.
Long Ưng nói:
- Lúc ấy, Lô Tuần hỏi Yến Phi, nếu như có thể luyện thành Hoàng Thiên Đại Pháp, thì có thể giống như sư tôn của y, mở ra Tiên môn, tiến vào bảo điển Đạo gia là Động Thiên Phúc Địa như Thái Bình Động Cực Kinh đã miêu tả. Yến Phi trả lời: Bên ngoài Hoàng Thiên Đại Pháp còn có Dương Vô Cực. Nếu như Lô Tuần may mắn thành công thì có thể đi tìm ông ta. Ông ta sẽ chu toàn tâm nguyện của Lô Tuần.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Càng nói thì càng đúng. Nhưng không phải là đáp án cho câu hỏi của ta.
Phong Quá Đình gật đầu, đồng ý với Vạn Nhận Vũ.
Long Ưng lại tiếp tục nói:
- Vì vậy, Lô Tuần cũng giống như Tịch Diêu, trốn vào đạo sơn chuyên tâm tu luyện Hoành Thiên Đại Pháp, nhưng thủy chung vẫn không có cách nào thành công. Trước khi chết đã đem chuyện này ghi vào một quyển tự truyện, truyền lưu bí mật trong Thiên Sư đạo tông. Cho đến khi truyền vào tay Tịch Diêu.
Lại thở dài:
- Cuối cùng cũng đã đến chỗ mấu chốt nhất. Tịch Diêu cũng không phải người tầm thường. Khi y nhận được quyển tự truyện từ trên tay sư phụ, giống như được tỉnh lại từ kiếp này, ngộ ra mình chính là Lô Tuân chuyển thế. Trí nhớ kiếp trước lại quay ngược trở về. Y lại cho rằng tiểu đệ chính là Yến Phi ở kiếp này. Do đó y đã quyết tâm luyện Dương Vô Cực thì sẽ tìm tiểu đệ quyết chiến. Hiện tại các người đã hiểu vì sao ta lại không muốn nói cho hai người biết.
Với tu dưỡng của hai người vậy mà hơi thở cũng trở nên dồn dập.