- Theo những gì ngươi nói, cô nàng xinh đẹp đó đã có bản lĩnh cùng đọ cao thấp với ngươi, huống hồ còn có hơn trăm người Bí với võ công cao cường, và ngươi không biết gì về chiến thuật sa mạc của họ hết.
Phong Quá Đình cười nói:
- Ngươi không cần lo lắng cho Ưng gia của chúng ta đâu. Giống như những gì ta nói vậy, người ngốc nghếch thực sự là người Bí. Giờ đây chúng ta giả vờ không ngửi thấy mùi thơm của mỹ nữ, đáp lại nàng ta một chiêu đã.
Long Ưng lại bơi ra ngoài, cười lớn:
- Hóa ra sa mạc cũng có thể trở nên vui vẻ thế này, ta chưa từng nghĩ rằng nước có thể khiến người ta say mê như thế.
“Bõm” một tiếng, hắn đã lặn vào trong nước hồ.
Có tiếng bước chân từ xa vọng đến.
Phong Quá Đình vỗ mạnh mặt nước hồ.
Long Ưng bơi về, nhô ra khỏi mặt nước, lấy chiếc mặt nạ xấu đặt trên hòn đá, đeo lên mà không hề muốn chút nào.
Ngọc Chỉ cười tươi rạng rỡ đến bên cạnh hồ, nhìn cơ thể ba người đàn ông gần như trần trụi mà không hề xấu hổ, dịu dàng nói:
- Phu nhân mời ba vị cùng ngài dùng bữa trưa. Ừm! Hóa ra hồ lớn nhất và đẹp nhất là ở đây, nếu sớm biết ta đã gọi cả Ngọc Văn đến đây rồi!
Phong Quá Đình là người phong lưu, cười nói:
- Ngọc Chỉ cô nương muốn tắm trong hồ không? Chúng ta có thể nhắm mắt lại.
Ngọc Chỉ chống nạnh nói:
- Người ta chẳng sợ các ngươi nhìn đâu, người Thả Mạt chúng ta từ lâu đã có thói quen tắm trong sông, để kệ người qua đường nhìn. Nhưng sau khi bước qua thì không được quay đầu lại nhìn. Ôi! Mau mặc quần áo vào, nếu đến muộn phu nhân sẽ mắng ta mất.
Lời của nàng làm họ cảm nhận được phong tình của dị quốc. Ba người cười rời khỏi chiếc hồ xinh đẹp, mặc quần áo, gọi lạc đà cùng đi.
Sau khi hưởng thụ ba ngày khó quên ở ốc đảo, đại đội tiếp tục lên đường. Chỉ cần nghĩ tới việc tất cả những bình nước đều được đựng đầy nước trong vắt, là cảm giác đã như tươi mới hẳn. Cộng thêm thỉnh thoảng lại gặp được những thực vật sống trong cát lẻ tẻ trên đường, hoặc những vết tích của nước sông, tâm trạng của mọi người đã khác hẳn, yên tâm hơn nhiều.
Đám lạc đà đã dự trữ được đủ nước trong cơ thể, khi bước đi tinh thần cũng phấn chấn hơn, giống như bay, thể hiện những bước nhảy độc đáo trên cát của chúng. Điểm đến là Thần Sơn - nội địa vắt ngang “biển chết”, kéo dài từ tây sang đông đến 150 dặm.
Theo những gì Thiết Cương – người đã đi trên con đường tắt nhiều lần nói, Long Ưng và những người khác đã nghe được từ lâu, hai ngọn núi đỏ, trắng chiếu rọi lẫn nhau, đó chính là hai miệng núi nhô ra từ phía đông của Thần Sơn, chạy dài đến bờ tây sông Hòa Điền. Đoạn sông này, dù là mùa đông hay hạ, luôn có nước chảy, uốn lượn hơn 20 dặm, hình thành ốc đảo lớn nhất, đó là nơi mọi người được cứu mạng.
Do ốc đảo Thần Sơn nằm ở phần giữa sa mạc, sát đường tắt, nên từ đời Hán trở lại đây đã là nơi tranh giành của binh gia. Đường Thái Tông từng xây dựng thành bảo và hỏa phong đài kiên cố ở đây để bảo vệ Tây Chư Phủ. Nhưng sau khi bị người Thổ Phiên ép phải rời khỏi An Tây, thành bảo này từng bị người Thổ Phiên chiếm lĩnh. Sau khi người Thổ Phiên rút đi, thành bảo đã bị bỏ hoang.
Long Ưng và những người khác đã rút kinh nghiệm, không chống ánh nắng gay gắt chỉ bằng mũ nữa, mà học theo người Thả Mạt dùng vải bông cuốn lấy đầu và mặt, chỉ hở ra một đôi mắt. Bây giờ thì họ đã hiểu tại sao cô gái Ba Tư lại cuộn chặt cả cơ thể trong vải trắng, đó là một cách sinh tồn cần thiết trong sa mạc nóng bỏng.
Sau khi họ ngày đi đêm nghỉ được ba ngày, thực vật dần thưa thớt, thay vào đó là địa hình cồn cát trập trùng kéo dài đến tận bốn phía.
Những núi cát vàng óng, nhô lên đến bốn, năm mươi trượng, giống như những đợt sóng vàng kết dính lại, lấp lánh dưới ánh mặt trời gay gắt, thu hút con mắt. Trong số đó thứ nổi bật nhất là núi cát hình tháp nhọn, nhô lên giữa vô số cồn cát hình trăng non, cao hơn gấp đôi so với những cồn cát khác. Khi mặt trời lên, ánh mặt trời chiếu đến, mặt đằng sau phía ánh mặt trời tạo thành những khối lập thể cho sa mạc với những góc cạnh rõ ràng. Toàn bộ các chỗ sáng và chỗ tối ở núi cát, tạo thành bản vẽ không gian, khiến người ta phải trầm trồ trước bàn tay thần kỳ của tự nhiên.
Có điều đối với người lữ hành, đó lại là cuộc hành trình đầy gian khổ.
Họ cẩn thận lên núi xuống dốc, tất cả đều dựa vào sự mẫn cảm của Long Ưng. Đoàn người lựa chọn những tầng cát chắc chắn, thận trọng bước lên từng bước.
Mặc dù vậy, nhưng vẫn có vài lần xảy ra lạc đà bị lún xuống cát. Đó không chỉ đơn giản là lăn xuống sườn cát, mà là bị lún trong cát. Khi tình trạng này xuất hiện, cần phải cấp cứu ngay lập tức. Người còn dễ cứu ra, nhưng muốn kéo một con lạc đà vừa to vừa nặng ra khỏi cát, thì phải bỏ công sức rất lớn, dù không chết cũng sẽ bị thương. Sau khi vào khu vực đáng sợ này, trong một ngày đã có ba con lạc đà xấu số tử vong.
Tâm trạng vốn thoải mái của mọi người trở nên nặng nề, muốn nhanh chóng thoát khỏi cái bẫy chết chóc đẹp đẽ này, nhưng không thể làm được vì thế núi khó đi.
Họ lập trại nghỉ ngơi ở giữa các cồn cát. Khi ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua đám sương mù cát, vùng đất triền miên phía đông lại dần dâng lên cao, họ lại tiếp tục bước vào biển cát. Sau buổi trưa không lâu, nguy hiểm lại tới, phía đằng xa xuất hiện ba vòi rồng, xoáy thành một cột cát chạy thẳng lên trời, ban ngày được thay bởi gió cát màu đen.
Cát bay mù mịt, nhanh chóng ập đến nơi họ lập trại. Nếu so sánh với cơn bão cát đến đột ngột nhanh chóng lần trước, lần này họ đã có sự chuẩn bị, nhưng họ càng căng thẳng hơn, chỉ cần nghĩ tới việc hàng nghìn vạn hạt cát bị lốc xoáy mang đến rồi đổ từ trên trời xuống, có thể chôn sống toàn bộ người trong đội, là biết tình hình nguy hiểm đến đâu, dù với sức lực của ba người Long Ưng, cũng khó tránh được.
Điều duy nhất bọn họ có thể làm, là nhắm mắt lại cầu xin ông trời khai ân, để vòi rồng đi đường khác, vòng qua họ.
Trời đất tối sầm, mọi người mất đi quan niệm thời gian, bởi lẽ chỉ một khắc cũng đã dài dằng dặc như hàng tháng hàng năm.
Tiếng rít đinh tai đáng sợ của vòi rồng dần đi xa, cát rơi chầm chậm như tuyết từ trên trời xuống. Đám cát bay tứ tung dần bình thường lại, trời đất trở nên hỗn độn.
Họ thầm gạt mồ hôi rồi lên đường tiếp. Khi đến một đỉnh đồi, ngay lập tức liền ngớ ra, trong phạm vi một dặm vẫn là cảnh vật như trước, ngoài đó ra là những cồn cát phẳng trải dài, vòi rồng đã đạp bằng hàng nghìn vạn cồn cát, trở thành như hình vẩy cá, khiến người ta hoàn toàn không tin vào mắt mình.
Đêm đến, họ lập trại qua đêm ở cách nơi gặp phải cơn lốc ngoài hai mươi dặm. Đêm nay trời rất lạnh, ba người trốn trong lều ăn lương khô, còn có một con cá bắt được từ ốc đảo.
Phong Quá Đình nói:
- Nếu lúc đó người Bí ở gần đây, nói không chừng sẽ bị vòi rồng cuốn ra xa hàng trăm dặm, chúng ta có thể thoát nạn, không cần đề phòng ngày đêm nữa.
Vạn Nhận Vũ chán nản nói:
- Chỉ có thể đề phòng trong bụng, chẳng lẽ có thể canh gác bên ngoài lều sao? Sợ nhất là họ giết những người Thả Mạt vô tội.
Long Ưng nói:
- Cứ yên tâm, nhất định Vạn Sĩ Cơ Thuần sẽ không giết người vô tội. Các ngươi còn nhớ không, lần đầu gặp, nàng ta còn có ý tiếc người tài, không muốn ra tay giết chúng ta. Một người như vậy, sẽ giết người tùy tiện sao? Huống hồ tiểu đệ còn từng hôn môi nàng ta.
Hai người thất thanh:
- Gì cơ?
Mặc dù đã từng nghe nói đến việc Vạn Sĩ Cơ Thuần từng đến gặp riêng hắn, nhưng họ lại không biết giữa họ từng có những hành vi thân mật như hôn môi.
Long Ưng giải thích rõ ràng rồi cười nói:
- Sự khác biệt giữa ta và các ngươi, đó là không bỏ qua bất kỳ cơ hội trêu chọc mỹ nữ nào. Dù đó là hoàng cung thượng uyển, hay đó là địch và ta. Có thể kiếm lời là kiếm lời, vì vậy ta có chiến tích đặc biệt trên mặt trận phong lưu. Ha ha!
Phong Quá Đình nhìn Vạn Nhận Vũ bằng sắc mặt xem thường rồi cười nói:
- Tiểu tử này nói lời nào cũng thành lý lẽ của hắn hết, cứ thử mới có cơ hội. Nếu nói về diễm phúc, mặc dù ta mang mệnh phong lưu, nhưng luôn cảm thấy kém hơn hắn một bậc.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Ta cũng biết trêu chọc người khác, nhưng còn xem đối phương có phải là con gái nhà lành không. Làm đàn ông thì phải biết chịu trách nhiệm, có đầu có cuối.
Long Ưng nói:
- Đương nhiên rồi, nhưng với những mỹ nhân xuất sắc như Vạn Sĩ Cơ Thuần, ngươi muốn lấy nàng ta làm vợ cũng không được. Đêm nay hãy ngủ cho ngon đi, không cần lo về nàng ta và những chiến sĩ tộc Bí nữa.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Nếu đã vậy, tại sao nàng ta không từ bỏ, chẳng lẽ tìm đủ mọi kế đi theo chúng ta, chỉ để ngươi kiếm thêm lời sao?
Phong Quá Đình gật đầu đồng ý.
Long Ưng nói:
- Khi hôn môi nàng, ta đã cảm thấy rằng nàng ta không có địch ý với mình rồi. Nhưng giờ đây vẫn thể hiện dốc toàn lực truy sát ta, là để người Đột Quyết nhìn thôi.
Phong Quá Đình trầm ngâm nói:
- Trực giác của ngươi có lẽ không sai. Nhưng theo ta, nàng ta không những muốn để cho Mặc Xuyết nhìn, mà còn muốn tộc trưởng nhìn thấy nữa. Chỉ cần thực sự từng cố gắng hết sức, là không ai có thể nói gì được nàng. Trong tình hình như vậy, hành động của nàng ấy chỉ nhắm vào ngươi, chứ sẽ không làm liên lụy đến người Thả Mạt.
Long Ưng nói:
- Nói hay lắm! Ta và nàng ấy chỉ là liếc mắt đưa tình thôi, các ngươi phải có tư tưởng xem trò vui, để xem lão tử thu phục nàng ấy thế nào. Ha ha! Thật sướng!
Hai người biết thủ đoạn của hắn, sau khi nói chuyện thêm vài câu, bèn đắp chăn kín mặt đi ngủ.
Trong căn lều đen kịt, Long Ưng nhắm mắt lại. Những suy nghĩ tràn về. Vạn Sĩ Cơ Thuần cố ý để lại mùi trên ốc đảo, là sự nhắc nhở thiện ý ư? Hay là sự thám thính ác ý?
Bên ngoài gió lạnh vù vù.
Vừa nãy hắn nói rất thảnh thơi, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ tới một việc khác. Sau khi trải nghiệm sự vô tình và hà khắc của sa mạc, hắn đã bắt đầu hiểu rằng người Bí – một dân tộc sống trong môi trường khắc nghiệt thế này, chỉ tuân theo bản chất mạnh nuốt yếu vô tình của tự nhiên. Mặc dù Vạn Sĩ Cơ Thuần có chút tình cảm với hắn, nhưng nếu phải giết hắn, nàng ta nhất định sẽ không nương tay. Đối với người Bí, tình cảm là một sự yếu đuối.
Hắn từng đấu với người Bí hóa thân làm Thải Hoa Đạo nên biết muốn thắng rất khó khăn. Nếu đấu với Vạn Sĩ Cơ Thuần và hơn trăm người Bí thân thủ gần bằng Thải Hoa Đạo, cộng thêm Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, họ vẫn khó thắng. Huống hồ họ không hề biết gì về chiến thuật sa mạc của người Bí.
Gió bên ngoài gào thét càng dữ dội làm chiếc lều lắc lư như muốn bật rễ. Gió lạnh lùa vào trong lều, chăn lông cừu như cũng mất đi tác dụng giữ ấm, trở thành giấy mỏng vậy.
Long Ưng bèn nghĩ đến một việc, thứ thực sự thống lĩnh trên sa mạc, vừa không phải là mặt trời chói chang cũng không phải là cát, mà là gió. Gió quyết định bề mặt của sa mạc, khiến cát không ngừng chuyển động thay đổi, rồi lại ra uy bằng cuồng phong, bão cát. Hướng gió và lực gió khác nhau quyết định hình thái và hình sóng của cát.
Nghĩ tới đây, lòng hắn thầm lóe lên, hắn đã biết Vạn Sĩ Cơ Thuần sẽ đối phó với hắn ở nơi nào, vào lúc nào và bằng chiến thuật nào. Và nhất định không để cho hắn thoát khỏi bàn tay nàng.
Đó là Thần Sơn, nơi chính giữa trong bụng sa mạc.
Đó là tuyệt địa lên trời xuống đất đều không có lối đi, nhìn thì như có sức sống tràn trề, nhưng lại là trung tâm sa mạc, chạy đến đâu cũng là biển cát đáng sợ.
Long Ưng trở nên cẩn thận, kết hợp chặt chẽ với gió lạnh bên ngoài, chỉ có kẻ thống trị sa mạc này, mới có thể thắng trong thế bại, khiến người Bí chấp nhận lời bình luận “không ai có thể đánh bại” mà Vạn Sĩ Cơ Thuần dành cho hắn.
Liệu Vạn Sĩ Cơ Thuần có phải là một trong những người Bí đang rình mò ở bên ngoài không?