- Nguyên nhân chính là quan hệ giữa Bồ Tát và Khấu Trọng. Ông ta được một Khả Hãn của Đột Quyết ủng hộ, quay trở về dân tộc Hồi Hột, ngồi trên chờ ngôi vị Sĩ cân. Dân tộc Hồi Hột dưới sự cai quản của ông ta, càng thêm thịnh vượng, nhất là có các trận đánh nổi tiếng. Ở năm đầu Trinh Quan Đại Đường, Bồ Tát đã dùng năm ngàn tinh kỵ đả bại mười vạn kỵ binh Đột Quyết dưới chân núi Mã Liệp Sơn, uy chấn tái bắc. Từ đó, dân tộc Hồi Hột và nước láng giềng Tiết Uyên Đà gắn bó với nhau, liên thủ chống lại Đột Quyết. Bởi vì Bồ Tát và Khấu Trọng là huynh đệ, nên một mực duy trì mối quan hệ tốt đẹp với quý quốc, các bộ tộc dân tộc Hồi Hột Thiết Lặc, chủ động xưng thiên tử Đại Đường Lý Thế Dân là Thiên Khả Hãn. Con trai của Bồ Tát là Mê Độ đã thống lĩnh mười hai thủ lĩnh Thiết Lặc đến Trường An triều kiến. Lý Thế Dân đã phong cho Mê Độ làm Hải Hãn Đô đốc.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Kiến thức của huynh đối với dân tộc Hồi Hột thật khiến cho chúng ta phải xấu hổ.
Lâm Tráng nói:
- Bởi vì tổ tiên ta là người dân tộc Hồi Hột. Sau này tổ phụ mới di cư đến cao nguyên. Xem như lá rụng về cội.
Phong Quá Đình hỏi:
- Hồi Hột ở chỗ nào? Người chủ trì là ai? Hiện tại có quan hệ với chúng ta như thế nào?
Lâm Tráng nói:
- Hồi Hột nằm ở phía bắc Quy Tư. Phía đông là Đột Kỵ Thi, phía Tây bắc là Đột Quyết. Phần lớn bộ phận của khu vực này là sơn dã, biên giới cũng không rõ ràng. Độ mạnh yếu tùy theo thực lực của quốc gia mà thay đổi. Bây giờ, chủ của Hồi Hột là Độc Giải Chi, nhưng vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với quý quốc. Người Đột Quyết thế lớn, chiếm lĩnh không ít thổ địa của bọn họ, nhưng vì dân tộc Hồi Hột có quan hệ với các bộ tộc của Thiết Lặc, nên vẫn là lực lượng không thể khinh thường.
Long Ưng hỏi:
- Hồi Hột có quan hệ với Thiết Lặc như thế nào?
Lâm Tráng trả lời:
- Hồi Hột tương đương lão đại. Thiết Lặc có hơn mười bộ lạc, như thiên lôi sai đâu đánh đó. Đương nhiên, bọn họ đồng nguyên đồng tộc, chỉ là dòng họ khác nhau.
Long Ưng cười nói:
- Nghe huynh nói một đêm còn hơn phái thám tử nghe ngóng mười năm. Cũng muộn rồi, chúng ta trở lại trướng nghỉ ngơi, sáng mai lại đi tiếp.
Ba ngày sau, bọn họ rời khỏi vùng núi đến bình nguyên. Lâm Tráng phái trinh kỵ, mười người một tổ đi kiểm tra. Chẳng những không phát hiện được gì mà thương khách cũng chẳng thấy một người. Đây là thời điểm cuối thu đầu đông, không ai dám mạo hiểm lên đây cả.
Thoáng chốc đã rời khỏi Trường An một năm.
Long Ưng dẫn đội đi về phía đông. Khi còn cách Vu Điền một ngày đường thì hạ trại nghỉ ngơi, chờ đêm tối lại đi tiếp.
Lâm Tráng phái người canh gác. Bằng vào linh ứng của Long Ưng và ánh mắt của Thần Ưng, dù cho người đến là chiến sĩ Bí tộc cũng không thể nào qua được tai mắt của bọn họ.
Lâm Tráng và mọi người đến một sườn núi cao gần nơi trú quân, cùng nhau bàn luận:
- Lần này quân Thượng Khôi Tín bị nhục mà phản, cộng thêm toàn bộ gian kế phá hoại dân tộc Thổ Phiên của Đại Giang Liên bị thất bại, nên thất thểu về nước. Sau này không biết Mặc Xuyết sẽ làm thịt y cho hả giận hay là nhìn mặt Ngưng Diễm mà tha cho y một mạng. Hơn nữa, y không muốn từ bỏ Trung Thổ mà lấy Quy Tư. Cho nên không ở bên này chờ đợi là hợp lý nhất.
Phong Quá Đình nói:
- Chúng ta e ngại nhất chính là chiến sĩ Bí tộc. Vì sao cho đến ngày hôm nay cũng không thấy một ai?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tuy lúc đầu tính toán sai lộ tuyến của chúng ta, cho là chúng ta sẽ băng qua hồ Thanh Hải thẳng đến cao nguyên, nhưng về sau chúng cũng đã điều chỉnh lại sách lược.
Long Ưng quay sang Lâm Tráng nói:
- Quân Thượng Khôi Tín và Lâm Bố Nhã có thể cắt được chúng ta, phải chăng là nằm ngoài ý liệu của huynh?
Lâm Tráng gật đầu:
- Có thể nói là nằm mơ cũng không nghĩ tới. Có đến hơn hai vạn người xâm nhập vào sa mạc. Chỉ cần có bão cát lớn, đội ngũ thương vong hơn phân nửa cũng chẳng là chuyện lạ.
Khi nhắc tới sa mạc, nỗi khiếp sợ của ba người vẫn còn chưa tiêu, cảm thấy Lâm Tráng không có khuếch đại. Bất luận ngươi có bao nhiêu binh mã, so với sa mạc mênh mông không bờ thì lại rất nhỏ bé, bị đại sa mạc há miệng nuốt chửng.
Long Ưng nói:
- Chúng ta đã gặp gỡ người Bí tộc. Giống như hôm đó đại quân Đột Quyết được người Bí tộc dẫn đường, qua sông, qua sa mạc lẻn vào Khiết Đan, phát động tập kích thành trì Khiết Đan. Lần này địch nhân có thể ở Khố Mẫu tháp cắt đứt chúng ta cũng vì có người Bí tộc dẫn đầu, xe chỉ luồn kim. Cũng do chúng ta chưa có cơ hội giáp lá cà với bọn họ. Nói không chừng người Bí tộc vẫn còn ẩn giấu bên trong đội ngũ của Thượng Khôi Tín.
Vạn Nhận Vũ hít vào một ngụm khí lạnh, nói:
- May mắn Ưng gia chúng ta anh minh thần vũ, không lọt vào bẫy của giặc, lại tận dụng được thiên thời địa lợi phá vòng vây đào tẩu. Nếu như quay đầu trốn vào trong sa mạc thì hôm nay khẳng định không thể sống sót để trở về nhà.
Lâm Tráng cảm kích nói:
- Nhờ Ưng gia, Lâm Tráng ta mới có thể nhặt được cái mạng nhỏ trở về. Hiện tại lập được nhiều đại công, được Vương tử đề bạt coi trọng. Ta có nằm mơ cũng không dám đòi hỏi vị trí quá đáng.
Long Ưng cười khổ nói:
- Các vị huynh đệ không cần nịnh nọt ta. Muốn nịnh thì nên nịnh Tuyết Nhi. Nếu so đấu tốc độ với người Bí tộc và sa mạc, ta sớm thua rối tinh rối mù rồi. Tất cả đều do Tuyết Nhi phát huy sức mạnh sinh mạng, đưa ta rời khỏi sa mạc. Nếu không thì thiếu chút nữa là mất mạng rồi. Bốn người nhớ tới tình huống thập tử nhất sinh, trong lòng đều thầm kêu may mắn.
Vạn Nhận Vũ nhìn mặt trời lặn ở đằng tây nói:
- Dù sao thì vẫn còn thời gian. Lâm Tráng có thể nói cho chúng ta biết gần người Đột Quyết còn có dân tộc nào có thực lực chiến đấu không?
Lâm Tráng nói:
- Trừ Đột Kỵ Thi và dân tộc Hồi Hột ra, còn có Tiết Duyên Đà và Hiệt Kiết Tư. Ngoài ra còn dân tộc Giác Tiểu. Các dân tộc này không có thành tựu gì, chỉ thích phụ thuộc vào dân tộc mạnh khác.
Y ngừng lại rồi nói tiếp:
- Về phần dân tộc Hồi Hột ta có chút bổ sung. Dân tộc này không hề mạnh bằng nước láng giếng, chỉ có thể coi là đại liên minh của tất cả bộ lạc, bộ lạc bình thường làm theo ý mình. Dân tộc Hồi Hột nguyên là một bộ tộc của Thiết Lặc. Thiết Lặc bao gồm Phó Cố, Đồng La, Bạt Dã Cổ Đẳng... Sau khi dân tộc Hồi Hột thành lâp đất nước, chiếm vùng đất ở Mạc Bắc Thiết Lặc, trên cơ sở chín họ Thiết, phát triển chín họ dân tộc Hồi Hột. Chín họ đó là Dược La Cát, Hồ Đốt Cát, La Vật, Mạch Ca Tức Cật, A Vật Đích, Cát Tát, Hộc Ốt Tố, Dược Vật Cát, Hề Da Vật.
Những năm gần đây, người Đột Quyết có khí thế lớn, chín họ đã tự di chuyển để tránh họa. Trong đó bộ lạc mạnh nhất dân tộc Hồi Hột là Phó Cố. Kỳ Sĩ Cân Ca Lạm Bạt Duyên được quý quốc phong làm Võ Vệ Đại tướng quân kiêm Kim Vi đô đốc.
Phong Quá Đình đau đầu nói:
- Thì ra tình huống Mạc Bắc lại phức tạp như vậy. Lúc khởi hành ở Trường An, ta còn tưởng rằng chỉ có Đột Quyết và Đột Kỵ Thi. Xem ra thực lực của dân tộc Hồi Hột không hề dưới Đột Kỵ Thi. Nếu không thì đã sớm bị Đột Quyết tiêu diệt.
Long Ưng hỏi:
- Tiết Duyên Đà là tên gia hỏa nào vậy?
Lâm Tráng nói:
- Về chuyện của các tộc Mạc Bắc cơ bản là do tổ phụ kể lại, cộng thêm việc ta đặc biệt chú ý, thỉnh thoảng nghe ngóng người trở về từ phía bắc những tin tức có liên quan. Cho nên biết được nhiều điểm hơn so với người khác.
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Huynh không phải biết nhiều mà là biết rõ như lòng bàn tay. Nội đống danh tự đó thôi cũng đã là kinh người rồi.
Lâm Tráng nói:
- Về phần Tiết Duyên Đà, vốn là một bộ mạnh nhất của Thiết Lặc. Bởi vì có nhiều Khả Hãn bạo ngược vô đạo, nhắm trúng dân tộc Hồi Hột nên tất cả đều bị bộ lạc của họ đánh hội đồng. Còn bị quý quốc phái Lý Thế Tích tiến hành chinh phạt. Các bộ lạc lớn nhỏ của Tiết Duyên Đà chạy tứ tán, không có cách nào ngưng tụ sức mạnh. Nhiều năm qua cũng không khôi phục lại danh tiếng Tiết Duyên Đà.
Trời sắp chuyển tối, bầu trời bắt đầu mọc đầy sao.
Lâm Tráng nói:
- Hiệt Kiết Tư cũng là một trong những các bộ lạc của Thiết Lặc. Bởi vì nằm ở cực bắc, hoàn cảnh địa lý đặc biệt, khí hậu giá lạnh. Sông lớn bị đóng băng nửa năm, thành ra phát triển nên quốc gia đặc dị. Người dân ở đó thân hình cao lớn, tóc đỏ mặt trắng, ánh mắt màu xanh lục. Nữ nhiều nam ít. Rất thiện chiến. Đàn ông đều có hình xăm ở tay, còn nữ thì ở sau cổ. Bất luận nam nữ đều đeo vòng tai, nên rất dễ dàng nhận ra. Nổi tiếng nhất lúc đó là Hiệt Kiết lượm được một loại sắt đặc biệt từ trên trời rơi xuống được gọi là "Vũ Thiết", chế tạo thành vũ khí sắc bén bán cho các thủ lĩnh bộ lạc với giá cao. Trong đó có một số thanh đã nổi danh Thần binh kỳ khí. Nhưng những năm gần đây người Đột Quyết có thế quá lớn. Mặc Xuyết thường xuyên cưỡng bức người Hiệt Kiết Tư. Hàng năm bắt họ phải tiến cống chín thần khí Vũ Thiết, khiến cho Hiệt Kiết Tư rất bất mãn. Đương nhiên giận nhưng không dám nói gì. Đại khái mà nói, phía tây bắc Đột Quyết cũng chỉ có Đột Kỵ Thi, dân tộc Hồi Hột và Bắc Hiệt Kiết Tư. Hiện tại, Đột Kỵ Thi liên tục mở rộng. Thậm chí chúng còn dò xét bốn Trấn Nam An Tây, lấy thành Toái Diệp là răng hàm, thành Cung Nguyệt là răng nhỏ. Người Đột Quyết và Đột Kỵ Thi tranh nhau, đang ở trong tình huống hết sức căng thẳng. Nếu như không phải Sa Cát và Đại tướng Trung Lễ bất hòa, sợ là Sa Cát thừa dịp người Đột Quyết bị nhục mà phát động chiến tranh.
Long Ưng hớn hở nói:
- Cuối cùng cũng làm rõ tình huống phía bắc của người Đột Quyết. Cũng đã đến lúc chúng ta rời đi rồi.
Ba người ẩn thân tại một khu rừng rậm, xem có địch nhân lén đi theo phía sau đám người Lâm Tráng hay không. Khu rừng nằm ở chân núi phía nam Côn Lôn Sơn, giáp giới với đại lục Vu Điền, là chỗ giao nhau giữa vùng núi và thảo nguyên, địa hình tương đối phức tạp.
Vạn Nhận Vũ ngắt lời:
- Lần này chúng ta thật sự bỏ rơi kẻ địch, nguyên nhân nằm ở chỗ kẻ địch không có cách nào nắm giữ được mục đích của chúng ta.
Phong Quá Đình nhìn Thần Ưng đang bay trên không trung, hỏi Vạn Nhận Vũ:
- Hôm đó, lúc huynh thăm dò con đường đến Quy Tư, là hỏi vị nhân sĩ nào vậy?
Vạn Nhận Vũ nói:
- Tất cả đều do người của Quốc lão, cam đoan có thể giữ kín như bưng. Lúc ấy ta đã hiểu, chỉ cần không để cho người ta biết chúng ta đi nơi nào thì đã thành công một nửa rồi.
Lúc bước vào bên ngoài Tây Vực, cho dù ba người võ công có cái thế, so với kẻ địch vẫn còn kém xa. Nếu một mực bị người đuổi đánh, phải chiến đấu một trận thì cuối cùng thua thiệt nhất định là bọn họ.
Tất cả mọi người đều hiểu rằng, mấu chốt là đến Quy Tư thần không biết quỷ không hay. Tìm được Hoang Nguyên Vũ và Hoa Tú Mỹ thì mới có thể có đất dụng võ. Còn không thì khó mà giữ được bản thân.
Hai mắt Long Ưng sáng lên, nói:
- Ngay cả Võ Thừa Tự cũng không biết chúng ta muốn tới Quy Tư, đương nhiên không có tin tức tiết lộ. Chúng ta sẽ dịch dung cải trang, nghênh ngang mà đến Quy Tư.
Vạn Nhận Vũ tức giận nói:
- Thám tử Đột Quyết có ở khắp nơi. Lại còn có người của Bí tộc nhìn chằm chằm vào chúng ta. Chúng ta cưỡi ngựa chứ không phải lạc đà mà xuyên qua sa mạc được. Không rõ lai lịch, lại có đến ba người. Không gây chú ý cho người ta mới là kỳ lạ.
Long Ưng nói:
- Chúng ta không phải xuôi theo ốc đảo lớn nhỏ, một mực đi về hướng bắc hay sao? Cưỡi ngựa thì có gì lạ?
Vạn Nhận Vũ cười nói:
- Tiểu tử huynh lúc này mà còn nằm mộng. Chỉ duy nhất mình ta là còn thanh tỉnh. Đêm đó tại Ba Oa, trong lúc hai người phong lưu khoái hoạt, ta đã đi tìm hiểu về lục sắc tiệp. Trong thời điểm xuân hạ thủy vượng, đúng là như huynh đã nghĩ, một dãy đường lá xanh dài từ mười đến ba mươi dặm xuất hiện. Hai bên có lá vàng, từ nam đến bắc xuyên qua biển Tử Vong. Có thể nói là kỳ quan. Nhưng vào mùa thu đông, đường sông biến mất. Có lẽ vẫn còn ốc đảo nhỏ nhưng cũng không dễ tìm. Nó rất dễ dàng bị bỏ qua. Mọi người nên có tâm lý chuẩn bị. Rất hiếm người nào đi con đường này xuyên qua sa mạc. Nó chỉ tốt hơn so với biển Tử Vong một chút mà thôi.
Long Ưng cười khổ nói:
- Chẳng lẽ không phải vừa mạo hiểm ở sa mạc sao? So với Taklimakan, các sa mạc khác chỉ là đồ chơi con nít.