Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 173: Xa cách từ lâu gặp lại (hạ)

Quyển 4 – Chương 173: Xa cách từ lâu gặp lại (hạ).

Hoành Không Mục Dã lãnh đạm nói:

- Tuy lực lượng địch nhân vượt xa chúng ta, nhưng nhìn như mạnh mà thực chất lại yếu. Hai vạn lính của chúng bao vây bọn ta, không những dằng co mãi không xong, mà ngược lại, nhờ có sự trợ giúp của Vạn huynh và Phong huynh, bọn ta còn đánh lui bọn chúng, Vạn huynh và Phong huynh giết được ba đại tướng của chúng. Sau chiến dịch này, có một số người quyền quý có quan hệ tốt đẹp với ta, đều phái sứ giả đến ngầm báo tin tức, có thể thấy là số người bất mãn Khâm Một Thần Nhật cũng không ít.

Y nhìn về phía Điền Mộc Kim Phương, khẽ gật đầu.

Điền Mộc Kim Phương cung kính nói:

- Cách đây ba ngày, bọn ta nhận được tin tức, gần mười lăm ngàn người của đội quân tiên phong, do đại tướng Cao Kiệt của Khâm Một Thần Nhật làm chủ soái, từ thành La Ta kéo ra, ép về phía bọn ta, khiến bọn ta không thể chia quân ra đối phó với liên quân trở về từ A Nhĩ Kim Sơn.

Vạn Nhận Vũ nhìn Long Ưng giải thích:

- Lần này bọn ta đến đây hội hợp với huynh, là muốn trước hết phải đánh tan liên quân mới lặn lội đường xa trở về, thuận thế giành lại con đường chiến lược ở thành Đa Mã, phía đông bắc Chúng Long Dịch.

Sau khi quân địch thất bại trong cuộc vây thành, một số người chạy trốn tới thành này, kể cả chủ soái Lại Tĩnh Hùng Hốt Tất Đa, hiện giờ binh lực còn chưa tới hai nghìn người, trong đó có không ít thương binh.

Thổ Phiên không có những thành trì lớn như Trung Thổ, mà chỉ là những thành lũy có quy mô không lớn lắm, có địa thế hiểm yếu và tường cao, dày. Tuy nhiên, trong thành cũng khá hùng vĩ, chẳng những có chỗ đóng quân, còn có miếu thờ, kho lương thực, nơi trồng trọt, các vị trí quan trọng đều dựng lầu quan sát, nguồn nước dồi dào, dễ thủ khó công.

Cao nguyên đất rộng người thưa, các thành lũy như vậy là phương tiện thích hợp nhất để biểu thị công khai chủ quyền.

Hoành Không Mục Dã lại nói:

- Nếu như chúng ta đi dọc theo dòng sông về phía đông, chỉ hai ngày đi ngựa là có thể tới thành Đa Mã. Chỉ cần loại bỏ tòa thành này, tất cả các thành lũy phía đông sẽ vào tay ta, liên quân trở về cũng trở thành món đồ trong túi của chúng ta.

Long Ưng hỏi:

- Trong tình huống thông thường, muốn công phá thành Đa Mã này, cần bao nhiêu thời gian?

Hoành Không Mục Dã thở dài:

- Mỗi thành lũy ở đây đều được thiết kế rất kỹ càng, như thành lũy Đa Mã, dựa vào Hổ Thủ Sơn ở phía bờ bắc sông lớn, ba mặt đều là núi cao, chỉ ở phía nam có đường dốc dẫn tới cửa thành lũy. Chỉ cần mấy trăm người là có thể giữ thành mười ngày, nửa tháng, bằng không chúng ta đã đánh chiếm được rồi.

Rốt cuộc Long Ưng hiểu ra, chiến tranh trên cao nguyên khác hẳn so với nơi khác, cũng chính vì thế, Hoành Không Mục Dã có thể sống tới hôm nay.

Phong Quá Đình cau mày nói:

- Muốn đánh chiếm thành lũy, phải có ưu thế về binh lực. Bao vây lâu dài, chờ quân địch cạn lương thực, hết nước sinh hoạt, lại đưa quân đánh úp. May mắn là có Ưng gia ở đây, nhất định huynh ấy sẽ nghĩ ra biện pháp.

Mọi người đều bật cười, không khí trở nên cởi mở.

Long Ưng mỉm cười nói:

- Ta đánh hơi được mùi cạm bẫy.

Hoành Không Mục Dã không kinh sợ mà còn vui mừng, nói:

- Xin lắng tai nghe.

Long Ưng nói:

- Vấn đề mấu chốt ở chỗ, quân địch khua chiêng gióng trống mà đến, từ thành La Ta tiến về phía chúng ta. Bọn chúng làm ra vẻ đó chỉ là đội quân tiên phong, khiến cho chúng ta nghĩ lầm rằng còn có đại quân chủ lực đến sau, thật ra đó là sách lược tung hỏa mù của Khâm Một Thần Nhật.

Vạn Nhận Vũ hỏi:

- Đó là dự cảm hay phân tích?

Long Ưng đáp:

- Cả hai đều đúng cả. Bởi vì Khâm Một Thần Nhật đã thất bại liên tiếp ở Khương Đường và Chúng Long Dịch, cho nên trận này không thể sơ suất, làm sao y có thể để chúng ta dễ dàng khám phá ý đồ của mình? Chỉ cần đóng kín cổng chính thành lũy, trong thành lũy lại có lương thực và nước đủ dùng trong hai, ba năm, nếu cứ dây dưa thì phía bất lợi là ai? Đến lúc đó, chỉ cần đổi thủ thành công, trong tình thế đó, tinh thần của thủ hạ Khâm Một Thần Nhật sa sút, chắc chắn sẽ bị chúng ta làm cho sụp đổ. Bởi vậy cho nên, chắc chắn Khâm Một Thần Nhật có mưu kế lợi hại khác, để vãn hồi thế lực đang suy tàn. Cho ta biết, rốt cuộc Khâm Một Thần Nhật có thể sử dụng bao nhiêu binh lính?

Điền Mộc Kim Phương đáp thay cho Hoành Không Mục Dã:

- Trước đây, khi quân địch từ thành La Ta kéo đến tấn công thành lũy của chúng ta, binh lực lên đến tám vạn quân, kể cả ba vạn quân Đột Quyết trong đó. Có thể nói Khâm Một đã sử dụng hết quân tinh nhuệ, mặc dù đánh chiếm được thành lũy, nhưng thương vong rất nhiều, ít nhất là vạn người. Sau đó chúng lại ngàn dặm đuổi giết chúng ta, cộng thêm chiến dịch vây thành, lại tổn thất hơn vạn người nữa. Cho nên hiện giờ mặc dù nói là có mười lăm vạn quân, nhưng quân tinh nhuệ chỉ có chừng bốn vạn. Nếu phải để lại lực lượng hùng hậu trấn giữ thủ đô, thì lần này, số binh lính có thể sử dụng tối đa là sáu vạn, bao gồm cả không ít quân lính vừa chinh phạt trở về.

Long Ưng vui mừng nói:

- Vậy thì hẳn là chúng có khoảng một vạn đến một vạn rưỡi quân!

Vạn Nhận Vũ bật cười to:

- Lại đang thừa nước đục thả câu, rốt cuộc huynh nghĩ tới chuyện gì vậy?

Long Ưng nói:

- Bất cứ ai có chút hiểu biết về quân sự, cũng biết là tuyệt đối không nên chiến đấu trên cùng hai mặt trận, nếu không sẽ bị dồn vào thế đỡ trái hở phải. Khâm Lăng của quý quốc thật lợi hại, một mặt khai chiến với chúng tôi ở hồ Thanh Hải, một mặt lại chinh phạt khắp nơi ở Tây Vực, tranh đoạt An Tây tứ trấn, kết quả như thế nào, mọi người đã rõ như ban ngày, rốt cuộc ngay cả cái mạng nhỏ cũng phải bỏ lại chiến trường.

Hoành Không Mục Dã nói:

- Nói như vậy, huynh đệ đồng ý chúng ta trước hết đánh lấy Đa Mã, rồi quay lại đánh cho liên quân một trận tơi bời, sau đó lại vung gươm ứng phó với đại quân của kẻ địch từ phía tây kéo tới. Ài! Giọng điệu của ngươi cho thấy hình như ngươi nghĩ ra biện pháp rồi. Bây giờ ta đã bắt đầu hiểu rõ, vì sao người Đột Quyết sợ ngươi như vậy! Ngay cả ta là huynh đệ của ngươi, cũng cảm thấy ngươi có những suy nghĩ mà quỷ thần cũng khó lường.

Long Ưng nói:

- Lúc đầu ta có ý như vậy, bây giờ thấy các vị cũng nghĩ không khác ta, có thể thấy Khâm Một Thần Nhật cũng có ý tương tự. Nếu như Khâm Một hiểu thấu suy nghĩ của chúng ta như vậy, đương nhiên sẽ có biện pháp khác. Hừm! Hãy cho ta biết, ở giữa thành La Ta và Chúng Long Dịch, thành lũy nào mạnh nhất?

Ngay cả người biết rõ hắn như Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình, còn có cảm giác không biết đâu mà lần, huống chi những người khác.

Nãy giờ vẫn ngồi im, Lâm Tráng chợt lên tiếng:

- Hẳn là thành lũy Ba Oa ở phía tây dãy Hoành Đoạn Sơn, phía nam Đường Cổ Lạp Sơn và phía bắc sông Brahmaputra, chỉ mất mười ngày phi ngựa là có thể tới chi viện cho mặt phía tây thành La Ta, là lực lượng hùng hậu sở tại của Khâm Một Thần Nhật, quân lực hơn vạn.

Long Ưng vỗ đùi, nói:

- Rốt cuộc ta đã thấy được ánh sáng của ngày chiến thắng rồi, lão quỷ Khâm Một cù cưa lằng nhằng, ta phải đâm một nhát trúng tim hắn. Hừm, thật sảng khoái!

Thấy mọi người ngẩn ra nhìn hắn, nghe hắn lẩm bẩm một mình, Long Ưng lúng túng nói:

- Xin thứ cho tiểu đệ hưng phấn quá, bởi vì đoán được mánh khóe của tên khốn Khâm Một kia. Xin mọi người hãy suy nghĩ kỹ về tình hình, Khâm Một ra oai như vậy là muốn ép chúng ta đánh thành Đa Mã với mục đích cô lập liên quân vừa trở lại cao nguyên, khiến chúng tiến thoái lưỡng nan. Thế nhưng trong tình thế thành Đa Mã đã có sự chuẩn bị, có thể khiến chúng ta đánh mãi không xong, khi đó liên quân đánh tới, chúng ta bị hai mặt giáp công, kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể bất phân thắng bại. Trong lúc đó, một vạn rưỡi quân tinh nhuệ của địch quân kéo tới, đột nhiên đánh úp, chúng ta có thể chống cự bao lâu?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Đội quân này từ đâu chui ra? Sao có thể giấu diếm được chúng ta?

Hoành Không Mục Dã vỗ tay nói:

- Hay lắm! Thật sự rất hay! Đội quân đó là chiến sĩ tinh nhuệ từ ba hang ổ kia bí mật kéo tới, vượt qua Nộ giang, Lan Thương giang, tránh khỏi Chúng Long Dịch, rẽ về con đường phía tây, qua sông Đà Đà, theo đường cũ của Long huynh đến hồ Trát Lăng và Ngạc Lăng, đường xa tập kích chúng ta một cách bất ngờ. Như thế, thật sự có thể tránh được tai mắt của người, ngàn dặm không bị phát hiện.

Long Ưng nói:

- Chỉ cần cho ta hai ngàn người, chẳng những ta có thể tiêu diệt đội quân tinh nhuệ vạn người của Khâm Một, mà còn có thể thừa thế đánh chiếm thành Ba Oa của bọn chúng, làm lung lay nền móng của Khâm Một. Đến lúc đó, chỉ cần dùng thủ đoạn chính trị là có thể đoạt lại thành La Ta vào tay của vương tử.

Hoành Không Mục Dã cau mày nói:

- Hai ngàn người hình như quá ít?

Long Ưng đã tính trước, nói:

- Quan trọng hơn là, vương tử phải phòng thủ vững chắc địa bàn hiện thời, dùng binh lực khổng lồ và chiến thuật đột kích, khiến đối phương tiếp tế khó khăn. Hơn nữa, người Đột Quyết không quen khí hậu chợt nóng chợt lạnh của cao nguyên, một khi thành Đa Mã không nuôi nổi nhiều người, lương thực thiếu hụt, lại thêm hai tháng sau là mùa đông, ta đảm bảo địch quân phải hoảng hốt bỏ chạy, không dám ở lâu. Đây gọi là tứ lạng bạt thiên cân, cần gì phải liều mạng với bọn chúng?

Điền Mộc Kim Phương vui mừng nói:

- Phân nửa lính trong liên quân là người Đột Quyết, binh lực còn lại, cho dù cộng thêm binh lính của thành Đa Mã, cũng không có năng lực phát động tấn công bất kỳ thành lũy nào của chúng ta.

Long Ưng nói:

- Cấp cho ta hai ngàn chiến sĩ, phải là chiến sĩ tinh nhuệ nhất. Mỗi lần tác chiến, ta luôn chỉ dùng trí không dùng dũng, Khâm Một không đủ khả năng chu toàn mọi việc, cho nên được ăn cả ngã về không, dùng kế sử dụng binh lực từ ba hang ổ kia để ngàn dặm đánh úp chúng ta, đừng nói hai ngàn người, chỉ cần một ngàn người là ta đã đủ sức đánh tan thành Ba Oa của chúng. Huống chi, ta sẽ khiến địch nhân bị bất ngờ, chỉ đến khi chúng ta leo đến đầu tường thành, chúng mới biết sự hiện diện của chúng ta, nhiều người, ngược lại càng dễ bị phát hiện.

Mắt Hoành Không Mục Dã lóe sáng, trầm giọng nói:

- Huynh đệ! Rốt cuộc ta đã thấy được ánh sáng chiến thắng mà ngươi nói. Khi thành Ba Oa rơi vào tay ta, chẹn lấy vị trí hiểm yếu của thành La Ta, người Đột Quyết lại hoảng sợ lui binh, sẽ có nhiều thành lũy quy phục chúng ta.

Long Ưng cười nói:

- Không phải là nhiều thành lũy mà là tất cả thành lũy, kể cả thủ đô.

Phong Quá Đình cười khổ, nói:

- Tiểu tử này vốn thích giấu diếm úp mở. Ngày đó, tiểu tử này đưa cái đầu của Tẫn Trung từ dưới bàn ra, vì quá sức cao hứng, tại hạ đã quên đánh cho hắn một trận. Nhưng đúng là hắn phải bị đánh một trận.

Mọi người trong lều cười vang.

Long Ưng liền kể lại việc Khâm Một Thần Nhật sai Hoa Lỗ hợp tác buôn người với Đại Giang Liên cho mọi người nghe.

Hoành Không Mục Dã nói:

- Lại có việc này? Đại Nhân Ba Nông Nang Trát và Khai Quế Đa Nang ở sau lưng giật dây, thật là khiến người ta không sao tưởng tượng được.

Long Ưng nói:

- Nếu ta đoán không nhầm, chuyện này là âm mưu do Khoan Ngọc của Đại Giang Liên nghĩ ra, cho nên trước kia lão huynh bị tập kích ở Trường Giang, lại thêm quý vương bị ám sát bỏ mình. Người ám sát Quý vương có lẽ là tử sĩ Bí tộc, chỉ họ mới có bản lĩnh và sự nhẫn nại ẩn giấu tung tích.

Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt của Mặc Sĩ Kinh, y rất có thể là đệ nhất cao thủ của Bí tộc, chỉ có y mới có năng lực đó, tuy nhiên hắn không nói ra.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Không hiểu tại sao người Bí lại giúp sức cho người Đột Quyết?

Đôi mắt Hoành Không Mục Dã rực lửa cừu hận, nói:

- Món nợ này sớm muộn gì cũng phải thanh toán sòng phẳng với người Đột Quyết, bây giờ trước hết bẻ gãy bọn tiếp tay cho giặc Khâm Một Thần Nhật, Đại Nhân Ba Nông Nang Trát và Khai Quế Đa Nang.

Y lại trầm ngâm nói:

- Mà không! Sau khi đánh chiếm ba thành lũy hang ổ, ta sẽ công bố bài hịch công khai lên án Khâm Một Thần Nhật. Tất cả tội lỗi, bao gồm cấu kết với Đại Giang Liên tiến hành buôn người, làm trái lời thề, ám sát người trong hoàng tộc, thông đồng với Chi Thanh Lệ, cưỡng ép ấu chúa làm những điều tàn ác tời không dung đất không tha, đều quy về một mình hắn. Đây là thủ đoạn chính trị, hắn có làm những việc đó hay không, cũng không quan trọng, ai chọn tin hắn hoặc không tin hắn, đều xuất phát từ lợi ích riêng của họ. Đám vương tộc và đại quan đánh hơi được sự bại vong gần kề của Khâm Một Thần Nhật, sẽ chạy hết về phía ta.