Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 164: Một nửa thâm thù( Thượng )

Long Ưng không những tạo ra thời cơ đánh lén tốt nhất cho Mạc Vấn Thường, còn mượn lửa khiến Mạc Vấn Thường giành được góc độ và vị trí tấn công tốt nhất.

Long Ưng lộ ra phong cách của Tà Đế, ngửa người về phía sau, rồi quay mạnh, mặt hướng xuống đất. Ma kình từ Huyệt Dũng Tuyền ở lòng bàn chân bắn ra tứ phía, xuyên qua bức tường lửa, vọt qua không gian xẹt về phía Mạc Vấn Thường như một tia chớp.

Một loạt các động tác được hắn hoàn thành liên tục trong chớp mắt, ngay lập tức chuyển ngoặt tình thế bất lợi.

Trong tích tắc hắn quay người, thoát khỏi trường kình khí của Pháp Minh. Lúc này Pháp Minh đã cách Long Ưng không tới năm bước, thấy hắn khó tránh khỏi cái chết thì đột nhiên chưởng kình của y trở nên nhẹ nhàng hơn, mất đi mục tiêu, một chưởng khí thế lớn mạnh, vậy mà không thể tiếp tục được nữa, cần phải có phản ứng về cả chiêu thức và thân pháp, mới có thể hợp thành công thức mới. Tình hình trong lúc đó vô cùng kỳ diệu, có liên quan tới cảm ứng khí giữa những cao thủ như họ.

Pháp Minh có cảm giác không lành, nhưng tất cả đã muộn.

Mặc dù Mạc Vấn Thường thấy Long Ưng như biết trước y sẽ đánh lén từ phía sau, lòng thầm khen lợi hại, nhưng kinh nghiệm của y vô cùng phong phú. Y không hề hoang mang vì biết rằng chỉ cần ép Long Ưng về lại chỗ cũ.

Trong hoàn cảnh nếu bị y và Pháp Minh đánh ép, Long Ưng không thể trốn thoát. Mọi việc không được xảy ra sai sót, y bèn biến chiêu, hai chiếc Loan Nguyệt Đao bổ về phía trước như bánh xe, vừa có tác dụng bảo vệ phía trước, vừa có công vừa có thủ. Không thể phủ nhận rằng đây là chiến lược tấn công Long Ưng tốt nhất.

Pháp Minh tăng tốc ngay lập tức, y đạp gió bay lên trời, quyền hóa thành trảo, một tay còn lại dựng trước mặt, đuổi theo Long Ưng như bóng với hình, cào về phía chân trái của hắn.

Hai cao thủ lớn sử dụng hết võ thuật toàn thân, để dồn Tà Đế vào chỗ chết chỉ trong một vài chiêu.

Long Ưng hoàn toàn biết được chiêu thức và ý đồ của hai đối thủ đáng sợ này, Tả Kiền Hữu Khôn bật ra từ trong tay áo nhờ sự rung động của bắp tay, rồi rơi vào tay hắn.

Trong ánh lửa, Hộ Uyển phát sáng lấp lánh. Mạc Vấn Thường ngạc nhiên, ngay lập tức biết rằng y đã tính toán nhầm thời gian đánh vào nhau của vũ khí ngắn.

Cao thủ tranh chấp chỉ trong một vài milimet. Huống hồ “Tụ Lý Càn Khôn” dài hơn một thước.

“Đinh đinh!” hai tiếng vang lên, Tả Kiền Hữu Khôn găm vào bóng Loan Nguyệt Đao đang chuyển động như bánh xe, rồi đánh trúng hai thanh đao.

Trên mặt Mạc Vấn Thường lộ ra nụ cười xảo quyệt, để mặc Loan Nguyệt Đao bay về hai bên trái phải. Y nhân lúc Long Ưng không thể đánh tiếp, bảo vệ tay co lại trong tay áo. Trong lúc sơ hở đó, y lắc mạnh đầu, mái tóc dài đến eo quét vào đầu Long Ưng như một chiếc roi, nếu như đánh trúng, nhất định Long Ưng sẽ đầu lìa khỏi cổ, chết ngay lập tức.

Pháp Minh ở đằng sau cách Long Ưng không tới một trượng. Y có thể cào nát mắt cá chân của Long Ưng trong tích tắc. Khi thấy Mạc Vấn Thường sử dụng tuyệt chiêu, y bèn kêu lên:

- Hay lắm.

Long Ưng thầm cười lạnh lùng, đập một chưởng xuống dưới, kình khí đập mạnh lên mặt đất, rồi mượn lực phản chấn mà xông lên trên trời.

Rầm!

Kình khí nổ tung. Nơi mái tóc của Mạc Vấn Thường đánh tới không còn là đầu Long Ưng nữa, mà là phần ngực của hắn.

Áo bào và trang phục võ sĩ ở chỗ đó nát bươm, lộ ra Bách Biến Thuẫn ở trong. Long Ưng dựa vào ma kình và giáp hộ thể đánh toàn lực về phía Mạc Vấn Thường.

Mạc Vấn Thường cảm thấy mọi việc không ổn, nhưng do cúi thấp đầu, nên nhất thời chưa biết được đã xảy ra chuyện gì. Đột nhiên y thấy ngực và bụng đau nhói, ma khí mang tính phát nổ xâm nhập vào cơ thể y.

Không ngờ y đã bị Long Ưng đá trúng hai cước, cước thứ nhất phá vỡ chân khí hộ thể của y, cước thứ hai khiến cho xương ngực của y dập nát, lục phủ ngũ tạng đều bị thương nặng.

Sau khi đánh trúng, Long Ưng bèn bay ngang ra xa.

Mạc Vấn Thường phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa, mắt, tai, miệng và mũi đều hộc máu, y ngã ngửa về phía sau, rơi vào một bên của bức tường lửa.

Pháp Minh có nằm mơ cũng không thể ngờ đến sự thay đổi trước mắt.

Có điều y biết rằng Mạc Vấn Thường có nội công thâm hậu, mặc dù bị thương nặng, nhưng nhất định sẽ không chết. Y bèn quyết hạ xuống từ không trung, nhân lúc Long Ưng chưa kịp khôi phục lại, thừa cơ đánh lén.

Long Ưng rơi xuống nền đất liền lăn ra phía ngoài.

Hai chân Pháp Minh chạm đất.

Chính trong lúc này, Mạc Vấn Thường lại phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Lần thứ ba, y xuyên qua bức tường lửa, kéo theo một quầng lửa lớn, chạy thẳng về phía Pháp Minh.

Pháp Minh không hổ là cao thủ hùng mạnh trong thiên hạ, y đoán ra rằng Mạc Vấn Thường không những đã chết, mà đằng sau y còn có một bóng người nữa, nếu y đỡ lấy thi thể của Mạc Vấn Thường, nhất định sẽ bị đối phương lợi dụng.

Liếc qua khóe mắt, y đã thấy Long Ưng bật dậy từ dưới nền đất.

Pháp Minh quyết định thật nhanh. Y lùi về phía sau, tay trái vung lên, một mũi hỏa tiễn đâm thẳng lên nền trời. Một tiếng “rầm” vang lên, lửa đỏ bắn ra, y thông báo cho thuộc hạ rút đi ngay lập tức. Còn y thì quay người lao vào bóng tối nơi thảo nguyên.

Long Ưng quỳ lên mặt đất, không còn chút sức lực.

Hoa Gian Nữ chạy tới trước mặt hắn, nửa quỳ đỡ lấy vai hắn, rồi lại lấy vạt áo lau đi vết máu ở khóe miệng cho hắn.

Long Ưng thở hổn hển:

- Thật là nguy hiểm, nhưng chúng ta thắng rồi.

Ánh mắt Hoa Gian Nữ lóe lên một chút gì đó kỳ lạ, dưới ánh lửa bập bùng, nàng càng đẹp hơn. Nàng dịu dàng hôn lên môi hắn, rồi nói:

- Không có ngươi, tỷ tỷ không thể nào giết chết được Mạc Vấn Thường.

Long Ưng ngớ ra:

- Nàng gọi mình là gì vậy?

Hoa Gian Nữ nói:

- Mộng Điệp lớn hơn ngươi mấy tuổi, đương nhiên là tỷ tỷ, còn ngươi là người tình nhỏ của ta.

Long Ưng mừng rỡ:

- Ta và tỷ tỷ trở nên như vậy từ bao giờ?

Hoa Gian Nữ cười rạng rỡ, nói:

- Với tính cách của tỷ tỷ, nếu chỉ mặc nội y cùng ngủ với ngươi, đồng nghĩa với việc đã hiến thân cho tên đệ đệ dê già như ngươi rồi. Giờ đây tỷ tỷ đã chém được thủ cấp của Mạc Vấn Thường, mang về Ba Thục tế vong linh sư phụ. Bao giờ gặp lại, ngươi thích làm gì cũng được. Như thế ngươi đã hài lòng chưa?

Long Ưng hoài nghi:

- Tỷ tỷ tình nguyện như vậy sao?

Hoa Gian Nữ tức giận nói:

- Trước kia không ngừng thương lượng, đâu có thấy ngươi hỏi người ta có tình nguyện hay không? Giờ đây người ta đã đồng ý rồi, ngươi còn nghi ngờ người ta.

Long Ưng như mở cờ trong bụng:

- Ước mơ cuối cùng đã thành sự thật rồi. Ha!

Hoa Gian Nữ đóng miệng của hắn lại, tặng hắn một nụ hôn ly biệt nồng nàn.

Hai ngày sau, họ đến Đào Lâm. Được sự sắp xếp của bang Hoàng Hà, họ đi thuyền đến Trường An. Không ngờ rằng thiếu bang chủ của bang Hoàng Hà, Đào Hiển Dương cũng đi theo. Khi Vạn Nhận Vũ giới thiệu họ làm quen, Long ưng đã cảm thấy rất quen, ngay lập tức hắn nhớ ra đã từng gặp nhau khi Võ Chiếu mở tiệc thiết Hoành Không Mục Dã ở cung Thượng Dương, lúc đó gã cúi đầu nói thì thầm với Thái Bình công chúa, thái độ thân mật. Người này cao lớn đẹp trai, tuổi trẻ tài cao, cha gã đã giao phần lớn mọi việc của bang Hoàng Hà cho gã quản lý. Cho thấy đây sẽ là người đứng đầu trong tương lai của bang Hoàng Hà. Gã nói chuyện rất lịch sự, đâu vào đấy, khiến hắn và chủ tớ Tiểu Ma Nữ rất có thiện cảm.

Sau khi sắp xếp xong cho đám ngựa, Long Ưng kéo Vạn Nhận Vũ vào thuyền nói chuyện:

- Tại sao Đào Hiển Dương cùng chúng ta đến Trường An?

Vạn Nhận Vũ cười nói:

- Hình như ngươi không biết mình nổi tiếng thế nào, những người có chút tư cách trên giang hồ, có ai không tranh giành kết giao với ngươi chứ?

Long Ưng nói:

- Nhân phẩm của gã thế nào?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Ta và gã cũng được coi là có giao tình với nhau, chưa phát hiện ra gã có gì không ổn. Gã rất nhiệt tình, có tình có nghĩa với bạn bè. Bang Hoàng Hà hơi giống với phái Quan Trung Kiếm của chúng ta, từ khi Đại Đường khai quốc luôn đứng về phía hoàng đế Thái Tông, vì vậy rất ủng hộ cho tông thất Lý Đường. Khi ở Thần Đô, gã từng nói với ta, nếu Võ Thừa Tự thực sự làm thái tử thay cho Lý Đán, hi vọng rằng Ưng gia có thể lãnh đạo những người có chí trong thiên hạ, để lên án Võ Chiếu.

Long Ưng cười khổ nói:

- Hèn chi Võ Chiếu ngại ngươi như vậy, hóa ra tiểu tử ngươi thực sự là một trong những vị lãnh tụ phản quân, bà ấy không hề trách oan ngươi.

Vạn Nhận Vũ nói:

- Lúc này lúc kia mà, ở cùng với tiểu tử ngươi lâu như vậy, suy nghĩ bắt đầu thay đổi rồi. Khởi nghĩa nghe ra thì tràn ngập đại nghĩa, nhưng thứ mà nó cho thấy chỉ là đấu đá nội bộ, ngoại địch có thể thừa cơ, càng khiến Đại Giang Liên nhân cơ hội để quật khởi. Sách lược của ngươi thật thỏa đáng, chuyện chính trị thì phải giải quyết bằng thủ pháp chính trị.

Long Ưng nói:

- Tiểu tử ngươi trưởng thành rồi!

Vạn Nhận Vũ nói:

- Phải nói là ta đã thực tế hơn. Có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, ví dụ như Phương Hoa, nếu ta tạo phản, Võ Chiếu sẽ xử lý nàng ấy thế nào? Có lẽ ngay cả bang Lạc Dương cũng khó tránh khỏi họa. Ta tin chắc rằng dựa vào những thủ đoạn thông thiên của ngươi, nhất định sẽ có một ngày thuyết phục Võ Chiếu chấp nhận cho Lý Hiển hồi triều.

Long Ưng nói:

- Vi Phi muốn gặp ta.

Vạn Nhận Vũ chau mày:

- Nàng ấy đương nhiên là muốn gặp ngươi rồi, nàng ấy mong nhất là ngươi đích thân đảm bảo sẽ tận trung với nàng ấy, mà không biết rằng ngươi không tận trung với bất kỳ ai, chỉ tận trung với chính bản thân mình.

Long Ưng hớn hở nói:

- Ngươi thật hiểu rõ ta. Hì! Ta có nên đi gặp nàng ấy không?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Tốt nhất là ngươi có chuẩn bị tâm lý trước, cô gái này rất xinh đẹp hấp dẫn, và không tiếc gì cơ thể của mình, nhưng không được động đến nàng ấy. Gặp nàng ấy là điều tốt, có điều cần phải làm cho bí mật, nếu đồn ra ngoài để Võ Chiếu biết được, nàng ấy và Trung Tông đều gặp họa.

Long Ưng cười nói:

- Nhất định nàng ấy từng du dỗ Vạn gia chúng ta bằng sắc đẹp, ha! Trung Tông không biết chuyện của nàng ấy sao?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Thủ đoạn của Vi Phi rất lợi hại, còn Trung Tông thì suốt ngày hồ đồ, thật đúng là sự tác hợp hoàn mỹ. Nếu không phải Trung Tông quá mê muội nàng ta, Võ Chiếu đã giết nàng ta từ lâu rồi. Bà ta chỉ sợ Trung Tông sẽ tự tử vì nàng ta.

Tiếng Phong Quá Đình vang lên:

- Ai tự tử vì ai vậy?

Hai người nhìn qua phía đó thấy Phong Quá Đình và Đào Hiển Dương đang cùng tiến tới.

Phong Quá Đình và Đào Hiểu Dương đến bên cạnh họ, Đào Hiểu Dương cười nói:

- Hiển Dương vừa nói với công tử, hi vọng có thể mời các vị đại ca đến Phù Dung Viên của tệ bang ở Tây Đô.

Phong Quá Đình cười nói:

- Phù Dung Các của thiếu bang chủ là nơi nổi tiếng tại Trường An, xây gần Hoàng Cừ, phía tây quay ra Khúc Giang nổi tiếng, cảnh đẹp không hề kém cung Hưng Khánh. Chỉ vì Thiếu Soái và Từ Tử Lăng từng ở tại cung Hưng Khánh, nên chỗ đó mới nổi tiếng theo. Có điều nếu được Ưng gia ở tại đó, danh tiếng sau này của nó sẽ không kém hơn cung Hưng Khánh.

Đào Hiển Dương khiêm nhường nói:

- Tất cả là nhờ Thái Tông hoàng đế ban cho ông cố của hàn gia, nếu không chúng ta sao có thể xứng với một góc của danh viên này?

Long Ưng thầm nghĩ, dù là phái Quan Trung Kiếm phái hay bang Hoàng Hà, đều là người được hưởng lợi từ sau khi Lý Thế Dân giành được đất nước, vì vậy họ hết sức ủng hộ cho tông thất Lý Đường, người được họ coi là tông tộc chính thống, bang Trúc Hoa cũng bị cuốn vào cơn lốc binh biến Dương Châu vì lý do này khiến cho nó từ thịnh chuyển thành yếu, bị Đại Giang Liên thừa cơ quật khởi. Nếu muốn họ đi ủng hộ hoàng triều của họ Võ, để con cháu họ Võ kế tục Võ Chiếu, việc đó chỉ có trong mơ. Hèn chi mặc dù Võ Chiếu bất mãn với Pháp Minh, nhưng vẫn bắt buộc phải để y đứng ra áp chế những thế lực lớn nhỏ trong giang hồ.

Hắn liền nói:

- Trường An có gì hay vậy?

Đào Hiển Dương cung kính nói:

- Trường An có rất nhiều danh lam thắng cảnh. Nhưng có một cây cầu nhất định phải đến xem, có một gian thực quan nhất định phải tới.