Bỗng dưng Tuyết Nhi vọt lên không trung, nhảy qua một dòng sông nhỏ, xuyên qua không gian gần hai trượng, rồi hạ xuống bờ đối diện.
Nó tiếp tục giương bốn vó, càng chạy càng nhanh.
Thanh Chi ngồi phía trước, mở mắt ra mà không thấy gì, phía trước mắt nàng chỉ là một màn đêm vô tận, nhưng Tuyết Nhi lại chạy như trong ban ngày vậy. Nó rẽ bên trái vòng bên phái, không hề gặp phải bất kỳ chướng ngại vật nào.
Tiểu Ma Nữ lo lắng cho hai con ngựa yêu, không ngừng quay đầu nhìn, thấy chúng đi theo sát, không rời nửa bước, mới thấy yên tâm.
Tiếng võ ngựa ép lại từ hai bên trái phải càng lúc càng gần.
Tiểu ma Nữ rất bái phục, Long Ưng nắm thời gian thật chuẩn xác, vừa vặn thoát được vòng vây kẻ địch trước khi chúng ép sát lại.
Trong phút chốc, tiếng vó ngựa đã hoàn toàn rớt lại phía sau.
Tiểu Ma Nữ đã hơi nhẹ nhõm, nàng hưng phấn nói:
- Chúng ta sẽ đi tới đâu?
Long Ưng nói:
- Gọi một tiếng phu quân đại nhân ta nghe xem.
Tiểu Ma Nữ mắng:
- Long Ưng chết tiệt! Ối!
Nàng quên mất Long Ưng đang mặc Bách Biến Thuẫn, bèn giơ tay ra đấm, khiến tay đau nhói, có thể thấy được nguyên liệu và cách chế tạo của Bách Biến Thuẫn vô cùng đặc biệt, không phải là một chiếc áo giáp thông thường.
Tiểu Ma Nữ nói:
- Người ta còn chưa lấy ngươi đâu!
Long Ưng ép nàng:
- Gọi mau!
Tiểu Ma Nữ kêu lên:
- Ta không gọi ngươi là phu quân đại nhân trước khi gả cho ngươi đâu. Ha ha!
Long Ưng không ngừng thúc ngựa, Tuyết Nhi càng chạy càng nhanh, bỏ lại kẻ địch ở phía sau mấy dặm. Có điều hắn đã cảm nhận được Mạc Vấn Thường. Y đi theo bên cạnh chỉ bằng khinh công. Mạc Vấn Thường đã hiện thân, vậy thì Pháp Minh có lẽ cũng ở gần đây, không biết tứ đại đệ tử của Pháp Minh có cùng đến hay không?
Long Ưng chấp nhận sự khuất phục ngây thơ của Tiểu Ma Nữ, nói:
- Chúng ta phải đến dãy núi phía trước.
Tiểu Ma Nữ thò đầu ra nhìn về phía trước, rồi kinh ngạc nói:
- Ngọn núi phía trước như một tấm lá chắn, là đường cùng không có lối thông! Sao ngựa lại có thể chạy lên đó được?
Long Ưng hớn hở nói:
- Đúng là đường cùng, nhưng vào đường cùng lại gặp đường sống. Ha ha!
Phát ra tiếng cười dài, dẫn theo Hắc Nhi và Tông Nhi, hắn thúc ngựa xông lên sườn núi dốc.
Phía trước đã hết đường. Một vách đá cao dựng đứng chặn đường đi của ba người.
Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình không biết từ đâu chui ra, Vạn Nhận Vũ trầm giọng nói:
- Mau dẫn ngựa vào trong sơn động.
Tiểu Ma Nữ tự xuống ngựa, vui vẻ nói:
- Hóa ra là bạn bè của ngươi. Ta phải tính sổ với các ngươi vì dám giấu Tiên Nhi mọi chuyện.
Long Ưng ôm Thanh Chi nhảy xuống đất, cười nói:
- Không biết mới vui chứ. Nàng đã bao giờ trải qua chuyện mạo hiểm kích thích thế này chưa?
Hắn dắt Tuyết Nhi, đi vào vách đá. Hóa ra ở đây có một sơn động, ngựa của Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình được buộc trong sơn động rộng rãi.
Phong Quá Đình giải thích với hai cô gái:
- Đây là Bách Điểu Động nổi tiếng của Bách Điều Nguyên, cũng là nơi chúng ta yên thân bây giờ.
Vạn Nhận Vũ bước tới mép dốc, thăm dò kẻ địch. Hai bên nam bắc của dốc đầy đá, nếu thúc ngựa lên, chỉ có thể đi từ phía sườn đông.
Tiểu Ma Nữ thấy bên cạnh cửa động có bốn chiếc lá chắn dài bằng thân người, bèn reo lên:
- Tiểu tử giỏi lắm! Hóa ra đã có chuẩn bị từ trước!
Long Ưng lấy Chiết Điệt Cung ra, một tay còn lại cầm ba bao mũi tên đặt ở một bên. Hắn nhìn về phía sau thấy cả năm con ngựa rất an tường.
Tuyết Nhi còn không ngừng chào hỏi với hai con ngựa của Vạn, Phong đã từng kề vai chiến đấu với nó.
Vạn Nhận Vũ lùi về rồi nói:
- Kẻ địch có khoảng 120 người, nhưng đều là những tay tinh nhuệ, không nhìn thấy Mạc Vấn Thường mà ngươi đã tả, cũng không thấy Pháp Minh. Đã đến lúc ngươi biểu diễn rồi.
Ngay lập tức Long Ưng nhấn cơ quan, mở Chiết Điệt Cung ra, rút ra mấy mũi tên trong bao, bắn ra ngoài mà không thèm nhìn, mỗi mũi tên bắn về một phương hướng khác nhau. Trông thì giống như hắn đang bắn bừa, nhưng bốn người đều biết rằng sẽ có người bị thương.
Tiếng kêu thảm thiết vang đến từ những hướng khác nhau.
Long Ưng lao ra khỏi động như một tia chớp, nhảy lên một hòn đá lớn, nhìn từ phía trên xuống kẻ địch đang bao vây họ.
Tiếng mũi tên vèo vèo liên tiếp vang lên.
Long Ưng cầm Chiết Điệt Cung hết bắn sang trái rồi sang phải. Hắn để mũi tên bắn ra nhẹ nhàng hoặc đánh xuống, trông như thần thánh.
Bó đuốc bốc cháy rừng rực, có điều do cự ly quá xa, Long Ưng lại đứng từ trên cao nhìn xuống, nên ở vào chỗ tối mà ánh lửa không chiếu đến được.
Không còn kẻ địch nào dám tiến lên nữa.
Long Ưng ngửa mặt lên trời cười nói:
- Bọn chuột nhắt phương nào mà dám đến đánh lén ta? Hãy tìm một tên được việc đến nói chuyện, nếu không đừng trách mũi tên của ta vô tình.
Hơn trăm tên đại hán phía dưới yên lặng không nói gì, Long Ưng nhận ra ba người trong số đó, chính là cao thủ đứng bên cạnh Mạc Vấn Thường tại núi Thanh Thành vào buổi tối hôm đó.
Tiếng nói của Pháp Minh truyền vào tai hắn.
Sự việc Long Ưng chờ đợi đang xảy ra.
Pháp Minh kéo âm thanh như một sợi dây:
- Nếu Tà Đế đồng ý quyết một trận tử chiến với bổn vương, thì bổn vương hứa rằng dù thắng hay bại, cũng không động đến chủ tớ họ.
Suy nghĩ của Long Ưng diễn ra thật nhanh, nếu trước khi sự việc xảy ra, hắn hoàn toàn không biết Pháp Minh và Mạc Vấn Thường sẽ tới đánh thì giờ đây dù hắn bị ép đến chết cũng sẽ bảo vệ người phụ nữ mình yêu, đến tận hơi thở cuối cùng. Bởi lẽ hắn biết rằng lời hứa của Pháp Minh không có giá trị, nhất định sẽ không để họ sống, nếu không về sau Võ Chiếu và Địch Nhân Kiệt sẽ truy tìm ra Pháp Minh nhờ những gì họ nói.
Y sẽ khiến họ bốc hơi, rời khỏi thế gian, mà y lại có thế thân khai đàn thuyết pháp tại Trường An, có thể rũ bỏ mọi sự việc.
Hắn dùng truyền âm mật tịch nói về hướng Pháp Minh:
- Có thể quyết chiến với Tăng Vương, là niềm vinh hạnh của Long mỗ. Có điều những thuộc hạ của ngài phải lùi ra ngoài một dặm, để biểu thị thành ý, Long mỗ cũng đảm bảo rằng họ sẽ không chạy trốn. Hì! Mà có thể trốn đến đâu được cơ chứ?
Pháp Minh yên lặng, một lát sau đuốc dưới chân núi hoàn toàn tắt hết, kẻ địch bao vây lên ngựa lùi về phía sau. Chỉ một lát, chúng đã lùi ra hơn một dặm, hình thành chiếc lưới bao vây.
Sau đó ánh lửa lại sáng lên tại nơi xa cách đó năm dặm. Long Ưng bỏ bao đựng tên xuống, thu Chiết Điệt Cung lại, đặt lên đất cùng bao đựng tên. Giờ đây vũ khí trên người hắn, ngoài Bách Biến Giáp ra, chỉ còn Chiết Điệt Cung, Phi Thiên Thần Độn và “Tụ Lý Càn Khôn” giấu trong tay áo. Hắn cười ha ha, rồi oai hùng rời khỏi đỉnh núi, đi về phía ánh lửa. Mạng lưới bao vây của kẻ địch mở lối cho hắn đi qua.
Con đường năm dặm đi hết trong chớp mắt, Long Ưng tới một vùng bằng, cánh rừng thưa gần nhất cũng ở khoảng nửa dặm. Chỉ nhìn vào địa thế, đã nhận ra địa điểm quyết chiến cũng được lựa chọn, khiến hắn không thể lợi dụng địa hình, phát huy đặc tính của ma chủng, vũ khí lợi hại nhất dựa vào môi trường.
Trên thảo nguyên cỏ mọc đến eo có hai bó đuốc cao hơn người cắm tại chỗ cách phía sau Pháp Minh ba mươi bước. Hai bó đuốc cách nhau hai mươi bước. Pháp Minh ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt tinh ranh nhìn Long Ưng bước lại gần, chắp tay niệm một câu “A di đà phật”. Nhìn y như có khí chất của một cao tăng đắc đạo vậy.
Long Ưng bước đến chỗ cách y một trượng rưỡi phía trước mặt, rồi cười ha ha nói:
- Tăng Vương vẫn khỏe, chúc mừng ngài cuối cùng cũng phục nguyên.
Pháp Minh thở dài:
- Không hổ là Tà Đế độc nhất vô nhị của Thánh môn ta, đây là trận quyết đấu mà Pháp Minh đã chờ đợi từ lâu. Trong thiên hạ này, người có tư cách đấu một trận tử chiến với bổn vương, không ngoài bốn người, Tà Đế ngươi là một trong số đó.
Chỉ từ câu này, là biết được Loan Loan và Võ Chiếu không nói hết mọi chuyện cho Pháp Minh, nếu không y sẽ biết được rằng trước Long Ưng, Hướng Vũ Điền cũng đã luyện thành “Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp”.
Long Ưng mở rộng cảm ứng, để biết được trong vòng bán kính ba dặm, không còn ai khác nữa.
“Tà Tông” Mạc Vấn Thường vẫn chưa xuất hiện.
Long Ưng ung dung nói:
- Xin hỏi ngoài Long mỗ ra, còn ai nữa?
Pháp Minh lại tuyên một câu phật hiệu rồi nói:
- Người đứng vị trí đầu, đương nhiên là tệ sư tỷ Minh Không, bổn vương hi vọng không bao giờ phải ra tay với tỷ ấy. Bởi lẽ dù thắng bại thế nào thì cũng đều là điều mà bần tăng không muốn nhìn thấy.
Long Ưng hứng thú hỏi:
- Người thứ hai là ai?
Pháp Minh thẳng thắn đáp:
- Tà Đế có lẽ có thể đoán được, đó chính là Sư Phi Huyên, chủ của Tĩnh Trai. Còn về người thứ ba, nếu bổn vương không nói ra, Tà Đế có lẽ không đoán được.
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Vậy chắc chắn ta chưa gặp người này, mẹ ơi! Chẳng lẽ là “Thiên Sư” Tịch Diêu?
Pháp Minh khen ngợi:
- Chính là người này. Tịch Diêu thừa kế Tôn Ân, được truyền “Hoàng Thiên Đại Pháp”, đã luyện đến cảnh giới thứ tám, có kế quỷ thần khó lường. Điều đáng sợ nhất là y luôn giấu diếm không lộ diện. Thực ra võ công của y chỉ cao hơn Đạo Tôn Quy Nguyên Chân Nhân đã qua đời, chứ không hề kém hơn.
Long Ưng kinh ngạc:
- Tịch Diêu chẳng phải là người Tăng Vương sai đâu đánh đó sao? Tại sao nghe Tăng Vương lại coi y là đối thủ chứ?
Pháp Minh cười khổ nói:
- Bởi lẽ bổn vương cũng đã bị y lừa, phải đến khi bổn vương kiểm tra thi thể của Vô Cấu Tử, mới gián tiếp nhận ra rằng thứ y luyện là “Hoàng Thiên Đại Pháp” được truyền từ Tôn Ân, và đã đạt tới cảnh giới Hoàng Thiên thứ tám.
Long Ưng cảm thấy đến tận bây giờ, mọi lời của y đều là thật, cho thấy rằng lần này y đã chắc chắn hắn sẽ chết, không cần giấu hắn điều gì. Mà hắn có lẽ là người duy nhất có tư cách nghe hắn thổ lộ tiếng lòng ngoài Võ Chiếu. Hắn bèn nói:
- Không ngờ là do Tịch Diêu đích thân ra tay, lấy mạng Vô Cấu Tử! Chỉ từ việc y không báo cho Tăng Vương trước, đã biết rằng y không chịu đứng dưới cờ Tăng Vương. Tăng Vương vẫn muốn giúp y đứng lên vị trí Đạo Tôn sao?
Pháp Minh nói:
- Giờ bổn vương không rảnh để bàn về Tịch Diêu. Ôi! Đã rất lâu rồi Bổn vương không nói chuyện với người khác thế này, nếu Tà Đế không còn câu hỏi gì khác, thì chúng ta quyết đấu một trận sinh tử được chưa?
Long Ưng thầm nghĩ, điều sai sót lớn nhất của Pháp Minh là không biết hắn chính là Phạm Khinh Chu, biết rõ mối quan hệ giữa y và Mạc Vấn Thường. Cần phải biết rằng những cao thủ siêu cấp như Pháp Minh và Long Ưng, nếu như đấu với nhau, người khác không hề có cơ hội nhúng tay vào, trừ phi là cao thủ cùng cấp như Mạc Vấn Thường thì mới có khả năng nắm thời cơ. Ai ngờ Long Ưng đã biết chuyện “công tử đa tình” Hầu Hi Bạch bại trận tử vong, từ đó đã có chuẩn bị đầy đủ, sẽ không giẫm phải vết xe đổ của Hầu Hi Bạch. Đương nhiên hắn cũng phải mạo hiểm, chưa tới cuối cùng, ai chết dưới tay ai còn chưa biết.
Long Ưng nói:
- Đợi đã! Ta còn một câu hỏi muốn thỉnh giáo Tăng Vương.
Pháp Minh ngạc nhiên nói:
- Tà Đế hãy nói!
Long Ưng nói:
- Có một chuyện Long mỗ không hiểu, tại sao Tăng Vương biết sẽ chọc giận Thánh thượng, khiến mối quan hệ hai người bị phá vỡ, mà vẫn động tới Thái Bình công chúa?
Pháp Minh hơi ngớ người, hai mắt ánh lên sự đau khổ và thương cảm mà Long Ưng chưa từng tưởng tượng đến. Ngay lập tức khiến y trở thành một con người bình thường có máu có thịt, y chắp tay tuyên phật hiệu rồi nói:
- Chưa từng có ai hỏi bổn vương chuyện này, bổn vương cũng chưa từng dự định thổ lộ cho ai, sư tỷ là người duy nhất biết chuyện. Ôi! Thật là nghĩ lại vẫn kinh, Tà Đế vẫn muốn nghe sao?
Lòng Long Ưng trào lên cảm giác ngay cả hắn cũng không hiểu là gì.
Chẳng lẽ mạnh như Tăng Vương Pháp Minh, mà cũng có những ký ức đau thương không muốn nghĩ lại. Hắn điềm đạm nói: