Long Ưng nghĩ lại, Võ Chiếu quả thực rất quan tâm đến hiện trạng và tình hình phát triển giữa hắn và Đoan Mộc Lăng, thỉnh thoảng bà ta lại hỏi tới điều này. Hắn bèn nói:
- Tiên tử của ta không thể yêu Pháp Minh đâu.
Bàn công công nói:
- Đừng đánh giá thấp Pháp Minh, y không khách sáo với Đoan Mộc Lăng như ngươi đâu, mà y sẽ không từ thủ đoạn nào.
Long Ưng nói rất yên tâm:
- Tiên tử có đủ sức bảo vệ chính mình.
Bàn công công mỉm cười:
- Còn giết ngươi thì sao?
Long Ưng hừ lạnh nói:
- Ta đang đợi y đến đây.
Hai mắt của Bàn công công sáng lên, ông đặt ống thuốc xuống, vỗ bàn nói:
- Công công đợi câu nói này của ngươi đấy. Giờ đây tình hình vô cùng nguy hiểm. Biên cương tạm thời đã ổn định, khiến Minh Không có thể tiến hành kế hoạch lớn mà bà ta chuẩn bị đã lâu. Pháp Minh là một con cờ hiểm của bà ta, bà ta có thể bị cắn lại bất kỳ lúc nào. Ngươi phải thể hiện bản lĩnh của một Tà Đế, không cần phải ái ngại gì cả, cứ làm một trận thật lớn. Điều hay ở đây là dù ngươi có đắc tội với Minh Không thế nào, bà ta cũng vẫn không làm gì được ngươi. Ngươi phải làm cho thoải mái, không chỉ đối phó với Pháp Minh, mà cũng là vì Tiên Tử của ngươi nữa. Mặc dù giờ vẫn chưa phải lúc chiếm hữu tiên thể của nàng ấy, nhưng có thể xây dựng một mối quan hệ thân mật hơn nữa với nàng, khiến Pháp Minh không còn nước ra tay với nàng.
Long Ưng nghe vậy, ánh mắt đầy ánh sáng ma quỷ, hắn gật đầu nói:
- Mẹ kiếp, ta hiểu phải làm thế nào rồi.
Bàn công công nói:
- Công công ta còn phải tĩnh tâm, suy nghĩ về tình hình của ngươi. Trước khi đến Trường An, hãy đến đây gặp ta lần nữa.
Long Ưng cáo từ rồi rời đi.
Sau khi rời khỏi đại cung giam phủ, vốn Long Ưng muốn về thẳng Cam Thang Viện, nhưng trong lòng hắn lại liên tục nghĩ tới gương mặt của Thái Bình công chúa, hắn bèn quay lại Đào Quang Viện thăm công chúa.
Ai ngờ chưa bước vào cửa Đào Quang Viện, đã bị Vũ Lâm Quân chặn lại. Hóa ra Võ Chiếu hạ lệnh cấm cung Thái Bình trong Đào Quang Viện, không cho phép nàng bước khỏi Đào Quang Viện trong vòng ba tháng, và cũng không cho phép ai tới thăm.
Long Ưng không muốn làm Vũ Lâm Quân có xử, và cũng biết rằng nếu hắn cố tình vào trong, sẽ không có kết quả gì tốt. Vì vậy hắn đành quay đầu ngựa, về Cung Thượng Dương.
Hành động của Võ Chiếu thật bất thường. Rất có khả năng hành động này nhắm vào hắn, không cho hắn có cơ hội tiếp tục phát triển quan hệ với Thái Bình, và tạo sự đả kích mạnh mẽ vào phái Trung Tông, khiến Thái Bình không thể nhúng tay vào việc triều chính trong thời gian ngắn.
Mặc dù Thái Bình kháng chỉ đi tới Trường An, nhưng cấm cung nàng tới ba tháng quả thực là hình phạt quá nặng nề. Từ trước tới giờ, Võ Chiếu luôn sủng ái Thái Bình. Giờ đây đột nhiên bà ta lại có thái độ hoàn toàn trái ngược với Thái Bình như vậy, trong chuyện này nhất định có nguyên nhân mà hắn không biết.
Về tới Cam Thang Viện, Lý công công nói rằng Phong Quá Đình đã tới, đang đợi hắn trong sảnh. Hắn vội đi tới gặp Phong Quá Đình.
Phong Quá Đình ngồi ở một bên bàn, trên bàn còn có một chiếc túi rất nặng. Thấy hắn tới, gã mỉm cười nói:
- Suýt nữa là ta không muốn đợi nữa rồi! May mà ngươi về đúng lúc!
Long Ưng buồn bực ngồi xuống bên cạnh gã, nói rằng Thái Bình đã bị cấm túc.
Phong Quá Đình thở dài nói:
- Gió thổi dự báo giông tố sắp tới, có lẽ chuyện Thánh thượng phế Lý Đán lập Võ Thừa Tự đã ở vào thế đã được quyết định.
Ngừng một lát, gã nói tiếp:
- Trước kia Thánh thượng từng triệu kiến ta, hỏi suy nghĩ của ta về người được chọn cho vị trí Thái tử, muốn tại hạ cho ngài chút ý kiến. Làm sao mà ta dám nói gì chứ? Ta nói rằng ta chỉ tận trung với ngài, không quản việc chính sự.
Long Ưng nói:
- Nói vậy mà đã xong rồi sao?
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Ta cũng hi vọng mọi chuyện đơn giản như vậy, sau đó Thánh thượng hỏi ta, tại sao Long gia ngươi lại ủng hộ tôn thất Lý Đường?
Long Ưng nói:
- Bà ấy đang chia rẽ chúng ta đấy.
Phong Quá Đình nói:
- Ta đáp với Thánh thượng rằng, Long gia chưa bao giờ nhắc tới Lý Hiển hay Lý Đán trước mặt ta. Câu tiếp theo của ngài suýt nữa khiến ta á khẩu.
Long Ưng nói:
- Có phải bà ấy nói rằng nếu vậy, tại sao Vạn Nhận Vũ lại đồng ý làm việc cho ta?
Phong Quá Đình cười nói:
- Lão huynh ngươi đúng là hiểu rõ thánh ý. Ta đã nói với Thánh thượng rằng, Quá Đình chỉ coi Vạn Nhận Vũ là người bạn cùng sát cánh chiến đấu, chưa bao giờ để ý đến lập trường chính trị của gã.
Long Ưng vui vẻ nói:
- Công tử đã quyết định đứng về phía chúng ta rồi.
Phong Quá Đình điềm đạm nói:
- Ta chỉ đứng về phía ngươi mà thôi. Bởi lẽ ta biết rõ hơn Thánh thượng rằng ngươi đã không còn là Long Ưng trước kia nữa, ngươi sẽ suy nghĩ và đánh giá mọi chuyện từ góc độ quân sự. Thứ ta muốn là cùng ngươi đánh thắng trận, chứ không phải là đi đâm đầu vào cái chết trên chiến trường. Nếu người xuất chinh lần này là Thánh thượng chứ không phải ngươi, nhất định sẽ không vì chuyện Võ Thừa Tự thừa kế mà làm ảnh hưởng tới gốc rễ của quốc gia. Hừ! Nếu bắt ta phải hiếu trung với loại người như Võ Thừa Tự, dù gã có đầu thai thêm mấy lần ta cũng phải nói không.
Long Ưng vỗ tay nói:
- Nói hay lắm! Đây chính là sự khác biệt giữa đại tướng ở tền tuyến và quân chủ đại nhân trong việc hiểu rõ kẻ địch. Hãy nhìn vào thế giới xung quanh chúng ta, ai để ý đến tình hình nguy hiểm ở tiền tuyến chứ? Họ chỉ nghĩ tới yến hội, mỹ nữ, món ngon. Chỉ có ta và ngươi mới hiểu được một trận chiến dịch mang tính quyết định có thể phá hủy toàn bộ cảnh thái bình trước mắt.
Phong Quá Đình nói:
- Ta chưa bao giờ khát khao đi tới tái ngoại như bây giờ. Sau khi tới U Châu, ta mới cảm thấy có máu có thịt, cảm thấy rằng sống thế này mới có ý nghĩa. Cùng kề vai chiến đấu với ngươi, đã trở thành thú vui lớn nhất của ta.
Long Ưng nói:
- Tối nay ngươi tới tìm tiểu đệ, không phải là để nói những lời tâm huyết này chứ?
Phong Quá Đình nói:
- Ta sợ ngươi mất mạng, không ai cùng tại hạ đến Tây Vực nữa, nên mang món bảo bối này tới.
Nói đoạn gã giơ tay ấn vào chiếc túi trên bàn.
Long Ưng kinh ngạc nói:
- Thứ bên trong là Bách Biến Thuẫn?
Phong Quá Đình nói:
- Tai ngươi thính thật, ta đã cố gắng không gây ra tiếng động, nhưng động nhẹ một chút vẫn không giấu nổi ngươi. Đúng là Bách Biến Thuẫn, ngươi còn phải mặc vào trong nội y, có thể phát huy tác dụng mà kẻ địch không ngờ tới nổi.
Long Ưng gật đầu nói:
- Công tử nghĩ thật chu đáo, tiểu đệ sẽ không phụ ý tốt của công tử.
Phong Quá Đình nói:
- Ta còn tưởng ngươi sẽ từ chối kìa.
Long Ưng thở dài:
- Không hiểu tại sao, ta luôn cảm thấy không ổn, nhưng không biết là ở điểm nào.
Phong Quá Đình nói:
- Nếu đã vậy, thì hãy để ta và Nhận Vũ cùng đi với ngươi.
Hai mắt Long Ưng rực sáng, hắn nói:
- Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con? Nếu lần này có thể chặt được đầu Mặc Vấn Thường, sẽ có lợi lớn với cuộc đấu của chúng ta và Pháp Minh trong tương lai. Mẹ kiếp, Pháp Minh và Mạc Vấn Thường nhất định đã luyện thuật hợp kích, có thể lấy mạng bất kỳ người nào chỉ với vài chiêu.
Phong Quá Đình nói:
- Có lẽ Vô Cấu Tử đã chết như vậy, nghĩ thôi mà đã thấy sợ.
Long Ưng hỏi:
- Võ công của Vô Cấu Tử thế nào?
Phong Quá Đình nói:
- Có lẽ hơi kém hơn Thiên sư Tịch Diêu, nhưng cũng không kém hơn nhiều.
Long Ưng nói:
- Ta từng đấu với hai người, Mạc Vấn Thường thực sự rất lợi hại và ta chưa có cơ hội để thử Loan Nguyệt Đao của y.
Phong Quá Đình nói:
- Hai thanh Loan Nguyệt Đao của y rất có thể sẽ khống chế được Tiếp Thiên Oanh của ngươi.
Long Ưng nói:
- Ta cũng cảm thấy như vậy, xin đợi tiểu đệ một chút.
Ngay lập tức hắn đi vào trong lấy Tiếp Thiên Oanh ra, rồi quay lại đưa cho Phong Quá Đình, nói:
- Hãy mang bảo bối này đến Trường An cho tiểu đệ, đã có Bách Biến Thuẫn, tạm thời không cần đến nó nữa.
Rồi hắn đứng dậy nói:
- Chúng ta cùng đi.
Phong Quá Đình nói:
- Ngươi muốn đi đâu?
Long Ưng suy nghĩ rồi nói:
- Hôm nay không có một việc gì vui vẻ, là một điềm báo rất xấu. Ta phải đi gặp Mộng Điệp. Nói tới ám sát hoặc phản ám sát, nàng ấy giỏi hơn so với tiểu đệ.
Phong Quá Đình vác Tiếp Thiên Oanh lên vai, rồi cùng hắn rời khỏi Cam Thang Viện.
Trong khoang thuyền Mạch Thượng Trần.
Sau khi Hoa Gian mỹ nữ nghe hắn nói hơn mười câu, bèn dịu dàng dắt tay hắn rời khỏi khoang thuyền, tới khuê phòng của nàng ở tầng thuyền dưới, để hắn ngồi ở mép giường.
Mặc dù Long Ưng cảm thấy bất ngờ vì được đối đãi như vậy, nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi linh tinh bởi lẽ hắn đã biết rõ tác phong của nàng, và sắc mặt nàng lại rất đoan trang. Căn phòng sáng sủa sạch sẽ, bố trí trang nhã đơn giản, mùi hương của chăn gối tỏa ra rất hợp với thói quen thích sạch sẽ của nàng. Trên chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường có một ngọn đèn dầu, chiếu sáng căn phòng.
Mộng Điệp nửa quỳ trước mặt hắn, nhìn hắn rồi nói:
- Đừng nói gì.
Rồi nàng giơ ngón tay đẹp ra cởi sợi dây giày cho hắn.
Không cần nàng phải nhắc, Long Ưng đã không nói nên lời từ lâu rồi, nhớ tới đôi tay đẹp này đã từng muốn giết chết hắn, giờ đây lại trở thành cởi giày cho hắn, Long Ưng thật sự không biết mình đang nghĩ gì nữa.
Người đẹp cởi giày của hắn ra, để sang một bên, rồi đứng dậy ấn vào đôi vai của Long Ưng, khiến hắn nằm lên giường. Trên chiếc giường chỉ có một chiếc gối duy nhất, rồi nàng nói nhẹ nhàng:
- Chàng đã chịu áp lực quá lớn, giờ hãy ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thả lỏng hoàn toàn bản thân.
Ngửi mùi thơm tỏa ra từ cơ thể nàng, Long Ưng vô cùng dễ chịu, hắn cảm nhận được mối quan hệ thân mật giữa hai người. Tới khi tai nghe tiếng nói ngọt ngào của nàng, không còn biết trời trăng gì nữa. Hắn chìm vào giấc ngủ một cách nhẹ nhàng thoải mái.
Âm thanh rì rầm vang lên bên cạnh giường, Long Ưng giật mình, vội vàng mở mắt.
Ánh đèn dầu đã tắt, tuyệt sắc đại mỹ nhân khiến hắn điên đảo đang cởi bỏ y phục, động tác của nàng nhanh nhẹn dứt khoát. Mỗi động tác đều vô cùng tuyệt diệu. Từng lớp quần áo rơi xuống đất, đến khi chỉ còn lại bộ áo lót lộ ra cánh tay, đôi chân và bộ ngực trắng ngần. Rồi nàng gấp gọn số quần áo đã cởi ra, đặt vào chiếc ghế ở một bên, và lên giường nằm cạnh Long Ưng không hề do dự.
Long Ưng ôm chặt lấy nàng, hôn lên đôi môi. Hoa Gian mỹ nữ đáp lại nồng nhiệt, nhưng không hề có cảm giác hừng hực lửa xuân, hai người hưởng thụ nó một cách bình lặng, âm thầm.
Ánh trăng thay cho ánh sáng từ ngọn đèn dầu, hắt vào trong khoang thuyền từ ngoài cửa sổ.
Mộng Điệp thở dốc nói:
- Nói tiếp đi.
Câu nói đột ngột của nàng khiến cho Long Ưng hoàn toàn không kịp phản ứng lại, hắn còn đang hưởng thụ sự ân ái của nàng dành cho mình. Sau khi bình tĩnh lại, hắn nói từng sự việc xảy ra sau khi hai người chia tay.
Nói xong, hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của nàng, nói:
- Có lẽ vì Thanh Chi đi theo, ta cảm thấy không ứng phó nổi, vì vậy tâm trạng rất nặng nề, không giấu nổi đại tỷ.
Mộng Điệp nép sát vào người hắn, dịu dàng nói:
- Giờ đây đã khá hơn chưa?
Long Ưng nói nặng nề:
- Thực sự đã thoải mái hơn, nhưng trong lòng vẫn như có vật gì đè nặng vậy, có lẽ cần phải ân ái với đại tỷ, mới có thể rũ bỏ được tất cả.
Nói xong hắn bèn âu yếm cầm đôi tay ngà ngọc của nàng đang vắt qua cổ mình.
Mộng Điệp chẳng hề không vui, mà hôn lại hắn, nói:
- Tâm bệnh thì cần phải có tâm dược mới chữa được. Thanh Chi không phải là vấn đề lớn nhất, không phải là thứ không giải quyết nổi.
Long Ưng rung động trong lòng, hắn dừng đôi tay, nói:
- Vấn đề lớn nhất là gì?
Mộng Điệp nói:
- Vấn đề lớn nhất là, chàng không hiểu nổi tại sao không có Pháp Minh, mà vẫn có người có tốc độ như lôi điện, dồn Vô Cấu Tử đã đạt tới cấp tông sư vào chỗ chết có đúng không?