Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 141: Vinh quy Thần Đô

Quyển 4 – Chương 101: Vinh quy Thần Đô.

Long Ưng cười ha hả nói:

- Đúng, Đại Khả chúng ta yêu cầu Sa Cát giao Tham Sư Thiền ra, nếu y từ chối thì chúng ta ra tay với Đột Kỵ thi. Đó có phải là cái cớ không?

Phong Quá Đình hớn hở nói:

- Cái này gọi là kẻ ác tự có kẻ ác trị.

Long Ưng thất thanh hỏi:

- Ta là kẻ ác sao?

Vạn Nhận Vũ nói:

- Huynh không phải là kẻ ác mà là người tà. Hahaha...

Phong Quá Đình nói:

- Đến đấy.

Bốn người nhìn về phía xa. Thần Đô đã xuất hiện những tia sáng mặt trời đầu tiên.

Thuyền thủy sư cập bến bên ngoài Thần Đô. Võ Chiếu đích thân đến nghênh đón những tướng sĩ chiến thắng trở về, sau đó vào thành cử hành nghi thức. Phía trước phía sau đều có Ngự vệ mở đường. Võ Chiếu và Long Ưng cưỡi ngựa chầm chậm. Lâu Sư Đức, Trương Cửu Tiết, Dương Huyền Cơ và Phong Quá Đình theo sát phía sau. Bọn họ phải cố hết sức dùng vạn kế vượt qua đám đông đang đứng hoan nghênh ngoài đường cái.

Vạn Nhận Vũ và Hoang Nguyên Vũ lặng lẽ chuồn đi. Người phía trước thì không thích tham gia, người thứ hai thì nếu vào sẽ chết.

Thỉnh thoảng lại có quần chúng ném pháo phía trước đội ngũ. Mùi thuốc pháo và khói lửa tràn ngập phố dài. Lần náo nhiệt này đã hoàn toàn rửa sạch tinh thần suy sụp kể từ khi thất bại ở cốc Hạp Thạch đến nay.

Trận thắng này khiến cho người ta nảy sinh hy vọng đối với tương lai.

Từ nay về sau sẽ không cần cắt đất bồi kim cho ngoại tộc nữa, đồng thời điền vào công tích đối ngoại của nữ Đế Đại Chu thêm một chiến tích không còn gì để tiếc nuối.

Võ Chiếu mỉm cười, vẫy tay đáp lại tiếng hô to vạn tuế của quần chúng. Mỗi khi bà ta huy động cánh tay, tiếng hoan hô của đám đông lại leo lên đỉnh điểm, chứng tỏ bà ta rất được người dân kính yêu.

Long Ưng không dám đi song song cùng bà ta, mà lui lại phía sau hai bước, trong nội tâm hắn có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Đoạn đường từ Đỉnh môn đến Đoan môn của hoàng thành dài tám dặm. Mỗi một dặm đều nhờ Võ Chiếu mất bao công sức mà có được.

Trải qua gần bốn mươi năm kịch liệt đấu tranh trong ngoài cung, cho đến khi hắn chém được đầu của Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh, Võ Chiếu mới ngồi vững như bàn thạch, không ai có thể làm cho ngai vàng của bà ta dao động. Chỉ còn lại chính là làm thế nào để xử lý tên bá chủ siêu cấp của Tái ngoại là Mặc Xuyết. Quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế vẫn là vấn đề mang tính then chốt của bà ta. Hiện tại có thể nói là phái Trung Tông đang chiếm hết thượng phong. Nhưng tâm ý của Võ Chiếu vẫn lo lắng con cháu họ Võ phản công, có thể nói đó vẫn là ngọn nguồn không ổn định của hoàng triều Đại Chu. Võ Chiếu giỏi thay đổi, điều này hắn đã lĩnh giáo qua vài phần.

Sau khi tiến vào hoàng thành, dưới sự chủ trì của Võ Chiếu cử hành nghi thức tế trời trước thần cung Vạn Tượng.

Đây là lần đầu tiên Long Ưng đặt chân vào cung điện này, thấy nó còn lớn hơn so với Cung Thượng Dương và Điện Quan Phong. Từ dưới đất xây một cây trụ trang trí hình một con rồng vàng rất to. Các kiến trúc trong cung điện dùng hình Long Phượng làm chủ đạo, tất cả được điêu khắc rất tinh tế. Một bức tường được xây làm bình phong ở cổng, dùng ngọc lưu ly và những đồ trang sức khác trang trí. Cuối hướng nam là một cái đài bằng đá trắng cao ba tầng có cầu thang đá.

Chỉ riêng cung điện tầng dưới Thần Cung so với bất luận đại điện nào trong nội cung cũng rộng hơn nhiều.

Toàn thể con cháu của họ Võ đều tham dự, chứ không phải Lý Đán và thân tộc của y. Mặc dù y vẫn có thân phận thái tử, nhưng tương đối bị cô lập.

Buổi tế ngày hôm sau là tế tổ, nhưng lại là chi tổ họ Võ, được cử hành tại góc thái miếu ở đông nam hoàng thành. Sau nghi thức là quốc yến, đồng thời mở rộng ra toàn thành để mọi người chúc mừng. Bầu không khí trong thành náo nhiệt như lễ mừng năm mới.

Bữa tiệc mừng thắng lợi kéo dài đến nửa đêm. Long Ưng sốt ruột về với vợ. Sau khi hỏi chính xác Võ Chiếu, hắn đồng ý sáng mai đến Ngự Thư Phòng gặp bà, liền nhanh chóng chuồn đi mất. Đương nhiên, cũng không dám quên chào Quốc lão Địch Nhân Kiệt. Sau khi hẹn sáng mai gặp Võ Chiếu xong sẽ đến phủ Quốc lão gặp ông, hắn liền vội vàng trở về Cam Thang Viện.

Long Ưng mở mắt, vẫn là hình mái vòm quen thuộc, bình thường nhưng thân thiết. Nhân Nhã cựa mình một cái nhưng chưa tỉnh lại.

Từ Đỉnh môn tiến vào Thần Đô, cho tới bây giờ tỉnh lại, sự thật và mộng cứ như hòa vào nhau, khó mà tách ra. Hắn vẫn chưa gặp công chúa Thái Bình, cũng không hỏi tung tích của nàng, cũng không gặp Thượng Quan Uyển Nhi. Theo như Vinh công công nói, nàng đã lĩnh sứ mạng của Võ Chiếu đi làm việc, cũng không biết là làm cái gì.

Hiện tại, hắn muốn gặp nhất là Đoan Mộc Lăng và Tiểu Ma Nữ, chỉ hận là tí nữa còn phải đến Ngự Thư Phòng gặp Võ Chiếu.

Đang muốn rời giường, Nhân Nhã liền ôm chặt lấy hắn, nói với sự ngây thơ đáng yêu:

- Không cho phu quân đại nhân đứng dậy.

Trên giường chỉ có hai người bọn họ. Đêm qua ba cô gái còn tưởng hắn chưa về, nên về phòng của từng người mà ngủ. Vì vậy, hắn phải đi tới từng người. Cuối cùng hắn mới ôm Nhân Nhã về phòng hưởng thụ cá nước trời mây.

Nhân Nhã nhắm mắt lại nói:

- Biết được phu quân đại nhân đánh thắng trận trở về, chúng thiếp đều vui vẻ đến phát điên. Thánh Thượng muốn mời chúng thiếp tham gia quốc yến nhưng Bàn công công lại nói với Thánh Thượng, tốt nhất không nên để cho chúng thiếp xuất đầu lộ diện. Cuối cùng Thánh Thượng cũng bị Bàn công công thuyết phục.

Long Ưng thầm nghĩ Bàn công công suy nghĩ thật chu đáo, cố gắng không để cho người ngoài nhìn thấy Nhân Nhã. Sắc đẹp kinh người của Nhân Nhã có thể làm cho bất cứ người đàn ông háo sắc nào cũng phải điên cuồng. Cho đến ngày hôm nay chính mình đã chiếm được mỹ nữ này thời gian không phải ngắn, nhưng khi nhìn thấy nàng cũng không khống chế được, nói:

- Ta phải đi gặp Thánh Thượng.

Nhân Nhã mở to đôi mắt đẹp, khóe miệng bật ra nụ cười vui vẻ:

- Chàng hãy hứa với ba tỷ muội chúng thiếp ra ngoài thành cưỡi ngựa thì Nhân Nhã mới cho chàng rời giường.

Long Ưng quay người ôm chặt nàng một cái, cười nói:

- Lại dám uy hiếp phu quân à? Phải chăng đêm qua phu quân dụng hình chưa đủ nặng?

Nhân Nhã cười hì hì nói:

- Sợ chàng sao? Hứ!

Nhất thời trong phòng đều là mùa xuân.

...

Long Ưng bước vào Ngự Thư Phòng. Hắn có cảm giác như chưa từng rời khỏi Thần Đô, cũng không có cảm giác đã ra bên ngoài. Đồng thời hắn nghĩ đến sao đang ở Thần Đô lại nghĩ đến nơi tiền tuyến đáng sợ như vậy.

Vinh công công chào đón:

- Thánh Thượng vừa xong, đang chờ Ưng gia. Có người lập gia đình, không biết sẽ được hoan nghênh cỡ nào.

Long Ưng cảm thấy mơ hồ, khó hiểu hỏi:

- Ai lập gia đình?

Vinh công công đáp:

- Là Lưu Mỹ.

Long Ưng nghe vậy thì vui vẻ:

- Gả cho ai vậy?

Vinh công công nói:

- Gặp Thánh Thượng quan trọng hơn. Lát nữa sẽ báo với Ưng gia.

Long Ưng bước lên thềm đá. Vệ binh giữ cửa lớn tiếng quát rồi nghiêm túc cúi chào, thái độ rõ ràng khác trước, cung kính hơn rất nhiều.

Long Ưng ôm quyền đáp lại, sau đó tiến vào Ngự Thư Phòng.

Võ Chiếu đang đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, như đang có điều suy nghĩ.

Long Ưng bước đến đằng sau Võ Chiếu, thi lễ nói:

- Tiểu dân bái kiến Thánh Thượng.

Võ Chiếu thản nhiên nói:

- Tà Đế có khỏe không?

Long Ưng ngạc nhiên, nhất thời không nói ra lời.

Võ Chiếu uyển chuyển thân rồng, mang vẻ mặt hưng phấn, mắt phượng chiếu sáng rạng rỡ, nói:

- Tà Đế Thánh môn chúng ta quả nhiên là đại soái vô địch trên chiến trường. Chẳng những chém đầu Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh mà người Đột Quyết cũng bị tổn thất nặng nề. Hiện tại trên tay trẫm có hai lá quốc thư đến từ Tự Thất và Lý Trí Cơ, tỏ vẻ thần phục Đại Chu chúng ta. Có Tà Đế trợ giúp thì còn chuyện gì mà trẫm không thể làm?

Long Ưng sợ nhất cái phong cách này của Võ Chiếu. Bà ta muốn hắn ủng hộ Võ Thừa Tự đăng ngôi thái tử, hắn vội hỏi:

- Trên thực tế, trận thắng này cực hiếm. Chúng ta chẳng những không phải địch thủ của người Khiết Đan, mà ngay cả người Đột Quyết cũng không phải. Xin Thánh Thượng minh xét.

Võ Chiếu không vui nói:

- Tà Đế nói vậy là có ý gì? Chúng ta đại thắng, đó chính là sự thật.

Long Ưng bình tĩnh nói:

- Bại trận ở cốc Hạp Thạch đối với quân lực Đại Chu chúng ta ảnh hưởng sâu xa, khiến cho chúng ta đánh mất rất nhiều binh lính được huấn luyện chính quy. Quân đội hiện nay, chẳng những thiếu kinh nghiệm và huấn luyện, quá nửa lại là phạm nhân. Ý chí chiến đấu của binh lính căn bản bị chia rẽ, không chịu được khảo nghiệm chinh chiến trường kỳ. May mắn hiện tại có thể tranh thủ thời gian để thở. Chỉ cần một năm, Quách Nguyên Chân có thể đào tạo ra được một đội tinh binh Đại Chu mới. Khi đó, Mặc Xuyết xem như gặp nạn rồi. Lần này đánh bại người Đột Quyết chính là nhờ người Khiết Đan và người Hề chứ không phải quân Đại Chu chúng ta.

Cặp lông mày của Võ Chiếu giãn ra, gật đầu nói:

- Hiếm có được người thắng mà không kiêu. Bây giờ binh lực Mặc Xuyết bị giảm đi, chúng ta sao không thừa cơ truy kích mà để tuột một cơ hội tốt?

Long Ưng thở dài:

- Đột Quyết quá lớn, đại bộ phận đều là đất đai nghèo nàn, khô hạn. Ba ngày sau là tới tiết sương mù, báo hiệu mùa đông tới. Hiện tại chúng ta nên chỉnh đốn quân đội, tăng cường lực phòng ngự biên cương.

Võ Chiếu quát:

- Tà Đế.

Long Ưng biết bà có chuyện quan trọng cần nói, đáp:

- Có tiểu dân.

Võ Chiếu nói:

- Không cần quan tâm ngươi dùng phương pháp gì, nhất định phải mang đầu Mặc Xuyết đến gặp trẫm.

Long Ưng hiểu được bà ta đối với việc Mặc Xuyết thừa cơ gạt chuyện của mình thì rất hận, liền vội vàng đồng ý:

- Tiểu dân sẽ xử lý việc này cho Thánh Thượng.

Võ Chiếu tiến lên hai bước, ngả đầu vào lòng hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn một cái, rồi mới buông hắn ra, cất bước tới long án, lơ đãng nói:

- Tà Đế muốn trẫm khen thưởng cho ngươi như thế nào?

Long Ưng quay người về phía lưng của bà ta, nói:

- Thánh môn có việc, Tiểu dân đương nhiên phải xông pha khói lửa. Cần gì khen thưởng chứ?

Võ Chiếu như cơn gió lốc xoay người lại, hai mắt sáng ngời, nói:

- Cho tới giờ phút này, trẫm mới thật sự cảm giác được ngươi là người trong môn của ta. Ngươi thật sự xem mình là người Thánh môn sao?

Long Ưng khẳng định từng chữ, nói:

- Chỉ cần có thể làm cho Thánh môn lưu danh trăm đời, Long Ưng thần chính là người của Thánh môn.

Võ Chiếu nói:

- Bước tiếp theo ngươi định đi như thế nào?

Long Ưng nói:

- Thần muốn đến dân tộc Thổ Phiên một chuyến, hy vọng Thánh Thượng có thể ban thưởng quyền thương lượng giữa thần và dân tộc Thổ Phiên.

Võ Chiếu nói:

- Chỉ cần Tà Đế ưng thuận hứa hẹn, hứa tận tâm tận lực cho hoàng triều họ Võ ta kéo dài không dứt thì trẫm có thể cho ngươi quân quyền xuất chinh.

Long Ưng chán nản nói:

- Nếu như tiểu dân hứa với Thánh Thượng, Thánh Thượng cho tiểu dân quyền gì cũng đều không hữu dụng. Đầu tiên, Vạn Nhận Vũ sẽ không chịu kề vai chiến đấu cùng với tiểu dân. Không có Tỉnh Trung Nguyệt của y, thủ cấp của Tôn Vạn Vinh sẽ không treo bên ngoài thành như hiện nay.

Võ Chiếu cả giận nói:

- Vì sao ngươi vẫn không toàn tâm toàn ý ủng hộ trẫm?

Long Ưng thở dài:

- Thánh Thượng hiểu rõ tình huống hơn so với tiểu dân. Thuận theo ý người thì sống, nghịch thì chết. Thánh Thượng có thể giết bao nhiêu người chứ?

Võ Chiếu lãnh đạm nói:

- Trẫm muốn ngươi quay về suy nghĩ cho rõ ràng. Sáng mai đến đây cho trẫm đáp án.

Long Ưng thầm nghĩ nói gì nữa cũng chỉ gây gổ mà thôi. Thật sự hắn không nghĩ tới, lần nói chuyện đầu tiên sau khi trở về lại chấm dứt trong bầu không khí không vui, nên cáo lui rời khỏi.

Bước ra khỏi thư phòng, người mang Tuyết Nhi đến cho hắn chính là Lệnh Vũ. Nhìn thấy y rạng rỡ như vậy, liền biết hoạt động trong đêm tân hôn giữa y và Cử Cử được mỹ mãn.

Lúc này Vinh công công bị Võ Chiếu gọi vào trong thư phòng. Sau khi trao đổi một vài thứ, liền vội vàng nhập trai. Lệnh Vũ buông cương ngựa, cùng Long Ưng sóng vai bước ra cửa lầu, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn hai mắt Tuyết Nhi, nói:

- Ánh mắt Tuyết Nhi và màu lông đều có sự thay đổi. Thật cổ quái. Chẳng lẽ con ngựa nào cũng có sự thay đổi như vậy.

Long Ưng sớm chiều ở chung với Tuyết Nhi, làm sao mà không phát giác nó thay đổi hay không, thầm nghĩ nó chỉ là bị ảnh hưởng của ma khí, nhưng đương nhiên là hắn không nói ra, chỉ tùy ý đáp:

- Đúng là nó càng lúc càng có linh tính.

Rồi hắn chuyển đề tài nói:

- Cử Cử sao rồi?