Long Ưng nhìn y mà nói: - Mặc Xuyết có ý bất chính đối với lệnh muội đúng không? Hoang Nguyên Vũ cười khổ: - Bọn họ còn có chuyện gì để nói? Long Ưng nói: - Sau khi Hoang huynh rời đi, Ngưng Diễm nói sẽ đưa huynh vào trong danh sách phải giết. Cho dù có thoát khỏi chiến trường thì chiến sĩ tộc Bí của ả cũng vẫn đuổi giết huynh. Phong Quá Đình nói: - Người Đột Quyết không có tình nghĩa với Hoang huynh. Sau này Hoang huynh cũng chẳng thể ở với họ. Hoang Nguyên Vũ im lặng không nói, ánh mắt không giấu được sự thương cảm. Tất cả mọi người nhảy xuống để cho ngựa được nghỉ ngơi. Một lúc sau, có hai kỵ binh từ phía Tây chạy về phóng như điên vào trong thành Doanh Châu. Mọi người tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Chưa tới nửa canh giờ, cửa thành được mở rộng rồi một đám chiến sĩ Khiết Đan tràn ra, phóng về phía Tùng Mạc Tiệp đạo. Cũng có chiến sĩ chạy ra khỏi thành từ cửa khác rồi gia nhập vào đoàn người. Phải tới hai giờ, cửa thành mới được đóng lại. Vạn Nhận Vũ nói: - Có bao nhiêu người. Phong Quá Đình nói: - Khoảng chừng sáu vạn tới sáu vạn rưỡi. Hoang Nguyên Vũ nói: - Không! Phải là năm vạn người. Long Ưng gật đầu: - Hoang huynh quan sát chính xác. Thành công rồi. Tới lượt chúng ta tấn công Doanh châu. Bầu trời tối đen. Cơn mưa đã biến thành nặng hạt. Trong những trận cuồng phong thổi từ biển vào vịnh, hơn ba trăm chiến thuyền của thủy sư Đại Chu từ biển Bột Hải nhanh chóng vào sông Bạch Lang rồi lao thẳng tới Doanh châu. Một vạn lính cùng với những công cụ tấn công thành nhanh chóng được chuyển xuống rồi đồng thời tấn công cả ba cửa Đông, Nam và Tây. Đám người Long Ưng và quân Thần Ưng đã vượt qua con sông đào bảo vệ thành. Bốn người Long Ưng sử dụng cung cứng đánh tan ý chí của quân thủ thành rồi dùng thang leo vào. Long Ưng làm gương cho binh sĩ lao lên đầu thành. Hắn hét to một tiếng: - Long Ưng tới đây. Tiếp Thiên Oanh chẳng hề lưu tình, gặp người là giết. Đến khi ba người Vạn Nhận Vũ đứng vững trên tường thành, quân Thần Ưng lập tức tràn lên quyết định thế thất bại của quân địch. Binh sĩ Khiết Đan ở lại thủ thành không tới ba ngàn, ngoài ra còn có vạn người già yếu cùng với phụ nữ và trẻ em. Những người đó thì làm sao là đối thủ của quân Thần Ưng? Đến khi cửa Đông bị đoạt, cầu treo hạ xuống, quân Đại Chu liền tràn vào. Người Khiết Đan hoảng sợ vội vàng bỏ chạy theo cửa Bắc. Chưa tới hai canh giờ, thành Doanh châu đã trở về tay hoàng triều Đại chu. Hai vạn binh tinh nhuệ của Đột Quyết thì thất bại thảm hại đúng như dự đoán của Hoang Nguyên Vũ. Quân Thượng Khôi Tín mai phục ở phía Đông của Tùng Mạc tiệp đạo. Do y nghĩ biết được đường hành quân của Long Ưng nên đã chuẩn bị sẵn. Y phục binh ở nhiều điểm trong rừng rậm xung quanh núi, tránh được thám tử của quân Chu và cả ánh mắt Thần ưng của Phong Quá Đình. Chỉ cần quân Đại Chu đi vào trong tiệp đạo, bọn họ sẽ tiến tới vị trí thích hợp trên sườn núi. Chờ khi hơn nửa đoàn quân ra khỏi tiệp đạo thì sẽ giáp công hai bên đồng tấn công trực tiếp ở phía trước. Dựa vào ưu thế binh lực gấp đôi, bọn họ sẽ tạo ra được thế công kích có tính hủy diệt đối với quân Đại Chu. Toàn bộ hành động được tính toán một cách tỉ mỉ, không có gì sai sót. Nào ngờ, quân Đại Chu từ khi khởi hành lại tới phía Tây chậm mất một ngày. Sau đó quân Đại Chu lại phái người phòng ngự ở lối ra mà không có ý đi vào trong tiệp đạo. Người Đột Quyết vẫn chưa nảy sinh sự cảnh giác chỉ nghĩ sau mấy ngày hành quân, quân Đại Chu nghỉ ngơi một ngày lấy tinh thần cho tốt rồi mới đi qua tiệp đạo vào trong phạm vi thế lực của người Khiết Đan. Nào ngờ tới nửa đêm, bất chợt người Khiết Đan tấn công có quy mô khiến cho bọn họ rối loạn, tiến thối lưỡng nan. Người Khiết Đan là những chiến sĩ tuyệt vời, nhanh chóng áp sát người Đột Quyết. Người Đột Quyết bị giật mình, đồng thời quân địch tấn công toàn diện với khí thế dời non lấp biển. Quân Thượng Khôi Tín dẫn đại quân xông vào trong tiệp đạo. Y dự định trong lúc quân Đại Chu chưa kịp chuẩn bị đồng thời có bóng đêm yểm hồ liền nhờ vào binh lực mạnh hơn cộng với kỹ thuật cưỡi ngựa, bắn tên và thuật đánh đêm mà tạo ra lỗ hổng đi về phía Tây doanh trại quân Chu. Sau đó người Khiết Đan như hổ như sói tới sẽ biến thành giao phong chính diện với quân Đại Chu còn bọn họ thì làm ngư ông đắc lợi. Nhưng chưa ra được thì mấy trăm khúc cây từ hai bên triền núi lăn xuống, đồng thời từ phía trước và hai bên lại có trận mưa tên ập đến. Quân Đại Chu lấy cái kế độc mà người Đột Quyết muốn thực hiện với họ để áp dụng lại cho đối phương. Lập tức người Đột Quyết chết thảm, bắt buộc phải quay đầu nghênh chiến rồi đột phá về hướng Đông triển khai chiến đấu kịch chiến với người Khiết Đan có binh lực gấp đôi, đồng thời chuẩn bị trước. Trong đêm tối người Khiết Đan chém giết cuồng nhiệt không hề kém đối phương. Quân Thượng Khôi Tín thấy tình hình không ổn liền dẫn chiến sĩ của tộc Bí cùng với năm nghìn người bản tộc phá vây thành công. Những người khác gần như bị giết sạch, chỉ có mấy trăm người chạy thoát. Đúng như Long Ưng dự đoán, Tôn Vạn Vinh đã phục binh ở xung quanh thành mới. Y sử dụng lửa để thông báo nên đã đón đầu đánh cho quân của Ngưng Diễm và Quan Thượng Khôi Tín khiến cho cả hai phải nhờ vào ba mươi chiến sĩ tộc Bí cùng với chiến sĩ Đột Quyết liều chết bảo vậy mới phá được vòng vây. Trong trận chiến này Đột Quyết tổn thất nặng nề, mất hai vạn binh tinh nhuệ, khiến cho trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tác chiến. Tôn Vạn Vinh cũng chẳng khá hơn là mấy. Y bị tổn thất tám ngàn người, khiến cho binh lực từ năm vạn hai giảm xuống còn bốn vạn bốn ngàn. Chưa kể người bị thương và Doanh châu bị mất. Mãi cho tới khi binh lính trốn thoát khỏi Doanh Châu tới báo tin xấu thì y mới bừng tỉnh biết bị trúng kế mượn đao giết người của Long Ưng. Với sự kiên cường của y mà cũng sợ tới mức vội vàng dẫn quân về thành mới. Lâu Sư Đức nhận được tin lập tức mở tiệc ăn mừng đồng thời cũng thông báo cho các cánh quân khác tăng tốc độ lên mức cao nhất tới Doanh châu. Một vạn tinh binh của Phương Quân không mất một người lập tức xuyên qua tiệp đạo. Bọn họ nhanh chóng thiếp lập cứ điểm ở ngay bên ngoài Tiệp đạo rồi khống chế nó hoàn toàn. Chưa tới mười ngày, quân đại Chu đã đưa chiến tuyến từ Trường Thành lên phía Bắc mấy trăm dặm. Một Tôn Vạn Vinh vốn không ai bì nổi thì bây giờ cũng bị rơi vào bước đường cùng. Tại Doanh châu, trong nghị sảnh ở phủ Đô đốc. Lâu Sư Đức, Trương Cửu Tiết, Quách Nguyên Chấn, Dương Huyền Cơ, Phương Quân, Vạn Nhận Vũ, Phong Quá Đình và Long Ưng đang tiến hành hội nghị cơ mật quan trọng sau khi chiếm lại được Doanh châu. Hoang Nguyên Vũ vẫn là người ngoài nên không được tham gia. Lâu Sư Đức cảm khái: - Trước khi Ưng gia tới, mỗi lần ngồi họp cũng đều lo lắng sẽ mất một vài gương mặt quen thuộc, chỉ tới hôm nay ta mới không còn sự lo lắng đó nữa. Vạn Nhận Vũ nói: - Chúng ta phải thừa thế truy kích tới thẳng thành mới của Khiết Đan. Với binh lực hiện tại của chúng ta có thể vây khốn thành mới làm cho Tôn Vạn Vinh không có đường trốn. Dương Huyền Cơ cười nói: - Ta muốn nghe ý kiến của Ưng gia. Long Ưng cười nói: - Tôn Vạn Vinh đã không còn đường để trốn. Phía Nam, y bị chúng ta phong tỏa, phía Bắc là Đột Quyết mới bị y tiêu diệt hai vạn binh tinh nhuệ và nước Hề. Chẳng có một nước nào dám chứa chấp y. Có điều binh lính trong tay y vẫn còn tới bốn vạn người. Hơn nữa trong thành mới và phủ đô đốc Tùng Mạc còn có thể đánh một trận. Người ta nói giặc cùng đường chớ đuổi. Ta cho rằng không đáng vì y mà hy sinh nhiều binh lính. Hắn lại nói: - Ta muốn thắng nhưng phải thắng thật đẹp. Không được để mất nhiều sức mà phải tính toán cho tương lai lâu dài. Sau đó hắn nhìn Vạn Nhận Vũ cười cười: - Trong đánh cờ thì hiện tại tới lúc thu quân. Mặc dù xuất hiện đại cục nhưng trong giai đoạn cuối cùng mà chiếm được nhiều lợi sẽ làm cho kết quả thay đổi nhiều. Vạn Nhận Vũ nghe thấy vậy thì cười mắng: - Cái tên tiểu tử này dám ám chỉ tài đánh cờ của ta kém cỏi. Khi nào chúng ta ngồi vào bàn cờ để quyết chiến xem ai cao ai thấp. Lâu Sư Đức nói: - Nhân tiện cũng xin nhắc nhở Ưng gia một câu. Trong hai ngày này, tốt nhất ngươi hãy tự viết tấu về quá trình lấy lại Doanh châu để ta đưa về Thần Đô cho thánh thượng xem qua. Mọi người cười ha hả khiến cho bầu không khí trở nên hòa hợp. Phong Quá Đình nói: - Long tiểu tử rất giỏi nói chuyện, nếu không đã chẳng dụ dỗ được nhiều người yêu thương nhung nhớ như vậy. Về mặt này, chúng ta đều phải học tập hắn. Lâu Sư Đức thở dài: - Sau khi hoàn hồn, ta sẽ phải tới Phương Hoa các mà phá phách mới được. Lão chuyển hướng sang Trương Cửu Tiết: - Thánh thượng điều ngươi tới Kiếm Nam làm tiết độ sứ. Cửu Tiết có hứng thú không? Trương Cửu Tiết mừng rỡ vội vàng rời ghế quỳ xuống đất nhìn về phía Nam mà ho to: - Tạ long ân. Bầu không khí càng thêm nóng bỏng. Mặc dù Dương Huyền Cơ vẫn không có tin nhưng cũng biết với tâm trạng vui mừng, Võ Chiếu sẽ không phụ lòng mong đợi của họ. Vạn Nhận Vũ nhìn Long Ưng mà nói: - Ngươi còn thừa nước đục thả câu nữa. Nói ra mau. Long Ưng vẫn hết sức ung dung: - Giả thiết chúng ta tiếp tục tấn công thì Tôn Vạn Vinh sẽ làm như thế nào? Người Đột Quyết và người Hề sẽ có phản ứng ra sao? Nhiêu Nhạc nằm ở phía Tây của Doanh Châu, cách một dòng Thổ Hộ Chân. Cả hai nơi có thể nói là môi hở răng lạnh. Ý nghĩ của người Hề hết sức quan trọng trong việc tiêu diệt Tôn Vạn Vinh. Dương Huyền Cơ là người tinh thông quân sự bèn lên tiếng: - Tôn Vạn Vinh sẽ không để cho chúng ta bao vây thành mới của y. Mà y sẽ dựa vào thành cùng với tình thế quen thuộc địa hình, cộng với chiến thuật và sách lược cao minh chiến đấu với chúng ta. Phong Quá Đình cười nói: - May là Ưng gia còn gian xảo hơn hắn. Mọi người không kìm nổi bật cười ha hả. Long Ưng mắng: - Cái tên tiểu tử này lại nhân cơ hội chọc mông ta. Có điều ta thật sự không phải là người tốt để cho Tôn Vạn Vinh có cơ hội phản kích toàn diện. Chúng ta cứ lặng lẽ nhấm nháp rồi lấy thành của y cho hả giận. Quách Nguyên Chấn gật đầu: - Đây là kế tốt nhất. Long Ưng cảm thấy bội phục: - Quốc lão và Trương Giản Chi không nhìn nhầm lão huynh. Trong chúng ta thì lão huynh là người giữ được sự bình tĩnh nhất. Nhìn thì không có chiến công hiển hách nhưng lão huynh lại chưa hề mắc sai lầm. Bất cứ được giao chuyện gì, lão huynh cũng làm thỏa đáng mà không hề có sự thể hiện hay vội vã lập công. Nếu Lâu lão không phản đối ta định giao toàn quyền chỉ huy chuyện Tôn Vạn Vinh cho Quách lão huynh. Tất cả mọi người và cả Quách Nguyên Chấn đều kinh ngạc mà nhìn hắn, thầm hỏi xem hắn định làm chuyện gì. Rồi Long Ưng lại nói tiếp: - Ta còn để lại Phong công tử hầu hạ với lão huynh. Với thần ưng của y, Tôn Vạn Vinh không thể giấu được chuyện gì cả. Mục tiêu quân sự của lão huynh là phải bức Tôn Vạn Vinh tới mức chúng tự nghĩ là sẽ có một trận chiến mà bản thân am hiểu nhất. Tới lúc đó cũng là ngày chết của y. Hắn lại trầm giọng: - Ta sẽ không bao giờ để cho Tôn Vạn Vinh có cơ hội quyết chiến công bằng. Vạn Nhận Vũ không kìm nổi nói: - Còn ngươi định làm gì? Long Ưng nói: - Ta muốn giết hết viện binh của Mặc Xuyết tới thành mới, để cho cả thời gian dài y cũng không dám xuôi Nam, kiếm cho chúng ta một chút thời gian quý báu. Trương Cửu Lễ cau mày: - Hai vạn quân tinh nhuệ của y bị chúng ta cùng với người Khiết Đan tấn công đã bị chết sạch. Mặc Xuyết như ngậm phải hột thị, khổ chỉ mình mình biết mà không thể quở trách chúng ta. Nhưng nếu chúng ta công khai tấn công người Đột Quyết, sẽ khiến cho y không còn cách nào khác mà phải triển khai chiến tranh. Đây là chuyện mà Thánh thượng muốn tránh, mong Ưng gia nghĩ lại.