Long Ưng thở dài một hơi, nói: - Uy hiếp lớn nhất đối với người Đột Quyết bây giờ không phải là chúng ta mà là người Khiết Đan. Tẫn Trung tự xưng Vô Thượng khả hãn, nói rõ không coi Mặc Xuyết vào đâu. Chỉ từ điểm này đủ thấy Tẫn Trung đã bị thắng lợi làm cho choáng váng đầu óc, trở nên không coi ai ra gì. Nếu như Mặc Xuyết để yên cho y phát triển an toàn, thôn tính nước Hề và những tiểu quốc vùng phụ cận, hình thành tư thế ngang với Mặc Xuyết. Khi đó người Đột Quyết sẽ bị kẹp giữa dân tộc Thổ Phiên và Khiết Đan, khó mà xua quân xuôi nam, xâm lược Đại Chu chúng ta. Chắc chắn Mặc Xuyết không cho phép tình trạng này xuất hiện. Võ Chiếu nghe được, bất chợt gật đầu, hỏi: - Mặc Xuyết sẽ ứng phó tình huống trước mắt như thế nào? Long Ưng nói: - Vừa rồi, trên đường đi tiểu dân gặp Ngưng Diễm, đã cùng với nàng thỏa thuận bí mật. Hắn thích thú kể lại cuộc đối thoại với Ngưng Diễm không sót một chữ, sau đó nói tiếp: - Thánh Thượng sẽ đồng ý với yêu cầu của Ngưng Diễm như thế nào? Võ Chiếu mỉm cười nói: - Đương nhiên là từ chối. Bởi vì suy nghĩ của trẫm đồng nhất với ngươi. Nhưng vì để cho Mặc Xuyết xuống đài, trẫm có thể không đếm xỉa đến y, và ban thưởng phong phú. Long tiên sinh cho rằng Mặc Xuyết có đồng ý không? Long Ưng đáp: - Nhất định là đồng ý. Nhưng sau khi lấy được chỗ tốt, sẽ như Ngưng Diễm nói, thừa dịp người Khiết Đan sắp giao phong với chúng ta ở tiền tuyến, y xua quân tấn công thành trì mới của người Khiết Đan, làm ảnh hưởng tới gốc rễ của chúng. Đây chính là nhược điểm lớn nhất của người Khiết Đan. Tuy Tẫn Trung và Tôn Vạn Vinh là cao thủ trên chiến trường, nhưng lại không phải là nhân tài trị quốc. Võ Chiếu cau mày nói: - Chẳng lẽ để cho người Đột Quyết ngư ông đắc lợi? Long Ưng nói: - Cái lợi này nhất định là phải cho bọn họ. Có muốn cản cũng cản không được. Dù cho hóa giải được uy hiếp của Khiết Đan, nhưng cũng không thể thiết lập lại vị trí đô đốc Mạc phủ, tránh cho người Đột Quyết có mục tiêu công kích rõ ràng. Võ Chiếu nói: - Như vậy, chẳng lẽ lại chắp tay dâng cho người Đột Quyết vùng đất Đông Bắc hay sao? Vùng Đông Bắc là chỉ Khiết Đan và nước Hề. Long Ưng đã tính trước nói: - Vậy phải xem chúng ta có thắng được trận này một cách ngon lành, tạo ra uy danh cao nhất của Thánh Thượng hay không. Nếu chúng ta có thể như cuồng phong quét lá rụng, trước giết chết Tẫn Trung, sau giết Tôn Vạn Vinh, đem thủ cấp của bọn chúng treo ngoài Đoan môn, khi đó còn có ai dám khinh thường Đại Chu chúng ta? Võ Chiếu nói: - Nói rõ một chút xem. Long Ưng nói: - Đầu tiên chúng ta nên tạo thế, cho tất cả mọi người trong thiên hạ biết được sức mạnh của Đại Chu chúng ta, sử dụng một lượng lớn thuyền chở đầy hàng hóa và binh lính, từ Đại Vận Hà lên U Châu ở phía Bắc. Việc này Tiểu dân hy vọng có thể do Đại tướng Lý Đa Tộ phụ trách. Chỉ cần điều hai vạn quân đóng giữ ngoài thành. Còn ở tiền tuyến thì thể hiện như chuẩn bị phản công toàn diện. Chĩa thẳng vào Triệu Châu đang bị người Khiết Đan chiếm đóng và thành trì phụ cận, làm cho Tôn Vạn Vinh không thể lĩnh đại quân xuôi nam. Tẫn Trung vì ứng phó với uy hiếp của người Đột Quyết, sẽ lưu thủ thành trì mới, thu hút toàn bộ sự chú ý của Tẫn Trung đặt lên trên người Đột Quyết. Tiểu dân sẽ lĩnh quân bí mật di chuyển ngàn dặm, chém rụng thủ cấp của Tẫn Trung. Tin Tẫn Trung bị giết chết sẽ được lan truyền, người Đột Quyết lập tức phát động, xâm lấn Khiết Đan. Còn Tôn Vạn Vinh sẽ phải rút lui về. Tiêu diệt được đại quân Khiết Đan chúng ta sẽ tạo nên một tình huống tốt nhất. Võ Chiếu nói: - Điểm quan trọng nằm ở chỗ có thể giết được Tẫn Trung hay không, trong thiên hạ này có lẽ chỉ ngươi mới có thể làm được. Nhưng, người Đột Quyết thừa cơ chiếm dân chúng và đất đai của người Khiết Đan, đối với chúng ta, cuối cùng chỉ có hại mà không có lợi. Long Ưng nói: - Tiểu dân thật sự hy vọng Mặc Xuyết sẽ ngu xuẩn như thế. Đến lúc đó Thánh Thượng chỉ cần hạ tối hậu thư cho Mặc Xuyết, bảo y rút lui khỏi Khiết Đan. Nếu như dám không theo, chúng ta sẽ tiêu diệt nội quân Khiết Đan ở đây, khiến cho y lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Còn chúng ta thì hai tay chuẩn bị, tùy thời dùng kỳ binh thừa dịp trận tuyến của bọn chúng chưa ổn, lại đang trong tình huống bị địch truy kích, đánh cho y trở tay không kịp. Võ Chiếu trầm ngâm không nói. Long Ưng nói: - Vấn đề là chúng ta có thể tốc chiến tốc thắng, tạo ra thanh thế lớn hay không. Nếu như Tẫn Trung bỗng nhiên bị giết, người Đột Quyết thì chưa sẵn sàng để xuất binh thì coi như đã phạm vào tối kỵ binh gia. Lại thêm Tôn Vạn Vinh lập tức thua trận, sẽ tạo nên sự đả kích nghiêm trọng cho sĩ khí của người Đột Quyết, khiến cho Mặc Xuyết cũng không rõ ràng đối mặt với quân địch như thế nào. Khi đó Tiểu dân lại dùng kỳ binh tiêu diệt đội quân tiên phong của Mặc Xuyết, bức người Đột Quyết ra khỏi phần đất của mình, lại thi triển thủ đoạn ngoại giao với các nước ngoại tộc. Lúc đó, còn có ai dám hành động thiếu suy nghĩ. Võ Chiếu gật đầu nói: - Ngươi suy tính rất chu đáo. Cứ theo kế hoạch của ngươi mà làm việc. Trận chiến này không thể sơ suất. Long Ưng ngươi hiểu chưa? Long Ưng nói: - Tiểu dân sẽ không phụ lòng Thánh Thượng. Võ Chiếu mỉm cười, nói: - Ngươi luôn có những cơ hội mà quỷ thần khó lường. Bà ta lại nói thật ôn nhu: - Trời tối rồi, mau trở về nghỉ ngơi thật tốt. Uyển Nhi, ngươi tiễn tiên sinh giùm trẫm. Thượng Quan Uyển Nhi hơi kinh ngạc một chút, rồi chợt hiểu ra, vội vâng lời. Từ nội đường nhanh chóng bước vào trong điện, Thượng Quan Uyển Nhi dừng lại. Long Ưng đưa tay ôm lấy vòng eo của nàng, đến bên cạnh một rừng cây, hắn lập tức hôn lên cặp môi thơm của nàng. Hai tay Thượng Quan Uyển Nhi quấn lấy cổ của hắn, đáp lại một cách nồng nhiệt. Long Ưng đưa tay vuốt ve cặp mông của nàng. Tài nữ không chịu nổi kích thích, toàn thân run rẩy. Hắn rời cặp môi của nàng, hỏi: - Tâm trạng của Lương Vương như thế nào? Thượng Quan Uyển Nhi đỏ bừng cả mặt, nhẹ nhàng nói: - Ông ta rất hối hận. Long Ưng thật sự kinh ngạc hỏi: - Ông ta mà cũng biết hối hận? Thượng Quan Uyển Nhi đáp: - Lương Vương và Ngụy Vương là người không giống nhau. Lần này đưa ra quân lệnh quy nhất với Thánh Thượng, trước đó ông ta cũng đã thương lượng qua với đại thần biết binh pháp, đồng thời cũng không muốn để Ưng gia đó không dùng. Bởi vì ông ấy thật sự thưởng thức và nể trọng chàng. Chỉ là gần đây vì chuyện Thánh Thượng không tin tưởng nên ông ta mới phản ứng mãnh liệt như thế. Nhưng sự tình có thể lấy lại được sao? Ông ấy cam đoan trung thành hợp tác với chàng. Trong nội tâm của Long Ưng cũng cảm thấy kỳ quái. Võ Tam Tư thực sự là kẻ gió chiều nào ngã theo chiều đó. Ở phương diện này còn cao hơn Võ Thừa Tự, hắn liền cười khổ nói: - Hoàng lệnh đã xuống rồi, ai có thể thay đổi? Thượng Quan Uyển Nhi ôn nhu nói: - Nan giải của Lương Vương và Uyển Nhi chính là chẳng những không hiểu Thánh thượng mà còn có cả Địch Nhân Kiệt, người thông thạo binh pháp, cả hai lại hết sức tin tưởng với đề nghị trái binh pháp của chàng. Long Ưng nói: - Ví dụ? Thượng Quan Uyển Nhi hôn hắn một cái, bày tỏ lời sắp nói ra không có ác ý, nói: - Cuộc chiến ở Cốc Hạp Thạch đối với sĩ khí quân ta bị đả kích nghiêm trọng nhất từ lúc khai quốc đến nay. Mấy người ra chiến đều bị bại. Ai cũng giữ gìn, âm thầm sợ hãi người Khiết Đan, còn chàng thì ngược lại toàn bộ không tha, giống như chàng mặc kệ bọn họ, ta cần ta lấy. Thiên quân vạn mã đấu tranh anh dũng, chứ không phải hai người giao phong. Quân ta rời khỏi tường thành, căn bản không phải là đối thủ của địch nhân. Tư tưởng của Lương Vương là trước củng cố phòng tuyến đối phương, sợ chàng nôn nóng lập công mà đề nghị một mình xâm nhập vào trong quân địch như vừa rồi. Thật không hiểu vì sao Thánh Thượng lại không phản đối. Chàng.... Long Ưng cười hì hì nói: - Lão tử thích cặp chân dài của Uyển Nhi nhất. Sắp phải từ biệt, sờ chưa đủ thì làm sao đi được? Ánh mắt dễ thương của Thượng Quan Uyển Nhi khép lại, hơi thở trở nên dồn dập, kháng nghị lại: - Chàng còn chưa trả lời vấn đề của Uyển Nhi. Long Ưng cười nói: - Bởi vì Thánh Thượng và Địch Nhân Kiệt đều hiểu được sự việc mà Uyển Nhi và Lương Vương không hiểu. Uyển Nhi cũng quên Hoành Không Mục Dã đã nói gì với ta. Lương Vương muốn thứ gì, thì những người khác cũng muốn thứ đó. Nếu lão tử như bọn họ, Thánh Thượng làm sao cho lão tử xuất chinh. Thánh Thượng đã đặt toàn bộ uy vọng, danh dự lên trên người lão tử. Rồi hắn lại hôn nàng một cái, sau đó nói: - Tốt nhất Uyển Nhi nên chuẩn bị tâm lý. Trận chiến này thắng sẽ giúp đảo ngược tình thế chính trị ở Thần Đô, vĩnh viễn khôi phục lại như lúc trước. Chỉ có người hiểu được tình thế chuyển biến thì mới có thể bảo vệ được tất cả những thứ trước mắt. Thượng Quan Uyển Nhi yêu kiều rên rỉ: - Không chịu. Người ta bị sờ khắp toàn thân rồi. Long Ưng nói: - Đừng có nói quá. Lão tử rất biết kiềm chế. Hắn ngừng hoạt động, ôm lấy hai bên vai nàng, mỉm cười nói: - Thua là vì một mình xâm nhập, thắng là được kỳ binh chiến thắng. Chuyện như thế tùy người mà khác nhau. Ta phải đi rồi. Nàng về nói lại với Lương Vương đừng bởi vì nhất thời được mất mà so đo. Thượng Quan Uyển Nhi miễn cưỡng mở đôi mắt đẹp, nói: - Nhớ giữ gìn sức khỏe. Uyển Nhi luôn nhớ về chàng. Trở lại Cam Thang Viện, Phong Quá Đình đang cùng với Lệnh Vũ, Tiểu Mã nói chuyện với nhau. Thấy hắn trở về, y liền mỉm cười nói: - Tiểu tướng muốn tới động chút tay chân cho Tuyết Nhi của ngươi Long Ưng nhảy xuống ngựa, kinh ngạc nói: - Tay chân bị làm sao? Phong Quá Đình nói: - Ta tìm kiếm thuốc nhuộm màu đen không phai. Chỉ cần biến móng Tuyết Nhi thành màu đen thì sẽ không bị người ta từ Tuyết Nhi mà nhận ra chân tướng của huynh. Y móc ra một cái hộp, giao cho Tiểu Mã. Tiểu Mã dẫn Tuyết Nhi đến chuồng ngựa. Long Ưng vui vẻ nói: - Phong công tử nghĩ thật chu đáo. Sau đó hắn nhìn sang Lệnh Vũ mà chợt nảy ra một ý: - Phong công tử có thể làm giúp tiểu đệ một chuyện, đến phủ Quốc lão mời Quốc lão xuất đầu lộ diện, chủ trì hôn sự cho Lệnh Thống lĩnh và Cử Cử. Quan trọng nhất là nói cho ông ấy biết tiền căn hậu quả. Lệnh Vũ mừng rỡ, nhưng lại lo lắng nói: - Không phải đợi Võ Duyên Tú theo quân xuất chinh rồi mới nói đến chuyện này sao? Long Ưng nói: - Tất cả con cháu Võ gia đều không có cơ hội xuất chinh. Còn lão tử thì biến thành người không người nào dám đụng. Cộng thêm thế lực của Quốc lão Địch Nhân Kiệt thì ai dám đến vuốt râu hùm? Trước mắt chính là cơ hội ngàn năm có một. Nhưng sau khi huynh và Cử Cử động phòng xong, tốt nhất nên để cho Cử Cử ở lại chỗ Nhiếp Phương Hoa. Như thế mới càng không có gì sơ hở. Lệnh Vũ vui mừng bái tạ. Phong Quá Đình đề nghị: - Tốt nhất là để cho Đại tướng Võ Thừa Xuyên và quốc lão cùng nhau làm chủ hôn, phô diễn thực lực cho Vũ Duyên Tú, đảm bảo y không dám thốt một tiếng. Long Ưng cười to: - Cứ làm như thế. Chúng ta đi xem con ngựa biến thành thế nào rồi. Thực sợ Tuyết Nhi quen với móng cũ của mình. Trong phòng tắm, hơi nước nóng bóc lên cao, tràn ngập không gian. Long Ưng ngâm mình trong bồn nước nóng, hưởng thụ sự hầu hạ của ba cô gái. Hắn như chìm trong tiên cảnh chốn nhân gian. Lệ Lệ không kìm được, ngả đầu vào trong lòng hắn, ôm thật chặt nói: - Phu quân đại nhân đang nghĩ chuyện gì? Long Ưng sờ cặp đùi đẹp của nàng, từ đó liên tưởng đến cặp đùi thon dài, đầy đặn của Thượng Quan Uyển Nhi, nhớ lại nàng ta và Lương Vương cho rằng mình không hiểu binh pháp nói: - Ta đang nghĩ đến sĩ khí của quân đội. Nhân Nhã lay động cánh tay của hắn, nói: - Nói cho chúng thiếp biết chuyện của quân đội được không? Chúng thiếp rất quan tâm. Tú Thanh ôm hắn từ phía sau, năn nỉ nói: - Phu quân đại nhân nói đi, để chúng thiếp không cần lo lắng nữa. Long Ưng thầm nghĩ, trừ người biết được địa vị Tà Đế của hắn, những người khác đều lo lắng cho hắn, kể cả ba vị kiều thê. Đối với những người khác, hắn không cần để ý tới, nhưng cần thiết phải an ủi vợ. - Từ trước tới nay người cầm quân nhất định phải lấy mình làm tấm gương để khích lệ tinh thần chiến sĩ, như cái đầu điều khiển tứ chi vậy. Ý chí không được khích lệ, thì tướng sĩ không chịu hy sinh, tướng sĩ không giữ được danh dự thì chiến sĩ không có tinh thần chiến đấu. Phương pháp khích lệ tinh thần chiến sĩ là phải quan tâm đến đời sống của dân chúng. Dù thuộc tầng lớp nào, khi có đám tang người thân của dân ở gần doanh trại thì phải thực hiện đủ lễ tiết. Lệ Lệ làm nũng nói: - Phu quân đại nhân đang nói chuyện gì? Chúng thiếp nghe không rõ.