Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 113: Đại giá xuất chinh (thượng)


Phong Quá Đình đáp:
- Nàng thay Hoang Nguyên Vũ hẹn gặp chúng ta vào sáng nay, để chúng ta bố trí cho hắn theo chúng ta đi về phương Bắc, sau đó ta cáo từ rời đi. Ài! Sao bỗng dưng lại xuất hiện người này? Nhất định hắn ta là người Quy Tư, mà lại là người có chút tên tuổi trong quân đội Quy Tư. Nếu không, sau này chiến đấu ở biên giới phía bắc, gặp người Quy Tư, chẳng phải Hoang Nguyên Vũ sẽ lập tức bị vạch trần?
Long Ưng cười nói:
- Huynh đang lo lắng chúng ta trách oan người tốt?
Phong Quá Đình cười khổ nói:
- Sức quyến rũ của Hoa Tú Mỹ quá mạnh mẽ, một mỹ nữ yểu điệu có thể thổi lên những âm điệu cảm động lòng người như vậy từ chiếc kèn khất lật, sao lại đa mưu túc trí đến thế?
Long Ưng nói:
- Đây gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm. Yên tâm đi! Chúng ta tạm thời vẫn dùng thái độ “còn nghi vấn” để đối xử với nàng, đến lúc nắm được chứng cớ rõ ràng, mới định tội thật sự.
Hai người đi ra theo cửa Quan Phong Môn, nhằm hướng Thiên Tân Kiều chạy đi.
Phong Quá Đình nói:
- Đêm qua, sau khi chia tay Nhận Vũ, ta đến Bát Phương Lâu quan sát tình hình. Quan sát hơn một canh giờ, nhưng không thấy hiện tượng tăng cường cảnh giới, chỉ thấy Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư lần lượt đến thăm hỏi Ngưng Diễm.
Long Ưng nói:
- Huynh đánh giá quá thấp tài nữ họ Hoa rồi.
Phong Quá Đình nói:
- Huynh làm cách nào có thể giữ được sự tỉnh táo trước mỹ nữ Quy Tư? Đây là mỹ nhân kế lợi hại nhất, mà trong ba chúng ta, huynh là người háo sắc nhất.
Long Ưng thật sự không có thể nói ra bí mật có liên quan tới quan hệ giữa Ma Chủng và Tiên Thai, cho dù Phong Quá Đình là bạn vào sinh ra tử của hắn.
Hắn quát lên, Tuyết Nhi hí dài, tăng cường tốc độ.
Phong Quá Đình thúc ngựa vượt qua, hai con ngựa chạy dọc theo con sông, sau khi đến Thiên Tân Kiều gặp Vạn Nhận Vũ, phi đến thành đông bắc.
Long Ưng một mình tiến vào Thanh Chân Tự (Nhà thờ Hồi giáo) ở Đại Đồng Phường, bờ bắc kênh Thông Tế, phía nam Thần Đô. Nhà thờ này ở gần Hậu Tái môn, cổ thụ bao quanh, đẹp đẽ, thanh tịnh và yên bình.
Trong chùa chỉ có một ông lão đội mũ đang quét dọn, không hề để ý tới hắn. Long Ưng đi thẳng vào chính điện, vừa đi vừa tìm Hoang Nguyên Vũ. Hắn thầm sợ hãi, bởi vì tuy cảm ứng được dự hiện diện của y, nhưng lại không thể nào xác định được vị trí.
Hắn đột ngột xoay người sang chỗ khác: Một người từ trên xà nhà nhảy xuống, nhanh như làn khói, sau khi đáp xuống, tứ chi giãn ra, im hơi lặng tiếng trở lại hình người. Cái cảm giác kỳ dị này, khó thể mô tả được.
Chỉ thoáng nhìn, tuy dáng vẻ, phong thái khác hẳn Hoa Tú Mỹ, nhưng dựa vào dung mạo, có thể khẳng định y và Hoa Tú Mỹ là anh em hoặc chị em. Người kia vóc dáng cao gầy như Long Ưng, đôi chân dài quá khổ, vai rộng, lưng mỏng, tràn đầy sức lực được tích tụ. Đầu y dài mà hẹp, đôi mắt dài nhưng hơi nhỏ, vẻ mặt dửng dưng, nụ cười uể oải, ánh mắt sắc bén nhưng không bộc lộ, mũi cao thẳng tắp, khóe môi góc cạnh rõ ràng. Y có cái khí thế của một người có thể giải quyết bất cứ khó khăn nào, xem người trong thiên hạ như không khí.
Cho dù Long Ưng có phỏng đoán như thế nào, cũng không ngờ được Hoang Nguyên Vũ lại là một người cao minh như thế, hoàn toàn là đối thủ ngang tầm. Lưng y đeo một thanh trường kiếm hẹp, không vỏ, hình dáng đặc biệt, lưỡi dài tới bốn xích (xích: 33cm), hết sức sắc bén.
Hoang Nguyên Vũ chắp tay, nói:
- Hoang Nguyên Vũ bái kiến Long huynh.
Long Ưng mỉm cười, nói:
- Vì sao Hoang huynh lại phải ẩn trốn?
Hoang Nguyên Vũ nở một nụ cười rất đẹp mắt, khiến Long Ưng không thể không thừa nhận, Hoa Tú Mỹ là mỹ nữ hiếm có, còn y cũng là một mỹ nam hiếm thấy, lại có phong thái đặc biệt, so ra còn tuấn tú hơn hai anh em họ Trương, nhưng không ẻo lả như họ.
Lúc này có người đi tới, Hoang Nguyên Vũ nháy mắt với Long Ưng, dẫn đường đi vào một đình nghỉ mát trong một vườn cây gần chính điện.
Y đi giữa những cột đình, nói:
- Đó là thói quen. Ta đã quen như vậy, ngày ẩn nấp, đêm lộ diện, bản thân cũng cảm nhận mình đang làm chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Long Ưng ngồi xuống lan can bên cạnh y, nói:
- Tiếng Hán của Hoang huynh rất lưu loát, là học được từ đâu vậy?
Hoang Nguyên Vũ lộ ra hai hàm răng trắng bóng, đều tăm tắp, nói:
- Long huynh đang muốn gặng hỏi lai lịch xuất thân của ta đó! Em gái của ta căn dặn, không giấu diếm Long huynh bất kỳ điều gì, để tránh sự hiểu lầm không đáng có. Ta chẳng những thông thạo tiếng Hán, còn biết nhiều thứ tiếng như Đột Quyết, Khiết Đan, Thổ Phiên...
Long Ưng thầm kêu lợi hại, nghĩ là một chuyện, thấy lại là chuyện khác. Phong độ, tư thái của người người này đều rất tốt, quả thật không hề thua kém Hoa Tú Mỹ, có thể tưởng tượng được khi các cô gái trẻ nhìn thấy y thì sẽ có cảm giác như thế nào. Hắn ngạc nhiên hỏi:
- Rốt cuộc Hoang huynh xuất thân như thế nào, mà ngay từ nhỏ đã có thể học được nhiều ngôn ngữ như vậy?
Ánh mắt của Hoang Nguyên Vũ một mực không để hắn hiểu thấu mình, nói như kể chuyện nhà:
- Ta cũng giống như em gái ta, từ nhỏ đã được huấn luyện thành người chuyên múa hát, mà còn phải đi khắp các nước biểu diễn.
Long Ưng thật sự kinh ngạc, nói:
- Nhưng lệnh muội lại nói với chúng tôi, Hoang huynh là võ sĩ số một của quý quốc.
Đôi mắt Hoang Nguyên Vũ đầy vẻ thương cảm của sự hồi tưởng, chậm rãi nói:
- Việc này nói ra rất dài dòng. Trong chiến tranh loạn lạc, ta và muội muội bị thất lạc gia đình, từ thảo nguyên chạy tới thành Quy Tư, phiêu bạt đầu đường xó chợ, sống nương tựa lẫn nhau. May mắn là sư phụ đi ngang qua, nhìn ra tư chất của anh em ta, nhận làm đồ đệ, từ đó về sau mới có cuộc sống dễ chịu. Hồi đó ta chỉ mới chín tuổi, em gái ta tám tuổi.
Long Ưng cảm thấy sự nghi ngờ của mình bắt đầu dao động. Dường như đối phương hoàn toàn không nói dối. Hắn cảm nhận được nỗi buồn sâu sắc mà Hoang Nguyên Vũ biểu lộ. Dĩ nhiên, cho dù lúc này y nói thật, cũng không có nghĩa là y sẽ không cùng Hoa Tú Mỹ hợp mưu hại bọn hắn. Nhưng như lời nói của Bàn công công về nhân tính, nếu như đồng cảm với cảnh ngộ của anh em y, đương nhiên hắn sẽ vì thương cảm mà bị cảm xúc chi phối, giảm bớt cảnh giác đối với Hoang Nguyên Vũ.
Long Ưng biết đã rơi vào thế hạ phong, cau mày nói:
- Lệnh sư là một người vô cùng cao minh.
Ánh mắt Hoang Nguyên Vũ lộ vẻ sùng kính, gật đầu nói:
- Sư phụ chẳng những được xưng là Quy Tư Đệ nhất mỹ nhân, mà còn là đệ nhất cao thủ của tệ quốc, giỏi ca múa, sáng lập nghệ viện, chuyên huấn luyện ca vũ kỹ để phục vụ cho đức vua. Các vở ca vũ kỹ xuất sắc của tệ quốc, đều bắt nguồn từ nghệ viện do bà sáng lập. Tuy nhiên chỉ có hai anh em ta được bà truyền thụ võ công.
Y mỉm cười:
- Đừng nên nhìn bề ngoài lãng tử, chơi bời lêu lổng của ta mà lầm, trên thực tế, ta đã là võ sĩ chính thức, từng theo em gái ta biểu diễn ở khắp nơi, đạt được danh tiếng rất cao.
Long Ưng hỏi:
- Lệnh sư vẫn khỏe chứ?
Hoang Nguyên Vũ cúi đầu buồn bã, nhẹ nhàng nói:
- Sư phụ đã mất cách đây ba năm, hưởng thọ một trăm lẻ tám tuổi. Đó là quãng thời gian ta đau xót nhất, cũng bắt đầu rời bỏ kiếp sống của một võ sĩ từ lúc đó. Nhưng em ta không thể không kế thừa y bát của bà, tiếp tục biểu diễn.
Rồi y chợt ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng, trầm giọng nói:
- Nhưng vào lúc này, Khả Hãn Mặc Xuyết của Đột Quyết, phái sứ giả tới gặp đức vua, chỉ đích danh em gái ta phải làm việc cho hắn, lời lẽ đầy đe dọa. Ta từng tranh cãi một trận với em gái, ài, rốt cuộc vẫn không lay chuyển được cô ấy.
Long Ưng nói:
- Thế nên ngươi theo nàng đến Trung Thổ, âm thầm bảo vệ nàng, đúng không?
Hoang Nguyên Vũ chán nản nói:
- Bảo vệ cái gì chứ? Làm sao ta có thể bảo vệ cô ấy? Thực tế là ta có nhiệm vụ, phụng mệnh vua đến Trung Thổ tìm bảo vật trấn quốc bị thất lạc. Nhưng chuyện này xin thứ cho ta không thể tiết lộ, bởi vì phải giữ bí mật. Tuy nhiên, cho tới hôm nay, vẫn chưa có manh mối. Em gái ta thấy ta như vậy, mới bảo ta theo hỗ trợ huynh, xem có thể đạt được thành quả gì không. Hiện giờ, ta hận nhất là người Đột Quyết.
Rốt cuộc tia hy vọng cuối cùng của Long Ưng mong tìm ra sơ hở của y cũng tắt ngúm, cố hỏi vớt vát:
- Ngươi luôn bám theo lệnh muội, làm sao tìm được vật bị mất?
Hoang Nguyên Vũ nói:
- Nơi có khả năng cao nhất có vật đó, chính là Lạc Dương. Ta đến sớm hơn em gái ta ba tháng, sau khi cô ấy đến mới liên hệ với cô ấy.
Long Ưng còn muốn hỏi thêm vài câu, nhưng không còn nhiều thời gian. Hắn còn phải về cung gặp Thượng Quan Uyển Nhi, nhờ nàng cải trang cho mình, đành phải giao kẻ kỳ lạ này cho Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình. Hắn nói:
- Xin mời đi theo ta!
...
Long Ưng chạy tới điện Trinh Quán, vốn định đến tòa nhà ba tầng của Thượng Quan Uyển Nhi, nào ngờ bị Vinh công công mời vào nội đường.
Điều bất ngờ là Bàn công công cũng có mặt, đứng bên cạnh Nữ Hoàng đang ngồi bên án. Ông ta cúi cái đầu to béo xuống khẽ nói chuyện với bà ta. Lần đầu thấy hai người ở chung một chỗ, thái độ của Võ Chiếu rất gần gũi, điều mà Long Ưng chưa bao giờ thấy bà ta biểu lộ với người khác.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi ở một phía, thấy hắn đến, nghiêm khắc lườm hắn, rồi lại tặng cho hắn một nụ cười ngọt ngào. Hắn cố lắng nghe, nhưng không nghe được tiếng nói của Bàn công công, biết là họ nói chuyện theo lối “truyền âm nhập mật”.
Võ Chiếu ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn, lộ vẻ vui vẻ, rõ ràng là tâm trạng đang thoải mái, từ từ đứng dậy. Bàn công công lùi ra một chút, khuỳnh cánh tay trái lên để Võ Chiếu khoác, hai người cùng đi về phía Long Ưng.
Long Ưng hết sức ngạc nhiên và băn khoăn, không phải hai người tranh cãi ầm ĩ một trận sao? Nhưng nhìn biểu hiện lúc này của hai người, đã không còn tình trạng không nhìn không hỏi, kính nhi viễn chi như trước nữa.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Thượng Quan Uyển Nhi sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.
Võ Chiếu mỉm cười nhìn hắn, như không nhận thấy sự tồn tại của Thượng Quan Uyển Nhi, với sự “nâng đỡ” của Bàn công công, đi tới trước mặt Long Ưng, ân cần hỏi:
- Long tiên sinh ngủ có ngon không?
Một câu hỏi thăm bình thường, lại khiến Long Ưng choáng váng, người nóng lên, bởi vì đêm qua mình từ chối Thượng Quan Uyển Nhi, nói là phụng mệnh Nữ Hoàng đi “thám thính tình hình quân địch”, bây giờ người phái hắn đi thực hiện nhiệm vụ bí mật, lại hỏi hắn đêm qua có ngủ ngon không, chẳng phải là mình há miệng mắc quai sao? Hắn đành trả lời lập lờ:
- Thánh thượng minh xét, tới rất khuya, tiểu dân mới có thể nghỉ ngơi.
Bàn công công nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, nói:
- Uyển Nhi bình thân.
Thượng Quan Uyển Nhi như nghe được mệnh lệnh từ chính miệng Võ Chiếu, đứng dậy cúi đầu, lại không nhịn được len lén liếc nhìn Long Ưng, vẻ mặt đầy hoài nghi. Nếu như Võ Chiếu không có mặt, chắc chắn nàng sẽ lập tức hỏi tội Long Ưng.
Bàn công công nói:
- Tới cởi quần áo cho hắn!
Long Ưng kêu lên:
- Cái gì?
Võ Chiếu buông cánh tay Bàn công công ra, ngạo nghễ chắp tay sau lưng đứng cách hắn bốn bước, vẻ mặt hơi giễu cợt, nói:
- Chưa nhìn thấy bộ dạng ngươi giả trang Sửu thần y, làm sao trẫm yên tâm?
Bàn công công tránh qua một bên, vừa đi vừa nói:
- Thánh thượng không giống ngươi, chưa bao giờ được thử qua loại hoạt động mờ ám bắt gà trộm chó, dĩ nhiên muốn đích thân giám sát. Ha ha!
Thượng Quan Uyển Nhi phùng má, tới bên cạnh Long Ưng, khiến hắn sợ hãi nói:
- Ta tự cởi được rồi!
Bàn công công ôm một bọc quần áo quay lại, cười nói:
- Đây đâu phải lần đầu tiên ngươi để cho phụ nữ cởi quần áo, có gì mà xấu hổ? Ngược lại, rất có thể đây là lần đầu tiên Uyển Nhi cởi quần áo cho đàn ông.