Ở chung, Long Ưng mới cảm thấy được sự bất phàm của Địch Nhân Kiệt. Lão đầy sức hấp dẫn chẳng trách mà Võ Chiếu lại tin tưởng và ỷ lại vào lão như thế. Mà dưới sự thúc đẩy của lão, mỗi người đều có chức vụ quan trọng. Như Trương Giản Chi, toàn bộ do một tay Địch Nhân Kiệt dẫn dắt. Cho nên một ngày Địch Nhân Kiệt chưa tán thành Võ Chiếu phế Lý Đán thì cho dù bà ta có nắm quyền nghiêng thiên hạ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hoàn Ngạn Phạm đi vào chủ đề chính: - Ta chỉ biết tình hình hiện tại của nước Hề. Từ sau khi Tự A trở thành Đại Tù đầu, lực nước tăng mạnh, lãnh địa không còn giới hạn trong khu vực con sông Lão Cáp mà phía đông giáp Khiết Đan, Tây Bắc tới Đột Quyết. Nam dựa Bạch Lang hà. Dân cư từ hai mươi vạn tới bốn mươi vạn chia ra thành năm bộ lạc. Bộ lạc chính là bộ lạc A Hội, Xử Hòa, Áo Thất, Độ Kê và Hào Nguyên Sĩ Chiết. Mỗi một bộ lại có một người nắm chủ sự, lấy bộ A Hội làm chính, là thủ linh của liên minh năm bộ. Vì vậy mà chúng ta coi Lý Trí Cơ của bộ A Hội chính là Hề vương. Phủ đô đốc của y chẳng khác nào kinh thành của nước Hề. Nhưng trên thực tế thì tộc Hề vẫn chủ yếu dựa vào săn bắn, tìm nước...coi như là bộ lạc du mục, tuy nhiên chăn nuôi lại rất phát triển. Thực lực của nước tăng lên khiến cho cuộc sống của mọi người tương đối yên ổn, ở một số thung lũng còn có người hề làm nghề nông. Địch Nhân Kiệt hỏi: - Lý Trí Cơ là người thế nào? Hoàn Ngạn Phạm cười khổ: - Ta đã gặp hắn hai lần nhưng vẫn không rõ. Được hôm nay hắn có thể là người anh minh quyết đoán nhưng ngài mai lại sợ đầu sợ đuôi. Nhược điểm của y chính là háo sắc, ôn hòa, dễ dàng chìm vào trong sự yên vui. Lúc tuổi trẻ còn có tính kiên quyết nhưng hiện tại gần năm mươi rồi. Thôi Huyền Vĩ nói: - Nghe nói nhân vật thứ hai là Sĩ Cân Cổ Đô của bộ Xử Hòa lại là một người hoàn toàn trái ngược đúng không? Hoàn Ngạn Phạm nói: - Cổ Đô còn được coi là đại soái của tộc Hề, tuổi chưa quá bốn mươi. Tất cả đều nhờ y chống đỡ Khiết Đan và Đột Quyết. Đối với Lý Trí Cơ rất có tiếng nói nhưng đối với bản tộc lại hết sức trung thành. Vạn Nhận Vũ nói: - Tin tức này rất hữu dụng. Trương Giản Chi nói: - Tộc Hề có quân thường trực không? Hoàn Ngạn Phạm nói như trong lòng bàn tay: - Cơ bản vẫn lấy chiến sĩ bộ lạc là chính. Bình thường chiến sĩ về bộ lạc của mình sinh sống bình thường, lúc nào Sĩ Cân phát động thì bất luận ở xa tới đâu cũng nhanh chóng tập trung lại thành liên quân. Đối với Lý Trí Cơ thì tình hình hơi đặc biệt. Y có năm trăm tử sĩ bảo vệ. Gã lại nói: - Có thể làm chiến sĩ bội phục chỉ có xuất sắc hơn họ. Ba người các ngươi thi thố tài năng ở võ yến đã lấy được sự tôn kính của họ. Đặc biệt là các ngươi áp chế được Nhạc Trung Thiên vốn làm cho họ hận nghiến răng nghiến lợi nên đối với sự thuyết phục bọn họ sẽ có tác dung không ngờ được. Địch Nhân Kiệt nói: - Chuyện lão phu lo lắng đó là người Hề phát hiện Sửu thần y quá xấu, không phải thần y. Mọi người bật cười ha hả, chỉ có Long Ưng thì đau khổ dở khóc dở cười. Trương Giản Chi cười nói: - Yên tâm. Ưng gia của chúng ta có những khả năng không tưởng. Mọi người lại bật cười ha hả. Hoàn Ngạn Phạm lại nói: - Nhưng phải phân hóa người Hề và Khiết Đan lại không phải dễ. Bọn họ đồng tộc, có cùng ngôn ngữ lại ở gần nhau. Trong hoàn cảnh Đột Quyết và Đại Chu chúng ta đè nén, nếu không bất đắc dĩ thì chắc chắn không giúp nước khác để đối phó với anh em của mình. Môi hở răng lạnh. Bọn họ hiểu rõ điều này hơn bất cứ người nào khác. Long Ưng hỏi: - Người Khiết Đan thì sao? Hoàn Ngạn Phạm nói: - Khiết Đan vương là Lý Tẫn Trung, mãnh tướng số một là Tôn Vạn Vinh. Tẫn Trung có họ Lý cũng là do chúng ta ban tặng. Tôn Vạn Vinh là người mà hiện nay Đột Quyết e ngại nhất, võ công cao cường lại có có mưu, đồng thời dã tâm cũng lớn. Sớm muộn gì y cũng lấy ngôi vị của Lý Tẫn Trung. Ôi. Long Ưng kinh ngạc hỏi: - Tại sao Hoàn tướng quân lại thở dài? Thôi Huyền Vĩ nói: - Hắn thở dài vì trận chiến cốc Hạp Thạch. Tôn Vạn Tinh với ba vạn chiến sĩ đánh bại tam vạn đại quân do Tào Nhân Sư của chúng ta thống lĩnh ở cốc Hạp Thạch, khiến cho toàn quân của Tào Nhân Sư bị diệt, cũng là mối nhục của Đại Chu. Địch Nhân Kiệt nói: - Thánh Thượng nghe được tin báo, cả hai ngày liên không ăn gì cả. Long Ưng bừng tỉnh. Chẳng trách mà Võ Chiếu lại e ngại việc này như vậy, còn tự mình suy tính vì sao lại muốn mượn tay Long Ưng hắn để rửa mối nhục. Ánh mắt của Vạn Nhận Vũ trở nên sắc bén: - Ta muốn tự tay chém đầu của hắn. Hoàn Ngạn Phạm nói: - Chúng ta đều đang chờ các ngươi sáng tạo kỳ tích. Giao thủ với Tôn Vạn Vinh lần nào cũng hao binh tổn tướng. Sau khi tới U châu các ngươi tới hỏi Lâu suất và lão Quách về tình hình Khiết Đan cùng với người Hề. Lão Quách hiểu rất nhiều về người Khiết Đan. Long Ưng nảy ra một ý liền quay sang Vạn Nhận Vũ cùng với Phong Quá Đình đề nghị: - Các ngươi nên hỏi Quách tướng quân cấp cho chúng ta hai người biết tiếng Hề tương đương như biết tiếng Khiết Đan đồng thời cũng rõ hoàn cảnh địa phương. Như vậy sẽ có tác dụng giúp đỡ chúng ta. Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình đều vui vẻ đồng ý. Hiện tại cái quý nhất của Long Ưng chính là có vàng không mua nổi thời gian. Mặc dù còn chưa nói hết ý nhưng vẫn phải chia tay hai người Vạn, Phong. Cả ba người nhanh chóng rời khỏi Hoàng Thành, theo Phong Quá Đình tới lầu Phiên Hương. Lầu Phiên Hương nằm ở gần với tửu lâu của nhà họ Đổng, khí thế kém hơn Phương Hoa các nhưng cũng được xây dựng tới năm tầng lầu. Hai tầng cao nhất do tầm nhìn thông thoáng nên cũng thấy được cảnh sắc của Lạc hà. Cả ba người đi với nhau tới, người giữ cửa vội vàng đón tiếp bọn họ vào ngồi ở phòng khách rồi nhanh chóng thông báo cho ông chủ lớn Thành Cát của lầu Phiên Hương. Long Ưng thấy trong phòng có mười người đang chờ đợi lên lầu thì nói: - Nghe nói khi Hoa Tú Mỹ tới đây, nơi ngày ngày nào cũng chật ních. Nhưng bây giờ thấy cũng không có nhiều người lắm. Phong Quá Đình nói: - Cái này là do còn sớm. Hơn nữa lầu Phiên Hương sang quý hơn Phương Hoa các, không phải thích là có thể tới mà phải có tiền mới được. Lúc này, Mẫu mị nương tươi cười đi tới chào hỏi: - Ba vị đại nhân. Ông chủ muốn tới chào hỏi ba vị. Tú Mỹ đang thay trang phục chuẩn bị hầu hạ các vị. Có tiếng cười chợt vọng ra: - Hóa ra là Ưng gia, Vạn gia và Phong công tử cùng nhau đến. Lầu Phiên Hương có phúc gì mà được ba vị yêu quý như vậy. Long Ưng đưa mắt nhìn thì thấy hơi quen nhưng không biết đã gặp ở đâu. Cả ba người tiến vào căn phòng trên tầng cao nhất. Căn phòng có cửa mở về hướng Bắc, bên ngoài có đặt mấy cái ghế dựa để ngắm cảnh Lạ hà và hoàng thành vào ban đêm. Long Ưng cùng với Nhạn Vũ không kìm nổi lòng mở cửa đi ra ban công. Phong Quá Đình khen ngợi rồi đuổi Mỵ nương cùng với tiểu tỳ đưa họ lên phòng sau đó dặn các nàng không cần phải vào. Gã đi tới bên cạnh Long Ưng, nhìn bầu trời đêm rồi nói: - A! Trời mưa. Làn mưa bụi lất phất bay xuống dưới ánh đèn dầu khiến cho nó trông như dải lụa mỏng phất phơ trong không trung. Dưới Lạc hà thi thoảng lại có một con thuyền chạy qua đối lập với cảnh yên tĩnh hai bên bờ sông. Long Ưng nhìn về phía cung Thượng Dương tìm được vị trí của viện Cam Thang mà nghĩ thầm năm đó một mình sống trong núi hoang chưa bao giờ nghĩ tới mình lại ngồi ở một nơi tráng lệ nhất Trung Thổ thế này, đồng thời lại còn có ba người con gái đang ở trong thâm cung chờ hắn về hưởng đêm xuân. Cả ba người đối diện với cảnh đẹp nghĩ đến sắp phải đi mà nhất thời suy nghĩ tới ngẩn người. Cánh cửa căn phòng chợt được mở ra nhẹ nhàng. Hoa Tú Mỹ ăn mặc theo phong cách độc đáo bước vào trong nhìn ba người đứng ở ban công thì nhẹ nhàng bảo tiểu tỳ theo nàng rời khỏi sau đó cũng lặng lẽ bước ra đứng giữa Long Ưng cùng với Phong Quá Đình mà dõi mắt về phía xa đồng thời giơ cây khèn lên mà thổi. Những âm thanh như có như không trong đêm mưa rồi thấm dần vào gan ruột tạo ra một giai điệu cổ thần bí không biết họ tên. Nó như được nàng sử dụng những âm phù làm màu sắc cùng với tiết tấu vui vẻ làm bút để miêu tả một vùng đất xa xôi. Trong bầu không khí cảm động bởi tiếng khèn của nàng, âm thanh tiếng nhạc khi thì tiêu điều khi thì cao vui thay đổi liên tục so với nói bằng lời còn hiệu quả hơn nhiều. Nàng coi ống trúc như cách thức để nói ra gây động lòng người. Sự miêu tả đó ngoại việc biểu đạt cảm xúc mà còn làm cho nó được khắc sâu khó quên ngay. Những âm thanh réo rắt dìu dặt phá tan màn đêm tĩnh mịch. Nó khiến cho người khách lữ hành cô độc, toàn bộ không trung quanh khu hoàng thành, Lạc Hà trở nên sáng ngời. Những âm thanh dìu dặt đi xuống kết thúc một khúc nhạc. Ba người Long Ưng không nói ra bằng lời nhưng cũng không trầm trồ khen ngợi vì sợ phá hỏng bầu không khí thần kỳ xung quanh. Hoa Tú Mỹ vui vẻ đứng sát Long Ưng và Phong Quá Đình, đôi mắt đẹp dõi vào màn mưa mà nhìn về phía xa. Một lát sau, Vạn Nhận Vũ thở dài: - Tới giờ Vạn mỗ mới hiểu tại sao mỗi lần Phong công tử tới lầu Phiên Hương lại không cần phải gặp Hoa cô nương nhưng vẫn cảm thấy mỹ mãn. Phong Quá Đình không muốn nói chuyện nhưng vẫn phải đáp lại: - Đây là lần đầu tiên tại hạ được nghe Hoa cô nương thổi khèn, nếu được nghe rồi thì sẽ vất bỏ muộn phiền mà tới lầu Phiên Hương. Long Ưng thầm thưởng thức bờ vai tròn trịa của nàng mà nói: - Hoa cô nương đã nói ra thứ ba chúng ta muốn nghe nhất. Vạn Nhận Vũ như tỉnh lại nhắc nhở hắn: - Nhưng vẫn còn một chuyện muốn biết. Lần đầu, Long Ưng quay đi chỗ khác thẩm tra vóc dáng của nàng rồi mỉm cười: - Khèn Tacta tới từ Quy Tư đúng không? Hoa Tú Mỹ quay sang nhìn hắn rồi lại nhìn sang màn mưa mà như không có vấn đề gì trả lời: - Ưng gia đúng là người phi thường, nhìn hoàn toàn chính xác. Long Ưng nói: - Mặc Xuyết hy vọng Tú mỹ tới đây làm chuyện gì cho y? Hoa Tú Mỹ chẳng hề để ý trả lời: - Hắn hy vọng xa vời rằng ta được gả cho Hoàng đế tương lai của Đại Chu. Cả ba người hiểu được. Mặc Xuyết lần nào cũng đúng, mỹ nhân kế luôn lợi hại nhất. Với sắc đẹp khuynh quốc khuynh thành của Hoa Tú Mỹ, lại đa tài đa nghệ, tinh thông ca múa, cho dù người lên ngôi là họ Lý hay họ Võ thì cũng không thể kháng cự. Long Ưng nói: - Đó chỉ là kế lâu dài của Mặc Xuyết còn kế trước mắt thì sao? Hoa Tú Mỹ liếc hắn một cái thật sâu rồi lại nhìn vào làn mưa bụi mà nói: - Diệt Khiết Đan, nuốt nước Hề, rồi Quy Tư sau đó dốc toàn lực tấn công Thổ Phiên thành lập một nước Đột Quyết trước nay chưa bao giờ có. Với y mà nói, nữ đế đương quyền của Trung Thổ khiến cho trận chiến ngôi vị hoàng đế hừng hực chính là cơ hội ngàn năm một thuở để cho y mở rộng lãnh thổ rồi tới lúc Trung Thổ sẽ bị y dẫm dưới gót chân.