Hơn mười người khác ngoại quốc lập tức phát ra âm thanh như tiếng sấm. Thế công vững chắc tinh diệu tuyệt luân, mà thủ của Thiết Lợi cũng không chê vào đâu được. Vạn Nhận Vũ quay sang cười nói với mọi người trên bàn: - Thiết Lợi lâm nguy rồi. Long Ưng thấy Tiểu Ma Nữ đang hết sức chăm chú nhìn trận tranh hùng, sắc tâm lại nổi lên, lấy tay xoa cặp đùi ngọc thon dài, đầy đặn tràn ngập sức sống thanh xuân. Tiểu Ma Nữ như không có chút cảm giác nào, mặc cho hắn vô lễ làm càn. Một tiếng động vang lên. Bách Biến Thuẫn từ vai trái Phong Quá Đình lọt xuống bàn tay trái của y, biến nó thành một màn kim quang bảo vệ lóng lánh. Trong lúc mọi người được mở rộng tầm mắt, cả người y được bao bọc bởi tấm lá chắn bảo vệ, va chạm với bóng búa hộ thân của Thiết Lợi. Tiếng hô kinh ngạc vang lên bốn phía. Oành! Kình khí va chạm, búa ảnh tiêu tán. Thiết Lợi lảo đảo hai bước, nhưng y gặp nguy không sợ, ngã mà không loạn. Hai búa vẫn trước sau bổ tới Phong Quá Đình, không hổ danh là cao thủ nổi tiếng của Đột Quyết. Phong Quá Đình cười ha hả, dùng Bách Biến Thuẫn ngăn chặn búa ở tay phải đối phương. Gã thu hồi kiếm lại, gác lên vai trái, sau đó dùng chuôi kiếm va chạm với lưỡi búa của Thiết Lợi đang tới sát người. Búa ở tay trái Thiết Lợi bị đẩy ra. Búa ở tay phải nặng nề chém vào Bách Biến Thuẫn. Trong sân, ai cũng nghĩ rằng sẽ phát ra tiếng vang khi búa thuẫn va chạm, nhưng ngược lại chẳng hề có bất cứ âm thanh nào. Thậm chí Bách Biến Thuẫn còn lõm xuống dưới, giống như hút chặt lấy không tha. Thân pháp Thiết Lợi trì trệ, miễn cưỡng rút búa lui về phía sau, nhưng đã lộ ra sơ hở mà cao thủ không nên có. Bóng kiếm chợt phóng ra đầy trời ở trước ngực Phong Quá Đình. Chúng như sông biển xông thẳng đến kẻ địch. Thiết Lợi nỗ lực ứng chiến, nhưng kiếm của Phong Quá Đình quá nhanh, lại cùng lúc sử dụng Bách Biến Thuẫn. Điều làm cho Thiết Lợi đau đầu nhất chính là không biết Bách Biến Thuẫn khi nào thay đổi, nên y hơi e ngại, không dám sử dụng hết mười phần công phu. Bóng kiếm như cuồng phong bạo vũ ập về phía Thiết Lợi. Thiết Lợi bị Phong Quá Đình đánh cho phải lui về phía sau. Nếu như Phong Quá Đình không nương tay thì y sẽ sớm phơi thây trên mặt đất. Toàn trường vang lên tiếng la rung trời. Đang! Ngưng Diễm gõ đồng la, cúi đầu xưng thần. Sau khi Tiểu Ma Nữ vỗ đỏ bàn tay, liền ghé sát tai Long Ưng nói: - Sắc quỷ như huynh nếu như cứ sờ xuống dưới nữa, bổn cô nương sẽ rên rỉ cho tất cả mọi người cùng nghe. Long Ưng cuống quýt rút tay về, thấy Tiểu Ma Nữ mỉm cười, dương dương tự đắc đến mê người thì trong lòng liền ngứa ngáy, hận chỉ muốn vồ lấy nàng ngay bây giờ. Phong Quá Đình chiến thắng trở về, cười nói với Long Ưng: - Bách Biến Thuẫn diệu dụng vô cùng, rất hợp ý ta. Võ Thừa Xuyên nói với Long Ưng: - Đối phương liên tiếp bại hai trận, nên rất mất mặt. Chúng ta có nên cho đối phương thắng một trận hay không? Long Ưng nói: - Mọi chuyện do Đại tướng quân quyết định. Võ Thừa Xuyên đứng dậy công bố, do cao thủ trẻ tuổi Tạ gia dưới cờ huynh đệ Trương thị đứng ra giao chiến. Người này lưng hùm vai gấu, nhất biểu nhân tài, ngoại hình làm cho người ta có cảm tình. Ngưng Diễm chẳng hề nghĩ ngợi sai người xuất chiến. Lần này là nữ võ sĩ mà Long Ưng đặc biệt chú ý. Đến khi nàng tự báo danh tự, mọi người liền biết được nàng là nữ cao thủ của Hề Tộc. Cô gái có nhan sắc rất lạ, ánh mắt long lanh, khiến cho người nhìn thở dài. Long Ưng nhìn nàng bước vài bước, trong lòng hơi động, quay sang Võ Thừa Xuyên nói: - Chỉ sợ Ngưng Diễm muốn phái nàng ra để nhận thua, phá hư mối quan hệ giữa chúng ta và Hề Tộc. Đại thống lĩnh không được để cho Ngưng Diễm thực hiện được. Võ Thừa Xuyên cười nói: - Ta biết phải làm sao mà. Phong Quá Đình đưa đồng la đồng chùy cho Võ Thừa Xuyên. Lý Đa Tộ nói: - Nếu như Tạ gia chiếm thế thượng phong, Vũ Đại sẽ gõ chiêng ngừng chiến. Nếu Tạ gia thua, anh em Trương thị sẽ ôm hận trong lòng. Võ Thừa Xuyên mỉm cười nói: - Quyết định cuối cùng như thế nào? Long Ưng rời khỏi ghế nói: - Để ta đi chào hỏi huynh đệ Trương thị. Khi hắn bước được hơn mười bước, luận võ bắt đầu. Thái Á dùng Mã Thương, so với thương bình thường ngắn hơn thước rưỡi. Đầu thương ngắn nhưng nhọn, dưới sự điều khiển của nàng nó linh động như một con rắn độc, ngẩng đầu thè lưỡi tấn công Tạ gia. Tạ gia dùng chính là Thiết Giản. Tuy bị bách phải thủ thế nhưng lại thủ đến hắt nước không vào. Không biết có phải do y thương hoa tiếc ngọc hay là đã được chỉ thị, chỉ thủ chứ không tấn công. Những tiếng khen ngợi nổ ra. Bởi vì ai cũng thấy rõ, tuy nó không căng thẳng giống như ba trận chiến trước, nhưng tới cuối cùng cũng không biết ai thắng ai thua. Thương Giản giao kích, âm thanh vang lên không ngớt. Long Ưng buông tha việc đi tìm huynh đệ Trương thị, trở lại ghế, nói: - Trận này muốn phân thắng bại rất khó khăn. Hắn thò tay sờ soạng đùi của Tiểu Ma Nữ, kéo thẳng xuống khe chính giữa. Long Ưng trở tay nắm lấy vùng cây cỏ mềm mại, Tiểu Ma Nữ không hề có ý phản kháng, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Võ Thừa Xuyên quay sang Long Ưng nói: - Long tiên sinh sẽ kết thúc chứ? Long Ưng nói: - Trừ phi là cao thủ Bí Tộc đứng ra. Nếu không thì tiểu tử sẽ không ra tay. Mọi người gật đầu đồng ý. Đ-A-N-G...G! Võ Thừa Xuyên gõ vang đồng la, đứng dậy tuyên bố trận đánh hòa nhau. Tiếp đó là sáu trận, có thắng có bại. Điều làm cho người ta khắc sâu ấn tượng, chính là cao thủ Đột Quyết dùng Cách Lộc Mang, trong vòng hai ba chiêu đã đánh bại cao thủ Trình Hòa của Võ Tam Tư khiến cho y phải vứt bỏ thương ôm giáp thua trận, đồng thời cũng làm cho Long Ưng hiểu được, ngoại trừ cao thủ Bí Tộc kia, người này là người có thực lực nhất trong đoàn ngoại tộc. Mười trận luận võ, chín trận đã có kết quả. Bốn thắng, bốn thua, một hòa. Trận cuối cùng vô hình biến thành trận quan trọng để phân định thắng thua. Lúc này đến phiên ngoại tộc phái ra người được chọn lựa. Vạn Nhận Vũ nói: - Lần này Ngưng Diễm nhất định sẽ rất đau đầu. Bất luận phái ra người nào, cũng phải cân nhắc Ưng gia sẽ tiếp trận này. Võ Thừa Xuyên cười nói: - Để cho ta thay nàng lo lắng. Rồi đứng dậy nói: - Tối nay, hoàng triều Đại Chu ta và hữu quốc luận bàn võ thuật, vô cùng đặc sắc, khiến người xem được mãn nhãn. Bản thân ta có một đề nghị, xin công chúa cân nhắc. Luận võ đến đây kết thúc. Song phương coi như hòa nhau. Không biết cao kiến của công chúa như thế nào? Ngưng Diễm chẳng hề do dự nói: - Cứ theo như đề nghị của Đại tướng quân. Long Ưng dẫn đầu vỗ tay, toàn trường ồn ào hoan hô. Long Ưng cưỡi Tuyết Nhi chạy chầm chậm trên con phố. Tiểu Ma Nữ ngồi sau lưng, đôi tay nhỏ ôm chặt eo của hắn. Đầu gối lên bờ vai, ngực kề sát lưng, khiến cho hắn hoàn toàn cảm nhận được sự mềm mại và độ co giãn của cơ thể yêu kiều. Chỉ nhìn nàng hoàn toàn không để ý tới chuyện kéo dài thời gian đưa nàng về lại phủ Quốc lão thì biết nàng đã rơi vào bể tình của mình. Long Ưng ôn nhu kêu lên: - Tiên Nhi, Tiên Nhi. Tiểu Ma Nữ dạ một tiếng. Long Ưng nói: - Có vui không? Tiểu Ma Nữ nhẹ nhàng nói: - Người ta chưa bao giờ trải qua một buổi tối như vậy. Giờ phút trước thì sợ gần chết. Giờ phút này lại hưng phấn gần chết. Ài, ba người các huynh đánh người ta rất thảm. Về sau làm sao có hứng thú nhìn những người kia kém cỏi múa thương lộng bổng? Rồi nàng lại nói như muỗi kêu vào tai của hắn kéo theo hơi thở như lan: - Lát nữa huynh hồi cung phải không? Long Ưng nói: - Tiên Nhi phải chăng nghĩ đến ta và muội? Tiểu Ma Nữ khổ não nói: - Cha sẽ biết. Huynh đấy, cả ngày chỉ muốn đến chuyện kia. Mà người ta lại chưa gả cho huynh. Long Ưng vui nói: - Chuyện gì chứ? Tiểu Ma Nữ lại cười: - Còn có chuyện gì? Đương nhiên là yếu nhân trúng chiêu. Tính nhẫn nại một đêm cũng không có. Long Ưng cười khổ nói: - Vợ tương lai nghĩ sai rồi. Ngày mai ta sẽ theo quy tắc để Tiên Nhi khó mà tin được. Mà trước sau cũng sẽ không dám kích thích Tiên Nhi nảy sinh ham muốn. Nếu không sẽ xảy ra sự cố. Tiểu Ma Nữ ôm hắn chặt hơn nói: - Nói cho huynh biết, người ta hy vọng ngày mai sẽ đến nhanh. Thực sợ đêm nay ngủ không yên. Phủ quốc lão ngay trước mắt. Long Ưng giấu đầu lòi đuôi, cười nói: - Ngày mai mặc dù không thể cùng Tiên Nhi thân mật, nhưng bây giờ không có vấn đề, dùng chiêu bình thường được không? Tiểu Ma Nữ hào hứng nói: - Là chuyện gì....Chiêu bình thường? Long Ưng vòng tay ra đằng sau ôm lấy bờ eo thon bé bỏng của nàng, chân trái đạp ngựa, nghiêng người dùng chân cặp lấy hai chân của nàng. Tiểu Ma Nữ duyên dáng gọi to một tiếng, để cho tay của hắn chộp lấy bầu ngực, tìm tới cặp môi thơm của nàng, hôn ngấu nghiến. Long Ưng trở lại Cung Thượng Dương. Gác cổng bảo hắn đến điện Trinh Quan gặp Võ Chiếu. Trong lòng hắn đã có kế hoạch khác, trước đến Cam Thang Viện, lấy những vật cần thiết, để Tuyết Nhi lại rồi đi bộ đến điện Trinh Quan. Vinh công công đang chờ hắn trước cửa điện, nói: - Thánh Thượng đang nghe Thượng Quan đại nhân trình báo tình hình yến hội. Có muốn tiểu nhân đến nội đường bẩm báo Ưng gia đã đến rồi không? Long Ưng vỗ vai y, cất bước đến triều đường, nói: - Đoàn ngoại tộc đang ở chỗ nào? Vinh công công nói: - Theo lệ cũ, bọn họ được sắp xếp ở ngoài cửa Thừa Phúc Đông Thành, phường Tào Cừ chỗ Bát Phương Lầu. Đó là nơi đặc biệt dành riêng cho khách nước khác, chiếm diện tích rất rộng, có hơn mười viện. Long Ưng hỏi: - Hoàn cảnh nơi đó thế nào? Vinh công công nói: - Bát Phương Lầu được xây dựng ở Phường Tào Cừ, hướng nam nhìn ra cảnh sắc sông Lạc Hà. Long Ưng nói: - Bên trong cây cối nhiều không? Vinh công công nói: - Bên trong cây cối tươi tốt. Có nhiều gốc cây trăm năm trở nên. Đời trước chính là lâm viên trứ danh. Long Ưng mừng lớn: - Vậy thì được. Rồi hắn vỗ vai Vinh công công nói: - Nhanh đi thông báo cho ta. Vinh công công ngơ ngác quay đầu bước đi. Long Ưng bước đến trước nội đường, gặp được Thượng Quan Uyển Nhi. Tài nữ liền nói với hắn: - Có muốn Uyển nhi chờ Long đại ca không? Những lời này không hề nghi ngờ ám chỉ muốn hiến thân cho hắn. Nhưng Long Ưng biết tối nay không thể đụng đến nàng. Bởi vì nếu đến tai Tiểu Ma Nữ, sẽ làm cho nàng thất vọng với mình. Hắn cởi áo khoác ngoài một chút, để cho nàng nhìn thấy cái áo dạ hành bên trong, nháy mắt một cái. Thượng Quan Uyển Nhi lườm hắn một cái, lại không dám nói lời nào, sợ Nữ Đế nghe thấy, liền thò tay nhéo vào cánh tay hắn một cái, mới bỏ đi. Long Ưng thầm nghĩ hôm nay không biết phạm phải húy kỵ gì, mà bị đám tiểu mỹ nhân này nhéo mãi. Ổn định lại tâm trạng, hắn cất bước tiến vào nội đường. Nhìn thấy bóng lưng duyên dáng của Võ Chiếu, bên tai liền vang lên thanh âm của bà: - Theo trẫm đến đây. Long Ưng đi đằng sau Võ Chiếu, xuyên qua cửa sau, bước vào lâm viên yên tĩnh ở hậu cung. Ánh trăng óng ánh như dát một lớp vàng mỏng lên cây cối, bãi cỏ và đá vụn. Một đêm khuya không cần đèn. Võ Chiếu bước lên một cái đình hình lục giác, dựa vào lan can nhìn ánh trăng vừa tròn vừa sáng trên trời, nhu hòa nói: - Ngồi đi. Long Ưng bước vào một bên đình, ngồi chỗ lan can thấp hơn, nhìn chăm chăm vào bóng lưng xinh đẹp của Nữ Đế đang đứng chắp tay ngạo nghễ cạnh bàn đá, thầm nghĩ không biết bà ta có phải đang nhớ đến một đêm ánh trăng nhô cao năm nào tháng nào đã làm một điều gì đó. Sự kiện đó có lẽ đã cải biến lịch sử, liền không khỏi cảm thấy cảm khái trong nội tâm. Võ Chiếu thản nhiên nói: - Ngươi không thể đi cùng trẫm qua tết Đoan Ngọ, Trung Thu này sao? Bây giờ còn cách Trung Thu bốn tháng, Long Ưng thở dài, thanh thản nói: - Vậy phải xem người Khiết Đan khi nào phát động.