Nhất Mộng Nhập Luân

Chương 26: 26 Lãnh Địa Trung Tâm1


Chương 26: Lãnh địa trung tâm(1)
Tiến sâu vào vùng trung tâm làm Tử Thiên hết sức ấn tượng với nơi này.

Tại vị trí hắn lúc này là một cái bình nguyên cực kỳ to lớn, mà cái bình nguyên này giống như là một cái xa mạc thì đúng hơn.

Sở dĩ bảo nó là bình nguyên vì trước đó nơi này hẳn là một cái đồng bằng chỉ là không biết vì sao lại bị biến thành sa mạc.

Sa mạc cát vàng này vô cùng bao la rộng lớn, chỉ là rộng bao nhiêu thì không ai đoán được.

Vù vù lao trên không.

Tầm mắt Tử Thiên hướng cuống dưới nhìn nhìn.

Có từng cái cồn cát lớn như ngọn núi trải dài tầm mắt, khắp nơi là tiếng cát vàng xào xạc cùng tiếng gió vù vù cộng hưởng.

Mặc dù là đang phi hành trên cao, lại ở trạng thái linh hồn thể cường hoành có linh hồn thủ hộ bảo vệ nhưng mà Tử Thiên vẫn cảm thấy từ nơi sâu xa có từng đợt kinh khủng gió sa mạc ập tới áp trên người mình.

Một cảm giác nóng rát truyền đến làm hắn khó chịu vô cùng.

Không nghĩ ngợi nhiều hắn lập tức tăng tốc biến mất trong tầm mắt.

Phải nhanh chóng thoát ra khỏi nơi này nếu không hẳn là sẽ bị cái sa mạc này thiêu chết a.

Tiếp tục tiến sâu vào trong khoảng chừng hơn một ngàn hai trăm năm sau quang cảnh phía dưới bắt đầu thay đổi.

Từ một cái sa mạc cát vàng bắt đầu chuyển thành một cái bình nguyên hoang mạc.

Có thể thấy phía dưới đại địa thi thoảng có từng nhóm từng nhóm cỏ khô sinh trưởng tạo thành từng vùng lốm đốm màu cỏ úa, thi thoảng có từng chỗ lại xuất hiện những cái ốc đảo xanh mướt, có hồ thuỷ lam hồ nước gợn sóng giống như một điểm xanh biếc trang trí tại nơi khô cằn này.


Mặc kệ những thứ này, Tử Thiên vẫn cứ như cũ phi hành trên không, mà thần niệm của hắn vẫn như cũ tràn ra tìm kiếm bảo vật.

Từ khi tiến vào lãnh địa vùng trung tâm này thì hầu như thời gian hắn dùng để bay trên không bởi vì hắn chưa tìm thấy bất kỳ nơi nào có bảo vật để dừng lại.

Tiếp tục tại hoang mạc phi hàng tầm một ngàn năm sau phía dưới đại địa đã bắt đầu có những thay đổi đầu tiên.

Từng nhóm đất đá vàng bắt đầu rút đi, mà màu cỏ úa cỏ khô cũng bắt đầu thay đổi về màu sắc, chúng từ màu cỏ úa bắt đầu trở nên có chút xanh hơn.

Càng ngày càng ngày cảnh tượng này lại càng có thay đổi to lớn.

Khoảng chừng ba trăm năm sau.

Một cái xanh ngát bình nguyên xuất hiện.

Bình nguyên này cực kỳ to lớn, nó lớn đến nỗi mà ngay cả khi hắn thả ra thần niệm đều không thể thế nào phong toả hai đầu bình nguyên này được, mà nơi này giống như ngoại trừ dưới đất một lớp cỏ xanh và tiếng gió rít trên cao ra thì không còn cái gì cả.

Ở thế giới này đã lâu, hắn cũng sớm biết rằng cái thế giới này không còn chút sinh vật sống nào cả.

Không phí công suy nghĩ nhiều Tử Thiên lại động thân bay về phía trước với hy vọng tìm được một chút bảo bối nào đó.

Đang bay trên không Tử Thiên cảm nhận được có từng đợt dịu nhẹ gió mát thổi đến mà tâm thần hắn dần dần giải toả.

Cảm giác này giống như là một phần thưởng, thưởng cho hắn đã kiên trì vượt qua cái sa mạc cùng hoang mạc kia.

Một năm sau hắn vẫn đang tiếp tục một mình bay trên không.

Phía dưới ngoại trừ cỏ xanh ra chính là cỏ xanh.


Mười năm sau đó hắn vẫn là tiếp tục bay trên không mà không có dừng lại.

Một trăm năm sau.

Một ngàn năm sau cảnh tượng phía dưới vẫn không hề có chút thay đổi nào.

Lại một ngàn năm nữa trôi qua, Tử Thiên quyết định dừng lại nghỉ ngơi một thời gian.

Liên tục bay trên không nhiều năm không nghỉ làm linh hồn lực của hắn có chút kiệt quệ, cần phải nghỉ ngơi hồi phục lại một chút.

Lở lửng trên không, Tử Thiên nhẹ nhàng nhắm mắt rơi vào điều dưỡng trạng thái.


Thuận Thiên Nguyên Giới, Mạc Thiên tộc chỗ.

Thánh Nữ Điện tầng cao nhất.

Một cái nữ tử đang đứng tại ngoài ban công trầm tư nhìn lấy bầu trời.

Có thể tại Thánh Nữ Điện yên nhiên tự tại thản nhiên mà đứng thì không có ai khác ngoài Mạc Thiên Thánh Nữ Mạc Thiên Thiên.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng cái nàng đã đến đây được mười mấy vạn năm.

Tại mười một vạn năm trước, nàng nhờ vào vô tận tài nguyên của Mạc Thiên nhất tộc mà đã tố thành thân thể, cũng tại sau đó mấy năm mà trở thành Thánh Nữ.

Mười một vạn năm qua, nàng tại nơi này tìm hiểu được rất nhiều thứ, cũng biết được những bí mật của thế giới nơi này, đối với những thứ này nàng chỉ có thể nói ràng “Thật thần kỳ”.

Cũng trong thời gian này Mạc Thiên nhất tộc cũng dựa vào bản thân tộc nội tình mà không tiếc đưa nàng rất nhiều tài nguyên tu luyện và đưa nàng trở thành một cái cái thế yêu nghiệt.


Hiện nay cùng trang lứa đã không có mấy người là nàng đối thủ.

Cái này chính là nàng có hiện nay lớn nhất danh dự.

Danh dự này chính là dựa vào chình bản thân nàng bao nhiêu năm cố gắng.

Những năm này tại đây nàng đã gặp không ít thiên tài của các Nguyên Giới khác điều này làm nàng cảm thán không thôi.

Haizz!
Thở dài một tiếng, nàng quay người đi vào trong.

Những năm này nàng luôn như vậy, ngoại trừ thời gian tu luyện ra thì chính là nàng sẽ ở ngoài ban công lặng lẽ một chút, nghĩ ngợi linh tinh một chút sau đó lại thở dài một tiếng rồi quay vào trong.

Cái thở dài kia đối với người khác có lẽ chỉ là một cái đơn giản thở dài, nhưng mọi người lại không biết đó đối với nàng lại coi như là một loại thở phào nhẹ nhàng.

Những năm này cuối cùng thì nàng cũng có thể dựa vào cái kia linh hồn thể chất che lấp đi cái kia sơ sinh linh hồn, cái này chính là nàng luôn thở dài lý do.


Một ngàn năm sau Tử Thiên đứng dậy, linh hồn thể khẽ làm một cái vươn người vặn vẹo.

Không chần chừ, hắn lại tiếp tục lên đường.

Lần này không phải phi hành quá lâu, chỉ cỡ tầm một trăm năm phía trước Tử Thiên hiện ra một mảnh xanh biếc sông lớn.

Con sông này rất lớn, nó vắt ngang qua con đường hắn đang di chuyển.

Từ trên cao nhìn xuống nó giống như một cái vùng biển hơn là một con sông, nếu không phải có từng đợt xoay tít xoáy lớn lại thêm nước sông chảy xiết thì người ta hẳn cũng nghĩ đây là một cái vùng biển hơn là một con sông.

Không có thời gian ngắm sông nước Tử Thiên tiếp tục phi hành.

Tại khoảng mấy trăm năm sau hắn cuối cùng cũng thấy được bờ bên kia của con sông.


Thời gian tiếp tục trôi qua, mà Tử Thiên vẫn tiếp tục phi hành.

Thời gian đi qua cỡ tầm một trăm năm nữa hăn rời khỏi bình nguyên trước mắt hắn hiện ra một khu rừng nhiệt đới.

Từng cây thân gỗ cao trọc trời từ dưới đất mọc lên giống như những cây nấm khổng lồ chắn lấy phía trước mặt hắn.

Đang phi hành hắn cũng không khỏi cảm thán mà dừng lại nhìn lấy nơi này.

Những cái cây này thậm chí còn cao hơn cả những ngọn núi mà khi ở vùng lãnh địa phía ngoài mà hắn đã đi qua.

Cái này!
Những cái cây này hẳn là đã sống một thời gian quá dài, dài đến nỗi mà không ai có thể tưởng tượng nổi.

Mà khu rừng này cũng thật là ly kỳ cổ quái.

Cả một khu rừng rộng lớn như vậy mà không có lấy nổi một sinh vật sống ngoại trừ mấy cái cây.

Hạ xuống thân hình hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất, trong đầu suy nghĩ hiện lên.

Thiết nghĩ nơi này rừng cây rộng lớn mà rậm rạp, nhìn những cái cây thì hẳn là nó đã tồn tại từ rất lâu rồi nên hẳn là phía trong khu rừng mọc lên rất nhiều kỳ hoa dị quả, các loại cây, các loại cây cỏ hiếm thấy.

Hiện tại trong người hắn ngoại trừ một ít bảo vật không rõ cách sử dụng cùng mục đích sử dụng ra thì những bảo vật linh hồn hắn đều đã tiêu hết từ lâu.

Có lẽ đây là một cơ hội cho hắn tìm lại những bảo vật kia, có thể nâng cao linh hồn cấp bậc tốt nhất, cũng có thể dùng làm dự trữ tài nguyên đi đường, có trời mới biết hắn còn phải đi bao nhiêu lâu.

Từ lúc tiến vào đây đã có mấy ngàn năm đi đường rồi, mà đấy mới chỉ là một đường đi thẳng mà thôi.

Con đường phía trước hẳn là còn rất dài nên tận dụng cơ hội lần này để kiếm một chút tài nguyên dự trữ cũng tốt.

Quyết định như vậy, hắn liền động thân đi vào bên trong khu rừng biến mất không thấy.