Nhất Lộ An Ninh

Chương 9: Chương 9


Phòng học của An Ninh nằm ở lầu một.

Vừa bước ra cửa, nàng còn đang nghi hoặc không biết người tìm mình ở đâu thì nghe được dưới cầu thang có tiếng ai đó gọi mình.
"Nhỏ...!Lộ An Ninh, ở đây!", Giang Đào suýt chút nữa mồm miệng bật thốt lên gọi nhỏ câm, may mà nhanh chóng phanh miệng lại, mau mau sửa gọi tên nàng
Âm thanh có chút quen thuộc, An Ninh theo thanh âm nhìn sang, sắc mặt trắng bệch, xoay người rời đi.
Giang Đào vội vàng vài bước xông lại kéo nàng, thấy nàng toàn thân run rẩy, cậu ta vội vàng bỏ tay xuống, không biết để tay chân vào đâu, trong lòng hoảng sợ.
An Ninh mím chặt môi, vẻ mặt trắng bệch như mất máu, đôi mắt to hoảng hốt nhìn cậu ta nhưng cũng không dám chạy nữa.

Như con thỏ sợ hãi không dám động đậy.
Giang Đào nhìn nàng như vậy trong lòng như có một cái lông vũ gãi qua, ngất ngất ngây ngây rốt cuộc nhớ tới mình đến vì cái gì, lắp bắp nói: "Nhỏ...!Lộ An Ninh, tôi...!tôi một mình tới đây.

Cậu đừng sợ, tôi không bắt nạt cậu".
Đôi mắt to trong veo kinh hoảng mang theo nghi ngờ.
"Thực xin lỗi...!Lần trước là tôi đùa giỡn với cậu, tôi không có ác ý", Giang Đào cúi đầu nói.

Mặc dù lần trước cậu ta bỏ chạy nhưng trong đầu luôn nhớ đến gương mặt bất lực khóc lóc của An Ninh, trong lòng cậu ta khó chịu với hối hận vô cùng nhưng cậu ta không dám đi tìm An Ninh nữa vì sợ điều đó sẽ càng làm nàng sợ hãi.

Qua hai tuần lễ, cậu càng ngày càng trở nên nôn nóng hơn mới lén lút chạy tới xin lỗi nàng.
Cậu ta biết An Ninh không thể nói chuyện, cậu không dám ngẩng đầu nhìn mặt nàng, sợ nhìn thấy vẻ mặt căm ghét của nàng.

Cậu một mạch đem lời trong lòng nói ra hết: "Tôi...!tôi là Giang Đào, cậu đã từng nghe qua tên của tôi chứ? Chưa từng nghe cũng không sao, lần trước người kéo cậu là Lâm Phong, tôi đã đánh nó một trận rồi, cũng tuyệt giao với nó.

Lần này tới tìm cậu là muốn xin lỗi cậu..."
Âm thanh thấp xuống: "Kỳ thực, tôi đã thích cậu ba năm nay...!Sắp thi cấp ba rồi, kết quả học tập của tôi kém như vậy nhất định sẽ không thể cùng cậu thi vào cùng một trường cấp ba.


Tôi có chút không cam lòng nên mới để họ bắt nạt cậu, làm cậu khóc, thật sự xin lỗi!"
Nói xong lời cuối cùng, cậu cúi người về phía cô và cúi đầu xuống.
Sau khi nói ra những gì trong lòng, Giang Đào cảm thấy không còn gì để tiếc, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn.

dù sao nói xong cũng không có gì thay đổi được, nếu có thể để An Ninh nhớ kỹ tới chính mình thì tốt rồi.
Cậu ta cẩn thận từng li từng tí một ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái trước mặt mặc đồng phục rộng lớn cũng không che giấu được vẻ xinh đẹp đang yên lặng nhìn cậu, đôi mắt to sáng ngời kia đã không có nét hoảng sợ như ban đầu mà trở nên êm đềm như một hồ nước phản chiếu bầu trời xanh thẫm bên trong, đẹp đến như một giấc mộng.
Nàng từ trong túi lấy ra một cuốn sổ nhỏ, lấy bút viết vài chữ rồi đưa đến trước mắt cậu.
[Mình muốn thi vào trường Nhất Trung, cậu có muốn thử một chút thi vào cùng một trường với mình không?]
Nhất Trung là trường cấp ba khó thi vào nhất thành phố này, điểm đầu vào cao như trên trời.

Năm nào học sinh và phụ huynh cũng chen chúc nhau để vào được Nhất Trung.

Giang Đào ba năm ở trường cấp hai thời gian đến lớp học có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Trốn học đánh nhau cái gì cũng làm, kết quả học tập vĩnh viễn đội sổ, có lúc ngay cả đi thi cậu cũng không đi, có đi thi thì cũng nộp giấy trắng, chẳng phải cũng bị không điểm à?
Nhưng những điều này cũng không tính là cái gì! Đứng trước cuốn sổ nhỏ do nữ thần đưa tới, Giang Đào cảm giác cả người mình tràn đầy sức mạnh! Nhất Trung tính là gì, căn bản không đáng nói tới! Nữ thần nói để cậu cùng nàng thi chung một trường cấp ba, úi dòi oi!!! Hi hi hi!!! Lòng dập dìu như sóng cuốn, Giang Đào cầm lấy cuốn sổ nhỏ.

Vốn là một chàng trai cao lớn lại nỗ lực hết sức để làm dịu giọng nói thô ráp của mình, khuôn mặt đỏ lên, gật đầu nói: "Lộ..

Lộ An Ninh, tờ giấy này, có thể xé cho tôi không?"
Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của An Ninh, mặt cậu ta càng đỏ hơn, "Tôi...!tôi lấy nó dán...!dán trên bàn, nhìn thấy nó thì tôi sẽ có động lực học tập!"
Nam sinh vốn có vẻ ngoài hung hăng lại đang vụng về biểu đạt thiện ý, An Ninh mặc dù không hiểu được sự yêu thích của cậu ta nhưng nàng có thể cảm giác được cậu ta đang cố gắng thể hiện mặt tốt, nàng khẽ cong mắt gật đầu.
Giang Đào đặc biệt cẩn thận xé tờ giấy, chỉ lo tờ giấy nhỏ sẽ bị vò nát trên ngón tay to lớn của mình.

Cậu ta cầm tờ giấy nhỏ không lớn bằng lòng bàn tay mình, kìm nén sự kích động, nói với An Ninh: "Vậy...!tôi đi nhé?"

Thấy An Ninh gật gật đầu, cậu mới cùng tay cùng chân quẹo vào cầu thang, bước hai ba bước, tươi cười rời đi.
Nhìn bóng lưng cậu ta biến mất, An Ninh xoay người đi trở lại phòng học, vừa quay đầu lại, Lưu Viện Viện từ phía sau chạy tới, ôm cánh tay nàng, lo lắng hỏi: "Giang Đào nói cái gì vậy? Cậu ta không bắt nạt cậu chứ?"
An Ninh chân trước đi, Lưu Viện Viện chân sau đến, cô có chút xấu hổ không dám đi tới, trốn trong góc cùng Hà Thông nhìn trộm, nếu như Giang Đào động tay động chân thì cô lập tức lớn tiếng gọi người trong lớp ra, lớp học có nhiều người như vậy, còn sợ đánh không lại một Giang Đào sao!!
An Ninh suy nghĩ một lúc, viết vào sổ tay: [Cậu ấy nói cậu ấy thích mình]
Lưu Viện Viện liếc mắt nhìn, con mắt trừng to hơn chuông đồng, hoài nghi hỏi: "An Ninh, cậu không có bị cậu ta lừa đó chứ?"
An Ninh lắc đầu, nàng có thể thấy rằng Giang Đào đang nói sự thật.

Nàng có một tâm hồn tinh tế, cảm giác đối với thiện ý của người khác thì càng nhạy cảm hơn, Giang Đào thật sự thích nàng.
"Hôm nay trời đổ mưa màu đỏ sao?", Lưu Viện Viện còn đang kinh ngạc, Hà Thông một bên nghe xong hai người nói chuyện, dáng vẻ đăm chiêu.
"Thật ra...!Giang Đào thích An Ninh, chuyện này đã được lan truyền từ lâu trong đám con trai bọn mình", cậu ta đột nhiên nói.
"Wow, xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?", Lưu Viện Viện tràn đầy tiếu ý, An Ninh tò mò nhìn cậu ta.
Hà Thông suy nghĩ một chút nói: "Cậu xem An Ninh lớn lên xinh đẹp như vậy, khẳng định rất nhiều người thích cậu ấy.

Nhưng mà suốt ba năm cấp ba, rất ít người tỏ tình với cậu ấy đúng không?"
Lưu Viện Viện nghĩ nghĩ: "Đúng vậy!"
"Mình nghe nói là Giang Đào ở trong đám nam sinh bọn mình nói ai dám theo đuổi An Ninh thì sẽ không yên với cậu ta.

Sau đó, vào năm đầu tiên cấp hai, có nam sinh không tin, chuẩn bị tỏ tình với An Ninh liền bị cậu ta chặn đánh ở toilet"
"Về sau không ai dám đánh chú ý lên người An Ninh nữa", Hà Thông nhún vai một cái, buông tay nói.
An Ninh nghĩ đến cậu trai cao lớn đỏ mặt vừa rồi hướng về mình cúi đầu nhận lỗi, cẩn thận từng li từng tí một cầm tờ giấy, lo lắng nói cậu ấy thích mình, thích sao, rốt cuộc thich là như thế nào?
Nàng thích ba mẹ, thích bà nội, cũng thích em trai, thích chị họ, thích Viện Viện, thích các bạn học, còn có nàng cũng thích các giáo viên, thích bác bảo vệ mỗi ngày ở cổng trường chào hỏi nàng.

Thích con mèo hoa của bà Tôn nuôi ở dưới lầu, thích dì bán tạp hoá ở cửa khu nhà mỗi lần nàng mua đồ đều cho nàng một cây kem....!Nàng thích thật nhiều người như vậy, cùng yêu thích trong miệng Giang Đào hình như là không giống nhau.

Đến cùng nơi nào không giống chứ? Nàng nghi hoặc không rõ, nhưng một bóng dáng màu đỏ lướt qua tâm trí nàng, có chút mờ ảo, rồi dần dần rõ ràng.
Đúng rồi, nàng quên mất chị Thu Đồng, nàng cũng rất thích chị ấy, đặc biệt đặc biệt thích!
Sau khi kết thúc một tiết học tâm hồn treo cành cây, giáo viên chủ nhiệm trước khi rời đi đã gọi nàng lên văn phòng.
Các giáo viên ở tất cả các môn đều rất tốt với An Ninh và chăm sóc nàng đặc biệt.

Trên đường đi đến văn phòng nàng cũng không hoang mang, nàng còn nghĩ có phải là vừa rồi trong tiết học nàng không có chăm chú nghe giảng bài nên bị gọi lên văn phòng đúng không?
Giáo viên chủ nhiệm tên là Liễu Thiến, năm nay ngoài ba mươi, tính khí rất ôn hòa, bình thường cô rất quan tâm đến học sinh.

Lúc trước khi An Ninh nhập học, Lộ Nam tìm quan hệ, nói chuyện với hiệu trưởng về vấn đề của An Ninh, ông hy vọng có thể để An Ninh học ở một lớp có không khí lớp học hài hoà một chút.

Liễu Thiến ở trường cấp 2 Minh Tang nổi danh ôn nhu như nước, quản lý học sinh có kỷ luật tốt, không la mắng hay chỉ trích học sinh.

Cô thích động viên các em, cảm thấy sự đánh giá cao và hỗ trợ tinh thần có thể khiến học sinh có được tâm lý thoả mãn và cảm thấy được quan tâm thì sẽ trở nên ngày càng tốt hơn.
Phải nói cô ấy nói rất đúng, có thể thấy qua bao nhiêu năm giảng dạy, lớp cô ấy chủ nhiệm luôn là lớp có điểm tốt nhất và là lớp đoàn kết nhất.
Có điều năm đó, hiệu trưởng nói với cô, lớp cô có sắp xếp một học sinh đặc biệt, cô ấy vẫn có chút lo lắng, cô ấy chưa bao giờ dẫn dắt học sinh như vậy, cũng sợ chính mình không có kinh nghiệm, sơ suất không đáng có của cô sẽ tạo thành tổn thương cho em ấy.

Mãi cho đến khi dạy An Ninh ba năm, cô liền biết cô đã lo xa rồi.
Cô gái mặc đồng phục xanh trắng bước vào văn phòng, cắt đứt hồi ức của cô.
"Đến đây ngồi đi", Liễu Thiến kéo một cái ghế cho nàng.
Cô bé ngồi lên, cô còn chưa nói gì thì một giáo viên bên cạnh đã mỉm cười hỏi: "Cô Liễu, đây là muốn nói chuyện gì vậy?"
Phải không? Cô bé này rất đáng yêu, không chỉ các bạn trong lớp tranh nhau chăm sóc mà giáo viên các môn đều yêu quý, đây là sợ cô mắng cô bé nên tới thám thính tin tức sao?
Giáo viên hóa học vươn đầu, nói xen vào: "Cô Liễu, cô cho tôi mượn An Ninh một chút nha.

Tôi muốn nói với em ấy vài đề tài".
Liễu Thiến bất đắc dĩ đáp: "Được, được, được, chờ một chút".
Lại nhìn An Ninh, cô bé đã ngồi thẳng lưng, thắt lưng thẳng tắp, cổ trắng như tuyết giống như cổ thiên nga vậy, thái độ đoan chính, tròng mắt trong trẻo.

Không giống như những người khác, vừa ngồi trên ghế đã thả lỏng thắt lưng, rủ vai xuống, nhìn không có tinh thần.
Liễu Thiến mở lời: "An Ninh, lần này cô gọi em lên đây không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi em một chút xem em chuẩn bị thi vào trường cấp ba nào?"

Cô chuẩn bị giấy và bút cẩn thận để trên bàn, An Ninh cầm bút viết: "Trường trung học Nhất Trung, thành phố Hải ạ".
"Uhm, cô biết rồi", Liễu Thiến gật đầu nói: "Kỳ thi giữa kỳ lần trước em đứng thứ ba trong lớp, thành tích lớp chúng ta cũng đứng đầu khối, thành tích như vậy rất có hy vọng vào Nhất Trung, thế nhưng cũng không thể buông lỏng.

Còn có hai tháng cuối cùng thôi, không thể thư giãn, phải tiếp tục nỗ lực, biết không?"
An Ninh ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt đặc biệt chân thành.

Liễu Thiến luôn nói chuyện với một giọng điệu đặc biệt nhẹ nhàng, cô ấy nói những lời này không một chút khắc khe, như thể cô ấy đang quan tâm tới những người bạn nhỏ của mình.
Liễu Thiến nói tiếp: "Vừa nãy cô nhìn em trên lớp có chút lơ đãng, có tâm sự gì sao?"
An Ninh nghĩ, quả nhiên là chuyện này, nhưng nàng không thể nói với cô giáo là nàng đang tự hỏi cảm giác thích một người là như thế nào được, đúng không?
Nàng lắc đầu lia lịa và viết trên giấy: [Cô ơi, em không có tâm sự gì, lơ đãng là do đang suy nghĩ một đề bài chưa giải được thôi ạ]
Liễu Thiến cũng không hỏi nhiều, tốt quá hoá dở, cô ấy cười, ấm áp nói: "Chăm chỉ học tập là tốt nhưng cũng phải chú ý kết hợp giữa học tập và nghỉ ngơi.

Kết quả học tập của em rất tốt, cứ duy trì như vậy là được, tinh thần tốt mới là điều quan trọng".
An Ninh đặc biệt ngoan ngoãn gật đầu, lại bị giáo viên hoá học lôi kéo nói điều gì đó, trước khi tiếng chuông vào học tiết tiếp theo vang lên nàng mới quay trở về lớp.
Lưu Viện Viện hỏi nàng cô giáo gọi nàng làm gì, sau khi nàng trả lời từng câu một, Lưu Viện Viện khổ não nhăn mày lại: "Lần trước cô Liễu cũng tìm mình, cô nói kết quả học tập của mình thi vào Nhất Trung cũng không phải chuyện khó khăn nhưng thành tích của mình không ổn định, sợ là đến lúc thi không phát huy tốt lại không thi đậu".
Khi cô nói lời này, An Ninh cũng lo lắng dùm bạn.

Một lúc sau, tiết học bắt đầu, An Ninh truyền qua một mảnh giấy nhỏ: [Viện Viện, còn hai tháng nữa.

Vì để chúng ta có thể cùng nhau thi đậu Nhất Trung, chúng ta hãy cùng cố gắng nỗ lực học tập nha.

Mình sẽ giám sát cậu, cậu không thể tiếp tục đọc tiểu thuyết đâu!]
Lưu Viện Viện truyền về một cái mặt khóc, cùng một chữ lớn: "OK!!!"
- ---
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký của An Ninh: Ngày 18 tháng 4, nắng đẹp.

Chính xác thì thích là như thế nào nhỉ? Không giống như yêu thích ba và mẹ sao?.