Nhất Lộ An Ninh

Chương 2: Chương 2

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tác phẩm: Nhất Lộ An Ninh
Tác giả: Thu Thiên Lý Đích Hoa Thu Thụ
Editor: Thượng Chi Phong
Chương 2
Trời cuối xuân, không khí còn đọng lại chút mát mẻ sót lại của mùa đông, hàng cây bên đường vẫn chưa mọc lá mới, cành mảnh vươn lên trời, bóng đổ trên mặt đất giống như những con quái vật giương nanh múa vuốt.

An Ninh rẻ vào khu nhà cũ, bước lên hành lang chật chội, đi lên tầng hai, lấy chìa khóa và mở cửa.

Trong phòng khách, bà nội Hà Tú Hoa đuổi theo cháu trai, liên tục hét lớn: "Đừng có chạy xa, cẩn thận ngã bây giờ!".

Cửa mở ra, An Ninh đứng ở trước cửa, cởi giày thể thao trên chân ra, đổi một đôi dép lê bông.

Tiểu An Viễn chưa tới ba tuổi bất mãn bịch bịch bịch chạy tới, ôm chặt chân chị gái, ngẩng đầu nhỏ lên bi bô nói: "Chị, chị ~~~"
An Ninh không dám nhúc nhích, sợ vừa bước đi sẽ làm em trai bị ngã, em ngồi xổm xuống sờ sờ khuôn mặt bầu bĩnh của em trai, không hề phát ra âm thanh nào mà nhu nhu cười.

Hà Tú Hoa đã hơn sáu mươi tuổi nhưng đi đứng vẫn rất linh hoạt, vừa nhìn thấy cháu gái về thì nghĩ đến ngoài quảng trường của khu nhà đang tổ chức khiêu vũ, liền nói: "Ninh Ninh, cháu chơi cùng em trai cẩn thận, bà nội đi ra ngoài khiêu vũ chút nha".

Hai năm trước, nhà họ Lộ có thêm một cháu trai nhỏ nên Hà Tú Hoa từ quê lên để phụ giúp trông cháu.

Ban ngày con trai con dâu phải đi làm, cháu gái thì đi học, bà một mình giữ cháu lao tâm lao lực, cả ngày cũng chỉ có chạng vạng tối mới được đến quảng trường khiêu vũ thoải mái cùng mọi người.

Hà Tú Hoa vội vàng ra cửa, An Ninh nắm tay dẫn em trai vào phòng mình.

Nhà họ Lộ mua nhà từ những năm đầu đến đây, có ba phòng ngủ hai phòng khách.

Thời điểm mua nhà mẹ Lộ đang mang thai An Ninh, mua ba phòng là để rước bà Hà Tú Hoa đến ở cùng.

Sau khi sinh An Ninh, bà nội ở lại chăm sóc em đến năm tuổi mới trở về nông thôn.

Hai năm trước, chính sách sinh con thứ hai mở ra, Hà Tú Hoa giục con trai sinh thêm một đứa nữa nên mới quay lại đây ở.

Căn phòng của An Ninh có một ô cửa sổ diện tích tương đối nhỏ, một cái giường, một tủ quần áo và một bàn học, không gian nho nhỏ bên trong được lấp đầy.

Em cất cặp sách, ngồi vào bàn, lấy ra bút vở làm bài tập.


Tiểu An Viễn được em ôm ngồi ở trên ghế bên cạnh, chơi với chiếc ô tô nhỏ.

Đứa nhóc không chịu ngồi yên, chẳng được bao lâu liền muốn xuống đất chơi, An Ninh liền bế em ấy xuống để em tự chạy chơi trong phòng.

Cửa phòng đã đóng, em cũng không chạy ra ngoài được nên nằm bò trên sàn nhà chơi, có lúc chạy ôm chân An Ninh đòi em ôm, có lúc lại leo lên giường em chơi.

Đứa nhỏ chạy loanh quanh tới lui, An Ninh cầm bút lặng lẽ viết chữ, viết viết một hồi tâm tư bay xa.

Em đang nghĩ về cô gái mặc trang phục đỏ ngồi trong xe.

Hình ảnh hiện ra rõ ràng trước mắt em, chiếc xe hơi đỏ rực thu hút mắt người, trong xe là một cô gái với khuôn mặt trẻ tuổi đang ngồi.

Mặt cô ấy trắng nõn thanh tú, gương mặt trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ căng mọng, đôi mắt hoa đào với đường kẻ mắt dài.

Khi cô ấy nheo mắt để nhìn mọi người lại xinh đẹp đến chói mắt, cả người có một khí chất mạnh mẽ không thể giải thích được.

Cô gái kia giống như chiếc xe của cô ấy, xinh đẹp rực rỡ và toát lên khí chất cao quý.

Cô ấy không giống với em, cô ấy xinh đẹp như vậy lại rực rỡ chói mắt, như một ngọn lửa bừng cháy.

Cô ấy có thể xua đuổi những cậu trai đó chỉ bằng một câu nói, mà em, chỉ có thể bất lực khóc mà không thể nói nên lời.

Cô ấy ngay cả xe cũng chưa có bước xuống, xem nhẹ liếc mắt một cái, còn không có hỏi tên của mình.

An Ninh cắn môi, trên môi hơi đau khiến lý trí của em trở lại.

Người như vậy giống như mặt trời trên trời, cùng mình khác nhau một trời một vực, nhìn lên cũng không xứng.

Làm xong bài tập, An Ninh đi phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Ba mẹ tan tầm về nhà rất mệt, em lên cấp hai đã học nấu cơm, như vậy có thể giảm bớt gánh nặng cho hai người, để cho họ được thoải mái hơn.

Khi đang nấu ăn, em làm một bát sữa hấp (*) đưa cho em trai đang đi loanh quanh dưới chân mình.

Tiểu An Viễn ôm bát sữa nhỏ bằng nhựa của mình, dùng muỗng nhỏ múc ăn, bên mép dính đầy vết bẩn.


An Ninh lau miệng cho em trai lại đi tới ban công thu dọn quần áo của cả gia đình, lần lượt gấp gọn đưa vào phòng của họ.

Chẳng bao lâu sau, ba ba Lộ Nam với mẹ Trương Đình Đình đã về tới nhà.

Lộ Nam là kỹ sư thiết kế nội thất, bình thường đi làm phải đi nhiều nơi để mua nguyên vật liệu, xem như là bản thân tự nỗ lực mà Trương Đình Đình lúc trẻ làm y tá ở bệnh viện sau đó lấy được các bằng cấp khác cũng như bà là sản phụ lớn tuổi nên xin điều chuyển đến bộ phận khác, làm việc không mệt nhưng lương lại thấp.

Đến giờ cơm, Hà Tú Hoa vội vàng trở về ăn cơm cùng mọi người, sau đó lại ra ngoài tiếp tục chiến đấu.

Sinh hoạt của nhà họ Lộ vẫn luôn êm đềm bình thản như vậy.

Lộ Nam cũng như hầu hết đàn ông khác, tan việc về nhà liền nằm nằm trên ghế sô pha chơi điện thoại, việc trong nhà có hơn phân nửa là An Ninh phụ giúp nên Trương Đình Đình cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Bà làm y tá nhiều năm như vậy cũng luyện ra một thân tính cách ôn hòa, dù đã ở tuổi trung niên cũng hiếm khi cằn nhằn việc nhà, bà ăn nói nhẹ nhàng, dịu dàng như một người phụ nữ Giang Nam.

Lộ Nam là người trầm mặc nội tâm, Trương Đình Đình vây quanh con trai cho ăn uống, rồi tỉ mỉ tắm rửa, chăm sóc, An Ninh yên tĩnh ăn cơm lại yên lặng trở về phòng.

Trương Đình Đình trong khi bận rộn chú ý tới viền mắt của con gái còn đỏ đỏ, trong lòng sinh nghi nhưng chờ dỗ An Viễn ngủ xong đã chín giờ tối, bà chăm sóc đứa nhỏ có chút mệt mỏi, vừa quay đầu đã đem việc này quên mất.

****
Thu Đồng nhận được cuộc gọi, Từ Giai Tư gọi cô đi "Hoàng Đình" chơi.

Hoàng Đình là một câu lạc bộ tư nhân, bên trong có mọi thứ để chơi.

Những người có thể vào đều là những người giàu có, nếu không có của cải thì cũng không dám tiến vào Hoàng Đình, bởi vì bên trong có nhiều phú nhị đại, họ đều chơi rất lớn, một trận thua có thể là cả ngôi nhà với họ cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Thu Đồng lái xe đến cổng Hoàng Đình, người phục vụ trước cổng lập tức chào hỏi, tiếp nhận chìa khóa xe cô đưa, giúp cô lái xe vào chỗ đỗ xe.

Cô bước vào sảnh, tầng một là quầy bar, đèn mờ, âm nhạc ầm ĩ, nam nam nữ nữ bên trong ăn chơi trác táng, uốn éo thân người, vành tai tóc mai chạm vào nhau, bầu không khí tràn đầy táo bạo.

Quản lý đại sảnh có đôi mắt sắc bén, nhìn thoáng qua thấy cô liền vội vàng đi theo nói với cô: "Cô Thu, cô Từ ở phòng riêng 206 trên lầu..."
Thu Đồng phất tay nói: "Không cần đi theo, tôi biết đường."
Tiếng nhạc ồn ào lấn át tiếng nói, câu nói kia ở bên tai quản lý mơ mơ hồ hồ không rõ ràng lắm, có điều vừa nhìn cô xua tay thì sao lại không hiểu ý cô cơ chứ? Hắn lăn lộn nhiều năm như vậy, bản lĩnh nhìn hành động đoán ý là tốt nhất, lập tức dừng bước chân, nhìn cô ấy bước lên cầu thang xoắn ốc.

Tấm lưng trắng nõn của cô gái lộ ra một nửa, quần dài màu đỏ ôm sát người, lộ ra thân hình lòi lõm của cô, dưới ánh đèn mờ ảo chọc người cực điểm nhưng những người chú ý cũng không dám nhìn nhiều vì sợ mạo phạm cô.


Người này không phải là dạng tép riu, Thu Đồng không phải con nhà giàu bình thường mà Thu gia ở thành phố này là một gia tộc giậm chân một cái chấn động toàn thành phố, danh xứng với thực, hào môn vọng tộc.

Người này là đại tiểu thư nhà họ Thu, là khách quen của Hoàng Đình.

Hắn ta bởi vì một cái nháy mắt ngẫu nhiên khen ngợi của Thu Đồng mà được sắp xếp đến chuyên tiếp đón đại tiểu thư này, bây giờ thiếu chút nữa coi cô là tổ tiên mà cung phụng rồi.

Nhà họ Thu rất có thế lực, bao đời nay sống ở thành phố này nhưng con cháu nối dỗi trong nhà không đông.

Chủ nhà họ Thu - Thu Văn Sinh đến nay chỉ có một cô con gái là Thu Đồng, mặc dù có tin đồn rằng ông có con riêng ở bên ngoài, nhưng nhiều năm như vậy ông ấy cũng chưa từng nói câu nào về chuyện này.

Mà Thu Đồng có nhà ông bà ngoại là đại gia tộc ở Bắc Kinh.

Mẹ cô qua đời khi cô còn nhỏ, nhà ngoại chăm sóc cô rất tốt, không ai tin Thu Văn Sinh sẽ làm chuyện ngu xuẩn như dẫn con riêng về.

Thu gia cơ nghiệp rộng lớn, người thừa kế chính là vị đại tiểu thư Thu Đồng này đây.

Cô bây giờ mới hai mươi mốt tuổi, chơi so với ai khác đều lớn hơn, ở bên ngoài tiêu xài phung phí, ai mà không theo nịnh nọt cơ chứ? Chỉ sợ đắc tội cô thì tương lai khi cô lên nắm quyền sẽ bị ghi thù.

Thu Đồng còn chưa đi đến phòng 206, đi ngang qua một căn phòng cửa đột nhiên mở ra, một cô gái trẻ trong trang phục phục vụ chạy ra, nhìn thì khoảng mười bảy mười tám tuổi, vẻ mặt lo lắng hoảng loạn.

Hai người suýt chút nữa va vào nhau, Thu Đồng tránh sang một bên, cô gái kia hoảng hốt bỏ chạy.

Có tràn cười lớn phát ra từ phía cánh cửa không đóng sau lưng, xen lẫn vào đó là chút âm nhạc kỳ quái.

Thu Đồng nhíu mày, đáy lòng cười nhạo.

Thu Đồng cô có tiếng ăn chơi trác táng, bài bạc, đua xe bên ngoài, cô không phủ nhận nhưng chưa bao giờ chơi gái kiểu như vậy.

Cô ghét sự bẩn thỉu này.

Bình thường khi cô xem trọng ai thì sẽ duy trì mối quan hệ tình - tiền rõ ràng, cái này người ta hay gọi là nuôi tiểu bạch kiểm.

Hợp mắt thì ở cùng một đoạn thời gian, không hợp nữa thì đá đi.

Đến bây giờ cô chỉ nuôi hai người đàn ông.

Một là người hồi cấp ba cô tìm được, năm ngoái bởi vì nuôi lâu nên tâm cũng lớn, đòi hỏi hơn, cô liền cho một khoản tiền để ra đi vui vẻ.

Còn có một người là quãng thời gian trước gặp được một cậu cún con, nhìn sạch sẽ, nho nhã yếu đuối lại nghe lời ngoan ngoãn, cô rất thích.

Chỉ cần cậu ta vẫn thức thời như hiện tại thì cô không ngại nuôi cậu ta thêm một thời gian.


Thu Đồng nếm một ngụm rượu, Từ Giai Tư ngồi ở bên người cô gào rú thảm thiết mà rống lên một bài hát tâm trạng đau đớn buồn bã, rống xong ném micro và gục trên ghế sô pha Thu Đồngở như cún.

Thu Đồng đạp cô ta một cái: "Chỉ vì một tên đàn ông mà cậu kêu mình tới để nghe cậu gào rú?"
Từ Giai Tư ngồi dậy phản bác: "Anh ta không phải một người đàn ông bình thường, anh ta là Sở Lâm An đó!"
"Sở Lâm An thì sao?"
"Mình yêu thích anh ta nhiều năm như vậy...."
Thu Đồng: "Ngây thơ".

Từ Giai Tư lắc đầu một cái, nói: "Mình nói với cậu thì có lợi ích gì, cậu căn bản không biết cái gì gọi là yêu!!!"
Thu Đồng nói: "Sao mình không biết? Mình rất thích Minh Vũ, nuôi hắn ta bốn, năm năm đó.

Nếu không phải hắn ta nổi lòng tham, lên kế vặt vãnh thì hẳn là tới bây giờ hắn vẫn đang theo mình".

Từ Giai Tư lườm một cái: "Cái này không gọi là yêu thích.

Cậu đối với hắn cũng như đối với chó cưng vậy, chờ sau này cậu gặp đúng người thì sẽ biết, yêu thích kia không giống vậy".

Thu Đồng có chút chán ngán, tình ái dây dưa, cô luôn cảm thấy nó thật giả tạo.

Bất quá nó chỉ là một tấm áo đẹp đẽ phủ lên dục vọng mà thôi nhưng người khác lại gọi nó là tình yêu.

Cô thản nhiên thay đổi chủ đề, "Ba mình để Thu Nguyên vào công ty rồi".

Từ Giai Tư đang rót rượu vào miệng, suýt chút nữa thì bị sặc, ho khan vài tiếng: "Ba cậu có ý gì? Ông ta thật sự muốn nâng đỡ thằng đó sao?"
Thu Đồng vẻ mặt không rõ, nhàn nhạt mở miệng: "Ai biết ông ta nghĩ gì, có thể là nhìn đứa con gái như mình thấy hết hy vọng, sợ mình đem công ty của ông ta làm cho suy sụp nên sớm chuẩn bị người nối nghiệp đi?"
Cô vẫn còn tâm tư đùa giỡn, Từ Giai Tư đúng là thay cô sốt ruột mà, suy nghĩ một chút nói: "Chuyện đó hẳn là không thể, nhà ngoại của cậu sao có thể đồng ý?"
Thu Đồng cười lên, gương mặt xinh đẹp dưới ánh sáng mờ ảo càng trở nên xinh đẹp: "Mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, ngược lại là mình không đồng ý.

Đồ của mình không phải là để cho người khác thèm muốn!"
Những thứ của cô ấy, cho dù là hủy hoại, cũng sẽ không dễ dàng đưa cho người khác.

- ----
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký An Ninh: Ngày 29 tháng 3, trời nhiều mây.

Mình giống như là rất thích màu đỏ, nếu không thì làm sao mà luôn nhớ tới người kia chứ....!
- -----
(*) Doubled Boiled Steam Milk (双皮奶): mình không rõ lắm món này nên muốn biết thêm thì các bạn cứ search nhé
.