Buổi sáng ra đến phố, trưa ông anh họ gọi ra quán làm cốc cà phê ôn nghèo kể khổ, tiện thể bàn kế hoạch làm ăn luôn. Đang đói sẵn, hỏi dự án gì thế anh, ngon không cho thằng em theo với? Ông anh gật đầu bí hiểm: “Nói chung là hay đấy, để anh gọi thằng em này đến ta bàn bạc cho cụ thể”.
Móa, bấy lâu làm ăn nhì nhằng ở quê, nói như các em ve sầu yêu nghề là “ráo mồ hôi là hết tiền”, nên nghe hai từ “kế hoạch” mình ưng lắm, nghĩ phen này thoát nghèo đến nơi, bèn ôm ông anh họ hôn liền ba cái. Mới hôn cái thứ hai, chợt nghe mùi hôi nách toát ra đượm quá nên thôi không tiếp tục cái thứ ba nữa.
Đợi chừng 15 phút chợt ông anh chỉ ra đường reo lên “Đây rồi!”, sau đó nhún vai nói “Giỏi lắm đó, doanh nhân trẻ năng động và thành đạt”. Mình ngó theo thì thấy một chú mặc vest đen, cà vạt hồng, giày đen bóng nhoáng đang hì hục đẩy con Wave RS lên vỉa hè, theo sau là một em gái khá xinh.
Kéo ghế ngồi, ông anh chỉ vào người mặc vest đen giới thiệu:
- Đây là bạn Trần Hãnh Tiến, hiện đang làm trong một công ty danh tiếng thế giới.
Rồi anh quay sang mình:
- Còn đây là H, em họ anh, công tác trong ngành VAC. Ừm, giờ thì hai người trao đổi với nhau nhé!
Vest đen bắt tay mình rồi hỏi:
- Anh công tác trong ngành VAC ạ? Vê a xê thuộc lĩnh vực gì anh?
Mình bảo là “vườn ao chuồng”. Véc đen xuýt xoa:
- Vâng, thế thì tốt quá!
Ông anh họ hỏi hai người uống gì để gọi, vest đen thành đạt bảo kêu cho em ấm trà, váy đen ngồi cạnh mặt trang trọng như ngồi dự hội nghị tổng kết tiêm chủng gia cầm mở rộng.
- Thế này anh H ạ! - vest đen lằng hắng hai cái - Em đã nghe giới thiệu qua về anh, cho em hỏi chút là công việc hiện tại của anh có mức thu nhập bao nhiêu ạ? Dạ, nếu có một cơ hội để anh phát triển hơn nữa, anh có sẵn sàng nắm bắt không ạ?
- Anh ở quê chăn vịt mỗi tháng bán trứng chắc được bốn củ, nói chung dưa cà mắm muối thì cũng đủ sống.
Vest đen bật thẳng lưng, chém tay vào không khí rất chí khí rồi nói:
- Vầng, thế thì tốt quá! Nhưng ước mơ là không giới hạn phải không ạ, chúng ta ai cũng có ước mơ, khát khao đó là ngày càng làm ăn khấm khá. Có người đã từng nói rất hay “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”. Xin hỏi anh H, anh có hiểu câu đó nghĩa là gì không ạ?
Khoản triết học này hồi học bổ túc mình rất ngu, nên chém bừa:
- Tức là thằng đó tắm được một lần thì chết đuối luôn, không có dịp tắm lần thứ hai.
Váy ngắn bật cười rất duyên, tay thi thoảng kéo vạt váy che bớt vùng nhạy cảm vì quạt thổi trực diện. Vest đen lắc đầu:
- Không ạ, hàm ý của câu nói này là cơ hội chỉ đến một lần trong đời, không nắm lấy thì không có lần hai. Anh H đã hiểu chưa ạ? Vậy hôm nay em sẽ mang đến cho anh một cơ hội, anh sẵn sàng đón nhận không anh H?
Đang mải nhìn vào vùng cấm địa váy đen (tại cái quạt mất dạy quá, cứ nhè vào chỗ đó mà thổi phấp phới), mình ớ người ra:
- Nắm chứ, anh nắm luôn cho nóng! À nhưng nãy giờ chú nói cái gì thế?
Ông anh họ lườm:
- Chú tập trung tí đê.
- Em đang rất tập trung, nhưng tập trung vào vấn đề khác.
Vest đen ngồi chém một lúc, nóng quá, mồ hôi bắt đầu chảy ra ướt đầm mặt mũi. Trời oi bức như này đóng nguyên một hộp như thế ở quê mình hay gọi là thằng thần kinh, nhưng doanh nhân thành đạt chắc họ gọi khác.
Lòng vòng mãi sốt hết cả ruột mà vẫn đếch hiểu thằng này đang nói cái gì, mình bắt đầu buồn bực. Hiểu được suy nghĩ của mình, vest đen từ từ mở ba lô ra. Trong ba lô còn một cái cặp da. Trong cặp da có cái cặp nhựa trong suốt. Trong cặp nhựa trong suốt là mớ sổ sách, tài liệu, in ấn lòe loẹt rất đẹp.
- Anh Hạ, giới thiệu với anh đây là bản giới thiệu qua về tập đoàn lớn nhất nhì thế giới đó là Em Mây, trụ sở chính đóng tại bang Michigân, Hoa Kỳ, Mỹ.
Nghe đến Em Mây, mình bật ngửa ra. Hic, thế mà lòng vòng mãi, tưởng dư lào, Em Mây thì danh bất hư truyền rồi, làm tau nãy giờ buồn tè mà đếch dám đi vì ngồi đợi kế hoạch làm ăn. Nóng mắt quá, mình lườm lại ông anh họ phát, ý tại ngôn ngoại là “Kế hoạch kế hoạch cái gì, đa cấp thì nói mẹ từ đầu đỡ phải nghe lải nhải nãy giờ, mất thời gian”. Ông anh nháy mắt ý bảo chú cứ bình tĩnh mà nghe, cơ hội ngon đấy!
Vest đen lôi con Nokia 1200 từ trong túi ra liên lạc với đối tác, giọng như phát biểu trước hội trường, mình nghe lỏm thấy toàn mấy tỷ, mấy tỷ ong hết cả đầu. Điện đàm xong, vest đen quay sang tiếp tục:
- Chúng ta ai cũng có một cơ hội, nhưng vấn đề là chúng ta có sẵn sàng nắm…
Mình tranh thủ đứng lên bảo:
- Chú nắm gì cứ nắm, anh đi xả nước cứu thân phát đã.
Lúc quay ra, đã thấy vest đen bày lên bàn mấy hộp sản phẩm. Đó là kem đánh răng, nước rửa chén, kem dưỡng ẩm và vài lọ gì đó trông như viên C trẻ con hay ngậm. Mình thò tay định nhón mấy viên nhai xem ngọt không thì vest đen kéo giật trở lại, bảo:
- Vậy tại sao chúng ta không nắm lấy cơ hội khi chúng ta có được nó? Đó là vì chúng ta không có ước mơ và niềm tin rằng chúng ta sẽ thành công…
Mình thấy hớ quá bèn gãi tai:
- Anh biết rồi, ước mơ là thành công, nhưng mà chú mày đưa anh ăn thử viên C này coi nó thế nào.
Váy ngắn bảo:
- Ôi anh ơi, không phải C đâu, nó là thực phẩm vi lượng, sản xuất bằng công nghệ nguyên tử tiên tiến thế giới…
Ông anh họ bồi thêm:
- Cái này có ích cho cơ thể lắm đó
- Anh biết đâu được, nhưng anh nói thẳng thế này, công việc chăn vịt ở quê của anh đang phát triển tốt, anh không có nhu cầu nắm lấy cơ hội của cô chú!
Ông anh họ thấy mình hơi nóng mặt bèn dìm xuống ghế, nói:
- Chú cứ từ từ tìm hiểu, thế giới người ta đánh giá cao mô hình kinh doanh văn minh này, mình phải tìm hiểu kỹ mà hội nhập chứ.
Vest đen có vẻ vẫn đầy quyết tâm chinh phục, quay vào gọi thêm phích nước sôi. Cô nhân viên mặt đầy mụn lầm bầm:
- Ngồi cả buổi gọi được ấm chè lại còn xin nước sôi…
- Anh H ạ, công việc không đòi hỏi quá nhiều thời gian, anh có thể vừa chăn vịt vừa làm việc bình thường mà. Chỗ em có rất nhiều người có việc làm ổn định nhưng vẫn sẵn sàng bỏ việc để tham gia Em Mây. Có bà nội trợ anh biết không, tham gia được hai năm, bây giờ thu nhập của bà ta là 3 tỷ/ tháng, khiếp chưa? Còn mấy người nữa trước làm xe ôm, bây giờ đất cát 4 đến 5 chỗ ở thành phố, ô tô vài cái, ăn rồi vi vu du lịch, sướng chưa?
- Sướng rồi, công nhận tập đoàn chú toàn người thành đạt. Bây giờ trưa rồi, anh về đây, chú trả hộ anh ly cà phê nhé.
Vest đen lúng túng bẻ ngón tay răng rắc, nói với theo:
- Hay anh Hạ, anh không muốn thực hiện ước mơ thì anh… mua hộ bọn em vài tuýp kem đánh răng với?
Chắc định gỡ lại tiền cà phê.
Nhưng mình vờ như không nghe thấy, lên xe nổ máy phóng cái vù. Nghe loáng thoáng sau lưng ông anh họ bảo với hai doanh nhân: