Hồi mới ra trường tôi làm hợp đồng cho một công ty. Ở công ty tôi hay chơi với chị Na. Chị là một bà mẹ đơn thân, nhưng vì sao đơn thân thì chịu, tôi cũng không hỏi bao giờ. Buổi trưa xách cặp về hay gặp chị Na xúm xít với một nhóm 5, 6 chị nữa ở phòng giao ca. Có bữa hỏi chị:
- Sao trưa chị không về nhà?
Chị Na ghé tai thì thầm:
- Không dám về luôn í, về là chúng nó tổ chức nói xấu sau lưng mình!
Chị Na kể, hồi mới vào ngây thơ không biết gì, hết giờ làm là tót đi ăn. Đồng nghiệp ở lại mách:
- Này này, mày có những chuyện nọ, chuyện kia thật à? Sao tao nghe mọi người đồn toàn những chuyện không hay về mày thế?
Chị Na ngơ ngác hỏi đồn gì.
- À, bọn nó bảo mày cặp với một lão đã có gia đình, mỗi tháng hắn cấp cho mày mấy triệu nuôi con…
Nghe xong chị Na ngân ngấn nước mắt lặng người không nói gì. Kể từ đó trưa nào chị cũng xuống phòng giao ca ngồi. Quả nhiên không ai còn nói xấu sau lưng chị nữa, mà chuyển kênh sang… nói xấu đứa khác - những người không có mặt.
Nhưng không được nói sau lưng thì mọi người chuyển sang “quan tâm” kiểu khác.
- Chị hỏi thật hấy, bố đứa bé là ai thế? Chỗ chị em với nhau, có quan tâm thì chị mới hỏi.
- Thế giờ có định đi bước nữa không hay là thôi? Mỗi tháng “thằng ấy” đưa cho bao nhiêu? Đủ tiền nuôi con không?
Chân tình, thắm thiết hơn có người còn vỗ vai an ủi.
- Kể cũng tội cho con bé nhà em, con người ta có bố bên cạnh, con mình thì không. Có khi nào nó hỏi bố tên gì, ở đâu không em? Có biết mặt bố không?
Mỗi câu hỏi đều như mũi kim đâm sâu vào trái tim khiến chị đau nhói và bẽ bàng. Nhiều khi bị gặng hỏi, chị định nghiêm mặt bảo:
- Đó là chuyện riêng tư gia đình, xin lỗi đừng hỏi nữa được không?
Nhưng rồi chị lại sợ đồng nghiệp - những người luôn tự nhận “tao có quan tâm thì tao mới hỏi” – đắng lòng.
Chị em chơi với nhau khá thân nên chị kể, chơi Facebook cũng lâu nhưng rất ít khi cập nhật trạng thái, thi thoảng post vớ vẩn bông hoa lên chủ yếu để bạn cũ biết mình vẫn sống là chính. Chỉ cần up cái ảnh ngồi cà phê một mình, năm giây sau sẽ có vài tin nhắn của đồng nghiệp “góp ý”, hỏi han.
- Này, lại ngồi với phi công nào thế? Mình có con rồi, làm gì cũng kín đáo đừng để con nó tổn thương em ạ.
- Khai thật với chị đi, hôm qua ngồi với anh nào?
Đi chơi Hồ Tây về, post cái ảnh sen tàn kèm mấy chữ vu vơ “Không có gì là mãi mãi…”, lát sau thò mặt ra cầu thang gặp ngay chị trưởng ban. Chị trưởng ban níu áo hỏi:
- Mới bị thằng nào đá hả? Thôi em ạ, yêu đương gì tầm này nữa, một lần chưa đủ hay sao mà còn mơ tưởng xa xôi?
Lúc dắt xe ra về, em phòng bên vẫy vẫy tay:
- Em hỏi thật, cái tút (status) vừa rồi chị nói về lão X. phải không? Chị với lão ấy có vấn đề gì à? Bỏ nhau rồi à?
Chị Na bảo, có cảm giác chỉ cần nhỡ tay đánh một dấu chấm trên Facebook thôi, cả công ty sẽ rỉ tai nhau “Chắc lại ám chỉ mới chấm dứt với một thằng nào đó!”
Trong mắt đồng nghiệp và hàng xóm, chị gần như trở thành một “nạn nhân” cần được thương hại và an ủi mặc dù chưa bao giờ chị thấy mình đáng thương.
Hai năm sau chị lấy chồng, từ giã thân phận của một single mom. Một người mà chị không yêu.
Chỉ vì không thể chịu đựng được sự “quan tâm” của mọi người.