Nhật Ký Vô Diện

Chương 16

Tác giả: Tuyết Tâm

***********************

Dù có nhận ra hay không, tôi hẳn đã gặp đủ bốn người đàn ông trong lời nguyền:

Người rời bỏ tôi có rất nhiều. Cha tôi, anh trai Minh Tư, ngay cả Cảnh Châu cũng từng có lúc khiến tôi cô độc.

Về người lừa dối tôi, Duyệt Vi chính là ứng viên sáng giá nhất.

Người chết vì tôi, ở cõi trời có Ma Thiên, ở cõi trần còn có cả Phụng Ca.

Thế nhưng, người yêu tôi bằng cả trái tim là ai?

Tôi khôi phục gương sau khi đi lịch kiếp, điều đó chứng tỏ người yêu tôi hẳn là kẻ tôi đã gặp trong cõi trần. Thế nhưng người đó có thể là ai?

Tôi tự nhận bản thân là một nàng thiếu nữ lãng mạn. Nếu có thể quay ngược lại hai trăm năm trước, tôi sẽ dùng búa đập nát những ảo tưởng không nên có đối với Duyệt Vi. Hiện tại tôi đã đếm đủ mùi vị đau khổ, lẽ ra nên chán nản, nên đề phòng, thế nhưng tôi vẫn không làm được. Trong đầu tôi không ngừng vẽ ra hình ảnh một chàng thanh niên si tình quỳ xuống chân tôi, nguyện vì tôi lên núi đao xuống biển lửa. Một người như thế thật sự tồn tại, thế nhưng điều đáng buồn là tôi lại chẳng có manh mối về danh tính của anh ta.

Tôi cũng có thể cho rằng thần phượng hoàng kia có nhầm lẫn trong quá trình đặt lời nguyền, vì thế dù không được ai yêu thương, tôi vẫn có thể tìm lại khuôn mặt. Thế nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua, tôi cũng không dám nói ra miệng vì sợ ông lại đội núi thức dậy mà đặt lên tôi lời nguyền khác.Tôi chỉ đành ngậm ngùi trằn trọc quanh câu hỏi không có lời đáp, người yêu tôi có thể là ai?

Vì mấy ý nghĩ cứ thay phiên nhau chạy loạn trong đầu, tôi đau đớn nhận ra rằng bản thân đã bị mất ngủ. Sau một hồi ngẩn ngơ ngó mấy vần sao trên trời, tôi bèn bò khỏi động hồ ly, khật khưỡng bước đi trên con đường dẫn ra bờ hồ sau nhà.

Trên đường đi, hương hoa xộc vào mũi. Đến hồ, tôi nhìn thấy một bóng người áo trắng nằm nghiêng trên một tảng đá gần bờ.

Khắp Thanh Khâu ai cũng biết Hồ Nhạn công tử là một chàng thanh niên vừa phong lưu vừa có những sở thích kỳ lạ. Ví như việc cậu tôi thích làm nhất là phơi mình trên tảng đá quen thuộc trước mặt, lúc vui bên cạnh sẽ có mấy cành hoa, còn lúc buồn thì nhất định sẽ có một vò rượu trong tay.

Tôi nheo mắt nhìn, cậu tôi quả thật đang cầm một vò rượu màu xám tro, phỏng chừng là loại rượu mạnh nhất trong hầm rượu quý của ông ngoại.

Tôi đạp nước đến chỗ tảng đá cậu đang nằm, nghiêm trang nói: “Nửa đêm trời lạnh, cậu đi trộm rượu mà không rủ rê cháu gái này sao?” Cậu tôi sặc một ngụm lớn, tôi nói tiếp: “Hơn nửa hình tượng thế này chưa đúng, cậu phải phanh ngực áo một chút nữa mới ra bộ dáng thanh niên phong lưu đang u sầu!”

Cậu tôi đặt bầu rượu xuống, đầy vẻ phiển muộn hỏi: “Nửa đêm sao con không ngủ?”  Tôi cười hì hì đáp: “Cảm thấy không quen.”

Cậu tôi thở dài, ánh mắt mơ màng ngó lên mấy vì sao nhấp nháy. Chợt cậu cất tiếng: “Con có biết mấy vì sao kia là gì không?” Tôi cười: “Chẳng phải là các vị Tinh quân đang dõi theo trần thế? Nghe nói mỗi vị Tinh quân đều được giao nhiệm vụ giữ gìn trật tự cõi trần, lúc con lịch kiếp hình như còn vô tình gặp một vị. Lúc đó anh ta tiếp nhận vương mệnh, đang làm một ông vua không tồi.” Trong lòng tôi cũng cho rằng Lê ca đối nhân xử thế cũng không tệ, ít ra anh ta chỉ hẹp hòi với mỗi mình tôi. Tâm trí của cậu tôi không biết lại lạc tới nơi nào, tôi bèn nghiêm giọng nói: “Cậu đây chẳng phải là nhớ dì Mộng Hoa sao? Chẳng phải cậu đang tự hỏi dì đang ở chốn nào, sinh sống ra sao? Cớ gì hành hạ mình như vậy?”

Câu hỏi này đánh trúng vào tim gan. Cậu tôi lập tức ngồi bật dậy, ôm ngực nói: “Cậu muốn đi tìm nàng ấy, thế nhưng ông ngoại con không cho phép. Ông ngoại cho rằng một nơi mà cả ông và bà đều khó bề đối phó, kẻ như cậu xông vào chỉ có con đường chết.” Tôi kinh ngạc hỏi: “Cậu đã nói chuyện với ông ngoại rồi sao?” Cậu tôi nhấc vò rượu lên: “Mới lúc nãy.”

Tuy cậu Hồ Nhạn có công lực không thấp, thế nhưng vẫn còn kém Hồ Vương nhiều lắm. Tôi bèn an ủi: “Cậu đừng buồn, để con nói với Cảnh Châu một tiếng. Nếu để anh ta đi với cậu, cộng thêm cả con, hẳn sẽ không vấn đề gì.”

Cậu tôi nhíu mày: “Chuyện của cậu, kéo Yêu Hoàng vào làm gì? Vả lại ông ta sẽ giúp sao?”

Tôi cười: “Cháu gái có cách, thế nhưng cậu phải hứa chờ thêm một thời gian nữa. Hẳn cậu biết rõ một mình cháu hay một mình cậu nếu đến dãy Quỷ Cư đều sẽ gặp nguy hiểm, mà hành động dại dột chính là bất hiếu với ông bà.”

Cậu tôi ngẩn người một chút, sau lại xua tay nói: “Thôi được, thôi được, cậu hứa sẽ chờ.”

Tôi nói: “Mấy ngày nữa con xuống trần, cũng sẽ để tâm tìm kiếm tung tích dì Mộng Hoa cho cậu.” Cậu tôi nhăn mặt: “Con xuống trần? Chẳng phải thương tích vừa mới khỏi, lịch kiếp cũng vừa xong. E rằng ông bà ngoại không muốn con rời khỏi Thanh Khâu lúc này.” Tôi cười khì khì: “Nếu không, ai tìm Cảnh Châu tới giúp, ai kiếm dì Mộng Hoa đây?” Tôi vỗ vai cậu một cái, lại nói tiếp: “Cậu đừng lo lắng. Công lực của con vốn dĩ đã rất cao, lần trước gặp nạn chẳng qua là do bị kẻ tiểu nhân hãm hại. Sau này con sẽ hết sức cẩn trọng, cậu chỉ việc che giấu hành tung của con đừng để ông bà ngoại phát hiện ra thôi.”

Sau một hồi than thở về đứa cháu tinh ranh là tôi, cậu tôi lần thứ hai trong đêm chia tay về phòng ngủ, lần này là ngủ thật.

Sáng hôm sau, ánh nắng chênh chếch xuyên qua cửa sổ rọi vào mắt tôi. Căn phòng đá trước mặt khiến tôi nhớ ra rằng mình đã rời khỏi thân xác người phàm, cũng dặn tôi thói quen là thứ đáng sợ như thế nào.

Tôi đi loanh quanh vườn hoa định bụng tìm kiếm vài thứ đáng giá, thế nhưng sự thật chứng minh Thanh Khâu là nơi không hề giàu có về vật chất, tôi chỉ tìm được vị công tử độc nhất của Hồ Vương đang phơi mình trên tảng đá giữa hồ.

Tôi thật khâm phục cậu tôi lúc nằm xuống luôn có thể giữ nguyên một tư thế như vậy. Nếu không phải hôm qua tôi đã tận mắt thấy cậu về phòng, hẳn hiện tại đã ngờ rằng cậu nằm bất động từ tối qua tới giờ.

Tôi nói: “Cậu giúp cháu gái nghĩ một chút, con muốn tới cõi u minh tặng lễ vật, thế nhưng phải tặng gì đây?” Cậu tôi ngoáy ngoáy một cành hoa trên tay, lười nhác nói: “Diêm Vương nổi tiếng yêu cờ như mạng. Tặng một bộ cờ chẳng phải là tốt nhất sao?”

Mắt tôi đảo một vòng: “Cháu gái không quen làm cái này. Chi bẳng cậu vẽ cho con, con sẽ dùng thần lực tạo ra, nhé?” Cậu tôi trở mình nhìn tôi một cái, sau đó uể oải ngồi dậy. “Cháu gái, kể từ khi con trở về, việc thích nhất là phá hoại nhã hứng của ông cậu đáng thương này sao…” Tôi híp mắt đáp: “Nếu làm một con hồ ly bẹp dí trên tảng đá là một nhã hứng, cháu gái cũng xin tự nhận mình là một kẻ thích phá rối.” Cậu tôi lườm tôi một cái, thế nhưng lại thật sự bắt tay vào vẽ tranh.

Tôi nhìn theo theo cử động uể oải của cậu, khóe miệng giương lên cao. Hừ, chẳng qua tôi là một đứa cháu gái vô cùng tốt bụng, không muốn cậu mình vì quá buồn chán mà nảy sinh mấy ý nghĩ vẩn vơ mà thôi.

Từ Thanh Khâu, muốn đến cõi u minh phải đi ngang qua Vùng Trời Tây. Lúc đặt chân tới nơi này, tôi không khỏi nhớ tới cố nhân. Sau khi lên chức thái tử Thiên Long Tộc, Duyệt Vi không ở lại Thiên Long Thần Điện hưởng vinh hoa phú quý mà chạy trở lại Vùng Trời Tây trấn giữ. Hành động này của anh ta được nhiều tiên nhân ca ngợi, danh tiếng càng ngày càng cao.

Vì nơi này nhiễu đầy khí tức của Duyệt Vi, tôi phải cật lực che giấu bản thân, tránh để xảy ra tình huống xấu mặt nào.

Đến đoạn kia, dưới chân gió nổi lên một màu đỏ rực. Tôi nheo mắt nhìn, mới thấy chỗ đó là một rừng Long Đề đương lúc nở rộ.

Đây thật sự là Vùng Trời Tây sao?

Tôi nhớ rằng Duyệt Vi luôn khinh bỉ những thứ thuộc về cõi ma. Thế nhưng hiện tại, không ngờ giữa nơi anh ta cai quản lại mọc lên một rừng Long Đề chói mắt như thế. Ban đầu, tôi nghĩ việc anh ta hứa hôn với công chúa cõi ma là tình huống bất đắc dĩ, nhưng xét tình hình trước mắt, cô dâu chưa qua cửa kia thật ra lại chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng anh ta.

Mấy canh giờ trước tôi còn cho rằng đối với kẻ tên Duyệt Vi kia, tôi sẽ chẳng còn mảy may để ý. Thế mà lúc này trong lòng nổi lên chút chua xót, tôi nhận ra trái tim mình cũng chẳng cứng rắn như tưởng tượng. Mấy chục năm chịu kiếp ở cõi trần, dùng một chén canh Vong Tình là có thể xóa sạch. Thế nhưng hàng trăm năm chịu kiếp ở Vùng Trời Tây này, tôi biết dùng gì để chối bỏ đây?

Nếu tôi còn giữ được tỉnh táo, hẳn tôi sẽ chẳng đáp mây xuống khu rừng Long Đề phía dưới. Thế nhưng tôi không có thời gian hối hận cho hành động này. Chân tôi vừa chạm đất, có một luồng khí tức của ma nhân xộc vào mặt.

Một giọng nói the thé cất lên: “Điện hạ! Điện hạ!” Trước mắt tôi xuất hiện mấy cô gái áo đen, một cô cầm trên tay một chiếc hộp, chân bước thoăn thoắt về phía sâu trong rừng. Tôi ẩn thân đi theo mấy cô gái này, khung cảnh trước mắt hiện ra như trong một giấc mộng xưa cũ.

Giữa làn hoa đỏ lác đác rơi, một người thiếu nữ tuyệt đẹp đang giơ tay hái một nhành hoa. Trang phục trắng làm tôn lên sắc da nàng. Trên cổ tay nàng là nhành hoa san hô đỏ rực, trên ngực nàng là chiếc mặt dây chuyền hình giọt nước không ngừng phát ra ánh sáng dìu dịu.

Khung cảnh tuyệt đẹp như trong giấc mơ xưa cũ ấy khiến ngực tôi thắt lại.

Tôi lặng người nhìn cô gái áo đen không ngừng huơ huơ chiếc hộp trên tay: “Điện hạ, điện hạ, là thái tử sai nô tỳ mang đến cho cô này!” Cô gái áo trắng giơ nhánh hoa lên mũi ngửi, e thẹn cười nói: “Đã bảo ngươi bỏ cái tính lỗ mãng, Duyệt Vi chàng đã là thái tử Thiên Long Tộc, chúng ta cũng không thể làm xấu mặt chàng…”

Tôi ôm ngực, thuận theo hướng gió lảo đảo rời đi.

Cô gái áo trắng lúc nãy vô cùng quen mặt, tôi nhận ra ngay nàng chính là thiếu nữ ma nhân tôi ngưỡng mộ từ nhỏ. Tôi biết mình không có quyền thắc mắc vì sao công chúa Ma tộc lại là nàng, hoặc vì sao tôi luôn nhìn thấy nàng dưới gốc cây Long Đề. Điều khiến tim tôi tan nát thật ra rất đơn giản, đó là vì trên tay nàng ta là nhành hoa san hô đỏ – cùng một cặp với chiếc vòng trên tay của Duyệt Vi, còn cổ nàng ta mang giọt máu Cổ Long Thần mà anh ta từng lừa lấy của tôi.

Duyệt Vi chưa bao giờ yêu tôi, điều này tôi đã biết từ lâu. Thế nhưng sự thật đập vào mặt tôi có chút đau, anh ta vốn đã lên kế hoạch lừa gạt tôi từ mấy trăm năm trước. Lúc anh ta đeo trên tay cành hoa san hô đỏ, phải chăng đã nghĩ tới việc dùng tôi làm bàn đạp để lên chức thái tử, để sánh đôi với nàng công chúa cõi ma bề ngoài thuần lương xinh đẹp kia?

Tôi tự nhủ không được suy nghĩ nhiều, thế nhưng trái tim tràn đầy phẫn uất không biết đổ vào đâu. Lúc tới cõi u minh, phỏng chừng lệ đã rơi đầy mặt.

Tôi vừa lau nước mắt vừa nghĩ ra một việc. Rõ ràng tối qua tôi vừa lên giọng giảng giải về tình yêu với ông cậu quý hóa của tôi. Nếu cậu bắt gặp tôi lúc này, hẳn tôi sẽ bị cười vào mặt mất. Thôi thôi, tôi không thể tự dằn vặt bản thân thêm nữa.

Tôi hít một hơi sâu, bước vào u minh điện.

Một thuộc hạ của ông Thiềm vừa nhìn thấy tôi đã quỳ sụp xuống, run rẩy nói: “Yêu Thần bệ hạ, chỗ chúng tôi không còn giữ sổ sinh tử con cháu loài yêu, mong ngài mau mau rời đi..” Tôi hết sức kinh ngạc nhìn lại, vị thuộc hạ kia đã bị ông Thiềm vừa đến xách qua một bên. Ông vướt chòm râu thưa, cười nói: “Để tiên tử cười chê, tên tiểu tiên già cỗi này đầu óc bị hỏng, mỗi lần nhìn thấy tiên tử quá mức xinh đẹp đều sẽ nhớ lại sự kiện mấy vạn năm trước, lúc Yêu Thần đại náo cõi u minh.”

Đoạn lịch sử này tôi có nghe qua, thế nhưng những điều ghi chép lại đều rất ít ỏi. Vả lại đó là chuyện rất lâu trước đây, lúc ông Thiềm còn chưa nắm giữ chức vụ Diêm Vương này.  Tôi cười cười móc ra một cái hộp ngọc, thần bí nói: “Mấy trăm năm qua Diệc Vũ được ông Thiềm cứu giúp không biết bao nhiêu lần. Lần này đến con chỉ có chút quà mọn, ông không chê chứ?” Trong chiếc hộp là một bộ cờ ngọc hoa văn sắc sảo do chính tay tôi chế tác, ông Thiềm vừa nhìn thấy đã vô cùng thích thú (tôi phải khen cậu Hồ Nhạn rất hiểu lòng người). Ông gật gù, chậc lưỡi nói: “Bộ cờ quý hóa chừng này, ta dám chê sao?” Tôi nói: “Sẵn tiện con có một vài thông tin số mệnh người phàm cần tra cứu, ông Thiềm không ngại chứ?” Ông Thiềm đương lúc vui vẻ, cũng không hỏi nhiều, vừa ngắm nghía mấy quân cờ ngọc vừa ngoắc một thuộc hạ lại nói: “Mau mau giúp Diệc Vũ tiên tử tra sổ sinh mệnh…”

Tôi cũng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.

Lúc tôi giấu đi khí tức cùng sắc diện mà đáp xuống một thôn nhỏ ở cõi trần, làn mưa phùn giăng phủ thấm ướt mái tóc dài cùng áo mỏng, không khỏi khiến tôi hắc xì một cái. Tôi hóa ra một cây dù, men theo con đường đá hướng tới một căn nhà đất khuất sâu trong bìa rừng.

Từ trong căn nhà có tiếng ho vọng ra. Tôi tò mò nhìn xuyên qua tường.

Một bé trai độ mười một, mười hai tuổi đang túc trực bên giường một thiếu phụ. Bé trai này có đôi mắt đặc biệt sáng, gương mặt hơi bẩn nhưng vẫn toát ra nét kiên nghị không thường thấy ở trẻ em. Trên tay nó cầm một chén thuốc, môi mím chặt nhìn người thiếu phụ đầu tóc rũ rượi trên giường. Người thiếu phụ này phỏng chừng mắc bệnh điên, ánh mắt dại ra, lại không ngừng ho khan.

Tôi cong ngón tay ngoắc ngoắc, bé trai trong phòng đặt chén thuốc xuống, đi ra ngoài. Lúc nó đi đến trước mặt tôi, ánh mắt còn mờ mịt. Tôi điểm lên trán nó một cái, bé trai liền giật nảy người, sau một lúc thất thần thì chợt nói: “Chẳng hay tiên nhân ở chốn nào…”

Tôi đặt nó lên tảng đá mình đang ngồi, vừa dùng ô che chắn cho hai người khỏi cơn mưa phùn vừa cười nói: “Lâm Phụng, tôi chính là Vô Diện đây. Cậu đã đi đầu thai rồi, hẳn chẳng còn nhớ tới tôi đâu nhỉ?” Khuôn mặt bé trai hơi xao động, nó rưng rưng nói: “Chẳng phải kiếp trước tôi đã trả xong nợ cho cô rồi? Cô còn tìm tôi làm chi?”

Tôi: “…”

Đứa trẻ mắt láo liên nói tiếp: “Chẳng lẽ… chẳng lẽ kiếp này tôi lại chết yểu, cô đến tiễn tôi một đoạn sao?”

Tôi cảm thấy bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Cậu đừng lo lắng, kiếp này cậu được quý nhân tương trợ, vinh hiển ngập đầu. Tôi đến đây để hỏi cậu về chuyện trong kiếp trước mà thôi.”

Bé trai nghiêng đầu tỏ ý lắng nghe, tôi lại cảm thấy thật khó mở lời với một thằng nhóc còn chưa trưởng thành…

Tôi ngập ngừng hỏi: “Lâm Phụng, kiếp trước… cậu… cậu đã từng thích tôi phải không?” Nó lập tức trợn tròn mắt nói: “Kiếp trước tôi chẳng phải là thái giám hay sao? Chẳng lẽ cô đã quên điểm này?”

Tôi đã toan mở miệng cãi rằng thái giám cũng có thể yêu phụ nữ… thế nhưng mặt khác trong lòng tôi lại nhẹ nhõm. Lâm Phụng là một thái giám bình thường, vì bình thường nên anh ta không yêu tôi. Được một thái giám yêu thương thật ra cũng chẳng phải là cảm giác dễ chịu gì.

Vả lại anh ta là một người phàm, được một người phàm yêu thương không hề thuận tiện cho thần tiên như tôi. Vì kiếp sau anh ta sẽ quên mất tôi là ai, tôi không thể ép anh ta thành tiên, cũng không thể mỗi kiếp luân hồi đều chạy theo anh ta được.

Tôi cười nói: “Ha ha, cậu kinh ngạc cái gì. Tôi đùa đấy, chẳng qua lần này tới vì muốn đền ơn cậu đã chết thay tôi. Kiếp này cậu có nguyện vọng gì, mau mau nói ra đi.”

Đứa trẻ đăm chiêu một chút, lại lắc đầu nói: “Số phận tôi đã được định sẵn, nếu để cô nhúng tay vào chẳng những sẽ làm xáo trộn tất cả, mà còn có thể ảnh hưởng tới cô. Nếu cô muốn giúp, chi bằng làm người mẹ ở kiếp này của tôi có ngày tháng dễ chịu.” Tôi cười: “Việc đó có khó gì.”

Sau khi bé trai bước vào nhà, nó đã quên hết cuộc đối thoại vừa rồi, cũng quên mất kiếp trước của mình. Tôi đứng dựa vào một gốc cây gần đó, để ý trên thân cây có vài chữ xiêu vẹo do đá nhọn vạch lên.

“Trịnh Hoài Sơn.”

Tôi mỉm cười xóa mấy chữ trên cây. Bé trai ấy không biết rằng, chừng chục năm sau nó sẽ trở thành trụ cột của triều đình, là thừa tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử đất nước này. Về phần mẹ của nó, tôi chỉ có thể làm tiêu biến căn bệnh lao, để những ngày tháng cuối đời của nàng được nhẹ nhõm.

Tôi theo gió tới vùng đất xa xôi ở phương bắc, nơi tìm đến đầu tiên là ngôi mộ đã phủ đầy rêu của mình. Cảm giác đứng trước nấm mồ của bản thân ở cõi trần thật vi diệu, thứ vốn là vỏ bọc suốt mấy chục năm của tôi giờ nằm sâu trong đất, theo ngày tháng trở về với cát bụi hồng trần.

Trước mộ có một vòng hoa nhỏ gần tàn héo, tôi cũng không ngờ vẫn còn có người nhớ đến mình. Lúc này trong đầu tôi chợt hiện ra câu hỏi, liệu chuyến đi này có mang đến câu trả lời mà tôi cần?