Nhật Ký Từ Thiên Đường

Chương 7: Khao khát tham gia mọi việc của cậu ấy

Thứ Sáu, ngày 17 tháng 6, trời nắng.

Khi sự quan tâm được hình thành,

Bắt đầu nảy sinh sự hiếu kỳ đối với tất cả mọi việc liên quan đến cậu ấy

Dẫu gần như đã biết hết mọi việc của cậu ấy,

Sự hiếu kỳ và những điều nghi vấn vẫn không hề giảm bớt.

Bên cạnh bạn có phải cũng xuất hiện một người như vậy không?

Nơi cậu ấy đã từng đi qua,

Việc mà giờ đây cậu ấy muốn làm,

Bạn đều mong ước có thể tham dự.

Ngày tháng trôi đi trong sự tranh chấp của hai chúng tôi, đôi khi ồn ào, đôi khi lặng lẽ; đôi khi buồn, đôi khi hạnh phúc. Khoảng cách giữa hai đứa không rõ từ lúc nào như được kéo lại gần hơn. Nhưng cũng thời điểm này, có không ít nữ sinh xinh đẹp đang tiếp cận gần hơn với cậu ấy.

Ví dụ:

“Triệt Dã, tối qua cậu đưa mình đi ngắm sao đẹp quá, tối nay chúng mình lại đi tiếp nhé?”

“Ai mà đưa cậu đi vậy? Tối qua chẳng phải là cậu đi theo Triệt Dã về nhà đó sao, chẳng qua trên đường về mới nhìn thấy, đừng tưởng chúng mình không biết nhé.”

“Triệt Dã, có thời gian chúng mình cùng đi dã ngoại nhé, mình sẽ mang đồ ăn thật ngon theo."

“Triệt Dã, cậu đừng nghe bạn ấy! Đồ ăn mình làm còn ngon hơn cả của bạn ấy đấy!”



Mỗi ngày đều có hàng tá những nữ sinh trang điểm như yêu tinh lẽo đẽo theo sau cậu ấy, diễn vở kịch si tình phát buồn nôn. Giờ cũng không phải là ngoại lệ.

Nguyên Triệt Dã nhìn tôi với vẻ đắc ý, còn nói với những nữ sinh xung quanh cậu ấy rằng:

“Vậy thì để cuối tuần chúng ta cùng đi ngắm cảnh và ăn cua được không?”

“Hay quá, hay quá. Mình thích nhất là ăn cua đấy...”

Thôi đi! Không khéo ăn rồi da cậu sẽ bị dị ứng đó!

Tôi nhìn chằm chằm vào đám nữ sinh đang cười tươi như hoa, trong lòng cảm thấy không thoải mái chút nào.

Chiều hôm đó là tiết tự học, tôi đang nằm bò trên bàn ngủ gật.

Trong lúc mơ màng, bỗng nghe thấy phía trước có tiếng nói vọng lại: “Triệt Dã, đi thôi đi thôi, khó khăn lắm mới có thể giao lưu được với các hoa khôi của trường cao trung Lăng Nam đó!”.

“Chẳng thú vị gì cả.”

“Đến lúc đấy, chúng ta tổ chức một số tiết mục hấp dẫn là được mà.”

“Có chắc là hoa khôi của trường hay là khủng long vậy? Ngày thường mắt cậu cũng vốn đặc biệt khác người mà.”

“Nguyên Triệt Dã, nói một câu thôi, có phải là anh em không vậy?!”

“Rồi... là anh em là anh em!”

“Vậy coi như là đồng ý rồi nhé...”



Ơ, họ đang nói đến buổi giao lưu à? Theo tôi biết thì đó là hoạt động giao lưu kết đôi đã bị biến tướng mà.

Cơn buồn ngủ của tôi giờ không còn nữa.

Không được, tôi nhất định không thể để Nguyên Triệt Dã đi một mình. Tôi kích động bước lên phía trước, giơ tay vỗ vào vai Nguyên Triệt Dã: “Mình cũng đi!”.

“Cậu?” Cậu ấy và cậu nam sinh bên cạnh tỏ ra kinh ngạc và nhìn tôi bằng ánh mắt khác thường.

“Nguyên Triệt Dã, bọn mình có phải là bạn bè không vậy?”

“Tất nhiên rồi.”

“OK, vậy coi như cậu đồng ý rồi nhé!”

“…” Nguyên Triệt Dã nhìn tôi mà không thể nói gì được, một lúc sau, cậu ấy đành phải nhún vai nói với cậu bạn, “Cho cậu ấy đi vậy”.

Thế là sau khi tan học, tôi cùng hai người bọn họ đến một phòng hát karaoke.

Bước vào bên trong, thấy mọi thứ đều được trang trí rất tỉ mỉ. Những quả bóng xếp hình trái tim, những bông hồng đỏ thắm, những chai champagne được xếp trên bàn với đủ sắc màu, còn có cả một đống đồ ăn vặt, giống y như một bữa tiệc kết đôi vậy!

Trong phòng đã có khoảng mười người ngồi đó. Khi các cô gái nhìn thấy Nguyên Triệt Dã, mắt cô nào cũng sáng bừng, cứ như là phát hiện ra một con mồi ngon. Còn Nguyên Triệt Dã thì cũng lập tức “tự chui đầu vào rọ”, chui tọt vào giữa ngồi, rồi nhanh chóng cười đùa với bọn họ, bỏ mặc tôi lại phía sau đang cố gắng làm cho cậu ấy hiểu được nỗi bất an của tôi.

Lúc này, một cậu nam sinh đeo kính trông có vẻ rất nho nhã tiến gần về phía tôi và nói: “Chào cậu, mình tên Sam Thanh, bên cạnh mình vẫn còn một chỗ trống, nếu cậu không ngại, có thể đến đó ngồi”.

“Ồ... ừ.” Tôi gật đầu tỏ ý cảm ơn, và theo sau Sam Thanh tiến về phía ghế sofa.

Còn Nguyên Triệt Dã, cậu ấy vẫn chẳng thèm ngẩng đầu nhìn tôi lấy một cái.

Sau khi mọi người lần lượt tự giới thiệu về bản thân, cuộc giao lưu chính thức bắt đầu. Đèn trong phòng bị vặn tối đi, ánh đèn lờ mờ che dần những cảm xúc trên khuôn mặt của từng người.

“Nếu không ai còn ý kiến gì nữa, chúng ta bắt đầu từ trò chơi quay chai nhé." Một anh chàng lớn tiếng tuyên bố, tâm trạng mọi người được đẩy lên cao trào, rất nhiều bạn gái đều cười rất tươi.

“Quay chai à? Trò này có gì hay vậy?” Tôi khẽ hỏi nhỏ.

Sam Thanh ngồi bên cạnh không nhịn được cười, quay sang phía tôi ân cần giải thích: “Quay chai là khi chai quay về phía ai thì người đó có quyền chỉ một ai đó làm bất cứ việc gì ngay tại đây. Nếu người bị chỉ mà không chịu làm thì phải uống ba ly rượu mới được tha”.

“Trò này vốn là một âm mưu!” Tôi chợt thấy chút hối hận khi đã quyết định đến đây. Đây vốn là trò biến tướng để thỏa mãn âm mưu của đám nam sinh để chiếm tình cảm của các nữ sinh một cách dễ dàng, nếu không thì tại sao không quy định thành, nếu không đồng ý thì có thể tát người chỉ tên ba cái bạt tai?

“Hi hi..." Sam Thanh nhìn tôi cười rồi quay đầu đi không nói gì nữa.

Khi tôi đang cảm thấy hối hận, cái chai đã bắt đầu chuyển động, và cuối cùng, nó dừng lại chỉ vào một nữ sinh có mái tóc dài.

“Oh yeah!" Cô ta mừng rỡ vỗ tay, ngón tay trắng thon dài chỉ thẳng vào Nguyên Triệt Dã đang uống lon nước Coca.

Tim tôi như chạm vào cổ họng, nghẹn ứ.

Cô ta... sao cô ta lại bạo gan thế chứ? Lại chỉ đích danh đòi hôn Nguyên Triệt Dã.

Từ chối! Từ chối! Nguyên Triệt Dã, cậu sẽ từ chối chứ?

Thế nhưng đến khi môi của cô gái đó chạm lên má, lại còn phát ra tiếng kêu rất to, Nguyên Triệt Dã vẫn chẳng hề có phản ứng gì hết, lại còn cười toe toét, còn cô gái đó cúi đầu tỏ vẻ e thẹn.

Tim tôi đột nhiên giống như con kiến trên chảo nóng, vô cùng lo lắng sợ hãi.

Chai ơi là chai, lượt tới mày không được quay về phía nữ sinh nữa nhé, nhờ mày đấy!

Thế nhưng số phận như đang chống lại tôi. Qua mấy lượt quay, rất nhiều nữ sinh đều có quyền chỉ danh, đã thế lại đều chỉ đích danh đòi hôn Nguyên Triệt Dã.

Này! Những cô gái xinh đẹp, mắt của các người rốt cuộc mọc đâu vậy? Sao lại đi hôn cái kẻ chẳng ra gì đó chứ?

Còn Nguyên Triệt Dã, cậu là kẻ chẳng có khí tiết gì cả, sao lại không thể từ chối được chứ?

Trong mắt tôi đang bùng cháy rừng rực ngọn lửa tức giận, không ngừng lầm bầm oán trách cái chai đang quay tròn: chai ơi là chai, nếu như mày lại chỉ về phía mấy nữ sinh đó, tao sẽ đập mày vỡ tan, vỡ tan!

Cuối cùng, cái chai đó lại quay về phía Sam Thanh đang ngồi cạnh tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải là đám nữ sinh đó.

“Diệp Hy Nhã!”

“Hả?” Tôi quay đầu, ngạc nhiên nhìn

Sam Thanh.

Cậu ta gọi tên tôi làm gì nhỉ?

“Người mà mình muốn hôn là cậu."

“Hả?” Mình sợ hãi và theo bản năng liền chộp lấy ly rượu trên bàn, xung quanh đột nhiên phát ra những tiếng xì xào bất mãn.

“Cô ta mà lại từ chối à! Có nhầm không vậy?”

“Thật chán chết, nếu thế còn đến đây giao lưu làm gì?”

“Thật đấy, ở đây lại còn giả vờ trong sáng à?”

“Chán chết!”



Làm thế nào bây giờ? Nếu làm thế này sẽ bị xem thường mất! Không dễ gì mới được đi chơi cùng Nguyên Triệt Dã, tôi không thể bất hợp tác như thế này được...

“Thôi được..." Tôi cắn răng miễn cưỡng đồng ý.

Nếu người đó là Sam Thanh thì miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được...

Nhìn thấy tôi đặt ly rượu xuống, Sam Thanh đưa môi từ từ về phía tôi.

Ngón tay tôi bấu chặt vào sofa, tim đập mạnh hồi hộp, không kìm được cảm xúc mắt tôi liếc nhìn về phía Nguyên Triệt Dã, vừa lúc bắt gặp ánh mắt cậu ấy. Dưới ánh sáng lờ mờ đôi mắt nâu của cậu ấy có chút gì đó thâm trầm, ánh sáng lấp lánh bên trong như đâm vào tim tôi thấy đau nhói.

Lúc này, đôi môi của Sam Thanh đã chạm vào khuôn mặt tôi.

Tôi quay đầu mạnh, vươn tay chộp lấy ly rượu, ừng ực uống liền ba ly.

Tại sao, tôi cảm nhận vừa nãy Nguyên Triệt Dã nhìn tôi với ánh mắt rất tức giận, còn tôi, dường như rất sợ làm cậu ấy giận...

“Suỵt!”

Mọi người nhìn thấy cảnh này lại bắt đầu bàn tán.

“Nếu thế này thì còn tham gia giao lưu làm gì?” Giọng nói lạnh lùng từ chính miệng Sam Thanh nói ra, cậu ta nhìn tôi vẻ bất mãn, “Cậu làm thế này, làm mình thật chẳng còn thể diện gì nữa”.

“Xin... xin lỗi.” Tôi khẽ xin lỗi, ánh mắt vẫn vô thức liếc về phía Nguyên Triệt Dã, cậu ấy đã quay đi chỗ khác, nói chuyện cười đùa với cô gái bên cạnh, có lẽ ánh mắt tức giận ban nãy tôi nhìn thấy chỉ là ảo giác mà thôi.

Trong lòng có chút hụt hẫng, giống như bị loài kiến từ từ gặm nhấm.

Từng chút từng chút một, từng miếng từng miếng một.

Cái chai lại bắt đầu quay tròn, tôi đột nhiên chẳng muốn ở lại đây xem nữa, rồi tôi đứng dậy, lấy lý do đi rửa tay.

Đờ đẫn đứng im trước gương trong phòng rửa tay, nhìn thấy khuôn mặt mình trắng bệch.

Rốt cuộc, sao lại đến chỗ này cơ chứ?

Rõ ràng không muốn đến, rõ ràng biết Nguyên Triệt Dã không cần đến mình, tại sao mình còn theo cậu ấy đến nơi này chứ?

Có lẽ vì mình thích cậu ấy...

Nhưng Diệp Hy Nhã à, mày đừng quên rằng mày chỉ là “bạn” của Nguyên Triệt Dã mà thôi. Khi đó, mày đã đồng ý như vậy mà, đúng không?

Vậy nên, việc cậu ấy với những cô gái kia thế nào thì đâu có liên quan gì đến mày đúng không? Giờ mày trốn ở đây, để làm gì chứ?

Nghĩ đến đây, tâm trạng tôi cũng khá hơn chút. Tôi chỉnh lại quần áo, mở cửa chuẩn bị quay lại phòng hát.

“Á!"

Vừa đẩy cửa ra, đã thấy Sam Thanh đứng ngay trước mặt làm tôi giật mình thốt lên.

“Hi, người đẹp.” Cậu ta cười chào tôi một cách thân mật.

“Ừ.” Tôi gật gật đầu, định bước đi tiếp. Ai ngờ, cậu ta giơ tay ra tóm chặt lấy cánh tay tôi, thay vào vẻ mặt hiền lành thư sinh là vẻ mặt giễu cợt.

“Còn giả vờ gì vậy? Đến chỗ này mà còn ra vẻ là cô gái quàng khăn đỏ à?” Nói đến đây, cậu ta phá lên cười, “Vậy thì mình là con sói xám rồi, ha ha”.

“Bỏ mình ra.” Tôi giãy giụa hất tay cậu ta ra, nhưng cậu ta rất khỏe, giữ chặt lấy tôi, khiến tôi không thể thoát ra nổi.

“Phòng hát không có gì vui à? Hai chúng ta ra ngoài chơi riêng vậy nhé?” Cậu ta vừa nói vừa kéo tôi đi.

“Này! Cậu bỏ mình ra! Ai muốn đi cùng cậu ra ngoài chứ? Bỏ mình ra!” Cạnh đó có vài cô gái trang điểm lòe loẹt đi qua, thấy cảnh tượng giằng co này liền liếc về phía tôi với nụ cười ám muội.

Đáng ghét! Tôi đâu phải là loại con gái tùy tiện như mấy người nghĩ chứ!

Tôi nhấc chân lên, đạp mạnh xuống chân của Sam Thanh, nhân lúc tay cậu ta buông lỏng tôi vùng bỏ chạy một mạch về phòng hát.

Phù...

Phù... phù...

Đứng trước cửa phòng thở không ra hơi. Vốn định đẩy cửa bước vào luôn, nhưng khi chạm vào tay nắm cửa, lại do dự.

Có nên vào nữa không?

Trong phòng vọng lại âm thanh cười đùa vui vẻ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh Nguyên Triệt Dã đang thân thiết với cô gái bên cạnh. Khó khăn lắm mới lấy lại được dũng khí, giờ đây bỗng tiêu tan hết.

Tôi ôm chặt hay cánh tay, chợt cảm giác hai vai lạnh run, cánh tay bị Sam Thanh giữ chặt ban nãy giờ bắt đầu đau nhức.

Nguyên Triệt Dã...

Giờ này cậu đang chơi rất vui đúng không? Được bao nhiêu cô gái vây quanh vậy, hình như cậu đã sớm quên mất mình rồi nhỉ? Ngay cả việc mình không có trong phòng cũng chẳng biết ấy chứ...

Lẽ ra mình không nên theo cậu đến đây... giờ mình không hề vui chút nào...

Mình rất... sợ...

“Đồ ngốc, sao lại trốn ra đây khóc lóc ăn vạ vậy?” Bất chợt phía sau vọng lại giọng nói quen thuộc khiến cả tôi giật nảy mình.

“Nguyên Triệt Dã!” Tôi hoang mang kêu lên giống như bị người khác vạch trần được bí mật chôn giấu tận đáy tim, “Cậu, cậu, cậu, tại sao lại đứng ở phía sau mình?”.

“Bởi vì có kẻ ngốc nào đó đang đứng chặn ở trước cửa mà." Cậu ấy tiến về phía tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi vẻ dò xét kỹ lưỡng, rồi cười một cách thoải mái, “Có vẻ không phải bị dọa khóc nhè đây. Hi hi, đã nói là đừng theo mình đến đây rồi, đúng không?”.

“Gì cơ?” Tôi xấu hổ vội tránh khỏi ánh mắt đó, nhưng chợt bắt gặp một vệt màu đỏ in trên má trái cậu, “Ơ, vệt đỏ sẫm trên má cậu là cái gì vậy?”.

Ánh mắt cậu chợt sáng lên, rồi giơ tay lau lau vệt đỏ đó, cười nói như không có chuyện gì: “À, có lẽ là vết son môi kém chất lượng ấy mà”.

“Vết son môi...” Tôi thấp giọng lầm bầm, cơn tức giận lại bắt đầu bốc lên.

“Đồ ngốc, lại hối hận vì đã đến đây rồi chứ gì? Vậy mau về nhà đi.”

“Ai nói mình hối hận chứ, mình thấy ở đây vui lắm. Cậu không thấy mình rất được mọi người chào đón sao?”

Tôi cố gắng kiềm chế nỗi chua xót trong lòng, bướng bỉnh quay người và đẩy cửa bước vào phòng.

Trên bàn, chiếc chai vẫn quay đều không biết mệt mỏi, trò chơi vô bổ đó vẫn đang tiếp tục.

Tôi để ý xung quanh hết lượt, nghĩ xem nên ngồi ở đâu. Sam Thanh vẫn chưa quay lại, nhưng mình tuyệt đối không thể ngồi ở chỗ cũ nữa. Thế nhưng gần như chẳng còn chỗ nào cho tôi ngồi nữa... Trong khi tôi đang do dự đứng ở trước bàn, cái chai từ từ dừng lại, mọi người đều đổ dồn con mắt nhìn về phía tôi.

Lần này, quyền chỉ định được hôn thật không ngờ lại rơi vào tôi.

“Này, cậu chọn ai?” Thấy tôi sững người đứng đó, mọi người không chờ được bèn lên tiếng giục tôi.

Chọn ai đây?

Tôi có thể chọn ai để hôn đây?

Câu hỏi này vừa xuất hiện trong đầu, bên tai tôi mọi thứ bỗng trở nên im lặng. Thay vào đó, tim mình đập mỗi lúc càng dồn dập hơn.

Tôi bất giác quay người lại, ánh mắt nhìn thẳng lên khuôn mặt Nguyên Triệt Dã đang bước vào từ phía sau tôi.

“…” Miệng tôi mấp máy nhưng chưa phát ra âm thanh nào, mặt bỗng nóng bừng bừng.

Ánh mắt Nguyên Triệt Dã và ánh mắt tôi nhìn nhau trong bầu không khí ám muội, một hai giây ngắn ngủi sao lâu như một hai trăm triệu năm ánh sáng. Cậu ấy bỗng mỉm cười, tận sâu thẳm đôi mắt ấy dường như có một luồng nước xoáy chảy xiết đang hút lấy tôi.

Trước vẻ mê hoặc của nụ cười đó, tôi chầm chậm giơ tay lên rồi chỉ thẳng tay vào cậu ấy.

Nụ cười của Nguyên Triệt Dã tắt lịm trong giây lát, trong đôi mắt đó dường như có một thứ ánh sáng vụt qua, thần sắc cũng biến đổi nhanh chóng.

Lòng tôi rối loạn đến nỗi không thể nghĩ gì, tôi thấy hối hận vì hành động vừa rồi.

Trời ạ! Tôi thần kinh hay sao mà lại chỉ vào cậu ấy chứ?!

Cậu ấy nhất định sẽ từ chối thôi!

Tuy đây chỉ là một trò chơi, nhưng bạn bè vẫn là bạn bè, làm sao có thể...

Tôi chạy thật nhanh với lấy ly rượu trên bàn. Thôi, vẫn nên nuốt lời thì hơn, uống mấy ly rượu đó, giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì...

Choang!

Tay cầm ly rượu của tôi bị ai đó ấn mạnh xuống.

Ly rượu bị đập vào mép bàn, vỡ hẳn một mảnh to. Nhưng điều tồi tệ hơn chính là sự phẫn nộ đang cuộn trào trong ánh mắt của Nguyên Triệt Dã lúc này.

Thân hình cậu ấy như muốn dính lấy thân hình tôi, tay phải tôi bị cậu ấy giữ chặt, cả người tôi không thể cựa quậy nổi.

Còn đôi mắt, hai ánh nhìn cách nhau chỉ trong gang tấc.

Nguyên Triệt Dã...

Cậu muốn làm gì chứ?

Mùi hương hoa tường vi nồng nàn hòa lẫn cùng mùi rượu đang bao phủ lấy tôi, tôi gần như nghẹt thở trong bầu không khí căng thẳng này.

Nguyên Triệt Dã nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như bầu trời đang đứng trước cơn bão táp phong ba, âm u đáng sợ làm sao.

Cậu ấy đang mấp máy môi nói gì đó với tôi, thế nhưng tôi chẳng nghe được câu nào, chỉ có thể mở tròn mắt sợ hãi đứng lặng nhìn cậu. Còn những người xung quanh hình như cũng bắt đầu xì xào bàn tán gì đó về chúng tôi ấy.

Một lúc sau, cậu chợt nhận ra dáng vẻ khác lạ của tôi, dừng lại một lát, lại nhìn sâu vào mắt tôi, còn nói gì đó với mọi người xung quanh, rồi kéo mạnh tôi bước ra ngoài.

Bàn tay cậu ấy nắm chặt lấy tôi sao ấm nóng đến vậy, khiến da thịt nơi cổ tay tôi cũng bỏng đến phát đau. Nhưng lòng tôi khi ấy chợt thấy bình yên lạ kỳ, không như dáng vẻ sợ hãi và bất lực lúc trước, cũng không còn buồn chán và đau khổ nữa.

Khi cánh cửa mở ra, mũi được hít thở luồng không khí tươi mới từ ngoài hành lang, tai tôi dần dần cảm nhận được sự chuyển động của luồng gió.

Khi khả năng nghe được phục hồi cũng là lúc tôi nghe thấy âm thanh trách giận vọng lại từ căn phòng:

“Bọn họ làm thế này là sao vậy?”

“Hóa ra là người yêu của nhau, vậy còn đến tham gia buổi giao lưu làm gì?”

“Thảo nào thái độ hai người bọn họ cứ sao ấy, hóa ra là cãi nhau, đang giận dỗi nhau đây mà.”



Rầm!

Cửa phòng KTV bị Nguyên Triệt Dã đóng sầm lại, cảm giác chóng mặt nhức đầu cũng bắt đầu đỡ hơn nhiều.

“Này, cậu muốn làm gì vậy?” Tôi bước theo không kịp bước chân của cậu ấy, bèn kéo tay cậu ấy tỏ ý muốn cậu ấy đi chậm lại.

“Mình mới là người hỏi cậu rốt cuộc cậu đang làm trò gì vậy? Đùa mình hả?”

Nguyên Triệt Dã chẳng thèm đi chậm lại, còn nắm tay tôi chặt hơn nữa. Giọng nói rất cương quyết, cứ như là đang cố gắng kìm nén để không nổi giận với tôi.

“Này, Nguyên Triệt Dã!” Tôi lại lớn tiếng phản kháng lại: “Cậu tức cái gì chứ? Vừa nãy rõ ràng cậu từ chối mình mà, đúng đúng đúng, cậu đã nói là làm bạn bè, nhưng mình lại chỉ danh để hôn cậu. Nhưng mình đã nhận ra là mình đã sai mà, vậy nên mình mới phải tự phạt mình bằng cách uống rượu, thế mà cậu... Cậu như vậy rốt cuộc là muốn làm gì chứ?”

Nguyên Triệt Dã dừng bước, quay người lại. Không hề có sự giận dữ và giễu cợt như tôi tưởng, mà ngược lại, khuôn mặt cậu ấy bỗng trở nên dịu dàng.

Sau đó, cậu ấy còn nhếch mép, không thể nhịn được cười.

“Cậu cười cái gì? Có gì đáng cười chứ?” Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đó, bức tường cao tôi cất công xây dựng bỗng chốc sụp đổ, nỗi tủi hờn ẩn giấu trong lòng bỗng chốc trào dâng...

“Đồ khốn! Đồ khốn Nguyên Triệt Dã!”

“Đồ khốn!”

“Đồ khốn!”

Tôi nhảy bổ đến, dùng nắm tay đấm mạnh vào ngực cậu.

Cứ đấm cho đến khi tay tôi thấy đau.

Sau khi trút bỏ được cơn giận đó, cả người tôi như mất đi toàn bộ sức lực, đổ người về phía trước, trán nhẹ nhàng dựa vào ngực cậu ấy, môi mấp máy nói ra mà chỉ mình tôi nghe được: “Đồ ngốc Nguyên Triệt Dã, sao mình lại, sao mình lại có thể... thích cậu được chứ?”.

Nói xong, mũi tôi thấy cay cay, rồi đột nhiên khóc òa.

“Đồ ngốc...”

Nguyên Triệt Dã nói lí nhí, cánh tay khẽ giơ lên.

Thời khắc đó, tôi cố nín thở.

Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ ôm tôi, sẽ dỗ dành tôi.

Thế nhưng thời gian cứ thế trôi qua, cậu ấy vẫn chẳng làm thế.

Cánh tay của Nguyên Triệt Dã buông thẳng xuống chỉ cách người tôi vài milimét.

Tôi thất vọng, bước lùi về phía sau một bước thật kiên quyết, kéo xa khoảng cách với cậu ấy, giận dỗi nói: “Không cần cậu quan tâm đến mình! Cậu hãy mau quay lại đi! Bao nhiêu người ở đó đều đang chờ cậu đó!”.

Nguyên Triệt Dã chưa lý giải nổi khuôn mặt khó chịu lúc này của tôi, nụ cười trên khuôn mặt đó càng rõ hơn: “Hi hi, mình đưa cậu về nhà nhé, kẻo con sói háo sắc sẽ đến tìm cô bé quàng khăn đỏ mất.” Cậu ấy vừa nói vừa đưa tay lên giúp tôi lau những giọt nước mắt trên mặt.

“Mình không phải là cô bé quàng khăn đỏ mà!” Tôi lớn tiếng phản bác, nhưng lại chẳng có tí sức lực nào để tránh bàn tay cậu ấy đang giơ lên lau nước mắt trên mặt tôi.

“Đúng đúng đúng, cậu là đồ ngốc mà."

“Nguyên Triệt Dã, cậu là con heo! Không cho phép cậu gọi mình là đồ ngốc nữa!”



Trong sự ồn ào cãi vã giống những đứa trẻ này, không khí ưu tư buồn bã căng thẳng vừa nãy giờ đã biến mất không còn chút dấu vết. Chúng tôi tiếp tục vừa tranh cãi vừa bước về nhà.

Một vầng trăng non treo trên bầu trời đêm, tỏa ra ánh sáng thủy ngân. Gió đêm dịu dàng không ngừng thổi tới, làm cho khuôn mặt tôi đang nóng bừng vì rượu bỗng trở nên dễ chịu rất nhiều.

Hai chúng tôi cứ đi theo trăng bước về phía trước, nhưng cho dù đi có bao lâu, đi có bao xa thì vẫn cách trăng một khoảng cách mãi mãi không thể chạm tới được.

Nếu như...

Nếu như tôi và Nguyên Triệt Dã có thể đi mãi như thế này thì tốt biết bao.

Không có điểm dừng, bền chặt như trời với đất, không thể xa lìa nhau...

Tôi đưa mắt nhìn trộm Nguyên Triệt Dã, vừa lúc cậu ấy cũng quay đầu về phía tôi, rồi hỏi nhỏ: “Hình như cũng đã muộn rồi, người nhà cậu sẽ không lo lắng chứ?”.

“Mình đã gọi điện thoại về cho bố mình rồi. Bố còn nói đi chơi thế này chắc sẽ không được ăn no đâu, nên sẽ để phần cơm cho mình. Nhưng mà nói thật, vừa nãy trong bụng mình chỉ toàn là rượu thôi, ôi, hơi đói rồi đây này.” Tôi vừa nói vừa chép miệng.

“…” Nguyên Triệt Dã nghe tôi nói vậy, dường như có vẻ lặng đi, bầu không khí bỗng trở nên hơi nặng nề. Như ánh trăng trên mặt nước, năm giác quan của cậu ấy như bị che phủ bởi lớp sương mờ nhạt, trong mắt toát ra vẻ cô độc không nói được thành lời.

Tôi thầm trách mình sao quá vô tâm, lời tôi nói chắc chắn đã làm Nguyên Triệt Dã nhớ tới bố mẹ cậu ấy.

Tôi mở miệng, muốn an ủi cậu ấy, nhưng lại không biết phải mở lời như thế nào.

Lúc này, có mấy đốm sáng chợt lóe qua trước mặt tôi, tiếp đó càng có nhiều đốm sáng vỡ vụn dâng cao lên. Nổi bật trong màn đêm, chúng giống như những mảnh thủy tinh li ti óng ánh hào quang.

Tôi mở to mắt, vội nắm lấy tay Nguyên Triệt Dã lay lay: “Đom đóm! Cậu nhìn kìa, là đom đóm đấy!".

Trong bồn hoa bên trái con đường, từng đám từng đám đom đóm đang bay nhảy, lấp lánh rồi lại lấp lánh.

“A! Bên kia còn nhiều hơn kìa! Bọn mình sang bên đó xem nhé!” Tôi kéo tay Nguyên Triệt Dã bước về phía bồn hoa.

“Chỉ là đom đóm thôi mà, có cần phải hưng phấn đến thế không?” Nguyên Triệt Dã giống như kẻ hoàn toàn chưa bị cảm cúm, nhưng cũng bị nhiễm bởi niềm háo hức mạnh mẽ của tôi, chỉ biết bước theo sau tôi.

Sau đó...

“Có chuyện gì vậy?”

Bước được vài bước, tôi liền bị một vật gì đó chắn ngang phía trước mặt, đành phải dừng bước.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, con đường dẫn đến bồn hoa bên kia bị một rào chắn màu trắng quây quanh, tôi tiến đến phía trước đẩy đẩy nhưng cũng chẳng nhúc nhích. Nhìn kỹ thì màu sắc của đoạn đường trong rào chắn trắng đó có vẻ hơi đậm, hình như còn dính ướt.

“Là xi măng mới đổ.” Nguyên Triệt Dã đoán, “Hình như còn chưa khô hẳn, cho nên người ta rào lại để không cho ai đi qua đây mà”.

“Hả? Vậy phải làm sao bây giờ? Không thể đi tiếp được à?” Giọng tôi có chút buồn bã.

“Muốn đi lắm à?” Nguyên Triệt Dã quay đầu lại, nhìn tôi chằm chằm, trong mắt có chút gì đó khác thường.

“Tất nhiên rồi!”

“Vậy làm bước đột phá giới hạn thôi!”

Nụ cười của Nguyên Triệt Dã chợt sáng bừng, rạng rỡ hơn cả ánh trăng, tôi không kịp hiểu hàm ý trong câu nói đó thì một tay đã bị cậu ấy kéo đi.

“Làm... làm gì vậy?” Cảm giác khi cậu ấy chạm vào cổ tay làm tim tôi bỗng đập nhanh hơn.

“Lùi lại vài bước, rồi nhảy theo mình nhé." Nguyên Triệt Dã nắm tay tôi càng chặt hơn, rồi kéo tôi lùi lại.

“Lẽ nào cậu định..."

Nửa câu hỏi bỗng tắc nghẹn trong cổ họng, bởi vì chỉ một giây sau, tôi phát hiện người tôi đã bay vút lên cao.

Ánh trăng mờ nhạt.

Sương đêm che phủ.

Hai bóng người một cao một thấp in bóng trên cao, rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

Dưới sự dẫn dắt của Nguyên Triệt Dã, tôi tất nhiên đã dễ dàng nhảy qua được hàng rào quây màu trắng.

“Đồ ngốc, không ngờ cậu nhảy cũng được đấy.”

“Hi hi, cảm ơn đã quá khen! Cậu cũng không tồi mà. Nếu không có cậu kéo mình thì mình làm sao dám nhảy qua chứ.”

Sau khi đứng vững trên mặt đất, chúng tôi cùng khen ngợi nhau, rồi nhìn nhau cười rất vui.

Lúc này, bầu không khí tĩnh lặng, đẹp đẽ giống y như bầu trời đêm vậy.

“Nguyên Triệt..." Một lúc sau, tôi phát hiện ra tay tôi vẫn bị nắm chặt trong tay cậu ấy, dường như cậu ấy đã quên không bỏ ra.

Tôi có nên nhắc cậu ấy không? Nhưng... rõ ràng tôi vẫn mong cậu ấy cứ nắm tay mình mãi như thế này...

Cậu ấy không cố tình làm vậy chứ? Để thử tôi sao? Nếu tôi cứ để cậu ấy nắm tay kéo đi thế này chắc chắn cậu ấy sẽ cười thầm đắc ý lắm đây?

“Chẳng phải muốn sang đó bắt đom đóm sao? Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì vậy?”

Khi tôi còn đang nghĩ ngợi lung tung thì Nguyên Triệt Dã quay đầu lại, nở nụ cười tươi rói, rồi chẳng đợi tôi có phản ứng gì, liền kéo tôi men theo con đường xi măng còn ẩm ướt chạy về nơi tập trung nhiều đom đóm nhất.

Gió đêm nhè nhẹ, trời càng về đêm hơn.

Đôi nam nữ dắt tay nhau cùng sánh bước dưới ánh trăng, thậm chí quanh người còn liên tục xuất hiện những ánh sáng màu xanh lam, khiến tôi nảy sinh ảo giác, cảm giác như tôi đang cùng với chàng hoàng tử tiến vào một vương quốc trong mơ.

Phía sau chúng tôi còn lưu lại chuỗi những vệt chân to nhỏ, đậm nhạt khác nhau.

Tôi không còn nghĩ được hành động này có bị coi là phá hoại hay không, chỉ nghĩ rằng, giờ đây, tất cả những gì đang diễn ra đều là ước mơ thiết tha của mình. Cho nên, vốn không còn tâm trí đâu mà để ý những thứ khác.

Lúc này, Nguyên Triệt Dã, tôi, bên cạnh còn có những chú đom đóm đang nhảy múa, thỉnh thoảng còn tạo nên sao băng tận nơi chân trời, giống như một bức tranh hoàn chỉnh nhất, ấm áp nhất dưới màn đêm yên tĩnh.

“Suỵt...”

Nguyên Triệt Dã chợt ra hiệu tôi bước nhẹ chân, dùng tay còn lại chỉ vào cái hồ nhỏ cách bồn hoa không xa. Đom đóm ở đó nhiều nhất, bóng của chúng tạo thành đàn phản chiếu dưới nước, lấp lánh lấp lánh, như thể mọi ngôi sao trên trời đều rơi xuống đó.

Tôi và Nguyên Triệt Dã thật cẩn thận bước đến, lũ đom đóm bị làm kinh động bay tán loạn.

“Ha! Trốn làm sao được!”

Nguyên Triệt Dã chợt thả bàn tay đang nắm tay tôi, hai tay lướt qua trước mặt tôi, rồi nhanh chóng khép tay lại, đậy khít lại tạo thành một không gian nhỏ hẹp.

“Bắt được rồi à?” Tôi phấn khởi nhìn vào khe trống của tay cậu ấy nhưng phát hiện ra chẳng có gì bên trong cả.

“Đồ ngốc, đúng là dễ bị lừa thật!” Nguyên Triệt Dã xòe tay ra, cười tít mắt ra vẻ đắc ý.

“Hừm! Cứ đợi đấy! Mình nhất định sẽ bắt được một con! Đến lúc đó xem ai mới là đồ ngốc.”

Tôi nói hơi to nên làm kinh động đến lũ đom đóm đang nằm im nghỉ ngơi quanh đó, bọn chúng đều cảnh giác, rồi nhao nhao cất cánh bay đi.

Trong giây lát, trước mắt tôi là một màu kỳ lạ tuyệt đẹp, vô số những mảnh vụn màu xanh bay lượn trong sắc đêm.

“Ôi! Thật đẹp quá!”

Tôi ngẩng đầu, cảnh đẹp trước mắt thật khó có thể tin được, những ánh hào quang lấp lánh phát ra cách tôi ngày một gần hơn, nhưng với tay cũng không thể nào bắt được.

“Ta sẽ bắt được chúng mày!"

Một con đom đóm trêu chọc lướt qua chạm vào má tôi, tôi chạy đuổi theo. Nhưng đuổi mãi đến nỗi thở không ra hơi, mồ hôi nhễ nhại mà cũng không bắt kịp.

“Tức quá! Sao mãi mà không bắt được vậy?”

Khi tôi đang tiu nghỉu phân vân có nên bỏ cuộc hay không thì phía sau vọng lại tiếng gọi của Nguyên Triệt Dã.

“Này, đồ ngốc!”

“Cái gì? Đừng làm phiền! Mình đang bận!” Tôi cũng chẳng thèm quay đầu lại, trả lời không mấy vui vẻ.

“Này! Đồ ngốc!” Tiếng gọi càng lúc càng gần hơn.

Tôi quay đầu lại, lớn tiếng cảnh cáo: “Nguyên Triệt Dã! Đã nói là đừng có gọi mình là đồ..." Chưa nói xong tôi chợt sững người.

Một nắm tay đang nắm chặt giơ lên trước mặt tôi, giọng nói của Nguyên Triệt Dã nhẹ nhàng, giống như ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời...

“Xòe tay ra, mình có cái này cho cậu.”

“Cái gì?”

Như bị mê hoặc bởi nụ cười đó, tôi ngoan ngoãn giơ tay ra.

“Cẩn thận, chúng rất thích bay nhảy đấy.”

Nguyên Triệt Dã tiến sát chỗ tôi, đưa nắm tay áp chặt lấy lòng bàn tay tôi, lòng bàn tay dần dần mở ra. Ngón tay thon dài ấy, giống như bông hoa tường vi nở rộ dưới ánh trăng sáng trong.

Xung quanh bao phủ một mùi hương hoa tường vi quyến rũ.

Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay cậu ấy đang rút ra, ngửi mủi hương quen thuộc đang tỏa ra từ người cậu ấy, quên mất rằng phải khép lòng bàn tay mình lại.

Khi phát hiện ra điều đó thì đã muộn mất rồi.

Con đom đóm phát sáng màu xanh mới đầu còn chưa nhạy bén, vẫn còn nằm im trong lòng bàn tay tôi, nhưng bản năng sinh tồn đã nhanh chóng nhắc nhở nó cơ hội sống sót đang ở phía trước, thế là nó không hề do dự, nhanh chóng tung cánh bay lên.

Xung quanh, bị bao phủ bởi màn sương đêm.

Khuôn mặt nhìn nghiêng của Nguyên Triệt Dã dịu dàng như ánh trăng.

Từ lòng bàn tay tôi, con đom đóm phát ra ánh sáng và vút bay lên trời đêm.

Mọi thứ lúc này thật tuyệt vời.

Một dòng nước ngọt ngào ấm áp đang chảy trong tim, cảm giác hạnh phúc giống như nước thủy triều đang nhấn chìm tôi... Tôi thầm cầu mong thời gian hãy dừng lại ở chính khoảnh khắc này.

Có lẽ đó là do cảnh đêm tuyệt đẹp, có lẽ đó là do khung cảnh huyền diệu, có lẽ đó là do tàn dư của rượu, và càng có lẽ đó là vì tình cảm mãnh liệt trào dâng không thể kiềm chế nổi, tôi chăm chú nhìn vào bóng người trước mặt, chợt lên tiếng:

“Nguyên Triệt Dã, chúng mình có thể phá vỡ ranh giới tình bạn, có thể... chính thức hẹn hò?”

Xoảng...

Câu nói này như một lời nguyền ma quỷ, dễ dàng phá tan vẻ dịu dàng như ánh trăng trên gương mặt Nguyên Triệt Dã. Ánh mắt cậu dần trở nên thâm trầm, nụ cười cũng bắt đầu trở nên vô hồn...

Im lặng hồi lâu, cuối cùng đôi môi xinh xắn như cánh hoa tường vi cũng nhẹ nhàng mở ra, nhưng lời nói thốt ra lại thật lạnh lùng: “Không thể được”.

Không thể được.

Ba từ này như mũi kiếm sắc nhọn và lạnh giá, trong chớp mắt đã xuyên thấu tim tôi.

“Tại... sao?” Tôi cố gắng giữ giọng nói bình thường, không để cậu ấy nhận thấy tâm trạng thất vọng ghê gớm trong lòng tôi.

“Mình không thể thích cậu, dù thế nào cũng không thể.”

“Có thật là dù có thế nào cũng... không thề không?” Tôi hỏi lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt lạnh lùng của Nguyên Triệt Dã, chỉ cảm thấy ánh trăng trên người cậu ấy cũng thật lạnh lẽo.

Nguyên Triệt Dã không trả lời tôi, ánh mắt cũng mông lung như ánh trăng, khiến người ta khó có thể hiểu được.

Hóa ra, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thề đến gần trái tim cậu ấy. Cậu ấy và tôi, mặc dù rất gần bên nhau, nhưng lúc nào cũng có một khoảng cách không thể nhìn thấy được.

Nghĩ đến đây, trước mắt tôi mọi thứ bắt đầu bị bao phủ bởi sương mù.

Rốt cuộc điều gì đã cản trở chúng tôi chứ? Tôi nhớ lại bí mật trong buổi tối hôm hai đứa cùng ngắm cảnh đêm đã nói với nhau, còn buổi tối lần đầu tiên tôi đến nhà cậu ấy, cậu ấy đã ôm tôi đứng dưới ánh đèn đường và buột miệng nói rằng “đừng rời xa mình”...

“Nguyên Triệt Dã... cậu đã từng có bạn gái rồi, đúng không? Vì cô ấy, cậu mới...” Tôi ngập ngừng, nghĩ xem phải nói tiếp thế nào thì nhận ra ánh mắt Nguyên Triệt Dã đã trở nên u ám.

Tim tôi như ngừng đập. Lẽ nào đây chính là câu trả lời chính xác?

Bởi vì từng bị bạn gái rũ bỏ, nên mới chuyển trường đến đây, hơn nữa lại không muốn yêu nữa, đây chính là bí mật của Nguyên Triệt Dã sao?

Tôi ngẩn ngơ nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, sự ấm áp của Nguyên Triệt Dã khi chạm vào lúc nãy vẫn còn đây, thế nhưng, con đom đóm cậu ấy đặt vào tay tôi giờ không biết đã bay đi đâu rồi.

Mọi giấc mộng tưởng đẹp đẽ đều không thể đạt được, sau khi tỉnh giấc, sẽ không còn tồn tại nữa.

Giống như hạnh phúc mà tôi lúc nào cũng mong đợi, có thể sẽ chẳng bao giờ đến với tôi...

“Hy Nhã!”

“Là Hy Nhã phải không?”

Trong lúc chập choạng, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Quay đầu lại như một cái máy, chỉ nhìn thấy một bóng đen đang đứng ngoài đoạn đường xi măng còn ướt.

“Hy Nhã à?”

Mặc dù nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng tôi biết giọng nói thân thiết đó là của ai.

“Thần, em ở đây.”

“Bố em sợ đi đường ban đêm nguy hiểm, bảo anh ra tìm em. Chúng ta về nhà thôi!” Thần nói vọng lại.

Tôi chần chừ quay đầu nhìn Nguyên Triệt Dã, cậu ấy không phản ứng gì, rồi tôi gật đầu về phía Thần, “Vâng!”.

Có rất nhiều lời muốn nói chợt lóe lên trong đầu tôi, đã mở miệng định nói nhưng lại thôi.

Tôi đi về phía Thần, anh cũng không hỏi gì, chỉ cẩn thận khoác lên người tôi một cái áo khoác.

“Cẩn thận, gió đêm lạnh lắm đấy."

Sự quan tâm tỉ mỉ này khiến nụ cười gượng ép trên khuôn mặt tôi chợt vụt tan. Tất cả sự mạnh mẽ giả tạo dần dần bị bóc trần, cuối cùng tôi cũng không thể chịu đựng nổi sự đau khổ trong lòng, một giọt nước mắt chua xót trào ra khỏi khóe mắt.

Những giọt nước mắt dưới ánh trăng bàng bạc phản chiếu thứ ánh sáng u buồn.

Tôi nắm lấy tay của Thần, thật chặt, giống như hai cánh tay này là một khúc gỗ duy nhất nổi lên khi tôi bị rơi xuống nước, một khi đã bỏ ra, tôi sẽ chìm vào dòng nước đau thương, tuyệt vọng không thể thoát ra được...

“Hy Nhã?” Một lát sau, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp của Thần vọng đến.

“Em không sao mà.” Tôi ngẩng khuôn mặt bướng bỉnh lên, cố gắng mỉm cười.

Thần nhìn tôi, không cố hỏi thêm, đưa mắt nhìn về bóng người bất động ở phía bồn hoa bên kia.

Nguyên Triệt Dã cũng nhìn về phía chúng tôi, nhưng cậu ấy dường như không nhìn tôi, mà nhìn Cố Hạo Thần đang đứng bên cạnh tôi.

Hai người bọn họ lặng lẽ nhìn nhau một lúc.

Sau đó, Thần nhẹ nhàng dắt tay tôi, giọng nói to hơn chút, lịch sự hướng về phía bên kia: “Anh sẽ đưa Hy Nhã về nhà. Cảm ơn cậu tối nay đã chăm sóc cho cô ấy”.

Không nghe thấy Nguyên Triệt Dã trả lời, nỗi đau khổ ập tới như muốn xé nát trái tim tôi...

“Chúng ta về nhà thôi, Hy Nhã.” “Vâng.”

Ánh trăng mờ nhạt.

Tôi nắm chặt tay Thần.

Bàn tay ấm áp đó, giống như khi còn nhỏ tôi bị bạn bè ức hiếp đã đến an ủi dỗ dành tôi, dắt tôi về nhà, khiến tôi cảm thấy yên bình.

Thế nhưng, tại sao vẫn có cảm giác làm rơi thứ gì đó lại phía sau...

Trái tim, xuất hiện một lỗ hổng lớn.

Con đường dường như dài vô tận.

Ánh trăng mông lung.

Tôi cùng Thần bước từng bước về phía trước. Nỗi buồn không thể nói ra cứ thấm cả vào sắc đêm, ngay cả đã khoác trên người chiếc áo khoác nhưng cái lạnh toát ra từ sâu thẳm con tim lại giống như dòng máu chảy khắp toàn thân, vô cùng lạnh lẽo.

Chỉ còn lại... bàn tay được nắm, vẫn còn giữ lại hơi ấm.

“Thần, em thua rồi.”

Ở đầu con ngõ gần nhà, tôi đã không thể kiềm chế được nỗi buồn trong lòng, ngẩng đầu lên và nói với Thần tất cả mọi chuyện xảy ra tối nay.

Cả việc uống rượu và việc tôi thất bại trong lần thứ hai thổ lộ tình cảm.

Thần chỉ lặng lẽ nhìn tôi, không ngắt lời tôi nói.

“Thật không ngờ khi mới bắt đầu mà đã định sẵn kết cục. Em đã thua một đối thủ chưa từng biết mặt, em thật sự không cam tâm.”

“Không sao mà. Hy Nhã của chúng ta đáng yêu thế này, lo gì không có ai thích chứ." Thần đưa tay bóp đầu mũi tôi, ánh trăng bên khuôn mặt tôi tạo thành một đường viền ấm áp.

“Anh đang an ủi em hả?”

“Cũng là đang nói lên một sự thật mà, hi hi.”

Thần mỉm cười, tâm trạng tôi cũng dần trở nên thoải mái hơn.

“U u u...”

Vào tới sân nhà, tiếng kêu yếu ớt của con vật nào đó đã thu hút sự chú ý của tôi và Thần.

Lần theo âm thanh đó, chúng tôi đi vòng quanh mấy bụi cây ở góc sân, dễ dàng tìm thấy mục tiêu.

“A! Là mấy chú cún con này!” Tôi mừng rỡ ngồi xuống, vạch mấy nhành cây thấp bé ra, ba chú cún con lập tức bắt gặp ánh mắt của tôi.

Trông chúng có vẻ đói rồi.” Thần phán đoán.

“Mẹ của mấy chú cún này sao không trông chúng nhỉ? Thật tội nghiệp quá.”

Cơ thể ấm áp của mấy chú cún thích thú với bàn tay tôi, chúng nằm trong bụi cây với dáng vẻ yếu ớt bất lực khiến tôi thấy xúc động, tôi thực lòng không nỡ bỏ mặc chúng như thế này.

Có thể trong lúc này đây, tâm trạng của tôi và của chúng cũng gần giống nhau. Bất lực, mơ hồ, bàng hoàng vì không biết phải làm thế nào.

“Thần, em muốn... chờ ở đây, đợi mẹ của chúng quay lại.”

Thần im lặng một lát rồi cũng ngồi xuống với tôi, nhẹ nhàng nói: “Ừ, anh ngồi chờ cùng em”.

Trong lòng tôi như có dòng nước ấm áp chảy qua: “Thần... may mà có anh ở bên em”.

Nhưng, tại sao người ta lại không thể đối xử như anh đối với tôi chứ?

“Hy Nhã, em đang buồn à?”

Thần nhận thấy giọng nói của tôi có vẻ là lạ, nhẹ nhàng kéo vai tôi đề tôi có thể dựa vào thoải mái.

“Nguyên Triệt Dã... Nguyên Triệt Dã nói cậu ấy không thề thích em. Nếu như em không tốt, em có thề sửa. Nhưng không phải, cho dù em có trở nên tốt như thế nào thì cậu ấy cũng chẳng thích em? Nhưng cho dù như vậy, em vẫn thích cậu ấy, không có cách nào từ bỏ...”

“Ôi, Hy Nhã ngốc ngếch...” Thần thở dài, lấy tay sờ trán tôi, chợt thay đổi giọng điệu, “Hình như em hơi sốt thì phải!”.

“Không... không sao mà.” Tôi lắc lắc đầu, cảm giác chóng mặt ập đến, nhưng tôi vẫn cố gắng kiên quyết, “Em không sao mà. Chỉ cần Thần... Thần cứ ở bên ủng hộ em là được rồi. Thần sẽ không bỏ mặc Hy Nhã chứ? Nếu như không có Thần, Hy Nhã chắc chắn sẽ không đứng nổi được mất.” Tôi dựa vào vai Thần khẽ thầm thì.

Đêm đã khuya lắm rồi, mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh, dường như có thể nghe được cả tiếng côn trùng.

Ánh trăng sáng trong như nước, tôi căng đôi mắt mệt mỏi và buồn ngủ, khó khăn lắm mới có thể kéo căng được hai mí mắt...

“Anh ở đây mà, sẽ mãi ở bên em. Hy Nhã, em mệt lắm rồi, chúng ta về nhà được không?” Thần dịu dàng khuyên nhủ tôi.

“Nhưng... mẹ... của mấy chú cún con vẫn chưa quay lại. Em không thể bỏ mặc chúng được.”

“Ừ. Nếu em lo lắng cho mấy chú cún, chúng ta sẽ đưa chúng cùng về nhà. Như thế em sẽ yên tâm về nhà chứ?”

Nghe anh nói vậy, thần kinh tôi gần rơi vào trạng thái buồn ngủ cũng lập tức tỉnh lại: “Vâng. Nếu được Thần chăm sóc, em càng yên tâm hơn so với cún mẹ”.

“Hy Nhã đang khen anh hả? Nhưng khen kiểu “càng yên tâm hơn so với cún mẹ”, sao cứ thấy gì đó kỳ lạ.” Thần đỡ tôi đứng dậy, rồi lại ngồi xuống bế ba chú cún con vào lòng, “Ừ, vì Hy Nhã, anh sẽ làm thay bà mẹ chó một lần vậy”.

“Hi hi.” Tôi cười với anh, uể oải nhấc chân chuẩn bị về nhà, Thần đột nhiên ngồi xồm xuống trước mặt tôi.

Tôi ngây người ra.

“Anh thấy em đi không vững nữa rồi, hay là anh cõng em lên trên nhà. Nhưng mà tay anh còn phải bế lũ cún, nên tay em phải ôm chặt lấy cổ anh đấy, không là rơi xuống đau lắm, anh không biết đâu nhé.”

“Tốt thôi!” Tôi phấn chấn trèo lên tấm lưng dài rộng của anh.

Lúc này, những gì không vui còn đọng lại trong lòng đã bị đuỗi sạch hết.

Hoặc có thể, nỗi buồn của một người đem lại có thể được bù đắp bởi tình yêu thương của một người khác chăng?

“Thần, em nặng lắm không?”

Leo lên tấm lưng ấm áp của Thằn, hít thở mùi hương tươi mát toát ra từ người anh, tôi vô tình đề lộ ra tâm trạng nũng nịu.

“Ha ha, hơi hơi.”

“Này, anh đang cười em đấy à?”

“Đâu có, là em tự nói nhé, anh tôn trọng sự thật."

“Thế em không cần anh cõng nữa.”

“Được rồi được rồi. Cứ lắc lư thế này, chúng mình và ba chú cún sẽ cùng ngã đấy.”

“Vậy là biến thành năm chú cún con rồi.”

“Ha ha."

Thần cõng tôi bước từng bước, nhưng tôi nhận ra mình càng lúc càng mơ hồ. Mặt tôi dựa vào chiếc áo bông mềm mại trên vai anh, tôi nhắm mắt lại một cách thoải mái.

Bóng đen trong lòng tôi dần dần biến mất, những vết thương đang rỉ máu, bất giác lành lại một cách diệu kỳ.

“Thần, anh có mệt lắm không?”

Trong lúc mơ màng, tôi lẩm bẩm.

“Ha ha, mệt ư?” Hy Nhã... luôn mãi là gánh nặng ngọt ngào nhất của anh.