Nhật Ký Từ Thiên Đường

Chương 17: Quá nhiều lời xin lỗi

Thứ Sáu, ngày 30 tháng 12, trời nắng.

Cuối cùng cũng đợi được câu trả lời khẳng định đó

Nhưng lại không phải do chính người mình mong đợi nói ra

Mình hiểu được cảm nhận tương đồng trong quá khứ

Vậy nên không biết nói gì ngoài lời xin lỗi

Xin lỗi, đã không phải với những hy sinh từ trước đến nay của cậu;

Xin lỗi, đã hưởng thụ yêu thương của cậu một cách đầy ích kỷ;

Xin lỗi, vì không thể yêu cậu, nhưng lại không muốn đánh mất cậu;

Quá nhiều, quá nhiều những lời xin lỗi...

Như có người từng nói “Kẽ tay rộng quá, còn thời gian lại nhỏ quá”, ngày tháng trôi qua thật nhanh.

Ngày đông giá rét, trong thời gian được nghỉ, tôi đều trốn mình trong thư viện ấm áp để học bài. Hứa Dực sẽ đến đây đón tôi vào thời gian cố định trong ngày, sau đó đưa tôi về nhà.

“Này, đeo vào.” Mỗi lần gặp, cậu ấy đều tháo găng tay bắt tôi đeo vào. Găng tay vẫn còn vương lại hơi ấm của cậu ấy, nhanh chóng sưởi ấm cho tôi.

Lúc này, nếu bị Vy Vy bắt gặp, cô ấy sẽ đứng cạnh cười thầm vẻ ám muội, sau đó trêu tôi: “Cây si của cậu đến kìa”.

Hứa Dực lần nào cũng cười rạng rỡ, không ngần ngại mang ba lô giúp tôi, sau đó nửa đùa nửa thật trả lời: “Biết làm sao được, kiếp này mình đã bị trúng một loại độc dược có tên là Diệp Hy Nhã, phải chịu làm cây si cho Diệp Hy Nhã vậy, còn cây si của cậu thì đang đợi cậu ở cổng trường đấy”.

Nghe cậu ấy nhắc đến A Kiệt, Vy Vy liền đỏ mặt chuồn luôn, ôi, về khoản chế nhạo người khác, Vy Vy sao có thể so được với tên Hứa Dực này chứ.

Tất nhiên, đôi khi tôi cũng sẽ càu nhàu Hứa Dực vài câu để tự bảo vệ mình: “Cậu nói vậy các em fan của cậu nghe thấy thì tớ chắc sẽ chết chìm trong hành tinh nước bọt mất”.

“Ha ha, được rồi. Cùng lắm thì sau này tớ sẽ không hát nữa, sẽ không ai làm tổn thương cậu cả.” Dáng vẻ trầm tư của Hứa Dực trông vô cùng nghiêm túc.

Tôi hơi lo lắng, vội giật giật tay áo cậu ấy: “Này, cậu hát hay vậy, không hát nữa thì tiếc lắm”.

“Ha ha, thế thì vẫn hát vậy, nhưng chỉ hát cho mình cậu nghe thôi.”

Cậu ấy nở nụ cười rạng rỡ, nụ cười ấy còn chói lọi hơn cả ánh nắng ngày đông.

Tôi mấp máy miệng, đúng rồi, tôi lại rơi vào chiếc bẫy mà cậu ấy rắp tâm dựng lên rồi.

Có lúc, tôi cũng mong thấy bộ mặt thẫn thờ của cậu ấy. Mái tóc đen mềm, khuôn mặt đẹp trai dịu dàng, còn cả nụ cười rạng rỡ khiến các cô gái trường trung học Lăng Nam phát cuồng lên nữa, một người ưu tú như vậy tại sao lại thích tôi cơ chứ?

Cậu ấy đã từng nói “thích” tôi, cứ như mãi sẽ không nói hết vậy. Dù cho không biết bao lần tôi đã nhắc nhở, chúng ta chỉ có thể làm bạn, cậu ấy vẫn không từ bỏ.

Dần dần, đến mức tôi cũng không phát hiện ra, cậu ấy đã ngày càng chiếm nhiều thời gian mà tôi dành để nghĩ về Nguyên Triệt Dã. Trong nhật ký cũng ghi chép lại những chuyện vui giữa chúng tôi ngày một nhiều hơn.

Thỉnh thoảng tôi cũng hoài nghi, phải chăng tôi có đôi chút động lòng trước cậu ấy?

Khi nói điện thoại với Thần, tôi cũng thường xuyên nhắc đến Hứa Dực - người vẫn luôn ở bên cạnh tôi. Thần luôn lắng nghe tôi nói, không bao giờ ngắt lời tôi.

Một lần gần đây, khi anh sắp gác máy bỗng nói với tôi với giọng vui mừng: “Hy Nhã, xem ra em đã tìm được niềm vui của mình rồi”.

“Dạ?” Tôi không hiểu.

“Hy Nhã, em đã hứa sẽ không làm anh lo lắng, phải không?”

“Vâng, đúng vậy.”

“Vậy em xem xét cậu ấy đi, ha ha.”

Câu này khiến tôi lập tức lặng im, lời của Thần và cả lời Triệt Dã từng nói với tôi giống nhau đến vậy. Phải chăng, Triệt Dã cũng cảm thấy, nếu tôi có người yêu mới thì có thể khiến cậu ấy không lo lắng nữa?

Trong khoảnh khắc đó, tim tôi đau đớn như vỡ tung, không khí xung quanh dường như đang xa rời tôi, khiến tôi không thể nào thở được.

“Ha ha, Thần, anh yên tâm, em sẽ đeo bám anh cả đời.”

Tôi chỉ có thể dùng tiếng cười vui vẻ để che giấu tâm trạng của mình, vì tôi và anh đều biết, người cả đời này tôi thực sự muốn đeo bám đã rời xa thành phố này, tôi không còn cách nào để đeo bám cậu ấy nữa.

Hàng ngày, tôi đều vui vẻ đối diện cuộc sống như vậy, trước mặt bố và bạn bè, nụ cười của tôi rạng rỡ, sáng ngời.

Chỉ có buổi tối, trong giấc mơ, khi tâm trí không chịu sự kiểm soát của bản thân nữa, tôi đành phải đối diện với gương mặt khiến tôi đau khổ bước ra từ hố sâu ký ức, nó không ngừng nhắc nhở tôi - Triệt Dã, tha thứ cho mình, mình vẫn không có cách nào quên được cậu.

Ống kính thật dài.

Một khuôn mặt vĩnh viễn không đổi thay.

Những cuộc đối thoại không thể nào thay đổi.

Đôi mắt tôi đau buồn ngóng trông khuôn mặt đối diện với nụ cười rạng rỡ, cứ mãi truy hỏi với sự kỳ vọng: “Đối với cậu, mình có phải là người đặc biệt không?”.

Mái tóc vàng của cậu ấy nhảy múa trong mắt tôi, giống những bông lúa mạch vàng tung bay trong gió.

Đôi môi như cánh hoa đào khẽ cong lên mê hoặc lòng người.

Con tim tôi lúc này rung lên như tiếng trống trận, thình thình thình...

Cậu ấy há miệng, định nói gì, nhưng đột nhiên tôi không nghe được, giống như ngày trước bệnh tai phát tác, không nghe thấy gì cả.

Tôi nhìn thấy đôi môi tuyệt đẹp của cậu ấy mấp máy, nhưng hoảng hốt vì không nghe thấy tiếng cậu ấy nói.

Câu trả lời! Rốt cuộc câu trả lời của cậu ấy là gì?

Tôi lắc đầu, bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Giờ đây, tôi hiểu sâu sắc rằng, sự ngụy trang dù đẹp bao nhiêu đều có kẽ hở.

Tôi nghĩ, tôi sẽ mãi mãi không thể xóa sạch những ký ức liên quan đến Triệt Dã.

Sắp thi cuối kỳ, chẳng mấy khi được nghỉ học ba ngày.

Bên ngoài thời tiết nắng đẹp, tôi quyết định lên phố dạo chơi. Đúng lúc đó, điện thoại của Hứa Dực gọi tới...

“Hy Nhã, cậu đang làm gì vậy? Sao lâu lắm không đến thăm tớ?”

“Đang định đi dạo phố. Vì cũng sắp thi rồi, phải bận học." ôi, sao tôi thấy giọng cậu ấy vừa rồi giống như bà cô khó tính thế?

“Thế à! Tớ cũng đi cùng nhé!”

“Cậu đi làm gì?”

“Tớ muốn mua đồ.”

“Mua gì? Tớ mua giúp luôn."

“Không! Cậu đợi tớ ở quán KFC gần cầu Quang Cảnh, chúng ta cùng đi shopping.”

Thật chẳng biết làm thế nào với cậu ấy nữa.

Ánh nắng nhạt nhòa của mùa đông đậu nhẹ trên mắt tôi, rất ấm áp.

Đi qua hàng loạt con phố với những cảnh sắc khác nhau, tôi nghi hoặc hỏi Hứa Dực trông có vẻ đang nhàn rỗi đến mức thừa thãi: “Cậu không thấy nhạt nhẽo à?”.

“Ha ha, sao thế được?”

“Chẳng phải con trai ghét nhất là đưa con gái đi shopping sao?”

“Có thể. Nhưng tớ thì không, vì chỉ có như vậy mới có thêm nhiều thời gian bên cạnh Hy Nhã.” Cậu ấy lại bắt đầu lối “tự bạch” quen thuộc mang phong cách Hứa Dực.

Tôi không nói, quay đầu bước vào một cửa hàng văn hóa phẩm.

“Hy Nhã, chờ tớ, cậu vào cửa hàng văn hóa phẩm làm gì?”

“Sắp thi rồi, tớ muốn mua bút để viết cũng không được hả?”

Tôi vừa trả lời giọng không tử tế, vừa tiến lại giá đựng bút máy bắt đầu chọn lựa kỹ càng. Không có cái ưng ý, tôi nhấc chân chuẩn bị rời đi, thì bị hút mắt ngay vào quyển sổ nhật ký ở giá bên cạnh.

Đôi mắt mở to, dường như tim tôi bị một chiếc búa đập mạnh một cái.

Quyển nhật ký kia...

Ngoài bìa, lông vũ trắng của thiên sứ bay phủ khắp bầu trời, còn có cô gái đang giơ cánh tay cô đơn.

Giống y như quyển nhật ký trao đổi mà tôi đã tặng cho Triệt Dã!

Nhưng mà quyển nhật ký đó đã mất ngay hôm tôi tặng cho cậu ấy, còn quyển của tôi, ngày cậu ấy đi cũng không tặng nữa.

Gọi là “nhật ký trao đổi”, thực ra vốn không có sự “trao đổi”, chẳng phải ư?

Khi đang đau khổ giằng co với ký ức, tôi thấp thoáng nghe thấy tiếng Hứa Dực đang nói chuyện điện thoại cách tôi mấy bước. Cậu ấy vừa ho vừa nói giọng thều thào ra bộ đáng thương:

“Đâu có, hôm nay mình bị cúm nên không thể đến buổi tập cùng nhóm nhạc được..."

“Thật đấy, cậu có giết mình, mình cũng không đến kịp... hơn nữa cứ ép buộc vậy sẽ ảnh hưởng đến chất lượng buổi tập..."

“Ơ, tín hiệu không rõ, các cậu nói gì mình nghe không rõ, có lẽ mình ốm nặng quá rồi, a lô, a lô, a lô... ha ha, gác máy nhé!” Cậu ấy cầm điện thoại kêu gào một hồi, rồi nhanh chóng gập điện thoại lại.

Lúc cậu ấy quay đầu lại, thấy tôi đang nhìn, liền cười ngượng ngùng: “Ha ha... suýt chút nữa thì bị tóm. Thỉnh thoảng nói dối không bị coi là trẻ hư nhỉ?”.

“Sao cậu lại trốn tập?” Không nhịn được, tôi hỏi.

“Vì muốn cùng Hy Nhã đi dạo phố.”

“Nhưng họ là bạn cậu, như vậy không sao chứ?”

“Ha ha, họ là bạn thông thường thôi, nhưng Hy Nhã, cậu là bạn đặc biệt, vì vậy, mức ưu tiên cao hơn.”

Câu nói này khiến tôi mất kiểm soát.

Trước khi kịp nghĩ rõ ràng, câu hỏi tôi đã từng hỏi Triệt Dã bỗng bật ra: “Đối với cậu, tớ có phải là người đặc biệt không?”.

Hứa Dực gần như không chút ngần ngại, gật đầu không cần suy nghĩ: “Ừ, với tớ, Hy Nhã đương nhiên là người vô cùng vô cùng đặc biệt”.

“Ha ha”. Tôi nhẹ nhàng bật cười, nhưng âm điệu cuối rơi vào sự lạc lỗng đến bất thường giữa không trung.

Cuối cùng, cuối cùng có người cho tôi câu trả lời khẳng định.

Chỉ là, không phải người mà tôi mong đợi, không phải Triệt Dã...

Thế đối với Hy Nhã, có phải tớ cũng có vị trí đặc biệt?” Hứa Dực hỏi luôn, hai mắt chăm chú nhìn tôi, “Nếu Hy Nhã không tiện trả lời, thì lắc đầu hay gật đầu cũng được. Gật đầu để thể hiện tớ cũng là người đặc biệt đối với Hy Nhã”.

“Ơ...” Tôi lặng đi một hồi, trong đầu bỗng trống rỗng, không có cách nào gật đầu, cũng không thể lắc đầu, đành trốn tránh bằng cách đi ra ngoài.

Hứa Dực cũng vội bước theo tôi ra ngoài, ở phía sau vội vã gọi tên tôi. Nhưng tôi đi rất nhanh, dường như vô hình trung, tôi rất sợ cậu ấy gặng hỏi câu trả lời của tôi.

Lúc này, tôi đột nhiên hiểu rõ tại sao lúc đó Triệt Dã lại mãi chần chừ trả lời câu hỏi này...

Vì câu trả lời... chắc chắn khiến tôi không thể chấp nhận...

“Hy Nhã... Ê! Ê! Các cậu bỏ mình ra, mình đã nói không đến tập luyện."

Phía sau vang tiếng Hứa Dực đang giằng co, tôi quay lại nhìn thấy cảnh cậu ấy đang bị A Kiệt và mấy người trong nhóm nhạc tóm lấy.

“Tên khốn này, luôn trọng sắc khinh bạn phải không? Vừa rồi bọn mình chỉ gọi điện thoại thám thính cậu thôi, biết thừa cậu giả ốm, ai ngờ được, vừa ra ngoài là tóm được cậu luôn rồi! Nhìn cậu khỏe như vâm thế này, ốm mới lạ!”

“Cậu có biết rằng sắp phải biểu diễn chính thức rồi không? Đồ khốn!”

“Bỏ mình ra! Không đi một hôm chết thế nào được! Hy Nhã!”

Dù Hứa Dực vẫn đang giãy giụa, nhưng rốt cục vẫn khó chống lại hội đông người. Khi cậu ấy bị lôi đi, không ngớt ngoái đầu gọi tên tôi một cách tiếc nuối xen lẫn đáng thương.

Tôi thấy cậu ấy bị tống lên xe một cách tàn nhẫn, mặt bị cậu bạn bên cạnh ra sức ấn vào kính, bị ép đến méo cả mặt.

Phát hiện thấy tôi đang nhìn, môi cậu ấy mấp máy, như đang nói câu gì. Tôi lắc đầu thể hiện không hiểu, cậu ấy lại nói một lần nữa, sau đó xe chuyển bánh.

Tôi đứng ngẩn người tại chỗ, cuối cùng hiểu ra câu mà cậu ấy nói với tôi. “Xin lỗi!”

Cậu ấy nói xin lỗi với tôi, phải chăng là xin lỗi câu hỏi vừa hỏi tôi? Hay là xin lỗi vì đã một mình bỏ đi trước?

Cảm xúc xót xa lại lan tỏa khắp trái tim tôi.

Hứa Dực, tại sao cậu lại yêu chiều tớ vậy? Tớ không đáng để cậu làm như vậy...

“Người xin lỗi đáng lẽ phải là tớ!” Tôi thầm nói theo hướng cậu ấy đi.

Xin lỗi, đã phụ lòng những hy sinh từ trước đến nay của cậu;

Xin lỗi, đã hưởng thụ tình yêu thương của cậu một cách thật ích kỷ;

Xin lỗi, vì không thể yêu cậu, nhưng lại không muốn đánh mất cậu;

Quá nhiều, quá nhiều lời xin lỗi...

Nửa tiếng sau, tôi hoàn toàn không nhớ được đã bị ma xui quỷ khiến thế nào lại đến sườn núi...

Ngày xưa, Triệt Dã chở tôi đến đây; giờ đây, tôi đứng ở cùng nơi ấy nhìn xuống quang cảnh thành phố.

Khi đó là buổi tối, còn bây giờ là ban ngày. Điểm khác biệt nhất là, giờ đây bên cạnh tôi không có ai.

Thì ra quang cảnh ban ngày và buổi tối của một thành phố rất khác nhau, không có màn đêm che phủ, có thể nhìn thấy các tòa nhà cao tầng, nhưng cũng chính vậy mà không tìm ra hướng nhà tôi.

Tôi rút điện thoại ra, móc treo hình con ếch tạo nên một đường cong cô đơn trong không trung.

Thật sự mong ngón tay tôi cũng có phép thuật, có thể bày tỏ chính xác những lời muốn nói:

Triệt Dã, mình đang đứng ở sườn núi chúng ta từng đến ngắm phong cảnh thành phố.

Triệt Dã, mình sẽ không hỏi những câu khiến cậu bối rối, vì câu trả lời cho câu hỏi đó, và cả tâm trạng của cậu, mình đều đã biết cả rồi...

Thời gian đã qua rất lâu, rất lâu rồi, tôi vẫn chưa nhận được hồi âm.

Không thể biết được tâm trạng lúc này của Triệt Dã, cậu ấy đang nghĩ gì? Rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, hay đang cảm thấy mất mát? Có lẽ, sự trầm mặc không lời như vậy chính là kết cục tốt nhất cho chúng tôi.

Mùa đông, buổi tối luôn đến rất sớm.

Khi tôi xuống núi về nhà, trời đã gần tối. Từ xa, tôi đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở sân trước nhà, ngay đến khung cảnh cũng ấm áp thế, khiến ta bình yên thế.

Nghe tiếng bước chân của tôi, người kia quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng khiến tôi biết mình đoán đúng.

“Thần!”

Tôi vui mừng cười lớn và chạy đến, ôm chầm lấy anh.

“Hôm nay đi chơi hả?”

“Vâng, nhưng nếu biết hôm nay anh về nhà, em nhất định sẽ ngoan ngoãn ở nhà. À mà, anh về nhà sao không báo trước cho em? Để em đi đón anh!”

“Em mà đi đón anh, ngoài việc để mắt đến hành lý, anh còn phải để mắt cả em nữa.”

“Thần! Bây giờ em đã không còn khiến người khác phải lo lắng nữa rồi!”

Thật là, vừa về nhà chê trách người ta rồi. Tôi giả vờ không vui, đấm anh.

“Thật không? Thế mấy chú chó dưới nhà gửi em chăm sóc đâu rồi? Bây giờ chuồng chó không thấy con nào cả, chẳng nhẽ em giấu trong túi à?”

“Ha ha... chúng nó... đi tìm chó bố rồi. Thần, em đói.” Tôi lè lưỡi, lắc lắc cánh tay anh, bắt đầu đánh trống lảng.

“Được rồi, đến nhà anh, anh nấu cho em ăn.”

“Hay quá!” Tôi hoan hỉ đi sau Thần về nhà anh.

“Chú heo con, chú heo con, mau nghe điện thoại đi...” Vừa bước vào phòng khách nhà Thần, điện thoại của tôi liền đổ chuông, là Hứa Dực gọi.

“A lô...”

“A lô, Hy Nhã. Xin lỗi nhé, sáng nay đã không đưa cậu đi dạo được đến cùng, kỳ nghỉ của cậu vậy là bị tớ phá hỏng mất rồi.”

“Được rồi, không sao mà, tớ biết cậu không có cách nào khác, tập luyện quan trọng mà.”

“Đâu có, trong tim tớ, Hy Nhã mãi đứng vị trí đầu tiên, ha ha. Bây giờ cậu đã ăn chưa? Chắc chắn chưa, đúng không?” Cậu ấy không đợi tôi trả lời đã nói tiếp, “Tớ biết một tiệm cà phê Âu mới khai trương, đồ Tây ở đó rất ngon, với lại tớ vừa thó được thẻ giảm giá của A Kiệt, hà hà hà...”.

“Thế thì Vy Vy chắc chắn tức đến nổ đom đóm lên mất?” Nghĩ đến cảnh đó, tôi không nhịn được cười, vừa nghiêng đầu, trông thấy Thần đang nhìn tôi với vẻ hứng thú lạ thường, thế là tôi ngại ngùng cười gượng, “Hôm khác đi nhé! Nếu cậu chưa ăn thì đến chỗ tớ. Tớ giới thiệu một người với cậu, anh ấy nấu ăn rất ngon".

“Thật à? Tớ đến ngay! 10 phút.” Giọng Hứa Dục tỏ rõ sự hào hứng tột cùng, ngắt máy luôn.

“Có phải cậu nam sinh tên Hứa Dực không?” Thần hỏi tôi.

“Vâng.” Tôi gật đầu, không biết tại sao, tôi muốn giới thiệu Hứa Dực với Thần, hơn nữa còn có cảm giác họ chắc chắn sẽ hợp nhau.

“Hai em bây giờ có phải là...." Thần cười đầy ẩn ý.

“Không phải không phải!” Tôi vội vã chối ngay.

Thần cũng không tiếp tục tra hỏi nữa, chỉ nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng nhưng thương xót, sau đó đi đến tủ lạnh lấy đồ nấu ăn.

Một lúc sau, Hứa Dực thở không ra hơi chạy đến dưới tòa nhà, tôi xuống đón cậu ấy lên.

“Hy Nhã, có phải bạn em đến rồi không?” Thần nghe tiếng mở cửa, từ bếp đi ra.

Tôi vội cầm tay Hứa Dực dẫn đến trước mặt anh Thần: “Hứa Dực, giới thiệu với cậu một người rất quan trọng đối với tớ. Anh ấy là người anh và người bạn tớ tin cậy nhất từ nhỏ đến lớn - anh Cố Hạo Thần”.

“Thần, đây là Hứa Dực, là... bạn rất tốt của em." Tôi do dự một chút, rồi cũng nói ra như vậy.

Lời giới thiệu của tôi khiến Hứa Dực hơi thất vọng một chút, nhưng vẫn tươi cười rạng rỡ: “Ha ha, anh chính là Cố Hạo Thần à, đã nghe Hy Nhã nhắc đến đại danh của anh từ lâu”.

Anh Thần dịu dàng đưa tay ra: “Chào cậu. Cậu biết không? Cậu đang đụng phải rắc rối lớn đấy”.

“Vậy ạ? Biết làm sao được, rắc rối này đáng yêu quá.” Hứa Dực nhìn tôi một cái, giả bộ lắc đầu một cách vô vọng.

“Ha ha. Sau này vất vả cho cậu rồi."

“Ha ha. Trước đây cũng vất vả cho anh nhiều rồi.”

Tôi nín thinh nhìn hai người bọn họ. Gì thế này, không thèm để ý sự hiện diện của người ta, cứ như họ mới chính là người quen của nhau từ lâu rồi vậy, hơn nữa sao còn nói những lời chẳng đâu vào đâu nữa chứ?!

Tiếp đến, họ như ngầm hiểu nhau, cùng bước vào nhà bếp. Tôi không yên tâm, cũng theo vào, quả nhiên, vừa vào liền thấy dáng vẻ Hứa Dực đập trứng vụng về đến nỗi bóp nát cả vỏ trứng. Thật là đau lòng!

“Cậu mặc niệm cái gì?” Hứa Dực vừa dọn dẹp đống vỏ trứng vỡ vừa hỏi tôi khi tôi đứng cạnh lẩm nhẩm.

“Tớ đang cầu siêu cho những quả trứng gà này, đọc một đoạn Đại Bi chú.” Tôi đưa ánh mắt xót thương vô hạn nhìn đống trứng gà.

“Diệp Hy Nhã!" Hứa Dực bất mãn chống trả.

Tôi mặc kệ cậu ấy, hỏi tiếp: “Tí nữa cậu định làm món gì?”.

“Trứng rán, cậu hỏi làm gì?”

“Biết rõ tốt hơn, chốc nữa tớ sẽ không gắp nhầm.”

“Diệp Hy Nhã... đây là lần đầu tớ nấu ăn nhé.” Hứa Dực bĩu môi vẻ đáng thương.

“Ha ha, cậu có biết Hy Nhã thích ăn món gì nhất không?” Thần đứng bên cạnh cười dịu dàng, nhân cơ hội bán “tin tức tình báo” cho Hứa Dực.

“Em không biết.” Hứa Dực lắc đầu.

“Cung Bảo kê đinh.”

“Ừ. Thế nên không biết nấu món nào cũng được, nhưng món này nhất định phải biết. Muốn học không? Cơ hội chỉ đến một lần thôi.”

“Muốn, chẳng phải người xưa vẫn nói, muốn nắm giữ được trái tim của một người, phải nắm giữ được dạ dày của họ ư?”

Hứa Dực khoác vai Thần, hai người kết hợp khá ăn ỷ, cùng nhau đi nấu cơm.

Ái chà, quả đúng như dự liệu, hai người họ khá tâm đầu ý hợp.

Tôi lắc đầu cười, chẳng có việc gì đành mò vào phòng Thần. Nửa năm nay, cũng chẳng biết anh đã có bạn gái chưa? Hi hi, phải thám thính xem.

Tôi nhắm đến mục tiêu là ba lô của anh, tôi nhìn nó cười bí hiểm, sau đó thò ngón tay vào trong.

Đầu tiên mở ví của anh ấy. Ha ha, thường thì người sẽ để bức ảnh quan trọng trong ví, liệu anh Thìn có để ảnh chụp cùng người yêu ở đây không?

Tôi vội mở ví, vừa trông thấy đã há miệng ngẩn ra luôn.

Trong ví đúng là có một bức ảnh thật, nhưng mà...

Sao bức ảnh duy nhất đó lại là - ảnh tôi và anh?!

Tôi nhớ bức ảnh này chụp khi chúng tôi còn rất nhỏ, tôi giữ chặt lấy anh lúc đó đang không chịu chụp ảnh. Trên nét mặt anh còn rõ vẻ ngượng nghịu, chỉ có đôi mắt dịu dàng hiện lên ánh sáng của nụ cười mỉm.

Tôi thấy hơi xúc động, nhưng tôi nghĩ đến nhiệm vụ của mình, thế là bỏ qua ví tiền, tiếp tục lục ở trong.

Bên trong túi có một ngăn khóa, có thể những vật quan trọng để ở đây. Tôi hiếu kỳ kéo khóa, thì thất vọng phát hiện trong đó không có thứ tôi cần tìm, chỉ có một chiếc di động.

Di động? Sau khi ngắm kỹ chiếc di động, tôi tự nhiên thấy bất an!

Đây là một chiếc điện thoại bề ngoài trông rất cũ, nhưng đối với tôi lại vô cùng quen thuộc.

Bởi vì nó... rất giống điện thoại của Nguyên Triệt Dã! Mặc dù điện thoại cùng kiểu đều giống nhau, nhưng những hơi thở và dấu tích ai đó đã để lại trên chiếc điện thoại, không thể giấu được con mắt tôi.

Tay tôi run run cầm chiếc điện thoại, từ từ mở hộp thư đến, lập tức sự ngạc nhiên vô bờ khiến tôi nghẹn lời!

Sao thế được?! Những tin nhắn lưu trong này đều là những tin gần đây tôi gửi cho Triệt Dã!

Tim tôi bỗng chốc trống rỗng, đầu óc rối bời!

Chiếc điện thoại này là của Nguyên Triệt Dã ư? Nhưng sao điện thoại của Nguyên Triệt Dã lại ở chỗ Thần chứ?

Rất nhiều rất nhiều nghi hoặc cứ dồn đến, tất cả mọi việc rốt cuộc là sao đây?

Một nỗi sợ hãi mơ hồ bao phủ tôi, sự lo lắng trong lòng càng ngày càng lớn, hình thành một vòng xoáy rất mạnh, lỗ đen trong tâm vòng xoáy sắp hút tôi vào...

“Hy Nhã!"

Lúc này Thần bước vào, trông thấy tay tôi cầm điện thoại của Nguyên Triệt Dã, sắc mặt anh dần đông cứng lại.

Môi tôi rung rung, nhìn chằm chằm vào bóng người trước mặt bằng ánh mắt xa lạ, giọng lạnh lùng đến tột cùng: “Thần, anh có thể nói cho em biết đây là chuyện gì được không?”.

Yên lặng.

Yên lặng kéo dài.

Thời gian dường như ngừng trôi.

Một lúc lâu sau...

“Anh xin lỗi, Hy Nhã!” Anh bước lại, muốn kéo cánh tay tôi.

Nhưng vẻ lo lắng trên khuôn mặt anh làm tôi tổn thương, nên tôi hất mạnh tay ra.

“Không cần phải xin lỗi em! Anh chỉ cần nói với em, tại sao điện thoại của Nguyên Triệt Dã lại ở trong tay anh chứ?”

“Hy Nhã, em bình tĩnh đi, nghe anh nói, thực ra... những tin nhắn cho em từ trước đến giờ đều do anh gửi."

“Gì cơ? Không thể nào!”

Mặc dù tôi đã đoán ra, nhưng khi chính tai tôi nghe điều này, tôi vẫn kinh ngạc như muốn ngất đi.

Nói như vậy, toàn bộ tin nhắn gửi gắm tất cả nỗi nhớ thương của tôi từ trước đến này đều do Thần nhận? Còn người tôi thực sự nhớ thương không hề nhắn nhủ cho tôi lấy một lời? Thật là giẳ dối quá, tàn nhẫn quá!

“Nguyên Triệt Dã, cậu là tên khốn! Kể cả không muốn liên lạc với tôi tại sao lại không ném luôn điện thoại đi? Tại sao phải móc ngoặc với Thần để lừa tôi?! Tại sao lại đối xử với tôi tàn nhẫn vậy...”

Lòng tôi ngày càng lạnh giá, huyết mạch tôi cũng ngày càng lạnh giá, cả người như rơi vào một động băng, khắp người rét buốt, đau đớn thấu xương.

Khoang mắt thì bắt đầu nóng ran...

“Không phải vậy, Nguyên Triệt Dã đã đi rồi!” Thần vội vã ngắt lời tôi.

“Em biết cậu ta đi rồi! Cậu ta còn dẫn bạn gái đến chào tạm biệt em, cậu ta là đồ khốn kiếp máu lạnh vô tình! Sao cậu ta có thể lợi dụng anh để lừa dối em?” Tôi lớn tiếng chửi bới một cách phẫn nộ, tôi nhìn thấy qua đôi mắt nhạt nhòa nước mắt hình ẳnh lờ mờ của Hứa Dực đứng ở cửa, đang chăm chú nhìn tôi với tâm trạng vô cùng phức tạp.

“Không phải! Hy Nhã...” Thần ngừng một chút, cuối cùng cắn môi đành phải nói với tôi câu nói không thể tàn nhẫn hơn, “Nguyên Triệt Dã đã rời xa khỏi thế giới này, cậu ấy lên thiên đường rồi!”.

Thình thịch...

Tôi nghe rõ âm thanh một sợi dây buộc chặt trong cơ thể mình đứt phựt.

Thần vừa nói gì? Anh vừa nói... “Nguyên Triệt Dã đã rời xa khỏi thế giới này” nghĩa là gì? “Lên thiên đường” là ý gì chứ?

“Em không hiểu! Em không hiểu! Anh đang nói gì thế?” Tôi điên cuồng lắc đầu, từ chối chấp nhận câu trả lời tuyệt vọng này.

Giọng nói vốn vững vàng, dịu dàng của Thần bỗng cao vút lên vì lo lắng:

“Cậu ấy chết rồi! Hy Nhã! Nguyên Triệt Dã chết rồi! Em phải chấp nhận sự thực này! Sớm muộn em cũng phải chấp nhận sự thực này!”

“Không! Không thể nào! Anh nói dối! Anh nói dối! Anh nói dối!”

Tôi hổn hển, hét lớn với Thần, đúng rồi, chắc chắn là Thần đang nói dối. Thần đang nói dối!

Nhưng...

Nhưng tôi hiểu Thần, anh chưa bao giờ nói dối.

Huống chi lời nói dối tàn nhẫn như vậy, anh lừa tôi làm gì chứ?

Vậy là Nguyên Triệt Dã, cậu ấy... chết rồi ư?

Chết thật rồi ư?

Nghĩ đến chữ đáng sợ này, móng tay tôi ấn sâu vào lòng bàn tay, rồi đột nhiên ngã sõng soài ra nền nhà, dùng toàn bộ sức lực cũng không tài nào chống đỡ được sức nặng cơ thể.

“Hy Nhã, em kiên cường lên. Nguyên Triệt Dã chết thật rồi, hôm cậu ấy chuyển đi nơi khác... gặp phải tai nạn giao thông...” Thần đỡ vai tôi dậy, vội vàng giải thích, “Hôm đó, khi em ở trong phòng tắm, anh ở bên ngoài nhận được điện thoại của bố Nguyên Triệt Dã. Cũng bởi chú ấy trông thấy tin nhắn cuối cùng của Nguyên Triệt Dã là định gửi cho em, nên mới gọi điện thoại cho em. Anh biết em thích Nguyên Triệt Dã như vậy, nghe thấy tin này chắc chắn sẽ rất buồn, nên anh đã không nói cho em biết, tự mình đi gặp bố Nguyên Triệt Dã, còn xin chiếc điện thoại của cậu ấy. Anh nghĩ, cứ giả vờ danh nghĩa của Nguyên Triệt Dã để gửi tin nhắn cho em, tạm thời giấu em một thời gian, chờ đến khi em dần quên cậu ấy thì sẽ...”.

“Đủ rồi đủ rồi! Em không muốn nghe nữa! Em không muốn nghe nữa! Em không tin...”

Con tim đã bị vỡ tan thành từng mẳnh, đau đến tê dại. Sự bi thương ngợp trời đất cứ bám chặt lấy tôi, nhưng tôi vẫn ngoan cố từ chối phải tin.

Làm sao em tin được chứ? Thần, anh bảo làm sao em tin được chứ?! Việc tàn nhẫn như vậy... người tôi vẫn luôn quý mến, mấy tháng trước đã mãi mãi rời xa thế giới này, nhưng đến giờ tôi mới biết tất cả...

“Hy Nhã, nếu em không tin, thì em cứ xem tin nhắn cuối cùng Nguyên Triệt Dã định gửi em đi. Mục thư nháp trong điện thoại.”

Nghe thấy câu này, tôi tức tốc mở mục thư nháp trong điện thoại của Triệt Dã, ở đó đúng thật còn lưu một tin nhắn chưa gửi đi...

Hy Nhã, nếu đi như thế này, mình nhất định sẽ hối hận. Bây giờ mình về, có thứ này muốn gửi cho cậu.

Đến giờ phút này, những giọt nước mắt giữ trong khoang mắt mới ồ ạt tuôn trào.

“Bố Nguyên Triệt Dã nói, Nguyên Triệt Dã vốn đã rời khỏi đây bằng xe bus, nhưng không hiểu sao, nửa đường chuyển xe quay về, sau đó chính là chiếc xe này bị tai nạn...” Lời của Thần ngày càng nhòa đi trong tai tôi.

Dần hiện rõ ra, là những chữ trong điện thoại đâm thẳng vào mắt tôi, đau nhói...

Có thứ này...

Muốn gửi cho cậu...

Nguyên Triệt Dã, chính bởi muốn gửi đồ cho mình mà cậu ấy nửa đường quay về ư?

“Hy Nhã, anh xin lỗi, bố Nguyên Triệt Dã cũng không biết cậu ấy định trao thứ gì cho em, cho nên..." Thần nhìn thấy tôi tinh thần đang hoảng hốt, thận trọng nhắc.

“Không sao.” Tôi nói khẽ, trên mặt gợn lên một nụ cười nhợt nhạt, “Em biết”.

“Em biết?” Thần kinh ngạc thốt lên.

“Vâng!” Tôi đứng bật dậy, nhân lúc bọn họ chưa kịp phản ứng, tôi chạy loạng choạng ra khỏi nhà Thần, chạy một mạch về nhà tôi, đóng cửa phòng tôi lại.

Đúng rồi, tôi biết Triệt Dã muốn gửi gì cho tôi rồi.

Vì ngày cậu ấy đi, tôi đã đưa ra một yêu cầu quá đáng với cậu ấy!

“Hy Nhã!"

“Hy Nhã!"

Bên ngoài thấp thoáng vang lên tiếng gõ cửa dồn dập của Hứa Dực và Thần.

Nhưng tôi không nghe thấy gì cả, tôi không muốn nghe tiếp những âm thanh đó nữa. Chỉ cần khuôn mặt đó mỉm cười với tôi là đủ rồi, mái tóc vàng, đôi mắt nâu, chôn giấu nỗi cô đơn trong lòng, thường xuyên nhìn tôi nở nụ cười rạng rỡ như thể quét sạch mọi thứ, chỉ cần thế thôi... thế là đủ rồi.

Nguyên Triệt Dã, đồ ngốc!

Sao cậu còn quay lại? Đã nói tạm biệt mình rồi, sao còn quay lại nữa?

Nếu cậu không quay lại, thì không bị tai nạn.

Cũng không bỏ rơi mình lại một mình. Nguyên Triệt Dã...

Thì ra việc làm tàn nhẫn nhất của cậu đối với mình không phải câu trả lời chỉ làm bạn kia...

Mà là cậu đã mãi bỏ đi, mình lại không biết gì...

Tôi bật mở tất cả cửa sổ trong phòng, để không khí lạnh thấu xương bên ngoài ủa vào phòng, để chúng nhào tới bao trùm lấy tôi.

Điều kỳ lạ là, khi đã tê dại, tôi không còn cảm thấy lạnh chút nào nữa. Bởi vì... có phải linh hồn đã lạnh giá như một bức điêu khắc bằng băng đá không có sự sống?

Mệt quá...

Tư duy dường như ngừng lại, tiếng gió giống như cũng biết hóa thành tiếng nói dí dỏm của người ấy, cứ liên tục gọi tôi: “Ha ha, đồ ngốc”.

“Đồ ngốc.”

Thì ra tôi ngốc thật, ngốc đến độ hết thuốc chữa.

Ngay cả việc người đó ra đi, tôi cũng không cảm nhận được, đánh mất thứ quý giá như vậy, mà chút cơ hội cứu vãn cũng không có nữa.

Tim tôi thắt chặt, đau đến tắt thở, đau như sắp chết.

Tôi lôi từ ngăn bàn học ra những món quà sinh nhật Triệt Dã đã tặng, nâng niu cẩn thận từng món quà, dường như trên đó còn lưu lại hơi thở của Triệt Dã và... cả lời hứa nữa.

Đã chọn xong trước món quà sinh nhật cho mười năm, vậy mà phải đón kết cục như vậy sao? Tôi ôm bình cá thủy tinh ngồi bệt trên sàn gào khóc.

Thứ mà tôi muốn nhất, tại sao lại nói ra lúc đấy chứ?

Nếu tôi không nói ra, tất cả những việc liệu có phải sẽ không xảy ra?

Triệt Dã, nếu mình không đưa ra yêu cầu quá đáng đó, không cần thứ đồ đó, thì có phải cậu vẫn có thể sống, vẫn có thể cười trên cõi đời này... dù cho cậu không còn ở bên mình, nhưng chỉ cần mình biết cậu vẫn ngắm nhìn cùng một bầu trời, cùng một ánh trăng với mình, mình sẽ thấy hạnh phúc và mãn nguyện...

Gió gào thét thổi từ ngoài cửa sổ vào, lạnh buốt như dao đâm.

Giọt nước mắt ấm nóng chảy từ kẽ mắt, lập tức lạnh giá, rơi vào chậu cá, ngay lập tức biến mất.

Chỉ có chú cá hắc điệp vẫn không biết đến sự đau thương của tôi, vẫy đuôi tự do bơi lội.

Tôi cứ ngồi im khóc lóc, khóc đến nghẹt thở, khóc đến tê dại.

Không biết bao lâu, cho đến khi một bóng người nhảy từ cửa sổ ban công vào, tôi mới khẽ cựa mình.

“Hy Nhã, sao cậu lại mở hết cửa sổ vậy? Bên ngoài lạnh thế này, cậu sẽ ốm mất!” Là Hứa Dực, cậu ấy nói đầy lo lắng, rồi đóng cửa sổ lại.

“Không được!” Tôi hét lên ngăn cản, mặc dù ánh mắt không tìm ra tiêu điểm, nhưng vẫn loạng choạng đi ra nắm lấy tay cậu ấy, “Cậu không được đóng! Không được! Tớ không cho cậu đóng!”.

“Hy Nhã.” Hứa Dực dùng bàn tay ấm áp của cậu ấy, nắm chặt lấy bàn tay lạnh cóng của tôi bằng bàn tay ấm áp của cậu ấy, áp vào trước ngực, giọng đầy vẻ thương cảm, “Đừng thế nữa, Hy Nhã. Để gió lạnh thổi như vậy cũng không giúp ích được gì, chúng ta đóng cửa sổ lại đã nhé?”.

“Không! Không được!” Tôi vùng mình giằng co, nước mắt rơi trên khuôn mặt không thành tiếng, “Không được nhốt cậu ấy ở ngoài! Không được! Không có cậu ấy, tớ không thở được, không thở được...”.

“Cậu nói linh tinh gì thế, Hy Nhã?” Hứa Dực hơi bực, một tay cậu ấy kẹp chặt người tôi đang cố giằng co ngăn lại, tay kia với ra đóng rầm cánh cửa sổ trước mặt.

Không khí lạnh đang chuyển động bỗng dừng cả lại, tôi ngây dại nhìn chằm chằm Hứa Dực, cùng với giọt nước mắt cuối cùng chảy qua khóe mắt, như một con rối bị đứt dây, tôi đột nhiên quỳ gục xuống nền.

“Cậu nhốt cậu ấy ở ngoài rồi..."

“Không khí... Triệt Dã...” Tôi lẩm bẩm một cách vô vọng, “Cậu nhốt Triệt Dã ở ngoài rồi...”.

“Cái gì? Hy Nhã, cậu nói gì?” Hứa Dực kinh ngạc mở to mắt.

“Không khí... thứ cuối cùng Triệt Dã muốn đưa cho tớ... là không khí!!!"

Tôi ngẩng mặt lên, đôi mắt trống rỗng đã cạn khô, không thể rơi thêm giọt lệ nào nữa: “Tớ đã từng nói với Triệt Dã, cậu là không khí của mình, nếu không có cậu, dần dần mình sẽ không thở được... vì vậy khi cậu ấy đi, tớ đã nói với cậu ấy, mình muốn một món quà, mình muốn không khí...".

“Triệt Dã đã thỏa mãn yêu cầu của tớ, cậu ấy biến mình thành không khí, tặng cho tớ... ha ha...” Nói đến đây, tôi rung lên cười, tiếng cười thê lương mà khản đặc, “Nhưng tại sao... tại sao tớ mở hết cửa sổ rồi, để không khí ùa vào, vẫn thấy khó thở?”.

Hứa Dực chăm chú nhìn tôi, môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Đột nhiên, cậu ấy ngồi xuống, ôm chặt lấy tôi, gắng sức ôm, đến mức toàn thân run lên, dường như muốn nói lên nỗi sợ mất tôi của cậu ấy.

Ánh đèn bên ngoài cửa sổ rọi vào, phủ lấy khuôn mặt thương xót, đau buồn của Hứa Dực, trên nền nhà phía sau lưng cậu ấy in hình một bóng đen với trái tim tan vỡ.

Không biết nhà ai đang bật nhạc, giọng ca bi thương, như khóc như than, rất giống với tâm trạng tôi lúc này...

Chỉ cần có thể nhìn thấy anh từ xa như thế này

Nhìn thấy anh nhìn thấy anh

Dẫu cho trái tim đau vẫn thấy nhớ anh

Thấy nhớ anh thấy nhớ anh

Chỉ cần có thể tĩnh lặng đi bên anh như thế này

Đi bên anh đi bên anh

Dẫu phải chia tay vẫn chọn yêu anh mãi

Yêu anh mãi yêu anh mãi

Em luôn ước mong cả địa cầu này

Chỉ còn lại anh và em,

Em sẽ dũng cảm nói em vẫn yêu anh

Em luôn ước mong sẽ quên được giọng nói lời tạm biệt của anh

Để em không còn nhớ, cũng không còn đau thương

...

Nguyên Triệt Dã.

Mình rất mong thời gian có thể quay lại một lần, để khi cậu nói ra đi, mình nhất định sẽ nắm chặt tay cậu...

Không rời xa...